Ước Nguyện Mùa Xuân

Chương 5: Chương 5




Bối rối và bực bội, Daisy rảo bước rời khỏi chiếc hồ nhân tạo.

Nàng sẽ không kể với ai về chuyện vừa xảy ra, mặc dù nàng rất muốn làm Lillian thích thú về vụ đương đầu với con ngỗng. Nhưng nàng không muốn để lộ ra rằng nàng đã nhìn thấy một khía cạnh khác của Matthew Swiff, và rằng nàng đã nhanh chóng cho phép bản thân bị ve vãn trước sức hấp dẫn nguy hiểm từ anh ta. Nó không có ý nghĩa gì hết, thật sự thế.

Dù Daisy vẫn còn trong trắng, nàng cũng đủ hiểu về những chuyện xác thịt để biết rằng cơ thể người phụ nữ có thể hưởng ứng trước một người đàn ông mà không cần có sự rung động của trái tim. Vì nàng đã một lần phản ứng trước Cam Rohan, nó đã khiến nàng xáo trộn khi nhận thấy mình bị thu hút bởi Matthew Swiff theo một cách tương tự. Hai người đàn ông khác nhau đến vậy, một lãng mạn, một kín đáo. Một bên là người thanh niên gypsy đẹp trai đã khuấy đảo trí tưởng tượng của nàng với những khả năng kỳ lạ…một bên là người đàn ông của kinh doanh, cứng rắn, đầy tham vọng và thực tế.

Daisy đã thấy cuộc diễu hành không ngớt của những người đàn ông mưu cầu quyền lực suốt những năm tháng sống ở Đại lộ số 5. Họ muốn sự hoàn hảo, một người vợ có thể trở thành bà chủ nhà tốt nhất và tổ chức những bữa tối và những buổi dạ hội thành công nhất, và mặc những chiếc áo dài đẹp nhất, và sinh ra những đứa trẻ xuất sắc nhất để lặng lẽ chơi trong phòng trẻ ở trên lầu trong khi cha chúng đàm phán những hợp đồng kinh doanh trong phòng làm việc dưới lầu.

Và Matthew Swiff, với nỗ lực kinh khủng của mình, người đã được cha nàng lựa chọn vì tài năng và trí thông minh của anh ta, sẽ trở thành người chồng chính xác nhất trong tưởng tượng. Anh sẽ muốn một người vợ xây dựng cuộc đời mình quanh những mục tiêu của anh ta, và sẽ phán xét cô ta hà khắc mỗi khi cô thất bại trong việc làm hài lòng anh. Chẳng thể nào có tương lai với người đàn ông như thế.

Nhưng có một điểm trong tính cách của Matthew Swiff chứng tỏ anh vẫn có sự lương thiện: anh ta đã cứu con ngỗng.

Cho đến lúc Daisy lẻn được vào dinh thự, tắm rửa và thay một chiếc váy mặc ban ngày khác, những người bạn và chị gái nàng đã tụ tập trong căn phòng buổi sáng để dùng trà và bánh mì nướng. Họ ngồi quanh một chiếc bàn tròn bên cửa sổ, cùng nhìn lên khi Daisy bước vào.

Annabelle ôm Isabelle áp vào vai mình, xoa xoa tấm lưng nhỏ trong vòng tay vỗ về. Một vài chiếc bàn khác đã kín người, hầu hết là phụ nữ, cho dù có sự hiện diện của khoảng nửa tá đàn ông, bao gồm cả Lord St. Vincent.

“Xin chào,” Daisy rạng rỡ nói, đi tới chỗ chị gái. “Giấc ngủ của chị thế nào, chị thân yêu?”

“Tuyệt diệu.” Lillian trông thật đáng yêu, đôi mắt cô trong sáng, mái tóc được chải hết khỏi gương mặt và giữ lại bằng một tấm lưới bằng lụa hồng ở sau gáy. “Chị ngủ với cái cửa sổ mở toang, và cơn gió từ hồ thổi vào rất trong lành. Em đã đi câu sáng nay đấy à?”

“Không ạ,” Daisy cố nói sao cho nghe thật thoải mái. “Em chỉ đi dạo thôi.”

Evie vươn người về phía Annabelle để đón lấy đứa bé. “Để mình bế cho,” cô nói. Đứa bé đang gặm ngấu nghiến một ngón tay nhỏ và chảy dãi dầm dề. Đón lấy đứa trẻ không ngừng cựa quậy, Evie giải thích cho Daisy, “Con bé đang mọc răng, tội nghiệp.”

“Nó cáu gắt suốt cả sáng nay,” Annabelle nói, Daisy thấy đôi mắt xanh sáng của cô hơi mệt mỏi, đôi mắt của một người mẹ trẻ. Dấu vết của sự kiệt sức càng làm nổi bật sắc đẹp của cô, khiến những đường nét hoàn hảo như nữ thần trở nên mềm mại.

“Không phải bây giờ còn quá sớm với thời điểm mọc răng của con bé sao?” Daisy hỏi.

“Nó mang họ Hunt mà,” Annabelle nói cộc lốc. “Và gia đình Hunt là những người khỏe mạnh khác thường. Theo lời chồng chị, mọi người trong gia đình anh ấy hầu như đều đã có răng lúc sinh ra.” Cô lo lắng quan sát con mình. “Chị nghĩ mình nên đưa con bé ra khỏi đây.”

Hàng chục ánh mắt bất bình ném về phía họ. Trẻ con, nhất là trẻ sơ sinh, không được cho mang vào khu vực của người lớn. Trừ phi là để hoàn toàn phô trương, với đứa bé được mặc đầy diềm đăng ten và ruy băng trắng và được trưng ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi theo đúng chuẩn mực thông thường, và rồi bị mang ngược lại phòng trẻ một cách vội vã.

“Vớ vẩn,” Lillian nói ngay lập tức, không buồn hạ thấp giọng. “Isabelle hầu như không la hét hay làm ồn. Con bé chỉ hơi khích động thôi, tớ nghĩ mọi người đều có thể xoay sở chịu đựng một chút.”

“Thử một thìa nữa xem,” Annabelle nói thầm, giọng nói nhỏ nhẹ của cô đượm vẻ lo âu. Cô nhấc chiếc thìa bạc lạnh ngắt từ cái bát nhỏ đựng nước đá, và nói với Daisy, “Mẹ chị gợi ý đưa cho con bé cái này – bà bảo nó luôn có tác dụng với Jeremy em trai chị.”

Daisy ngồi xuống cạnh Daisy, quan sát cô bé con cắn khẽ cái thìa. Khuôn mặt tròn nhỏ nhắn của Isabelle đỏ bừng và những giọt nước mắt ứa ra từ đôi mắt cô bé, khi cô bé khóc thút thít, một phần nướu mềm mại sưng tấy lộ ra, và Daisy nhăn mặt thương xót.

“Con bé cần ngủ một chút,” Annabelle nói. “Nhưng nó quá đau nên không ngủ được.”

“Tội nghiệp cưng.”

Trong lúc Evie cố dỗ dành cô bé thì có một xáo trộn nhỏ phía bên kia căn phòng. Có ai đó vừa đến đã gây được sự chú ý. Xoay người trên ghế, Daisy trông thấy dáng người cao và nổi bật của Matthew Swiff.

Vậy là anh ta đã không quay lại bờ sông. Anh hẳn đã đợi cho đến khi Daisy đi thật xa, rồi mới đi về trang viên mà không cần phải tháp tùng nàng.

