Ước Hẹn Phù Hoa

Chương 29: Chương 29




Mãi đến lúc ấy, Nhậm Tư Đồ mới đuổi kịp Thời Chung, cuống quýt hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Không biết là do cố ý hay không nghe rõ cô hỏi gì mà Thời Chung đáp lại chẳng ăn nhập gì, chỉ hất cằm chỉ về phía Mạc Nhất Minh đang ôm cột điện nôn ọe. “Em đưa đồng nghiệp của em về đi, còn anh đưa người tình trong mộng của em về.”

Nhậm Tư Đồ định lên tiếng phản bác cách nói “người tình trong mộng” nhưng nghĩ đi nghĩ lại đành im lặng, chỉ kéo lấy cánh tay Thời Chung không chịu buông. Trông bộ dạng của anh đáng sợ thế kia, anh dám để anh đưa Thịnh Gia Ngôn về nhà.

Thời Chung chỉ nhìn một cái là lập tức hiểu được cô đang nghĩ gì. “Lẽ nào em sợ anh quẳng anh ta xuống biển cho cá mập ăn?”

… Được rồi, Thời Chung thừa nhận mình từng có ý nghĩ này.

Cuối cùng, Nhậm Tư Đồ đành phải trơ mắt nhìn Thời Chung lái xe rời khỏi đó. Mãi đến khi hai ánh đèn sau của xe biến mất ở phía xa, Nhậm Tư Đồ mới chấp nhận số phận, đi đến bên cạnh Mạc Nhất Minh, dìu anh ta lên xe của mình.

Thật ra trong lòng Nhậm Tư Đồ hiểu rất rõ, nếu đổi lại là người đàn ông khác, nhìn bạn gái mình vội vàng chạy tới lo cho người khác, chắc là đã phẫn nộ tới mức khoanh tay mặc kệ rồi. Nhưng Thời Chung thì khác, tuy tức giận nhưng anh vẫn vội chạy tới giúp cô, dù không cam tâm tình nguyện. Nhậm Tư Đồ lái xe, trong lòng bỗng có một giọng nói vang lên khe khẽ: Có lẽ là với Thời Chung, cô thực sự rất quan trọng.

Nhưng tại sao Thời Chung lại có mắt không tròng mà đi thích cô nhỉ? Nhậm Tư Đồ nghĩ ngợi một lát rồi bật cười. Cô nhìn nụ cười của mình trong kính chiếu hậu, ngay cả cô cũng không biết trong nụ cười của mình chất chứa cảm xúc gì: áy náy, khó hiểu, vui mừng, hay là đủ cả. Thảo nào mà Mạc Nhất Minh ở băng ghế sau, sau khi cố nén cơn buồn nôn và mở mắt ra, thấy nụ cười ấy của cô thì liền nhìn cô giống như nhìn người ngoài hành tinh.

Nhưng tình hình bên phía Thời Chung và Thịnh Gia Ngôn lại không được êm ái như phía Nhậm Tư Đồ và Mạc Nhất Minh.

Tuy Thịnh Gia Ngôn đã uống say bí tỉ, nằm im trên băng ghế sau nhưng Thời Chung vẫn cảm thấy ngay cả việc tên họ Thịnh kia hít thở thôi cũng đã làm phiền tới anh, khiến anh cảm thấy bực bội. Anh đã cai thuốc từ lâu nên bây giờ trên xe hoàn toàn không thể tìm thấy một điếu thuốc, vì thế càng cáu kỉnh.

Bởi vậy, Thời Chung không để ý rằng đèn xanh ở ngã tư phía trước đã nhấp nháy báo hiệu. Khi phát hiện ra thì đèn xanh đã chuyển sang màu vàng nên anh vội vã phanh gấp lại. Sau đó, anh nghe thấy đằng sau vang lên một tiếng “bịch”. Quay đầu nhìn thì thấy nửa thân người của Thịnh Gia Ngôn đã nhào xuống ghế.

