Quốc sư phu nhân cũng không thể dọn sạch phòng kho của phu quân nhà nàng, bởi vì —— thật sự là dọn không hết.
Tuy phòng kho cạnh vườn hoa phía nam không lớn hơn phòng kho trong phủ, nhưng lại là viện có ba cổng vào ba cổng ra, hơn nữa mỗi phòng đều có phòng kho, bày đầy các loại bảo vật quý báu.
Trân châu Nam Hải hiếm thấy ngoài kia, trong này xâu thành từng chuỗi, cứ vậy mà treo tùy ý, trân châu trong sáng đều đã hơi vẫn đục, Tiểu Ly thấy thật tiếc hỏi người "đang rảnh rỗi, vận động tiêu cơm" đi theo bên cạnh nàng: "Sao không cất giữ trân châu?"
"Có gì mà phải cất." Quốc sư đại nhân không thèm để ý nói, không thèm liếc mắt, tùy tiện lấy một cái hộp để trên giá, vừa mở ra, ngọc trai phía Nam đầy hộp, mỗi viên đều tròn trịa mượt mà, độ lớn đủ để khảm lên mũ phượng! hắn khép lại, đưa cả hộp vào tay nàng, ung dung nhàn nhã nói: "Cầm chơi đi."
Hai tay Kỷ Tiểu Ly tiếp nhận hộp ngọc trai vô giá kia, sửng sốt một lát, mặt thật ưu sầu hỏi hắn: "Phu quân, kỳ thật hẳn người là một tham quan? Đại tham quan!"
Quốc sư đại nhân đang trương vẻ mặt nghiêm túc chờ ca ngợi và làm nũng liền mất hứng, không còn lời nào để nói, lạnh mặt không kiên nhẫn thúc giục: "Muốn lấy gì thì chọn nhanh đi, ta rất bận, không rảnh ở đây với nàng!"
"Vậy người cứ đi lo việc của người đi! Ta ở lại một mình!" Hiển nhiên nàng không thèm để ý.
Người không được để ý càng tức giận, sắc mặt đen càng đen, lại vẫn lặng không tiếng động đi theo nàng. Kỷ Tiểu Ly xem xem chỗ này sờ sờ chỗ kia thật vui vẻ, vừa quay đầu lại thấy hắn vẫn còn chưa đi "có việc", kỳ quái hỏi hắn: "Sao người còn chưa đi? không phải rất bận sao?"
Quốc sư đại nhân đen mặt lặng im, nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh: "Ta phải trông chừng nàng, nếu không nàng sẽ dọn sạch nơi này."
Phu nhân nhà hắn lập tức lộ ra biểu hiện khinh thường vì bị "lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử". . . . . .
**
Lúc này trong điện Thiên Mật, Thái hậu Đoan Mật run run với tay nhận mảnh lụa trắng Tần Tang trình lên, cẩn thận kiểm tra bức họa thần thú Huyền Vũ, giờ phút này bà còn kích động hơn Kỷ Tiểu Ly đang ở trong phòng chứa bảo vật của phủ quốc sư.
"Tần Tang!" Bà với tay kéo cô nương trẻ tuổi vào lòng, nghẹn ngào không thôi vỗ về nàng thở dài: "Ai gia sớm biết: con là Thánh nữ mà ông trời ban cho tộc Thiên Mật, có con, nhất định người tộc Thiên Mật có thể trở về Thánh Địa!"
Tần Tang dịu ngoan nằm trên đầu gối bà, dịu dàng kiên định nói: "Nương nương, thần chắc chắn sẽ dốc hết tinh thần, lấy được cả lệnh bài Thanh Long và lệnh bài Bạch Hổ, sớm ngày cùng với nương nương, dẫn dắt người trong tộc quay về Thánh Địa."
"Hai lệnh bài kia. . . . . . không cần con lo lắng!" Trong tươi cười xinh đẹp của Thái hậu Đoan Mật không thể kiềm chế được vui mừng như điên, "Con lập tức rời khỏi thành, giao vật này cho tộc trưởng." Bà lấy từ trong tay áo ra một Lệnh Bài, đưa vào tay Tần Tang.
Đây là Lệnh bài của điện Thiên Mật, mặc kệ người giữ là ai, đều có thể ra vào hoàng cung.
Tần Tang không hỏi, ngay cả chút nghi hoặc cũng không có, nhận lệnh bài rồi nhẹ giọng tuân theo.
Cho đến khi rời khỏi điện Thiên Mật u ám, bị ánh nắng chói lọi chiếu lên, mặt nàng đã trắng bệch, trên lưng đổ một lớp mồ hôi lạnh.
không đúng —— sự việc thật không đúng.
Vốn tưởng rằng Lệnh bài Thanh Long và Lệnh bài Bạch Hổ còn chưa tới tay, nàng còn chút thời gian, nhưng với tình hình vừa rồi —— chỉ sợ bản đồ trên lệnh bài Huyền Vũ chính là mảnh ghép cuối cùng!
Đường đến cửa cung vừa thẳng vừa dài, hai bên đường là bóng cây râm mát, Tần Tang hoảng hốt giống như đang đi trên con đường rợp bóng cây ở Hán Trung (một huyện thuộc Thiểm Tây), giống như chỉ cần đi đến cuối đường, sẽ có một công tử áo xanh đeo kiếm bên hông, đứng tựa vào con ngựa yên tĩnh cười đợi nàng.
không kịp nữa rồi. . . . . . Trong lòng vô cùng tiếc nuối, nàng than nhẹ một hơi.