Cũng giống cha nàng, Swiff thấy nàng chẳng đáng để anh ta quan tâm. Daisy tự bảo mình không nên để ý làm gì, nhưng nhận thức đó vẫn khiến nàng đau nhói.

Anh đã thay sang bộ áo vét được là hoàn hảo, màu xám sẫm với áo gi lê xanh sáng, cà vạt đen cứng nhắc được thắt một cách bảo thủ. Mặc dù mốt ở Châu âu lúc bấy giờ là đàn ông để râu quai nón dài và để tóc buông xõa như lượn sóng , rõ ràng là phong cách đó chưa đến được nước Mỹ. Matthew Swiff cạo râu nhẵn nhụi, và mái tóc nâu của anh được cắt ngắn sát gáy, tạo cho anh một vẻ bề ngoài hơi trẻ con.

Daisy lén quan sát khi những thủ tục giới thiệu diễn ra. Nàng trông thấy sự vui vẻ trên mặt những quý ông lớn tuổi khi họ nói chuyện với anh ta, sự ghen tỵ ở những người đàn ông trẻ hơn. Và vẻ tán tỉnh háo hức ở đám phụ nữ.

“Chúa trên thiên đường,” Annabelle thì thào, “Ai vậy?”

Lillian trả lời gắt gỏng. “Đó là Mr Swiff.”

Mắt của cả Annabelle và Evie cùng mở tròn.

“Cùng là Mr Swiff mà cậu đã miêu tả như một b-bao tải đựng xương hả?” Evie hỏi.

“Cái người mà cậu nói là lý thú như đĩa rau bi na héo ư?” Annabelle thêm vào.

Vẻ cau có của Lillian sâu đến nỗi hoàn toàn là một cái quắc mắt. Dứt sự chú ý khỏi Swiff, cô bỏ một cục đường vào tách trà. “Mình cho là có thể hắn ta không gớm guốc lắm so với sự miêu tả,” cô thừa nhận. “Nhưng đừng để vẻ bề ngoài của hắn đánh lừa các cậu. Một khi các cậu quen với bản chất bên trong người đàn ông, nó sẽ thay đổi ấn tượng về ngoại hình của anh ta ngay.”

“Mình ch-cho là sẽ có khá nhiều phụ nữ muốn trở nên quen thuộc với bất cứ phần nào của hắn ta,” Evie nhận xét, khiến Annabelle cười rúc rích trong tách trà.

Daisy liếc nhanh qua vai và nhận thấy đúng là như vậy, đám phụ nữ đang xốn xang, cười khúc khích, đưa ra những bàn tay trắng muốt để được anh cầm và hôn.

“Tất cả sự nháo nhác này chỉ vì hắn ta là người Mỹ và do đó là một vật thể lạ,” Lillian lầm bầm. “Nếu có ông anh nào của mình ở đây, tất cả phụ nữ sẽ quên phắt luôn Swiff.”

Mặc dù Daisy rất muốn đồng ý, nhưng nàng khá chắc chắn là các ông anh trai của mình không thể gây ra ảnh hưởng như Mr Swiff. Họ chỉ có lợi thế là được thừa kế một gia sản lớn trong tương lai, chứ anh em nhà Bowman không có những mưu mẹo mánh khóe xã hội được trau dồi một cách cẩn thận như Swiff.

“Anh ta đang nhìn về hướng này đấy,” Annabelle thông báo, bộ dạng của cô càng trở nên căng thẳng và hơi lo lắng. “Anh ta đang cau mày, cùng với tất cả những người khác. Đứa bé gây ồn ào quá rồi. Mình sẽ mang nó ra ngoài và-“.

“Đừng mang nó đi đâu,” Lillian ra lệnh. “Đây là nhà mình, còn cậu là bạn mình, và bất cứ ai không quan tâm đến sự ầm ĩ của con bé cũng đồng thời được hoan nghênh ở đây.”

“Anh ta đang đến đấy,” Evie thì thào. “Suỵt.”

Daisy cắm mắt vào tách trà, sự căng thẳng cuộn lên trong từng thớ thịt.

Swiff đến bên bàn và cúi chào lịch thiệp. “Thưa phu nhân,” anh nói với Lillian, “Rất vui khi được gặp lại bà. Cho phép tôi bày tỏ lời chúc mừng muộn màng tới đám cưới của bà và Lord Westcliff, và…” Anh lưỡng lự, vì hiển nhiên là Lillian đang mang thai, thật bất lịch sự khi đề cập đến tình trạng của cô. “Bà trông khá ổn.” Anh nói nốt.

“Tôi có kích cỡ của một con bò,” Lillian nói huỵch toẹt, đâm thủng nỗ lực ngoại giao của anh.

Miệng Swiff mím chặt như thế đang đấu tranh kìm nén một nụ cười. “Hoàn toàn không,” anh ôn hòa nói, và liếc nhìn Lillian và Evie. Cả hai người đang chờ đợi Lillian đưa ra lời giới thiệu.

Lillian bất đắc dĩ phải chiều theo. “Đây là Mr Swiff,” cô lầm bầm, chỉ tay về phía anh. “Mrs. Simon Hunt và Lady St.Vincent.”

Swiff khéo léo cúi xuống cánh tay đưa ra của Annabelle, anh sẽ làm điều tương tự với Evie nếu cô không đang bận bế đứa trẻ. Tiếng ọ ẹ và thút thít của Isabelle đang leo thang và sớm trở thành tiếng khóc thét đến nơi nếu không ai làm điều gì đó.

“Đó là Isabelle con gái tôi,” Annabelle nói với vẻ xin lỗi. “Con bé đang mọc răng.

Điều đó sẽ khiến anh ta bỏ đi càng nhanh càng tốt, Daisy nghĩ thầm. Đàn ông rất khiếp sợ trẻ con khóc lóc.

“À,” Swiff cho tay vào trong áo khoác và lục lọi một cách huyên náo bộ sưu tập các món đồ linh tinh. Anh ta có cái quái gì trong đó thế? Nàng nhìn anh lôi ra con dao nhíp, một đoạn dây câu và một chiếc khăn tay trắng tinh.

“Mr Swiff, ngài đang làm gì vậy?” Evie hỏi với nụ cười trêu chọc.

“Chế tạo thứ gì đó.” Anh xúc vài viên nước đá để vào giữa cái khăn tay, túm những mép khăn vào và buộc lại bằng sợi dây câu. Sau khi để lại con dao vào túi, anh với tới đứa bé với không chút mảy may của vẻ bị ép buộc.

Tròn xoe mắt, Evie đành đưa đứa trẻ ra. Bốn phụ nữ quan sát trong sự ngạc nhiên khi Swiff bế Isabelle áp vào vai anh với sự thoải mái thuần thục. Anh đưa cho cô bé chiếc khăn bọc nước đá, cô bé bắt đầu gặm ngấu nghiến mặc dù vẫn đang khóc.

Dường như quên béng những ánh mắt như bị thôi miên của mọi người trong phòng. Anh đi tha thẩn ra chỗ cửa sổ và thì thầm dịu dàng với đứa bé. Có vẻ như anh đang kể cho đứa bé nghe vài câu chuyện nào đó. Chừng một hai phút sau đứa bé nín bặt.

Khi Swiff quay lại bàn Isabelle đã ngủ gà ngủ gật và thở đều đặn, miệng ngậm chặt túi nước đá tạm bợ.

