Ước Hẹn Phù Hoa

Chương 67: Chương 67




Thời gian quấn quýt bên nhau dường như không bao giờ là đủ. Nụ hôn còn chưa chấm dứt thì xe đã dừng lại. Nhậm Tư Đồ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhanh thế mà đã tới nhà rồi sao?

Thời Chung bật cười, nắm tay cô cùng xuống xe. Nhậm Tư Đồ tưởng rằng anh sẽ dắt tay cô đi thẳng vào nhà như thế nhưng nào ngờ vừa xuống xe, anh đã dừng lại không chịu đi tiếp. Thời Chung nhìn cô, trong mắt tràn ngập những tình cảm mà cô không thể miêu tả rõ ràng. Anh cứ thế mà nhìn cô rồi đột nhiên bế thốc cô lên.

Nhậm Tư Đồ giật mình hét lên một tiếng rồi vội vã ôm lấy cổ anh. Anh cười vì sự ngạc nhiên của cô. “Chẳng phải vợ chồng mới cưới đều thế này hay sao? Lần đầu tiên về nhà là phải ôm cô dâu bước vào cửa.”

Nhậm Tư Đồ ngẫm nghĩ lại một chút: “Chẳng phải đêm tân hôn mới phải làm thế à?”

Thời Chung chẳng hề để tâm. “Vậy thì bây giờ chúng ta tập trước vài lần.”

Nói xong liền không phân trần gì nữa mà ôm cô, bước vào trong tòa nhà.

Nhậm Tư Đồ không có lòng dạ nào để nhìn xem bảo vệ đang ngồi trực trong đại sảnh của tòa nhà có phản ứng gì. Cô rụt cổ lại, vùi mặt vào vai và cổ Thời Chung. Dù sao thì người ta cũng không nhìn thấy mặt cô nên có mất mặt thì cũng là Thời Chung mất mặt, không liên quan gì tới cô…

Nhưng không ngờ anh lại ôm cô đi thẳng tới trước mặt của người bảo vệ. “Đây là bà xã của tôi.”

Có lẽ người bảo vệ cũng phải giật mình kinh ngạc nên cứ ngơ ngác nhìn Thời Chung, xong lại nhìn Nhậm Tư Đồ đang vùi mặt vào cổ anh. Chắc là chưa từng có người nào ôm vợ mình đi khắp nơi để giới thiệu với những nhân viên không liên quan như Thời Chung đâu nhỉ?

Nhậm Tư Đồ cắn răng, ngẩng đầu, ngoài việc xấu hổ mỉm cười với người bảo vệ ra thì không biết phải làm sao nữa.

Vì thế, cô và người bảo vệ nhìn nhau, cười gượng rồi gật đầu, xem như là chào hỏi. Thời Chung cũng không dừng lại quá lâu, tiếp tục ôm Nhậm Tư Đồ đi thẳng về phía thang máy.

Nhậm Tư Đồ có thể cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên của người bảo vệ vẫn còn dõi theo sau hai người họ. Cô không nhịn được mà đấm một cái vào vai Thời Chung. “Đang yên đang lành, anh chạy tới nói với bảo vệ câu đó làm gì chứ?”

“Đương nhiên là tuyên bố với cả thế giới em là hoa đã có chủ.” Thời Chung không hề thấy xấu hổ, bộ dạng vẫn rất đường hoàng và tự nhiên. “Em không biết sao? Trước đây mỗi khi em tới nhà anh thì gã bảo vệ ấy cứ nhìn em chằm chằm.”

“Anh có cần nhỏ nhen thế không?” Tuy miệng thì đang quở trách anh, tuy vẻ mặt cô đang dở khóc dở cười nhưng thật ra trong lòng cô thì đang cảm thấy ngọt ngào như mật.

Thời Chung cũng không quan tâm cô đang chê anh nhỏ nhen thật hay chỉ là nói cho có mà thẳng thắn thừa nhận ngay: “Trước giờ anh vẫn nhỏ nhen thế mà.” Thời Chung nhún vai tỏ vẻ chẳng có gì to tát. “Đương nhiên, ngoại trừ chuyện ấy ra thì còn có một nguyên nhân khác. Đây là chuyện vui vẻ nhất trong đời anh từ khi sinh ra cho đến nay, không mang ra khoe khoang với mọi người thì anh cảm thấy khó chịu lắm.”

“Kết hôn với em mà vui đến thế sao?”

“Vui đến không thể tả.”

“Vậy…”

Nhậm Tư Đồ đang định nói gì đó thì đúng lúc này, một giọng nói bất đắc dĩ vang lên ngắt lời cô…

“Hai người đừng làm tôi buồn nôn nữa có được không?”

Nhậm Tư Đồ ngẩn ra.

Cô vẫn được Thời Chung ôm trong lòng, nhưng kinh ngạc quay đầu về phía phát ra âm thanh kia…

Tôn Dao đang ngồi trên chiếc sofa đối diện với thang máy, nhìn Thời Chung và Nhậm Tư Đồ.

