Ads Edit: Thanh Thanh
Beta: Lam Phượng Hoàng
Người Thiên Mật, quả nhiên đều là kẻ điên. . . . . . Trần Ngộ Bạch vận khí điều tức, trong lòng âm thầm tức giận mắng nhiếc.
Cố gắng chống đỡ mà trở về phủ quốc sư, lại phát hiện có một người Thiên Mật khác đang đợi hắn.
Trần Ngộ Bạch âm thầm thở dài trong lòng.
Tần Tang thấy sắc mặt hắn trắng bệch, khóe miệng mơ hồ có vết máu, có chút giật mình hỏi hắn: "Quốc sư đại nhân bị thương?!"
Trần Ngộ Bạch đi tới ngồi xuống bên án, cau mày nhịn xuống một trận hoa mắt choáng váng, thoáng thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: "Mới vừa uống rượu cùng Đại hoàng tử, hắn nhỏ một giọt máu vào trong rượu của ta." hắn nói giản lược về trận đánh cược vừa rồi, ". . . . . . Nội lực mạnh mẽ của ta sẽ tự áp chế, chỉ là nhất thời khí huyết cuồn cuộn, không sao đâu."
Tần Tang nghe vậy im lặng hồi lâu, thở dài, khàn giọng nói: "Đại hoàng tử huynh ấy. . . . . . Ta từng nghĩ có lẽ huynh ấy sẽ kháng cự ngươi giải độc thay hắn, nhưng không nghĩ huynh ấy lại tới mức như thế. . . . . ."
Trần Ngộ Bạch đẩy ngăn tủ bí mật bên tay, lấy ra viên thuốc đã điều chế xong trước đó, một lát sau trên mặt hắn dần dần khôi phục mấy phần huyết sắc.
hắn thản nhiên nói: "Là ta cố ý chọc giận hắn. Đại hoàng tử trúng hàn độc, nếu viên thuốc làm từ đơn thuốc kia của ngươi có thể chống lại, chỉ cần có thể giải được độc trên người hắn, Tiểu Ly sẽ không cần phải phụ thuộc vào ngươi nữa."
Nếu hắn có thể chế biến một phương thuốc giải được hàn độc của Đại hoàng tử, vậy thuốc đó cũng sẽ thay thế được thuốc viên mà Tần Tang cho Tiểu Ly ăn mỗi tháng. Cho nên, mới vừa rồi lúc Đại hoàng tử vịn vào vò rượu, nhỏ máu vào trong, không phải hắn không nhìn thấy, bất quá chỉ tương kế tựu kế mà thôi.
Trần Ngộ Bạch vừa nói vừa ăn liên tục hai viên thuốc, chân khí bên trong lại vẫn chưa thoải mái, rượu mạnh trong thân thể phảng phất như lửa đốt, hắn cau mày nhắm mắt lại từ từ điều tức.
Tần Tang nhìn dáng vẻ khó chịu của hắn, thở dài tự đáy lòng, nói: "Quốc sư đại nhân dụng tâm lương khổ. . . . . . Đa tạ!"
"Ngươi không cần cám ơn ta." Trần Ngộ Bạch yên lặng một lát, mở mắt, "không đơn thuần là vì Tiểu Ly, hàn độc trên người Đại hoàng tử, ta nhất định sẽ tìm cách giải cho hắn. Ngươi phó thác muội muội cho ta, đây là tạ lễ của ta."
Bất kể là thật lòng hay tạm thích ứng, nàng giao tiểu muội muội yêu mến nhất cho hắn, Trần Ngộ Bạch cảm kích nàng thật lòng. Cho nên chút vướng bận này, hắn nguyện ý thành toàn.
Tần Tang nghe lời này yên lặng. Trần Ngộ Bạch cũng không nói nữa. Hai người này đều không quen nói thật lòng với người khác, hoặc là nói —— người bọn họ nguyện ý nói thật lòng, giờ phút này cũng không ở trước mặt bọn họ.
Hồi lâu, cuối cùng Trần Ngộ Bạch cũng điều hòa được hơi thở, chợt mở miệng hỏi nàng: "Hài tử kia của Cố Minh Châu . . . . . . Đại hoàng tử còn chưa biết đúng không?"
Tần Tang cười khổ: "hắn say rượu cả ngày, đảo lộn ngày đêm, sẽ không quan tâm đến điều này. Huống chi Thái hậu nương nương bắt đứa bé kia ở trong cung của mình, tự mình trông coi, ngay cả ta cũng không đến gần được."
"Xem ra Cố Minh Châu cũng sắp xuất hiện rồi." Trần Ngộ Bạch nhàn nhạt nói.