“Ôi, Mr Swiff,” Annabelle vui sướng nói, giơ tay đón lấy con. “Ngài mới thông minh làm sao, cảm ơn ngài.”

“Anh đã nói gì với con bé thế?” Lillian hỏi.

Anh nhìn cô và trả lời ôn tồn, “Tôi muốn đánh lạc hướng cô bé đủ lâu để nước đá làm tê nướu đi, cho nên tôi giải thích cặn kẽ cho cô bé nghe hiệp ước Buttonwood năm 1792.”

Daisy lần đầu tiên cất tiếng hỏi. “Đó là hiệp ước gì vậy?”

Swiff giờ mới liếc nhìn nàng, khuôn mặt anh phẳng lặng và lịch sự, và trong một giây Daisy nửa tin rằng những sự việc sáng nay chỉ có trong giấc mơ của nàng. Nhưng trên da thịt và những dây thần kinh của nàng vẫn giữ lại cảm giác về anh, dấu vết cứng rắn của cơ thể anh.

“Hiệp ước Buttonwood đã dẫn tới sự hình thành thị trường chứng khoán New York và ủy ban điều hành việc trao đổi chứng khoán,” Swiff nói. “Tôi nghĩ nó chứa khá nhiều thông tin hữu ích, nhưng hình như Miss Isabelle mất hứng thú khi tôi bắt đầu nói về cơ cấu phí của hiệp ước.”

“Tôi hiểu rồi,” Daisy nói. “Anh làm con bé chán tới mức ngủ gục.”

“Cô nên nghe bảng liệt kê của tôi về sự thiếu cân bằng trong những cán cân thị trường dẫn đến vụ sụp đổ 37,” Swiff nói, “Tôi được nghe kể là nó còn tốt hơn cả cồn thuốc phiện.”

Nhìn chăm chăm vào đôi mắt xanh lấp lánh của anh, Daisy miễn cưỡng mỉm cười, và anh trao cho nàng một trong những nụ cười chớp nhoáng và chói lọi quen thuộc. Gương mặt anh trở nên ấm áp một cách khó hiểu.

Sự chú ý của Swiff lưu lại trên nàng một lúc rất lâu, như thể anh bị say mê bởi điều gì đó trong mắt nàng. Đột ngột anh dứt ánh mắt khỏi nàng và cúi chào cả bàn lần nữa. “Tôi sẽ để cho quý vị tiếp tục thưởng thức tách trà của mình. Chúc mọi người ngon miệng, các quý bà quý cô.” Quay sang Annabelle, anh trang trọng nói thêm. “Bà có cô con gái thật đáng yêu, thưa bà. Tôi sẽ không để ý đến sự thiếu hứng thú của cô ấy tới bài thuyết trình kinh doanh của mình đâu.”

“Ngài thật là tử tế, thưa ngài,” Annabelle đáp, đôi mắt lung linh.

Swiff trở lại phía bên kia căn phòng trong khi cả bốn phụ nữ trẻ đều tự làm cho mình bận rộn, khuấy hăng say một cách không cần thiết những thìa đường trong tách trà, vuốt đi vuốt lại những chiếc khăn ăn trên lòng.

Evie là người đầu tiên lên tiếng. “Cậu nói đúng,” cô bảo Lillian, “anh ta thật là khủng khiếp.”

“Đúng thế,” Annabelle nhiệt thành đồng ý. “Lúc nhìn thấy anh ta, ý nghĩ đầu tiên đến trong tâm trí mình là ‘món rau bi na héo.’”

“Im đi, cả hai cậu,” Lillian đốp lại sự chế nhạo của họ, và cắn ngập răng mình vào miếng bánh mì nướng.

Lillian kiên quyết kéo Daisy ra bãi cỏ ở phía đông vào buổi chiều, nơi hầu hết những thanh niên đang chơi môn bóng gỗ. Bình thường thì Daisy chẳng thấy phiền, nhưng nàng vừa đọc tới phần hấp dẫn trong cuốn tiểu thuyết mới về một nữ gia sư tên là Honoria, người vừa mới đụng đầu một hồn ma trên gác mái. “Ngươi là ai?” Honoria run rẩy, nhìn chăm chăm hồn ma trông giống hệt người yêu cũ của nàng, Lord Clayworth. Con ma đang chuẩn bị trả lời thì Lillian dứt khoát giật quyển sách từ tay Daisy và kéo nàng ra khỏi thư viện.

“Trời ơi,” Daisy kêu ca. “Trời ơi là trời…Lillian, em vừa mới đọc tới chỗ gay cấn nhất.”

“Khi chúng ta nói chuyện ở đó thì có ít nhất nửa tá đàn ông thích hợp đang chơi bóng gỗ ngoài trời,” chị nàng quả quyết. “Và chơi cùng bọn họ sẽ hữu ích hơn nhiều việc ngồi đọc sách một mình.”

“Em chẳng biết gì về môn bóng gỗ cả.”

“Tốt, hãy đề nghị họ dạy em. Nếu có một việc mà đàn ông rất thích làm, thì đó chính là dạy bảo phụ nữ cách làm điều gì đó.”

Họ đi đến sân bóng, nơi những chiếc ghế và bàn đã được kê dành cho khán giả. Một nhóm người chơi đang lăn những quả bóng lớn làm bằng gỗ dọc theo thảm cỏ, cười phá lên khi quả bóng của một cầu thủ, hoặc chiếc ki, bị rơi xuống rãnh đào bên rìa sân.

“Hmm,” Lillian nói, quan sát đám người tụ tập. “Chúng ta có đối thủ cạnh tranh.” Daisy nhận ra ba phụ nữ chị nàng đang nhắc đến: Miss Cassandra Leighton, Lady Miranda Dowden, và Elspeth Higginson. “Chị không thích mời bất cứ phụ nữ nào chưa kết hôn đến Hamsphire,” Lillian nói, “Nhưng Westcliff bảo rằng làm thế thì lộ liễu quá. Thật may là em xinh hơn tất cả bọn họ. Mỗi tội là em lùn quá.”

“Em không lùn,” Daisy phản đối.

“Thế thì là xinh xinh.”

“Em không thích từ đó hơn gì. Nó khiến cho em có vẻ tầm thường.”

“Còn tốt hơn từ còi cọc,” Lillian nói, “đó là từ duy nhất khác đi mà chị nghĩ ra để miêu tả sự thiếu chiều cao của em.” Cô cười toe toét trước cái quắc mắt của Daisy. “Đừng có làm bộ mặt như thế, cưng. Chị đang mang em đến bữa tiệc thịnh soạn toàn những đàn ông độc thân và em có thể chọn bất cứ - ôi, chết tệt.”

“Cái gì? Cái gì vậy?”

“Hắn ta cũng tham gia kìa.”

Chẳng cần hỏi hắn ta là ai….giọng điệu bực bội của Lillian đã làm danh tính của hắn ta hoàn toàn rõ ràng.

Nghiên cứu đám người lố nhố, Daisy nhìn thấy Matthew Swiff đang đứng ở cuối con đường nhỏ cùng vài người đàn ông khác, quan sát khoảng cách giữa những quả bóng đang được đo đạc. Cũng giống những người khác, anh mặc quần sáng màu, áo sơ mi trắng, và chiếc áo chẽn không tay. Anh cao dong dỏng và cân đối, dáng điệu thoải mái thấm đẫm sự tự tin về thể chất.