Thấy Thịnh Gia Ngôn từ từ tỉnh lại giữa cơn say, khẽ nhăn mặt, gắng sức chống hai tay, muốn dồn hết sức để ngồi lại lên ghế thì Thời Chung nhắm chuẩn thời gian, giẫm mạnh chân ga một cái, sau đó lại phanh gấp. Tiếp theo đó, tiếng “bịch” phát ra từ đằng sau còn to hơn lúc nãy, Thịnh Gia Ngôn không chỉ không thể ngồi lên ghế mà ngược lại, đầu đập mạnh vào lưng ghế dựa đằng trước. Thịnh Gia Ngôn bị đụng mạnh nên không kìm được mà rên rỉ một tiếng. Thời Chung - người cả đêm không thấy nụ cười kia - cuối cùng cũng nhếch môi cười khẽ một tiếng.

Hô hô, thù này đã được báo.

Thịnh Gia Ngôn láng máng cảm giác mình được người nào đó đỡ xuống xe, sau đó thì đi đến đâu đụng đến đó. Khi xuống xe, đầu đụng trúng khung cửa xe. Khi lên cầu thang, xương ống quyển va vào mép bậc thang. Trên đường đi đến thang máy, anh đụng trúng cây cột trong đại sảnh, va vào mấy bồn hoa xếp thành hình chữ “chúc mừng năm mới” còn chưa kịp thu dọn. Sau đó, trán của anh lại đập vào cánh cửa thang máy lạnh lẽo. Khi vào thang máy thì càng thê thảm hơn, bị ném thẳng vào một góc, mặc cho cơ thể trượt dài xuống dọc theo vách tường, ngồi phịch xuống đất.

Rốt cuộc là ai mà thô lỗ như vậy? Nhưng đáng tiếc, Thịnh Gia Ngôn vốn đã say bét nhè, bây giờ lại bị đụng cho choáng váng nữa thì không còn sức đâu mà mở mắt ra, cuối cùng bị người ta ném lên giường một cách thô lỗ.

Anh nằm trên giường nhưng không thoải mái chút nào. Cà vạt và áo sơ mi của anh đều được thắt chặt, cứ thít lấy cổ họng. Hít thở khó khăn khiến cho Thịnh Gia Ngôn đưa tay kéo rộng cà vạt theo bản năng, định cởi thêm nút áo nhưng tay chân không còn sức, không cách nào làm được.

Thời Chung đứng bên cạnh, nhìn anh với gương mặt không cảm xúc. Không biết tại sao trong đầu lại bất giác hiện lên một tin tức xã hội đã đọc được từ rất lâu: Một gã xui xẻo nào đó bị sặc do nôn mửa mà chết…

Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt nặng nề của cô phát thanh viên kia lại biến thành vẻ mặt lo lắng của Nhậm Tư Đồ khi cô kéo anh lại, sợ anh ném Thịnh Gia Ngôn xuống biển làm mồi cho cá mập. Nghĩ tới đây, Thời Chung không kìm được nhíu chặt mày lại rồi bước tới trước vài bước, kéo cà vạt của Thịnh Gia Ngôn ra, rồi cởi hai khuy áo phía trên giúp anh ta.

Nhưng không ngờ gã họ Thịnh này lại được voi đòi tiên, mắt không chịu mở mà chỉ mở miệng: “Nước…”

Thời Chung do dự một lát, cuối cùng định đi ra ngoài rót cho anh ta một ly nước, nhưng vừa đi được vài bước thì lại nghe Thịnh Gia Ngôn thì thào: “Tư Đồ…”

Có lẽ mỗi lần gã họ Thịnh này uống say đều là do Nhậm Tư Đồ chăm sóc, vì thế cứ thấy khó chịu hay khát nước là anh ta lại gọi tên cô theo bản năng.

Hai chữ Tư Đồ được gọi một cách rất chân tình nhưng đối với một người đang phừng phừng lửa giận mà nói, đó chính là đổ thêm dầu vào lửa. Nhưng Thời Chung không vội dập tắt ngọn lửa ghen tuông hay đố kỵ trong lòng mình mà chỉ từ từ đỡ Thịnh Gia Ngôn vào trong phòng tắm, bước vào bồn tắm.

Chẳng phải muốn uống nước sao? Mở vòi sen ra, cho anh ta uống đủ.

