Ads Edit: Lam Phượng Hoàng
Tiểu Thiên len lén nói với lão quản gia: "Thúc, mấy ngày nay, đại nhân của chúng ta. . . . . . có chút không bình thường!"
"không bình thường thế nào?" Lão quản gia dừng việc trong tay lại, vội vàng hỏi.
"Hình như. . . . . . hình như cãi vã, không được tự nhiên với Tiểu Ly cô nương!" Tiểu đồng nhỏ có chút chần chờ nói.
". . . . . . Vậy không phải là rất bình thường sao." Lão quản gia vừa nghe liền không có hứng thú, tiếp tục việc đang làm.
"không phải đâu, thúc à!" Tiểu Thiên kéo lão quản gia, từ nhỏ hắn đi theo bên người Quốc sư đại nhân, mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng lại vô cùng nhạy cảm với sắc mặt của chủ tử, nghiêm túc phân tích cho lão quản gia nghe: "Trước đây bọn họ giận dỗi, đại nhân sẽ lệnh cho con giữ ở dưới lầu, không cho Tiểu Ly cô nương vào. Nhưng vừa trở về đại nhân lại không cho con ở một bên phục vụ! Hơn nữa con mới vừa dâng trà, đại nhân đang dạy Tiểu Ly cô nương sử dụng ám khí!"
"Thế mà lại gọi là giận dỗi?" Lão quản gia nghe mà cười, "không phải là rất tốt sao?"
"không đúng! Sắc mặt của đại nhân. . . . . . cứng ngắt kỳ lắm —— nghiêm mặt, không nhìn Tiểu Ly cô nương. . . . . . Dù sao chính là có gì đó không đúng!" Tiểu Thiên không giải thích được, trực giác như thế, hắn một mực khẳng định chủ tử có thay đổi.
Lão quản gia biết hắn tinh tế kỹ càng, một lòng vì chủ, cẩn thận suy nghĩ một phen, hỏi Tiểu Thiên: "Tiểu Ly cô nương thì sao? Cũng có điểm không thích hợp?"
"không có! Tiểu Ly cô nương vẫn như vậy."
Vẫn cứ không tim không phổi như vậy, mỗi ngày đều thật vui vẻ.
Lão quản gia nghe cũng cảm thấy hình như không đúng lắm, buông việc trong tay xuống, ông đứng dậy nói: "Ta đi xem một chút."
Lúc ông đến Quan Tinh lâu, hai thầy trò kia đã không còn ở đây học ám khí, trong gió mát từng trận dưới tàng cây đại hòe rậm rạp râm mát trong viện, Quốc sư đại nhân đang đứng trong bóng râm dạy kiếm thuật cho học trò nhà hắn. Kỷ Tiểu Ly có chút khó nhọc giơ một thanh kiếm đen nặng nề khoa tay múa chân, lão quản gia nhìn kỹ, hẳn là kiếm Huyền Thiết của Quốc sư đại nhân! Ông không khỏi sửng sốt, lại nhìn sang bên Quốc sư đại nhân —— trong tay quốc sư đại nhân lại tùy ý cầm một nhánh cây!
Đây. . . . . . Quả thật là có gì đó không đúng! một cái gì đó rất là không đúng!
Kiếm kia là di vật phụ thân Quốc sư đại nhân để lại, cha mẹ mất sớm, khi hắn còn quấn tã đã được gửi gắm cho lão Quốc sư đại nhân, tín vật gì cha mẹ cũng chưa kịp để lại cho hắn, chỉ có thanh kiếm này là vật để nhớ mong, đã nhiều năm không hề rời khỏi người hắn, ngay cả tiểu đồng bên người cũng không thể đụng đến.
"Có chuyện sao?" Trần Ngộ Bạch thấy ông tới, thuận miệng hỏi.
Lão quản gia từ trong ngơ ngẩn sực tỉnh, vội vàng chào một tiếng, "Á. . . . . . ngày giỗ của lão Đại nhân cũng sắp đến, có một số việc còn phải xin đại nhân cho ý kiến."
Trần Ngộ Bạch nhẹ nhàng né một kiếm điên cuồng, thu nhánh cây đi về phía lão quản gia, tính thời gian một chút, hắn nhẹ "A" một tiếng, "Đúng vậy, chính là tháng sau . . . . . . thật mau."
"Đúng vậy." Lão quản gia thấp giọng nói, trong mắt trong lòng đều ấm áp. Trước kia, hàng năm vào ngày giỗ lão Đại nhân, trước đó mấy tháng Quốc sư đại nhân liền buồn bực không vui, năm nay có Tiểu Ly cô nương, náo náo nhiệt nhiệt, nhưng lại khiến hắn có cảm giác thời gian như thoi đưa.
thật tốt.