Ánh mắt anh không bỏ sót thứ gì, có vẻ như anh tham gia trò chơi này một cách nghiêm túc. Matthew Swiff là người không bao giờ làm việc gì thấp hơn mức khả năng của mình, ngay cả ở một trò chơi bình thường trên bãi cỏ.

Daisy khá chắc là anh đua tranh với mọi thứ diễn ra hàng ngày trong cuộc sống. Và nó không khớp lắm với hiểu biết của nàng về lớp thanh niên có đặc quyền ở thành phố Boston cổ, hoặc New York cổ xưa, loại con ông cháu cha được nuông chiều luôn được cho biết là họ không cần phải làm việc nếu không thích. Nàng tự hỏi không biết Swiff đã từng làm việc gì chỉ vì niềm hứng thú chưa.

“Bọn họ đang quyết định xem ai đạt điểm cao nhất,” Lillian nói. “Nghĩa là người nào ném quả bóng gần quả cầu màu trắng nhất nằm trên đường kẻ cuối sân.

“Sao chị biết rõ trò chơi này thế?” Daisy hỏi.

Lillian cười. “Westcliff dạy chị đấy. Anh ấy rất giỏi môn này tới mức thường xuyên bị ngồi ngoài vì chẳng ai thắng nổi nếu để anh ấy chơi.”

Họ đi tới chỗ nhóm khá giả ngồi trên ghế, nơi Westcliff đang ngồi cùng Evie và Lord St. Vincent, và gia đình Craddock, một thiếu tá về hưu và vợ ông ta. Daisy định thẳng tiến tới chiếc ghế ngoài cùng, nhưng Lillian đẩy nàng về phía sân bóng.

“Đi đi,” Lillian ra lệnh với cùng một tông giọng người ta dùng để sai con chó đi tìm cái gậy về.

Thở dài, Daisy từ bỏ khao khát về cuốn tiểu thuyết đọc dở và lê bước về phía trước. Nàng đã gặp ít nhất là ba quý ông trong vài dịp trước. Không phải là những viễn cảnh tệ lắm, thật vậy. Đó là Mr. Hollingberry, một người đàn ông dễ thương khoảng ba mươi tuổi, má tròn xoe và hơi béo lùn nhưng dù sao cũng hấp dẫn. Và Mr. Mardling, với dáng dấp một vận động viên, mái tóc quăn hoe vàng và đôi mắt xanh.

Còn có hai người đàn ông nàng chưa từng nhìn thấy ở Stony Cross trước đó, Mr Alain Rickett, người trông như một học giả với cặp kính và chiếc áo khoác nhăn nheo…và Lord Llandrindon, một quý ông tóc đen đẹp trai có chiều cao trung bình.

Llandrindon tiếp cận Daisy ngay tức khắc, tình nguyện giải thích luật chơi cho nàng. Daisy cố không ngó qua vai anh để nhìn Mr. Swiff, người đang bị bao vây bởi những phụ nữ khác. Họ đang cười khúc khích và trêu đùa nhau, hỏi xin lời khuyên của anh về cách cầm quả bóng cho hợp lý và nên bước bao nhiêu bước trước khi thả quả bóng vào sân.

Swiff hình như không biết sự có mặt của Daisy, nhưng khi nàng cúi nhặt một quả bóng gỗ từ đống bóng dưới đất, cảm thấy nhoi nhói ở gáy. Nàng biết rằng anh đang nhìn mình.

Daisy cực kỳ hối hận vì đã năn nỉ anh ta giúp nàng cứu con ngỗng bị mắc bẫy. Tình tiết đó đã làm nổi lên một vài điều ngoài tầm kiểm soát của nàng, những ý nghĩ rầy rà dường như không thể xua đuổi. Không được lố bịch như thế nữa, Daisy tự bảo mình. Tập trung vào quả bóng đi, và nàng ép mình lắng nghe thật chăm chú lời khuyên của Lord Llandrindon về chiến thuật của trò choi.

Quan sát hoạt động trên sân, Westcliff nhẹ nhàng nhận xét. “Cô ấy đang hòa hợp tốt với Llandrindon, nhìn từ bên ngoài. Và anh ta là một trong những triển vọng hứa hẹn nhất. Tuổi tác phù hợp, học hành đầy đủ, và có tính cách dễ chịu.

Lillian ước lượng dáng vóc của Llandrindon từ xa. Thậm chí chiều cao của anh ta cũng đạt chuẩn, không quá cao với Daisy, người không hề thích khi người khác cao vượt lên mình. “Anh ta có một cái tên kì cục,” Lillian vô ý nói to. “Không biết anh ta đến từ đâu?”

“Thurso,” Lord St. Vincent đáp, anh ngồi cạnh Evie ở phía bên kia.

Một sự đình chiến không thoải mái đã tồn tại giữa Lillian và St. Vincent sau rất nhiều xung đột trong quá khứ. Mặc dù chưa bao giờ thực sự thích anh ta, Lillian vẫn quyết định một cách ủ rũ rằng phải chịu đựng St. Vincent, vì anh ta là bạn thân lâu năm của Westcliff.

Lillian biết nếu đề nghị chồng mình chấm dứt tình bạn đó thì anh sẽ làm thế vì cô, nhưng cô rất yêu anh nên không nỡ đưa ra một yêu cầu như vậy. Và có người bạn như St. Vincent là một điều tốt cho Marcus. Với sự hài hước và khả năng nhận thức nhạy bén của mình, anh đã góp phần mang lại sự cân bằng cần thiết cho cuộc sống quá nhiều áp lực của Marcus. Marcus, một trong những người quyền lực nhất nước Anh, rất cần một người nào đó cư xử thoải mái mà không nghiêm trang quá mức với anh.

Một ưu điểm nữa ở St. Vincent là anh ta hóa ra lại là người chồng tốt của Evie. Thực tế thì anh ta gần như tôn thờ cô. Người ta chưa bao giờ nghĩ họ sẽ thành một đôi – Evie hoa – bên – lề nhút nhát, St. Vincent kẻ phóng đãng không tim, và họ đã phát triển một sự gắn bó khác thường với nhau.

St. Vincent tự tin và thạo đời, sở hữu vẻ đẹp nam tính sáng chói đến mức người ta đôi khi nín thở khi nhìn thấy anh. Nhưng chỉ lời nói của Evie mới khiến anh nghe theo.

Mặc dầu tình cảm của họ kín đáo hơn, ít để lộ ra ngoài hơn so với vợ chồng Hunt hay Westcliff, một xúc cảm bí ẩn và đam mê vẫn tồn tại giữa hai người họ.

Và chừng nào Evie vẫn hạnh phúc, thì Lillian sẽ tỏ ra thân ái với St. Vincent.

“Thurso,” Lillian nghi ngờ lặp lại, liếc nhìn từ St. Vincent đến chồng mình. “Với em nó nghe không giống tiếng Anh lắm.”

Hai người đàn ông trao đổi ánh mắt với nhau, và Marcus bình thản đáp. “Thực ra thì nó thuộc Scotland.”

Mắt Lillian nheo lại. “Llandrindon là người Xcốt-len ư? Nhưng anh ta đâu có nói giọng đó.”

“Anh ta đã giành những năm tháng chủ yếu của cuộc đời ở các trường nội trú nước Anh và sau đó là Oxford,” St. Vincent nói.