Cố Minh Châu xuất hiện, lệnh bài Chu Tước sẽ xuất hiện.
"Đúng vậy, rất nhanh hết thảy sẽ thấy được kết cuộc." Tần Tang cười đến hết sức sáng rỡ, "Đêm nay được lời hứa giúp đỡ của Quốc sư đại nhân, ta không còn phải lo trước lo sau nữa. Cho dù như thế nào, cũng đa tạ ngươi, Trần Ngộ Bạch!"
Trần Ngộ Bạch lạnh lùng giơ tay lên, nàng cười một tiếng, áo màu tím chợt lóe, giống như một luồng ánh sáng tím xinh đẹp từ cửa sổ lướt ra ngoài.
Trần Ngộ Bạch ngồi lẳng lặng trong chốc lát, đứng dậy đóng cửa sổ, đứng bên cửa sổ nhìn trăng tròn xa xa trên bầu trời, lại ngẩn ra một lát, thở dài.
Rốt cuộc vẫn còn say.
Mới vừa rồi vì dùng nội lực mạnh mẽ ngăn chận độc của Đại hoàng tử, lại nói mấy câu với Tần Tang, lại ăn mấy viên thuốc dùng dương áp chế âm kia, hiện nay cảm giác say dâng trào, cả người như lửa đốt. . . . . . Giờ phút này thật muốn gặp nàng.
Cũng không phải thân thể khó chịu quá mức, trước kia hắn từng bị thương còn nghiêm trọng hơn lần này rất nhiều, nhưng khi đó không có ai để nhớ thương, hiện tại. . . . . . hiện tại hắn mong muốn có nàng ở bên cạnh! hắn nằm xuống từ từ nhắm hai mắt, mặc kệ nàng ngạc nhiên hỏi hắn làm sao vậy, vòng tới vòng lui bên cạnh hắn mà nghĩ cách.
Nếu có thể lừa nàng hôn mình một chút thì tốt quá. . . . . . không cần nói cũng không cần dính chặt bên người, chỉ cần nàng nhìn hắn, hắn liền hài lòng.
Dĩ nhiên, mặc kệ nàng hôn hắn hay nhìn hắn, hắn cũng sẽ nghiêm mặt làm bộ như rất không bình tĩnh.
Quốc sư đại nhân say rượu, ở trong gió đêm cùng ánh trăng trước cửa sổ híp mắt mỉm cười vui vẻ . . . . . .
**
Ngày hôm sau, Trần Ngộ Bạch đúng hẹn đến phủ đệ của Đại hoàng tử.
Mặc dù Mộ Dung Lỗi điên điên không ra hình dáng gì, cũng vẫn nói là làm, miễn cưỡng duỗi một cánh tay cho hắn, để hắn chẩn mạch.
"Thế nào?" Đại hoàng tử nhíu mày quan sát Quốc sư đại nhân, trong nụ cười phách lối không khỏi mang ý châm chọc.
"Hàn độc đã vào máu, ưu tư dồn nén khiến bệnh nặng thêm." Quốc sư đại nhân lạnh lùng nói.
Buông ngón tay ra, hắn lấy khăn trong tay áo lụa đen ra từ từ chà lau, "Máu của Thánh nữ Thiên Mật cực âm, lại chỉ có thể miễn cưỡng chế trụ luồng hàn độc kia, vẫn là trị ngọn không trị gốc. Xin hỏi điện hạ: hàn độc này mạnh mẽ đến như thế, lấy võ công của điện hạ, ban đầu lúc trúng độc, hẳn sẽ lập tức phát hiện, vì sao khi đó không dùng nội lực bức độc này ra ngoài cơ thể?"
"Đây là chuyện của ta, không liên quan đến ngươi. Ta chỉ đồng ý cho ngươi giải độc thay ta, không cho phép ngươi hỏi tới chuyện của ta." trên mặt Mộ Dung Lỗi thu lại vẻ mặt châm chọc vừa rồi, thản nhiên nói.
Trần Ngộ Bạch liền hiểu: hàn độc này, quả nhiên có liên quan đến Cố Minh Châu.
hắn cười một tiếng, cũng không nói gì, từ trong tay áo lấy ra hai bình thuốc đặt lên bàn: "Bình thuốc này để uống, một ngày ba lượt. Bình này nhỏ mười giọt vào trong nước nóng, Đại hoàng tử ngâm trong đó một canh giờ. Mười ngày sau, tại hạ trở lại giải độc cho Đại hoàng tử."
Mộ Dung Lỗi nhìn hai bình thuốc trên bàn kia, nở nụ cười, ngay sau đó miễn cưỡng vỗ tay một cái.