Lễ nghi tế bái cần phải tuân theo, Trần Ngộ Bạch đều hỏi qua một lượt, chợt thấy vẻ mặt lão quản gia khác thường, liền hỏi: "Sao vậy? Có chỗ nào không ổn sao?"
Lão quản gia nghĩ thầm lời này không nên hỏi trực tiếp, phải ám chỉ, phải nói bóng nói gió, nếu không với tính tình đại nhân nhà ông, phẩy tay áo một cái không chừng liền thẹn quá thành giận, ngược lại sẽ thành chuyện xấu.
Ông cân nhắc từng câu từng chữ nói: "Tiểu Ly cô nương cũng có thể coi là đồ tôn của lão Đại nhân, tế bái năm nay, có phải cũng nên để nàng đi hay không?"
Trần Ngộ Bạch không suy tính gì liền gật đầu.
Lão quản gia vui trong lòng, đang suy nghĩ phải hỏi sâu thêm một chút, chợt nghe đại nhân nhà ông thản nhiên nói: "Chờ tiến hành lễ giỗ sư phụ xong, ông bắt tay vào chuẩn bị một loạt sính lễ cầu hôn thích hợp, ta muốn đến phủ Trấn Nam Vương cầu hôn."
Chân lão quản gia mềm nhũn thiếu chút nữa ngã quỵ, quy củ cả đời đều quên sạch, ngẩng đầu nhìn chủ tử, trợn to hai mắt đứng ở đó.
"Bàn chuyện, cầu hôn?" Đầu lưỡi của ông cũng dính lại, "Bàn chuyện hôn nhân của ai?!"
"Ta." Trần Ngộ Bạch bất đắc dĩ nhìn ông một cái —— chẳng lẽ là ông hay Tiểu Thiên sao?
"Đại nhân muốn thành thân?!" Lão quản gia không dám tin, tin mừng từ trên trời giáng xuống đó!
Trần Ngộ Bạch tối mặt.
hắn thật sự thờ ơ việc có thành thân hay không, nhưng nàng là một cô nương, hắn muốn mang nàng theo bên người, bảo vệ cả đời, chỉ có thể thành thân.
"Đại nhân thành thân với ai?!" Lão quản gia vẫn như trong giấc mộng.
Trần Ngộ Bạch hoàn toàn tối mặt: "Chẳng lẽ phủ Trấn Nam Vương còn có người khác có thể kết thân với ta?!"
Cổ họng Lão quản gia nuốt nuốt mấy cái, trên khuôn mặt già nua lộ vẻ chỉ có thể dùng mấy chữ "Mừng rỡ như điên" để hình dung.
"Đại nhân. . . . . ." Lão nhân gia nghẹn ngào, thiếu điều tràn ngập nước mắt già nua.
"Sao vậy? Rất khó chuẩn bị sao?" Trần Ngộ Bạch cau mày không kiên nhẫn hỏi. Lộ vẻ khó chịu.
"không không không! không khó! Cầu hôn ngay ngày mai cũng được!" Lão quản gia kích động nói năng không mạch lạc, "Bất quá, chúng ta trực tiếp tới cửa cầu hôn như vậy, ta sợ bên ngoài nói bóng nói gió. . . . . . Đại nhân đưa Tiểu Ly cô nương trở về, ở đó mấy ngày, chúng ta lại đến cửa cầu hôn, mới là hợp lễ!"
Trước đó còn phải đưa nàng trở về, Trần Ngộ Bạch nghe liền không bình tĩnh, người khác nói gì thì liên quan gì đến hắn?
Bất quá nha đầu kia. . . . . . quên đi, đưa trở về thì đưa trở về, dù sao nàng ở đâu cũng đều là phiền toái.
Nghĩ như vậy, Quốc sư đại nhân có chút phiền muộn đảo mắt nhìn lại, dưới tàng cây kia vốn nên vun vút như nhạn, kiếm như rồng bay, bởi vì kiếm Huyền Thiết nặng nề, một tay nàng cầm lâu đã mỏi, đang hai tay cầm kiếm đâm cái cây thành cái tổ ong.
Nhất thời ngàn vạn phiền muộn cũng tan thành mây khói, Trần Ngộ Bạch hét lớn một tiếng: "Kỷ Tiểu Ly!"
Người lười biếng gây sự sợ hết hồn, buông tay liền ném kiếm Huyền Thiết, "Loảng xoảng keng" một tiếng rơi trên mặt đất.
Ném binh khí không khác gì ném rác, huống chi đây là thứ Quốc sư đại nhân mến yêu đến cỡ nào, mặt mũi lão quản gia đứng một bên trắng bệch.
Mặt Quốc sư đại nhân trầm như nước, sãi bước qua, xốc cả người và kiếm lên, cắn răng nghiến lợi xách trở về dạy dỗ.