“Hmm.” Kiến thức về địa lý của Lillian là vừa đủ, nhưng cô chưa từng nghe nói đến Thurso. “Và Thurso chính xác là ở đâu? Có phải vừa vượt qua biên giới không?”

Westcliff hơi tránh ánh mắt cô. “Xa hơn về phía bắc một chút. Gần quần đảo Orkney.”

“Mép phía bắc của lục địa sao?” Lillian không tin vào tai mình. Phải mất rất nhiều nỗ lực cô mới giữ cho giọng nói ở mức thì thào giận dữ. “Sao chúng ta không chỉ cần tiết kiệm thời gian của mình và đày Daisy tới Siberi luôn đi? Nơi đó có lẽ còn ấm áp hơn! Chúa tôi, làm sao hai anh có thể đồng ý cho Landrindon làm ứng cử viên nhỉ?”

“Tôi phải nhét anh ta vào đấy,” St. Vincent phản ứng. “Anh ta sở hữu ba điền trang và nguyên một đàn ngựa đua thuần chủng. Và mỗi lần anh ta tới câu lạc bộ thì lợi nhuận hàng đêm của tôi tăng lên ít nhất là năm ngàn bảng.”

“Thế thì anh ta là kẻ tiêu tiền như rác,” Lillian ảm đạm nói.

“Điều đó càng khiến cho anh ta phù hợp với Daisy hơn,” St. Vincent nói. “Một ngày nào đó anh ta sẽ cần đến tiền của gia đình cô.”

“Tôi không quan tâm anh ta phù hợp tới mức nào, mục đích chính là giữ Daisy ở trong nước. Làm sao tôi gặp Daisy thường xuyên được nếu nó ở đất nước Scotland trời đánh đó?”

“Nó vẫn gần hơn so với Bắc Mỹ mà,” Westcliff chỉ ra bằng một giọng thực tế.

Lillian quay sang Evie với hi vọng tìm thấy đồng minh. “Evie, nói gì đi chứ!”

“Việc Lord Llandrindon đến từ đâu không thành vấn đề.” Evie với tay nhẹ gỡ một sợi

tóc đen óng mắc vào khuyên tai của Lillian. “Daisy sẽ không lấy anh ấy đâu.”

“Sao cậu nghĩ thế?” Lillian thận trọng hỏi.

Evie mỉm cười với cô. “Ồ…chỉ là cảm giác của mình thôi.”

Trong nỗi khao khát muốn kết thúc trò chơi để quay về với cuốn tiểu thuyết, Daisy nắm bắt được lối chơi rất nhanh. Cầu thủ đầu tiên lăn một quả bóng trắng, được gọi là jack, tới cuối vạch kẻ ở bãi cỏ nhưng không vượt qua đó. Mục tiêu là lăn ba quả bóng bằng gỗ, gọi là bowls, cho đến khi chúng dừng lại ở càng gần jack càng tốt.

Phần khó là ở chỗ quả bóng gỗ cố tình bị làm hơi méo một bên, để người ta không thể nào ném được một đường thẳng tắp. Daisy sớm học được cách bù lại sự thiếu cân xứng ấy bằng cách ném hơi nghiêng về bên trái hoặc bên phải, tùy từng trường hợp. Mặt sân rất chắc chắn với cỏ được cắt sát và nền đất đầm chặt, thật là tốt vì Daisy đang vội chơi cho xong để quay lại với Honoria và con ma nọ.

Vì số đàn ông và phụ nữ là ngang nhau, nên những người chơi được chia làm hai người một đội. Daisy cùng cặp với Llandrindon, một người chơi thành thạo.

“Cô rất giỏi đấy, tiểu thư Bowman,” Lord Llandrindon la lên. “Có chắc là cô chưa từng chơi bao giờ không?”

“Chưa bao giờ,” Daisy vui vẻ đáp. Nhặt một khối cầu bằng gỗ lên, nàng xoay mặt phẳng sang bên phải. “Hẳn đó là do những chỉ dẫn chuyên nghiệp của ngài, thưa ngài.” Tiến hai bước về mép đường kẻ, Daisy kéo lùi tay lại và đẩy quả bóng ra trong một cú xoay tròn khéo léo. Nó va vào những quả bóng ngáng đường của các đối thủ một cách tài tình và dừng lại với khoảng cách chính xác là hai inch so với jack. Họ đã thắng vòng này.

“Tốt lắm,” Mr. Rickett nói, ngừng lại để lau kính. Đeo lại vào mắt, anh mỉm cười với Daisy và nói thêm, “Cô di chuyển thật là duyên dáng, tiểu thư Bowman. Thật vui sướng khi được chứng kiến kĩ năng của cô.”

“Đó hoàn toàn không phải kĩ năng đâu,” Daisy khiêm tốn. “Chỉ là vận may của người mới chơi thôi, tôi e là vậy.”

Lady Miranda, một cô gái tóc vàng mảnh khảnh với nước da trắng như sứ, đang xăm soi bàn tay mịn màng của mình với vẻ lo âu. “Tôi tin là mình đã bị gãy mất một móng tay rồi,” cô thông báo.

“Để tôi đưa cô về ghế ngồi,” Rickett ngay lập tức lo lắng nói, như thể cô ta vừa gãy một cánh tay chứ không phải một cái móng tay vậy, và hai người họ dắt nhau rời khỏi sân.

Daisy buồn nản nghĩ rằng mình nên cố ý chơi cho thua, và rồi sẽ không phải chơi tiếp vòng nữa. Nhưng thật không công bằng với đồng đội của mình khi bị thua chung cuộc. Và Lord Llandrindon dường như cực kì sung sướng với thành công của họ.

“Bây giờ,” Llandrindon nói, “hãy xem chúng ta đối mặt với ai ở vòng cuối cùng.”

Họ quan sát hai đội còn lại đang thi đấu, Mr. Swiff và Miss Leighton đấu với Mr. Mardling và Miss Higginson. Mr. Mardling là một cầu thủ không ổn định, ngay sau những cú ném thông minh lại là những lần ném vụng về, trong khi Miss Higginson thì trước sau như một. Cassandra Leighton chơi tệ đến vô phương và thực tế là tỏ ra rất thích thú, cười rúc ra rúc rích không ngừng suốt cả trận đấu. Tiếng cười đó quả thực rất khó chịu, nhưng có vẻ Matthew Swiff không lấy thế làm phiền.

Swiff là một người chơi năng nổ và khôn khéo, cân nhắc cẩn thận từng cú ném, dễ dàng tiết chế cảm xúc mỗi khi ném bóng. Daisy nhận thấy anh chẳng có vẻ gì là hối tiếc mỗi khi loại những quả bóng của đối thủ nằm ngáng đường, hay di chuyển jack để đưa họ vào thế bất lợi.

“Một cầu thủ ghê gớm,” Lord Llandrindon nhẹ nhàng nhận xét với Daisy, đôi mắt anh lấp lánh. “Cô nghĩ chúng ta có thể thắng nổi anh ta không?”

Đột nhiên Daisy quên phắt cuốn tiểu thuyết đang đợi nàng trong dinh thự. Viễn cảnh đối đầu với Matthew Swiff trong trò chơi này khiến nàng tràn ngập sự đề phòng. “Không chắc lắm, nhưng chúng ta có thể cố gắng mà, phải không?”

Llandrindon bật cười tán thưởng. “Đương nhiên là chúng ta có thể.”

Swiff và Miss Leighton đã giành phần thắng, và bên thua rời sân với những lời chúc mừng tốt đẹp.