Lập tức có người hầu cung kính đưa lên một món đồ phủ vải đỏ. Mộ Dung Lỗi tự tay vạch tấm vải đỏ kia ra, phía dưới là một pho tượng hình ngôi nhà lớn cỡ bàn tay làm bằng Thất thải Lưu Ly Linh lung, sáng lóng lánh, tinh xảo đặc sắc, vô cùng khéo léo, hiếm thấy trên đời.
Đại hoàng tử miễn cưỡng cười, nói: "Quốc sư đại nhân có tiếng là trích tiên, sợ rằng thứ khác không để vào mắt, cái này là cống phẩm do Sala quốc đưa đến, duy nhất trên đời, phụ hoàng thưởng cho ta, ta là kẻ phàm tục, không thích những thứ tiên khí Linh lung, hôm nay chuyển tặng cho Quốc sư đại nhân, xem như cảm kích Quốc sư đại nhân đã giải độc cho ta, chỉ là lễ mọn, mong rằng Quốc sư đại nhân nể mặt mà vui vẻ nhận."
Loại này trò chơi nhỏ này giữa hai người quả thật chỉ có thể coi là "Lễ mọn". Nhưng loại Thất thải Lưu Ly chỉ có Sala quốc làm được, quý báu hiếm có, huống chi còn điêu khắc khéo léo như vậy, có người nhất định thích —— Trần Ngộ Bạch cám ơn Đại hoàng tử, nhận.
**
Quả nhiên Kỷ Tiểu Ly rất thích!
Nàng cầm trong tay xoay qua lật lại nhìn ngắm, ánh mắt cũng không dời đi, không ngừng thán phục: "Cái này nhìn thật đẹp! Người xem! Bên trong còn có bàn ghế!"
Trần Ngộ Bạch vốn chỉ cảm thấy rất khéo léo mà thôi, hôm nay thấy nàng thích như vậy, trong lòng hắn liền suy nghĩ: không phải phòng kho trong phủ cũng có mấy khối đá Lưu Ly sao, hay lấy ra làm một cái gì đó cho nàng nhỉ?
Khó trách có người sẽ đốt lửa trêu đùa chư hầu, trong lòng Quốc sư đại nhân lúc này cũng không yên.
"Chỗ công chúa nương nương cũng có một khối Lưu Ly, nhưng không xinh đẹp bằng cái này!" Kỷ Tiểu Ly tiếp tục cảm thán.
đi theo sư phụ quả rất tốt! Đây nhất định là quyết định thông minh nhất đời nàng!
"Mặc dù loại này cổ pháp Lưu ly này rất đẹp, rốt cuộc vẫn do người làm ra, ta có mấy khối đá Lưu Ly, sắc thái tự nhiên, sau này đưa cho nàng thưởng thức." Trần Ngộ Bạch nhàn nhạt nói, ". . . . . . nàng còn thích gì nữa?"
Kỷ Tiểu Ly vừa ngẩng đầu, ánh mắt đụng vào ánh mắt dịu dàng của hắn, tim nàng chợt đập mạnh.
Nàng nằm trên cửa sổ, một tay cầm ngôi nhà linh lung kia, một tay ôm ngực, mắt chăm chú nhìn hắn, có chút chần chờ hỏi: "Thích gì. . . . . . cũng cho ta sao?"
Quốc sư đại nhân tràn đầy lòng tin lại như nước chảy mây trôi gật đầu.
"Vậy ta muốn sừng Kỳ Lân!" Thiếu nữ nhỏ hưng phấn, khoa tay múa chân nói: "Trong sách nói sừng kỳ lân vô cùng chắc chắn! Sư phụ cho ta một cái đi! Nếu có thể mài nhỏ, nhất định có thể luyện thành đạn Phích Lịch rất lợi hại! Nếu mài không bể ta liền làm thành chủy thủ! Nhất định chém sắt như chém bùn!"
Người ngoài cửa sổ nhìn nàng, hít một hơi thật sâu.
"Đổi thứ khác." Trần Ngộ Bạch không khỏi phát giận với nàng, lại bỏ thêm một câu: "Đổi một thứ nàng đã từng thấy." Như vậy cũng còn chưa đủ —— "Đổi một thứ nàng đã gặp mấy năm gần đây."
Thứ mà gần đây thích sao. . . . . . gần đây thích nhất —— không nghĩ được nữa!
Nghiêm túc hồi tưởng, mặt thiếu nữ nhỏ đỏ lên.
không được không được! Cái đó không được!
Xa hơn một chút —— "Ta thích sư phụ mặc quần áo ta làm!" Nàng nghĩ xong.