**
Hôm giỗ Lão quốc sư, sáng sớm Kỷ Tiểu Ly liền bị gọi dậy, mê mê tỉnh tỉnh theo bên người Quốc sư đại nhân đi tế bái, dập đầu, dâng hương.
Lễ bái tế tổ tiên phủ Quốc sư làm theo phong tục cổ xưa, toàn bộ nghi thức tế bái đều yên tĩnh cổ kính, có thứ có tự. Khi khói lượn lờ của nén nhang cuối cùng tan hết, mặt trời đã sắp xuống núi, bọn người hầu cũng đi xuống, trong Từ Đường cao rộng tĩnh mịch chỉ còn lại hai thầy trò.
một chút ánh sáng cuối cùng của mặt trời chiều chiếu vào từ cửa sổ nhỏ thật cao của Từ Đường, rọi sáng tạo nên một đốm vàng kim đáng yêu trên nền gạnh màu xanh, sư phụ đứng yên không nhúc nhích không biết đang suy nghĩ gì, Tiểu Ly đàng hoàng đứng sau lưng hắn một lát, len lén đưa chân đạp đốm sáng màu vàng kim kia.
"Tiểu Ly." Sư phụ chợt gọi nàng, nàng vội vã thu chân về.
"Sư phụ!" Nàng đi tới bên người sư phụ nhà nàng, không tự chủ ưỡn ngực.
Trần Ngộ Bạch đảo mắt nhìn nàng, trong ánh mắt là bùi ngùi xúc động khó nói, còn có chút mềm mại khó có.
hắn nhẹ giọng nói với nàng: "Đây là linh vị của sư phụ ta. Ta chưa từng gặp cha mẹ, là sư phụ nuôi dưỡng ta trưởng thành, truyền cho ta Lệnh bài Huyền Vũ cùng chức vị quốc sư. . . . . . Ta đã đồng ý với ông, cuộc đời này kế thừa ý nguyện của ông, bảo vệ Đại Dạ."
hắn vốn là người không thân thích không bè bạn, không thân thiết không vấn vương, không tình không yêu, cho nên ở nơi mười trượng hồng trần này mà sống trong mênh mông vắng vẻ, ban đầu bất quá cũng chỉ vì lời hứa kế thừa.
hắn chưa từng lộ vẻ dịu dàng lại nghiêm túc như vậy, trong lời nói tràn ngập cô đơn ẩn chứa tình ý sâu nặng, khiến hốc mắt Kỷ Tiểu Ly nóng bỏng.
Màu da nàng trắng nõn, hốc mắt đỏ lên rất dễ nhận thấy, Trần Ngộ Bạch nhìn vào trong mắt, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cái trán của nàng, lòng bàn tay chạm vào lông mi khẽ run của nàng, giống như có hai con bươm bướm đậu trong lòng bàn tay, hắn dịu dàng cong cong khóe miệng.
hắn cười quá ít, dịu dàng càng khó có, Kỷ Tiểu Ly ngơ ngác nhìn giây phút này của hắn, tựa như ăn được tiên đan, tim "Thình thịch thình thịch thình thịch" đập loạn, vừa vui vẻ vừa khẩn trương, mong đợi kế tiếp sẽ phát sinh chuyện thần kỳ lại tuyệt vời gì đó.
Nhưng dịu dàng vui vẻ kia thoáng qua rồi biến mất, Trần Ngộ Bạch thu hồi cánh tay, lẳng lặng nhìn linh vị của lão quốc sư, giọng hắn thật nhỏ: "Chuyện đã hứa ta nhất định sẽ làm được. Ta đã từng cam kết sau này nàng sẽ đi theo ta, từ đó nàng và thiên hạ Đại Dạ này đều là trách nhiệm của ta, ta sống, sẽ giữ cho cả hai cùng sống, dù có một ngày ta sẽ phải chết đi, trước khi chết cũng sẽ sắp đặt xong hết thảy. Nàng. . . . . . nguyện ý không?"
Kỷ Tiểu Ly nghe cũng không hiểu hết được lời của hắn, suy nghĩ một chút, thận trọng hỏi: "Tại sao sư phụ lại phải chết?"
Thần tiên sao có thể chết?
Ánh mắt Trần Ngộ Bạch không nhìn về phía nàng, khẩn trương và mong đợi mà trước nay chưa từng có trong lòng, lúc này toàn bộ lại biến thành bất đắc dĩ, quay đầu quát lớn: "không cho phép hỏi! Trả lời vấn đề của ta!"