Bốn người chơi còn lại nhặt bóng và jack lên, và quay trở lại đường ném. Mỗi đội sẽ có bốn quả bóng tất cả, hai lần ném cho mỗi người.

Khi Daisy quay lại đối diện với Matthew Swiff, anh mới nhìn nàng lần đầu tiên kể từ lúc đến. Ánh mắt anh, trực diện và thách thức, khiến tim nàng đập thình thịch trong lồng ngực, bơm máu chảy rần rần khắp các tĩnh mạch. Những sợi tóc rối bù của anh xõa xuống trán, và làn da rám nắng sáng bừng với những giọt mồ hôi lấp lánh.

“Chúng ta sẽ tung đồng xu để quyết định bên nào ném trước,” Lord Llandrindon gợi ý.

Swiff gật đầu, dứt ánh mắt khỏi người Daisy.

Cassandra Leighton kêu ré lên sung sướng khi cô và Swiff giành phần thắng ở trò tung đồng xu. Một cách thành thục Swiff lăn quả bóng trắng ra phía đầu sân vào một vị trí hoàn hảo.

Miss Leighton nhặt một quả bóng gỗ lên, ôm nó sát vào ngực theo một cách khiến Daisy nghi ngờ đó là một mánh khóe được tính toán để kêu gọi sự chú ý tới tài sản trời phú của cô ta. “Ngài phải cho tôi lời khuyên, Mr. Swiff,” cô ta nói, trượt lên anh một ánh mắt tuyệt vọng bên dưới hàng mi cong vút. “Liệu tôi nên ném với phần dẹt của quả bóng về bên phải hay là bên trái đây?”

Swiff tiến lại gần, chỉnh lại quả bóng trong tay cô. Miss Leighton phô trương rõ rệt niềm vui sướng trước sự quan tâm anh dành cho mình. Anh thì thầm một vài lời khuyên, chỉ dẫn đường đi tốt nhất cho quả bóng trong lúc Miss Leighton ngả người sát vào anh hơn cho đến khi đầu họ gần như chạm vào nhau. Một cảm giác bực bội dần dần cuộn lên trong ngực Daisy, thắt chặt những thớ thịt ở cổ họng nàng như cái nút chai.

Cuối cùng Swiff cũng lùi lại, Miss Leighton tiến tới trước bằng những bước đi yểu điệu, thả tay cho quả bóng lăn đi. Nhưng sự tiến triển của nó thật yếu, quả bóng lắc lư và lăn sang bên phải dừng nửa chừng ở giữa sân. Phần còn lại của trận đấu sẽ khó khăn hơn nhiều với quả bóng ấy trừ phi có ai đó chịu lãng phí một trong những cú ném của mình để gạt văng nó sang một bên.

“Chết tiệt thật,” Daisy lầm bầm dưới hơi thở.

Miss Leighton gần như sụp xuống với những tràng cười khúc khíc. “Khổ thân tôi, tôi đã làm rối tung mọi thứ lên rồi phải không?”

“Hoàn toàn không,” Swiff thoải mái nói. “Sẽ chẳng có gì vui thú nếu không có thử thách.”

Daisy cáu kỉnh tự hỏi tại sao anh đối xử quá tốt với Miss Leighton đến thế. Nàng không nghĩ là mẫu đàn ông như anh lại bị hấp dẫn bởi kiểu phụ nữ ngờ nghệch.

“Đến lượt của cô đấy,” Lord Llandrindon giục, đưa một quả bóng cho Daisy.

Nàng ôm những ngón tay quanh mặt gỗ sứt sẹo của quả bóng và xoay xoay cho đến

khi cảm thấy độ phù hợp. Nhìn chằm chằm hình dáng quả bóng trắng phía xa xa, hình dung đường đi cho quả bóng gỗ. Nàng bước lên ba bước, vung tay ra sau và đẩy quả bóng ra một cách nhanh gọn. Quả bóng gỗ lăn trên mặt sân, khéo léo tránh quả bóng của Miss Leighton, và vòng một đường cua ở giây cuối cùng để dừng ngay trước mặt quả bóng trắng.

"Xuất sắc!" Llandrindon kêu lên. Trong khi những khán giả chúc mừng và vỗ tay tán thưởng.

Daisy liếc nhìn Matthew Swiff. Anh đang nhìn nàng với một nụ cười uể oải, phủ lên nàng một sự khảo cứu tới thấu xương. Thời gian ngưng lại như thể bị gim chặt bởi những chiếc ghim lấp lánh. Thật là hiếm hoi, nếu đã có người đàn ông nào từng nhìn Daisy theo cách đó.

"Cô làm điều đó có chủ đích không?" Swiff nhẹ nhàng hỏi. "Hay đó chỉ là một cú ném may mắn?"

"Có chủ đích," Daisy đáp.

"Tôi nghi ngờ điều đó."

Daisy xù lông lên, "Tại sao?"

"Bởi vì không một người chơi mới toanh nào lại có thể lên kế hoạc và thực hiện một cú ném như thế."

"Anh đang nghi ngờ sự trung thực của tôi sao, Mr Swiff?" Không đợi anh đáp lời, Daisy gọi chị gái, người đang quan sát họ từ đám ghế khán giả. "Lillian, chị đã thấy em chơi bóng gỗ bao giờ chưa?"

"Tất nhiên là chưa," câu trả lời nhấn mạnh của Lillian vẳng đến.

Quay lại với Swiff, Daisy nhìn anh đầy thách thức.

"Để thực hiện được cú ném ấy," Swiff nói, "cô phải tính toán tốc độ bóng trên sân, góc quay cần thiết để bù lại độ nghiêng của bóng, và điểm hãm nơi bóng đổi hướng. Trong khi cũng phải xét đến cả tốc độ gió. Và cô phải có cả kinh ngiệm ném bóng từ trước."

"Đó là cách chơi của anh phải không?" Daisy tươi cười hỏi. "Tôi chỉ hình dung mình muốn quả bóng đi tới đâu, và tôi ném thôi."

"May mắn cộng với khả năng trực giác ư?" Anh ném cho cô cái nhìn trịch thượng. "Cô không thể chiến thắng theo lối đó."

Thay cho câu trả lời Daisy bước lui xuống và khoanh tay lại. "Đến lượt anh," nàng nói.

Swiff cúi xuống nhặt quả bóng bằng một tay. Vừa điều chỉnh lại quả bóng anh vừa đi tới đường kẻ và đứng ngắm nghía mặt sân. Dù đang bực tức, Daisy vẫn cảm thấy cái giật mạnh của sự kích thích nhói lên trong bụng khi nhìn anh. Phân tích cảm giác đó, nàng tự hỏi sao anh ta lại có được sức ảnh hưởng sâu sắc về thể chất lên nàng đến thế. Hình dáng anh, những cử chỉ của anh, lấp đầy nàng với sự rùng mình bối rối của nhận thức.

Swiff thả quả bóng đi bằng một cú ném mạnh mẽ, nó ngoan ngoãn lao xuống sân, mô phỏng cú ném của Daisy một cách hoàn hảo, nhưng với một đà được suy tính. Đánh văng dễ dàng quả bóng của Daisy ra khỏi thảm cỏ, chiếm chỗ của nó trước mặt quả bóng trắng.

“Anh ta hất quả bóng của tôi xuống rãnh kìa,” Daisy phản đối. “Nó có đúng luật không?”