Cuối cùng, Thịnh Gia Ngôn bị nước lạnh căm căm khiến cho bừng tỉnh, đưa tay chặn nước từ vòi sen lại nhưng chỉ phí công giãy giụa, quờ quạng… Tay Thời Chung cứ như cái gọng sắt, giữ chặt sau gáy anh. Mãi đến khi Thịnh Gia Ngôn ướt sũng cả người, Thời Chung mới thả anh ra.

Thịnh Gia Ngôn vuốt nước trên mặt mình.

Xoay người ngồi phịch xuống đất, ngước mắt lên liền đối diện với ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của Thời Chung.

“Sao lại là anh?” Giọng nói của Thịnh Gia Ngôn rất nhạt nhẽo.

Thời Chung không trả lời, Thịnh Gia Ngôn cũng không mong đợi câu trả lời từ anh, chỉ dựa lưng vào thành bồn tắm, cong một chân lên, hai tay xoa bóp huyệt thái dương đang giần giật đau.

Đối với Thịnh Gia Ngôn, đêm nay quá mức hỗn loạn. Khi mở mắt ra và nhìn thấy Thời Chung chứ không phải Nhậm Tư Đồ thì chút hy vọng mong manh trong lòng anh cũng hoàn toàn tan biến.

Thời Chung giật lấy chiếc khăn tắm móc trên giá, tiện tay ném cho Thịnh Gia Ngôn, dùng giọng điệu ra lệnh như nói với Trợ lý Tôn mọi ngày: “Tỉnh rồi thì đứng dậy cho tôi. Chắc chắn cô ấy sẽ không yên tâm về anh mà chạy qua đây xem, là đàn ông thì đừng để cô ấy nhìn thấy bộ dạng này của anh.”

Thịnh Gia Ngôn rất khâm phục Thời Chung vì điểm này. Cho dù trong cơn giận dữ, hận tới mức muốn bóp chết anh thì vẫn có thể giữ được vẻ bình tĩnh và cao cao tại thượng kia.

Còn anh… Thịnh Gia Ngôn cúi đầu kéo làn áo sơ mi dính ướt trên người mình. Bộ dạng nhếch nhác hiện giờ quả thật là kém hẳn người ta.

Thấy tay họ Thịnh kia thức thời cầm khăn tắm lau đầu tóc, Thời Chung không nói tiếng nào mà bước ra khỏi phòng tắm. Anh đến bên cạnh chiếc sofa đối diện cửa ra vào, ngồi xuống rồi nhìn đồng hồ đeo tay. Nếu một tiếng đồng hồ nữa cô gái kia mới xuất hiện, hoặc là hoàn toàn không xuất hiện thì anh sẽ quên chuyện đêm nay, không nhắc lại chuyện cũ nữa.

Nhưng anh vừa ngồi chưa quá năm phút thì đã có người mở cửa bước vào. Không phải gõ cửa, không nhấn chuông mà trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa, vội vội vàng vàng chạy vào.

Cô vội đến thế sao? Thời gian ngắn như thế mà đã đưa đồng nghiệp về và chạy tới đây rồi?

Trong cơn tức giận cực điểm, Thời Chung chỉ biết bật cười. Anh cứ cong môi lên mà cười nhạt. Nhậm Tư Đồ chạy vào nhà, khi nhìn thấy vẻ mặt ấy của anh thì không khỏi từ từ dừng bước.

Nhậm Tư Đồ vội vàng giải thích cho hành vi nôn nóng của mình một cách vụng về: “Nhà của Mạc Nhất Minh rất gần đây nên em mới…”

Thời Chung chỉ nhìn cô với vẻ lạnh nhạt, sau đó ánh mắt nhanh chóng chuyển sang chiếc chìa khóa đang cầm trên tay cô. Nếu anh nhớ không nhầm thì lần trước, khi Thẩm Thấm lấy chìa khóa từ chỗ cô Trần, tự ý mở cửa vào nhà anh thì cô còn vì chuyện này mà tức giận một chặp, bây giờ…

Theo ánh mắt của anh, Nhậm Tư Đồ cũng nhìn chiếc chìa khóa trong tay mình, lúc ấy mới ý thức được tại sao sắc mặt của anh lại lập tức trở nên tối tăm như vậy.