Kỷ Tiểu Ly bị hắn quát mà rụt cổ, cau mày lộ vẻ do dự suy tư. Trần Ngộ Bạch vừa sợ nàng nghĩ đến việc tu tiên, lại sợ nàng không nhớ tới ý niệm tu tiên, căn bản sẽ không muốn đi theo mình. Mấy phen chọn lựa, hắn vẫn không nguyện ý lừa gạt nàng trong chuyện trọng đại cả đời: "Kỷ Tiểu Ly, không nghĩ đến những thứ khác, (lộ vẻ khó chịu) ta chỉ hỏi nàng: có nguyện ý theo ta không? Giống như bây giờ mỗi ngày đều theo ta học luyện đan, khinh công, binh khí. . . . . . Nàng muốn học ta liền sẽ dạy nàng, có ta ở đây, không ai có thể khi dễ nàng."
"Nhưng mà. . . . . . hiện tại cũng không có ai khi dễ ta!" Kỷ Tiểu Ly do dự nói.
Ma ma trong viện công chúa nương nương đánh nàng, nàng cũng đánh lại, đánh mà nàng lại không thể ném đạn Phích Lịch . . . . . . chỉ có sư phụ thôi!
Trần Ngộ Bạch nhắm mắt lại —— kiên nhẫn của hắn sắp bị dùng hết rồi.
"Ta nguyện ý đi theo sư phụ." hắn đang nhắm mắt điều hòa hô hấp, bên tai chợt nghe giọng nói trong trẻo của thiếu nữ nhỏ, "Mặc dù sư phụ luôn rất hung dữ với ta, nhưng cũng rất tốt với ta, sư phụ dạy ta thật nhiều, ta đi theo sư phụ thật rất vui."
Người sắp dùng hết kiên nhẫn chậm rãi mở mắt.
Trong mắt của hắn như chất chứa toàn bộ ánh sao đêm.
"Nàng đã đồng ý với ta, thì không thể đổi ý." Giọng hắn như khàn đi, chậm rãi nói, "Có thể sau này ta sẽ vẫn hung dữ với nàng, nhưng nàng đã đồng ý rồi, ta sẽ không để cho nàng đi."
Tiểu Ly một chút cũng không do dự, gật đầu.
Sau đó nàng phát hiện ánh mắt sư phụ nhà nàng lập tức trở nên sâu thẳm, Từ Đường rộng rãi cổ xưa phía sau hắn vắng vẻ âm u, sương khói mờ mờ ảo ảo không tan hết, chỉ có ánh mắt của hắn mới thực sự tồn tại, nàng bị hấp dẫn, không chớp mắt nhìn nhau với hắn.
Giữa mơ hồ, nàng ý thức được hình như mình vừa đồng ý một chuyện cực kỳ quan trọng.
Kỷ Tiểu Ly đang muốn há mồm đổi ý, sư phụ lại dời ánh mắt không nhìn nàng nữa.
Trong ánh mặt trời yên tĩnh không tiếng động của buổi chiều tà, lẳng lặng đứng cùng người bên cạnh, Trần Ngộ Bạch nhìn linh vị của lão quốc sư, trong lòng nhẹ nhàng gọi một tiếng "Sư phụ".
Trong lòng hắn nhẹ giọng nói với ân sư: cả đời quá dài, vượt quá dự tính của con. Những năm tháng dài lê thê đó, ngày qua ngày, chỉ có thiên hạ Đại Dạ cùng chức vị quốc sư, luôn rất cô đơn. Hôm nay con gặp được một người, cũng cô đơn giống con, lại vui vẻ hơn con gấp ngàn lần. Thiên hạ này người người đều có người thân thương nhất, con nguyện cùng nàng làm bạn cả đời. Sư phụ trên trời có linh thiêng, xin phù hộ cho ý nguyện này của đồ nhi.
Nàng do trời cao ban cho hắn, mặc dù không có chỗ nào khiến hắn tán dương, nhưng đây đúng là trời cao bồi thường cho hắn.
Lúc ra khỏi Từ Đường phải bước qua ngưỡng cửa thật cao, Kỷ Tiểu Ly ra sức nhấc chân, người bên cạnh đưa tay nâng tay nàng, nàng đập mạnh lên lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng nhảy qua ngưỡng cửa, sau khi đứng vững liền quay đầu lại, vui vẻ lại đắc ý cười với hắn.
Trần Ngộ Bạch cũng mỉm cười với nàng.
Mặc dù u mê không hiểu chuyện, nhưng trong ánh chiều tà còn sót lại, nam tử áo đen trẻ tuổi anh tuấn yên lặng mỉm cười, khiến thân thể Kỷ Tiểu Ly trong nháy mắt trở nên thật nhẹ nhàng.
Sư phụ thật là lợi hại! Nàng mềm nhũn cả người nghĩ thầm, xem ra rất nhanh người nàng sẽ nhẹ như yến, cưỡi mây đạp gió!