“Ồ, có đấy,” Lord Llandrindon nói. “Hơi chút tàn nhẫn, nhưng hoàn toàn đúng luật. Bây giờ là lúc thích hợp để nhắc đến từ ‘bóng chết’”

“Quả bóng của tôi bị chết sao?” Daisy phẫn nộ hỏi.

Swiff đáp trả sự tức giận của nàng bằng một cái nhìn không lay chuyển. “Đừng bao giờ gây cho kẻ thù một vết thương dù là nhỏ.”

“Chỉ có anh mới trích dẫn Machiavelli trong một trận bóng thôi,” Daisy nói qua hàm răng nghiến chặt.

“Xin lỗi,” Lord Llandrindon nói nhã nhặn, “nhưng tôi tin rằng đã đến lượt mình.” Nhận thấy chẳng ai trong hai người tỏ ra chú ý, anh nhún vai và đi tới vạch kẻ. Quả bóng của anh lao nghiêng nghiêng và dừng lại cách quả bóng trắng một quãng khá xa.

“Tôi luôn chơi để giành chiến thắng,” Swiff nói với Daisy.

“Lạy Chúa,” Daisy nói trong sự cáu tiết, “anh nói y hệt cha tôi. Anh đã từng xét tới khả năng có những người chơi đơn thuần chỉ vì niềm vui chưa? Như một hoạt động vui vẻ hàng ngày? Hay là mọi thứ phải được đẩy tới sự xung đột sống chết?”

“Nếu không phải để chiến thắng, thì trò chơi đó là vô nghĩa.”

Nhận thấy mình đã hoàn toàn trượt ra khỏi sự quan tâm của Swiff, Cassandra Leighton cố gắng xen vào. “Tôi cho rằng giờ đến lượt mình, Mr. Swiff. Anh có thể vui lòng đưa cho tôi một quả bóng không?”

Swiff làm theo với một cái liếc thoáng qua về phía cô, sự chú ý của anh tập trung hoàn toàn vào khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng của Daisy. “Đây,” anh lỗ mãng nói, quẳng trái bóng vào đôi tay Miss Leighton.

“Anh có thể cho tôi lời khuyên…” Miss Leighton bắt đầu, nhưng giọng cô tắt dần khi Swiff và Daisy tiếp tục cãi nhau.

“Được thôi, Mr. Swiff,” Daisy lạnh lùng nói. “Nếu anh không thể tham gia một trò ném bóng đơn giản mà không biến nó thành một cuộc chiến, thì anh sẽ có chiến tranh. Chúng ta sẽ chơi vì điểm số.” Nàng không chắc chính mình đã bước lên trước hay là anh, nhưng đột nhiên họ đã đứng đối đầu nhau, đầu anh cúi xuống nàng.

“Cô không thể thắng tôi đâu,” Swiff thấp giọng nói. “Cô là người mới chơi, hơn nữa lại là một phụ nữ. Sẽ không công bằng trừ khi tôi bị chỉ định một khoản chấp nào đó.”

“Đồng đội của anh là Miss Leighton,” nàng thì thầm sắc lẻm. “Theo tôi, bấy nhiêu đó đủ để chấp rồi. Và có phải anh đang ám chỉ rằng phụ nữ không thể ném bóng giỏi như đàn ông?”

“Không. Tôi đang nói thẳng ra là họ không thể đấy chứ.”

Trong Daisy sục sôi giận dữ, được tăng thêm bởi khao khát hừng hực muốn đánh anh ta ngã lăn ra đất. “Chiến tranh,” nàng lặp lại, hiên ngang quay lại phần sân của mình.

Nhiều năm sau nó vẫn được gọi là trận đấu khốc liệt nhất ở Stony Cross mà người ta từng chứng kiến. Trận đấu được tăng lên thành ba mươi điểm, và rồi năm mươi, và rồi Daisy không đếm được nữa. Họ giành giật nhau trên từng inch mặt sân, trong từng điều luật của trò chơi. Họ nghĩ tới nghĩ lui trước mỗi lần ném như thể vận mệnh quốc gia phụ thuộc vào đó. Và hầu như cả hai người cùng dồn toàn lực để hất văng bóng của đối thủ xuống rãnh.

“Bóng chết!” Daisy hét toáng lên sau khi thực hiện một cú ném hoàn hảo đã đẩy bóng của Swiff rơi khỏi sân.

“Có lẽ cô nên được nhắc nhở, thưa cô Bowman,” Swiff nói, “Mục đích của trò chơi không phải là hất tôi ra khỏi sân. Cô cần phải làm sao để quả bóng của cô ở càng gần jack càng tốt.”

“Chẳng phải sự thật trời đánh là anh vẫn cứ hất văng chúng ra khỏi đường đi sao!”

Daisy nghe thấy Miss Leighton thở hổn hển trước ngôn ngữ của nàng. Điều này thật sự không giống nàng – nàng chưa từng chửi thề bao giờ - chỉ là những sự kiện gần đây khiến nàng khó có thể giữ được đầu óc điềm tĩnh.

“Tôi sẽ không đánh bóng của cô ra ngoài nữa,” Swiff đề nghị, “nếu cô cũng dừng việc đánh văng bóng của tôi đi.”

Daisy cân nhắc lời đề nghị đó trong nửa giây. Nhưng sự thật không may là, thật quá, quá ư sung sướng khi hất được bóng của anh ta xuống rãnh. “Không, cho dù vì tất cả cây gai dầu ở Trung Hoa đi chăng nữa, Mr. Swiff.”

“Được lắm,” Nhặt một quả bóng đã bị méo mó lên, Swiff đẩy nó ra trong một đường đi mạnh mẽ, nó tạo ra một vụ va chạm dữ dội với trái bóng của nàng thành một tiếng rắc đinh tai trong không khí.

Miệng Daisy há hốc khi nhìn hai nửa rời ra của trái bóng lảo đảo lăn xuống rãnh. “Anh đã làm vỡ nó!” Nàng la lên, bước vòng quanh anh với hai bàn tay nắm chặt. “Và anh đã ném sai lượt! Miss Leighton mới là người ném lượt này. Đồ ác ôn tàn nhẫn!”

“Ồ không,” Miss Leighton bứt rứt nói, “Tôi hoàn toàn bằng lòng để Mr. Swiff ném thay mình…khả năng của anh ấy giỏi hơn rất nhiều…” Giọng cô ta giảm dần vì nhận ra chẳng ai lắng nghe mình cả.

“Tới lượt ngài,” Swiff nói với Lord Llandrindon, người đang sửng sốt bởi cấp độ mới đầy dữ dội của cuộc chơi.

“Ồ, không phải thế!” Daisy giật quả bóng khỏi tay Llandrindon. “Anh ấy là một quý ông đích thực nên sẽ không đánh văng bóng của anh. Còn tôi thì không.”

“Không,” Swiff đồng tình, “cô chắc chắn không phải là một quý ông rồi.”

Sải bước tới vạch kẻ, Daisy khom người và đẩy quả bóng ra với tất cả sức lực của mình, nó lăn vèo vèo trên sân và va chạm với quả bóng của Swiff cho tới mép sân, nơi nó loạng choạng không vững trước khi rơi huỵch xuống rãnh. Nàng bắn cho Swiff một ánh mắt báo thù, và anh đáp lại bằng cái gật đầu khen ngợi giễu cợt.