Lần đó hắn cắt đứt tay nàng trong vườn hoa phủ quốc sư, buổi tối hắn mặc quần áo nàng làm đứng trong sân nhận lỗi, mặc dù từ đầu đến cuối hắn không nói ra, nhưng buổi tối đó sư phụ phụ hòa nhã khác lúc bình thường, đêm đó hắn nhìn vào phía ánh mắt của nàng. . . . . . Làm nàng cảm thấy vui mừng.
Mặc dù hắn uy hiếp muốn độc chết nàng, còn ép nàng gọi Tiểu Bạch là ngu xuẩn, nhưng buổi tối đó nàng đứng trên bậc thang thật cao nhìn hắn, thấy trong ánh mắt của hắn có một luồng ấm áp.
Tựa như lúc này —— mặc dù hắn đứng dưới cửa sổ, giữa hai người cách lớp cửa sổ đã mở ra, nhưng hắn nhìn nàng, nàng lại cảm thấy khoảng cách của hai người thật gần.
Khoảng cách thật gần, liền không cảm thấy cô đơn.
Nàng cười híp mắt nhìn hắn, lòng tràn đầy vui mừng.
Mặc dù lúc Trần Ngộ Bạch tới liền tự nói với mình đây là lần cuối cùng đến khuê phòng nàng vào ban đêm, cũng chỉ có thể đứng ngoài cửa sổ, trước khi thành thân tuyệt không thể gặp mặt nàng, nhưng vẫn không nhịn được, đưa tay vuốt ve trán của nàng.
"Ngu ngốc!" hắn trầm giọng mắng một câu, thấy nàng trợn tròn hai mắt nhìn mình lom lom, lại cảm thấy rất buồn cười, cố gắng lạnh giọng: "Được, ta biết rồi."
hắn đã đồng ý, tiểu nha đầu liền rộng lượng không quan tâm đến hiềm khích lúc trước, còn cười híp mắt hỏi hắn: "Sư phụ thích gì?"
hắn nhìn nàng một cái, hỏi ngược lại: "Nếu ta nói, nàng sẽ cho ta sao?"
Kỷ Tiểu Ly thật là đồ đệ tốt của hắn, lập tức học điều kiện hạn chế hắn vừa mới nói: "Chỉ có thể là thứ ta có thể cho!"
Trần Ngộ Bạch nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ một chút.
hắn. . . . . . không thích gì cả. Kể từ khi hiểu chuyện tới nay hắn chỉ biết mình sống vì Đại Dạ, mỗi ngày vì thế mà luyện võ, tập quẻ. . . . . . Ngày qua ngày, năm qua năm, một ngày và một đời với hắn mà nói không có ý nghĩa gì, đương nhiên cũng không có gì vui thích.
hiện tại. . . . . . Ừ, cuối cùng hắn cũng có thứ gì đó mà hắn thích.
Trần Ngộ Bạch vuốt nhẹ ngón tay lên nàng, lạnh mặt "Ừ" một tiếng, "Nàng có thể cho."
Anh mắt đồ nhi nhà hắn nhất thời sáng lên, hào hứng hỏi: "Là cái gì?!"
Nàng có thứ gì đó có thể khiến hắn cao hứng sao? thật tốt quá!
Trần Ngộ Bạch hơi nghiêng người về phía trước, ngón tay nâng cằm nàng lên, trong lòng nhộn nhạo khó nhịn. . . . . . cuối cùng đành dằn lại.
Đồ nhi hắn thích bị hắn nâng mà hơi ngước mặt, ngây ngốc nhìn hắn.
Ngu ngốc —— Trong lòng Trần Ngộ Bạch cười, vô cùng dịu dàng mắng.
"Ngày cưới ta sẽ nói tỉ mỉ cho nàng biết." hắn cất giọng nhàn nhạt bỏ lại một câu, sau đó xoay người rời đi.
Bởi vì một ít nguyên nhân, hắn đi thật quá nhanh, không dám quay đầu lại, cho nên cũng không nhìn thấy: đồ nhi hắn thích đứng một mình bên cửa sổ cười ngây ngô một lát, sau đó ôm ngôi nhà thất thải Lưu Ly, chạy vào phòng luyện đan của nàng. . . . . .
Ngày hôm sau, sáng sớm Trần Ngộ Bạch đang luyện kiếm trong viện, lão quản gia bước nhanh tới nói: phủ Trấn Nam Vương phái người phi ngựa báo lại —— Tiểu Ly cô nương đột nhiên bệnh nặng, ngự y cũng không có cách nào, trước mắt không thể chữa trị. . . . . .t nha!