Nhậm Tư Đồ ngơ ngác hồi lâu mà vẫn không hiểu tại sao Tôn Dao lại xuất hiện ở đây vào lúc này. Cuối cùng cô đành hỏi Tôn Dao bằng vẻ mặt khó hiểu: “Chẳng phải cậu về lại phim trường Hoành Điếm rồi sao?”

Hiển nhiên là Thời Chung cũng đang nhìn Tôn Dao với ánh mắt không mấy vui vẻ, như muốn hỏi câu tương tự: Sao không ở Hoành Điếm đóng phim và chạy tới đây làm khách không mời mà đến?

Tôn Dao không hề để tâm đến gương mặt lạnh tanh của Thời Chung. Cô xách một đôi giày cao gót, chân trần đứng dậy khỏi sofa và đi đến trước mặt Nhậm Tư Đồ. “Mình phải trốn ở chỗ cậu vài ngày.”

Nhậm Tư Đồ đưa mắt nhìn Thời Chung, ra hiệu cho anh thả mình xuống. Nhưng có vẻ như Thời Chung đã quyết ý hơn thua với vị khách không mời mà đến trước mặt mình nên hoàn toàn không có ý định thả bà xã xuống. Cuối cùng Nhậm Tư Đồ đành phải giãy ra khỏi vòng tay anh, liếc nhìn gò má có mấy vết xước của Tôn Dao. “Cậu bị sao thế này?”

Khó khăn lắm Nhậm Tư Đồ mới có thể thuyết phục được ông Thời nhỏ nhen kia sang phòng làm việc lánh mặt một chút để mình và Tôn Dao nói chuyện riêng trong phòng ngủ.

Bí mật đến độ không muốn để cho người thứ ba nghe được chuyện này, Nhậm Tư Đồ đã dự đoán được trước là nó nghiêm trọng đến mức nào. Nhưng khi Tôn Dao kể đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra thì Nhậm Tư Đồ mới phát hiện nó còn nghiêm trọng hơn những gì cô tưởng tượng nhiều.

“Mình có thai rồi.”

Nhậm Tư Đồ phải im lặng mất năm phút đồng hồ mới có thể lên tiếng nói tiếp. Nhưng cô cũng chỉ có thể hỏi được một câu: “Với Từ Kính Nam à?”

Tôn Dao gật đầu.

“Cho nên cậu mới quay về đây tìm mình?”

Không ngờ Tôn Dao lại lắc đầu. “Thật ra chuyện có thai cũng không quá nghiêm trọng, quan trọng nhất chính là Từ Kính Nam đã biết được chuyện này.”

Câu này thực tế đến nỗi khiến cho Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không biết phải nói gì.

Tôn Dao cảm thấy hết sức phiền não, cô nhìn Nhậm Tư Đồ với vẻ van nài. “Mình cần uống chút rượu.”

Nhậm Tư Đồ vội vàng ngăn Tôn Dao lại. “Cậu điên rồi à? Có thai làm sao uống rượu được?”

Tôn Dao nghĩ ngợi một chút rồi thôi, không nhắc đến chuyện uống rượu nữa, chỉ thở dài một hơi thật nặng nề. “Đều tại mình hết. Sau khi dùng que thử thai xong lại không biết giấu cho kỹ mà để cho nhân viên vệ sinh nhìn thấy… Nhưng làm sao mình biết là chuyện này sẽ lọt vào tai Từ Kính Nam chứ?”

Tôn Dao càng nói càng cảm thấy căm phẫn. Thấy cô sắp không kiềm chế được mình, Nhậm Tư Đồ vội vã đè hai vai cô lại, bảo cô ngồi xuống sofa.

“Sau đó thì sao?” Nhậm Tư Đồ cố dùng giọng nói bình tĩnh và ôn hòa nhất để dẫn dắt vấn đề.

“Với tính cách của anh ta, sau đó còn thế nào được nữa chứ? Tất nhiên là chạy thẳng tới phim trường Hoành Điếm, hỏi mình kết quả thử thai ra sao. Mình không nói cho anh ta biết thì anh ta định kéo mình đến bệnh viện, nhưng mình nhân lúc hỗn loạn đã trốn ra được.” Tôn Dao nói đến đây thì tỏ vẻ rất đắc ý. Dù sao thì rơi vào tay Từ Kính Nam mà còn thoát ra được thì cũng coi như là một chiến tích đáng để khoe. Nhưng trong nháy mắt, chút đắc ý của Tôn Dao đã nhanh chóng bị sự ủ rũ, chán chường làm cho tan biến. “Nhưng mình vừa về đến nhà thì phát hiện anh ta đã phái người chờ sẵn ở đấy để bắt mình. Lúc mình chạy trốn, ví tiền và di động đều bị mất nên thậm chí không có tiền đi taxi, đành phải mang giày cao gót mà lê lết tấm thân này tới đây tìm cậu, chân mình sắp gãy luôn rồi này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.