“Tôi phải nói rằng,” Llandrindon nhận xét, “màn trình diễn của cô với trò ném bóng thật là hiếm có, tiểu thư Bowman. Tôi chưa từng nhìn thấy người mới chơi nào xuất sắc như thế. Cô làm thế nào để mỗi lần ném đều hoàn hảo hết vậy?”

“Ở đâu có niềm vui lớn lao, thì ở đó sự khó khăn không thể tồn tại,” nàng đáp, và nhìn thấy đường xẻ trên má Swiff căng ra trong một nụ cười đột ngột khi anh nhận ra nàng đã trích dẫn Machiavelli.

Trận đấu tiếp tục, và cứ thế tiếp diễn. Buổi chiều đã ngả sang chạng vạng, Daisy dần dần nhận thấy họ đã không còn Lord Llandrindon, Miss Leighton và hầu hết khán giả. Thật rõ là Lord Westcliff đã muốn vào nhà đến mức nào, nhưng Daisy và Swiff vẫn triệu anh đến để phân xử hoặc để đo đạc vì chỉ có sự đánh giá của anh mới khiến họ tin tưởng.

Một giờ trôi qua, và một giờ nữa, trò chơi quá hấp dẫn với cả hai người để có thời gian nghĩ tới cảm giác đói, khát, hay kiệt sức. Đến một lúc nào đó, Daisy không chắc thời gian chính xác, thì tính đua tranh của họ biến thành sự tán thưởng miễn cưỡng với kĩ năng của đối thủ. Khi Swiff khen ngợi một cú ném bậc thầy của nàng hay khi nàng nhận thấy mình đang lặng ngắm những suy tính trong im lặng của anh, cách mắt anh nheo lại và đầu anh hơi nghiêng về một bên...nàng như bị mê hoặc. Chỉ có đôi lần Daisy từng có cảm giác cuộc sống thực tế thú vị hơn nhiều lần cuộc sống trong mơ mộng của nàng, và đây là một trong số đó.

"Đúng là trẻ con," giọng nói nhạo báng của Westcliff khiến cả hai người ngây ra nhìn anh. Anh đang đứng lên khỏi ghế và duỗi dài những cơ bắp bị ngồi lì quá lâu. "Tôi e rằng trò chơi này đã kéo dài quá đủ với mình. Hai người cứ việc thi đấu thoải mái, nhưng cho tôi xin kiếu khỏi đây."

"Vậy ai sẽ làm trọng tài?" Daisy phản đối.

"Vì chẳng có người nào tính điểm kể từ nửa giờ trước," bá tước khô khan nói, "nên sự phân xử của tôi không còn cần thiết nữa."

"Có, chúng tôi có tính mà," Daisy cãi, và quay sang Swiff. "Anh được bao nhiêu điểm rồi?"

"Tôi không biết."

Mắt họ gặp nhau, Daisy khó khăn lắm mới ngăn được nụ cười của sự ngượng nghịu bất chợt.

Vẻ thích thú lấp lánh trong mắt Swiff. "Tôi nghĩ là cô đã thắng," anh nói.

"Ồ, không cần phải chiếu cố tôi," Daisy nói, "Anh chơi giỏi hơn mà, rất có thể tôi đã

thua. Đó là một phần của trò chơi."

"Tôi không hề chiếu cố. Điểm số của chúng ta liên tục được san bằng ít nhất là..." Swiff dò dẫm trong túi áo khoác một hồi và lấy ra một chiếc đồng hồ. ".. trong hai giờ."

"Nghĩa là có nhiều khả năng anh vẫn dẫn trước ngay từ đầu."

"Nhưng cô đã phá vỡ nó sau vòng đấu thứ ba-"

"Trời đất!"Tiếng Lillian vang lên từ rìa sân, nghe vô cùng bực bội. Cô đã đi vào nhà

chợp mắt được một giấc và trở ra để thấy bọn họ vẫn ở trong sân bóng. "Hai người đã cãi nhau cả buổi chiều như một đôi chồn sương, và giờ lại cãi vã xem bên nào thắng cuộc. Nếu không có ai ngăn chặn việc này lại, hai người sẽ gây ầm ĩ ngoài sân đến tận nửa đêm mất. Daisy, em dính đầy đất cát và đầu tóc như cái tổ chim rồi kìa. Đi vào trong nhà chỉnh trang lại ngay."

"Không cần phải to tiếng thế," Daisy hòa nhã đáp lại, đi theo sau chị gái. Nàng ngoài nhìn Swiff qua vai...một cái nhìn thân thiện nàng chưa từng dành cho anh bao giờ, rồi quay đi và tăng nhịp bước.

Swiff cúi xuống định nhặt những quả bóng lên.

"Cứ để đấy," Westcliff nói. "Những người hầu sẽ thu dọn sau. Thời gian của cậu tốt hơn là dành để chuẩn bị cho bữa tối, sẽ bắt đầu trong gần một giờ nữa.

Swiff sốt sắng thả đám bóng xuống và đi cùng Westcliff trở vào nhà. Anh nhìn theo dáng người nhỏ nhắn, thon thả của Daisy cho đến khi nàng khuất khỏi tầm mắt.

Westcliff không bỏ qua ánh mắt say mê của anh. "Cậu có cách tiếp cận thận độc đáo cho việc tán tỉnh," anh nhận xét. "Tôi không nghĩ là đánh bại Daisy trong một trò chơi bình thường sẽ giành được sự chú ý của cô ấy, nhưng hình như nước cờ đó đã thành công."

Swiff lặng ngắm mặt đất dưới bước chân mình, ép cho giọng nói thật lạnh nhạt hờ hững. "Tôi không có tán tỉnh cô Bowman."

"Thế thì có vẻ tôi đã hiểu sai niềm đam mê lồ lộ của cậu chỉ là dành cho môn bóng gỗ."

Swiff bắn cho anh một ánh mắt phòng thủ. "Tôi thừa nhận là cô ấy rất thú vị. Nhưng chuyện đó không có nghĩa là tôi muốn lấy cô ấy."

"Chị em nhà Bowman nguy hiểm ở chỗ đó đấy. Khi một người bọn họ thu hút được sự chú ý của cậu, tất cả những gì cậu biết là họ là sinh vật khó chịu nhất cậu gặp phải. Nhưng rồi cậu sẽ khám phá ra rằng cô ấy càng khiến cậu điên tiết bao nhiêu, thì cậu càng khó lòng chờ đợi đến lúc được gặp lại cô ấy bấy nhiêu. Giống như tiến trình của một căn bệnh nan y, nó lan từ bộ phận này tới bộ phận khác. Sự thèm muốn bắt đầu hình thành. Tất cả phụ nữ dường như đều nhạt nhòa và xám xịt khi đem ra so sánh.

Cậu muốn cô ta tới mức gần như phát điên. Cậu không thể ngừng nghĩ tới-"

"Tôi chẳng hiểu ngài đang nói gì," Matthew ngắt lời, mặt tái đi. Anh không phải loại người không thể chống lại căn bệnh nan y đó. Đàn ông còn có nhiều lựa chọn khác trong cuộc sống. Và bất kể Westcliff chắc chắn thế nào đi nữa, nó chẳng hơn gì là một thôi thúc thể xác, một thôi thúc có quyền lực xấu xa, giày vò, gây mất trí...nhưng có thể chế ngự được bởi ý chí quyết tâm.

"Nếu cậu đã nói vậy, "Westcliff nói, nghe chẳng có vẻ gì là tin tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.