Nhậm Tư Đồ đang không biết làm sao, cũng không biết nên nói gì thì có tiếng bước chân từ phía nhà tắm chậm rãi tiến dần về phía họ. Tiếng bước chân ấy đã phá vỡ không khí căng thẳng trong phòng khách. Nhậm Tư Đồ đưa mắt nhìn, thấy lúc này Thịnh Gia Ngôn đã thay quần áo, dường như là vừa mới tắm xong, đầu tóc vẫn còn ướt, trán hình như đụng trúng chỗ nào đó nên hơi sưng đỏ.

Nhưng nhìn chỉnh thể thì Thịnh Gia Ngôn không có gì đáng ngại. Nhậm Tư Đồ vừa chuẩn bị thở phào một hơi thì ngay sau đó, cô phải nén hơi thở ấy lại.

Cô càng ngày càng sợ Thời Chung, phải chăng điều đó đồng nghĩa với việc cô càng ngày càng để tâm đến anh?

Nhậm Tư Đồ vô thức nhìn về phía Thời Chung, quả nhiên trong mắt anh đang ẩn chứa nụ cười châm chọc, giống như đang nói với cô rằng: Anh ta bình an vô sự, em yên tâm rồi chứ?

Ánh mắt Nhậm Tư Đồ và Thời Chung chạm vào nhau chỉ một giây, sau đó Thời Chung lập tức đứng bật dậy, đi thẳng về phía Nhậm Tư Đồ, hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của Thịnh Gia Ngôn ở bên cạnh. “Anh sẽ coi như em vội vàng chạy tới đây là để đón anh.”

Nói xong, anh liền ôm chầm lấy vai cô, kéo cô về phía cửa ra vào.

Nhậm Tư Đồ ngơ ngác đi theo anh vài bước, nhưng sau đó hai chân lập tức dừng lại.

Cô nhìn thấy trong vũng nước đọng trên sàn nhà do nước từ trên tóc Thịnh Gia Ngôn chảy xuống có lẫn vài vết máu. Khi nhìn thật kĩ thì phát hiện những giọt máu ấy nhỏ xuống từ lòng bàn tay của Thịnh Gia Ngôn.

Cảm nhận được cô gái trong lòng mình bỗng khựng chân lại không chịu đi, Thời Chung cười trong im lặng. Anh đã không còn tâm trạng nào để quay đầu lại nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà lại khiến cô dao động như vậy, không chịu đi với anh.

“Sao tay anh lại chảy máu vậy?” Thời Chung nghe thấy trong giọng nói của cô chứa đầy sự lo lắng.

“Chuyện nhỏ thôi mà, em cứ đi với anh ấy đi.”

Thịnh Gia Ngôn rất “hiểu chuyện”, bảo cô cứ đi với Thời Chung đi nhưng cô không hề có ý định bỏ đi, ngược lại chỉ quay đầu sang nhìn Thời Chung với vẻ áy náy và nói: “Băng gạc và miếng dán cá nhân trong nhà anh ấy đều hết rồi, em đi mua cho anh ấy xong rồi về.”

Băng gạc và miếng dán cá nhân đều hết rồi… “Ngay cả chuyện này mà em cũng biết sao?” Lần này giọng của Thời Chung không còn trào phúng nữa mà thực sự khâm phục cô.

Đôi nam nữ trước mặt anh sớm đã bước quá sâu vào cuộc đời của nhau. Còn anh, giống như một ngoại lực tác động vào, hy vọng xa xôi là có thể tách rời bọn họ ra, cuối cùng phát hiện thì ra mình vẫn luôn không biết tự lượng sức.

Thời Chung từ từ thả tay ra.

Cảm giác được sức mạnh đang kìm giữ mình biến mất trong thoáng chốc, Nhậm Tư Đồ hơi sửng sốt, khi cô ngước mắt nhìn lên thì chỉ thấy một gương mặt cực kỳ lạnh lùng.

Thời Chung không thèm nhìn cô nữa mà đi thẳng ra ngoài, không nói một tiếng nào. Còn Nhậm Tư Đồ bất giác quay đầu lại, nhìn về phía cánh cửa đang mở toang… Nơi ấy đã không còn bóng dáng của Thời Chung nữa. Nhậm Tư Đồ có thể cảm nhận được lòng dạ mình đang dần trở nên rối như tơ vò…

Lần này, anh không đợi cô ở dưới lầu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.