**
Cuối đường không có công tử áo xanh, nhưng lại có hoàng tử xinh đẹp nhất Đại Dạ —— trong tay vẫn cầm cây búa nhỏ khảm hồng ngọc, đang không kiên nhẫn phủi phủi cây nhỏ dính ven đường.
"Sao giờ ngươi mới ra đến? Là ngươi sai người nhắn tin cho ta? Tìm ta có chuyện gì?" Mộ Dung Tống nhíu mày hỏi liên tục.
Tần Tang cười dài, thong thả nói: "Nghe nói được quốc sư đại nhân tiến cử, Lục hoàng tử điện hạ sắp đi sứ Đông Lâm? không biết Lục hoàng tử điện hạ có biết không: quốc chủ Đông Lâm quốc yêu thích nam sắc, nhất là —— nam hài tử diện mạo xinh đẹp."
". . . . . . Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?!" Lục hoàng tử điện hạ nổi giận.
Tần Tang nhẹ nhàng cười: "Năm đó ta từng có duyên gặp quốc chủ Đông Lâm quốc một lần. Nếu Lục hoàng tử điện hạ hoàn thành giúp ta một việc, ta sẽ bảo vệ Lục hoàng tử điện hạ thuận lợi bình an, yên ổn thoát ra."
Mộ Dung Tống nheo nheo đôi mắt to xinh đẹp.
Với yêu nữ xinh đẹp và thủ đoạn này, nàng nói "Gặp mặt một lần", tất đã có ảnh hưởng lớn về mặt tình cảm —— Lục hoàng tử điện hạ tức thì như cây khô gặp mưa xuân, tinh thần phấn chấn!
"Ngươi nói đi! Muốn ta làm chuyện gì!"
Tần Tang đến gần hai bước, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: "Đại quân Ngô Kiền sau khi từ Tây Lý trở về vẫn chưa vào kinh, hiện đang đóng quân ngoài thành. Ngươi liên lạc với Đại tướng quân Thần Võ cùng Đại hoàng tử, bất cứ giá nào cũng phải khống chế được đại quân, một khi có biến động bất thường, tìm một cái cớ bắt Ngô Kiền, lúc quan trọng giết cũng chẳng sao. Nhất định không thể để hắn mang đại quân vào thành!"
Đôi mắt phượng mà Mộ Dung Tống hay bất cứ nam tử nhà Mộ Dung nào cũng có, thoáng chốc chợt lóe sáng.
"Việc này. . . . . ." Chỉ trong chốc lát, hắn đã trở lại thành Lục hoàng tử điện hạ cười không buồn không lo, "sự việc trọng đại, nếu phụ hoàng phát hiện ta mưu toan khống chế quân quyền, sẽ phán ta tội tạo phản!"
"Nếu Lục hoàng tử trung thành có hiếu như thế, vậy liền nghe theo ý chỉ hoàng thượng, đi sứ sang Đông Lâm quốc, ta sớm đã viết một bức thư, trên đó còn kèm theo tranh vẽ Lục hoàng tử điện hạ, nhắn quốc chủ theo đó mà mà chào đón." Tần Tang lạnh lùng nói xong xoay người bước đi.
Mộ Dung Tống đang vờ từ chối, muốn cò kè mặc cả một phen, không ngờ nàng quá nhẫn tâm như thế, lập tức bị dọa thay đổi sắc mặt, vứt cây búa nhỏ chạy như điên đuổi theo: "Ta đi ta đi ta đi! Ngươi thảo luận kỹ càng lại với ta được không. . . . . ."
**
Sau khi giáo huấn Lục hoàng tử, Tần Tang liền vội vàng chạy tới nơi tộc Thiên Mật sống ở ngoài thành, nhưng vào lúc này, một ý chỉ từ điện Thiên Mật truyền tới phủ quốc sư: Thái hậu Đoan Mật truyền cho đòi quốc sư phu nhân vào cung làm bạn.
Vợ chồng Quốc sư đại nhân tiếp chỉ, quốc sư đại nhân khẽ cau mày, Kỷ Tiểu Ly lại hết sức vui vẻ —— đây là muốn đưa nàng về quê sao?!
"Người đi cùng ta nhé!" Trở về phòng trang điểm xong, Tiểu Ly lôi kéo ống tay áo phu quân nhiệt tình đưa ra yêu cầu.
Trần Ngộ Bạch nghĩ nàng sợ hãi, trấn an nàng: "Ta tiến cung với nàng, nhưng điện của Thái Hậu nương nương, không được truyền thì không thể vào, đến lúc đó ta sẽ ở chỗ hoàng thượng chờ nàng cùng rời cung. Nàng đừng sợ hãi."
Kỷ Tiểu Ly không sợ, là đang vui vẻ phấn chấn.
Lòng nàng tràn đầy chờ mong đến điện Thiên Mật, trong điện, ngay cả một thái giám nha hoàn cũng không có, Thái hậu Đoan Mật ngồi một mình trên Kim điện, đang chờ nàng.
"Ngươi đến rồi sao." Bà mỉm cười nói với Tiểu Ly.
Kỷ Tiểu Ly cảm thấy hôm nay giọng điệu của Thái Hậu hơi có chút khác lạ —— vô cùng dịu dàng, tựa như còn mang theo một chút. . . . . . Thương hại?
Nàng hành lễ theo quy củ, Thái hậu Đoan Mật từ bên trên đi xuống, tự tay đỡ nàng, kéo tay nàng, dịu dàng cười nói với nàng: "Tiểu Ly, ngươi đi theo ta."
Tiểu Ly lại bị đưa đến mật thất lúc trước. trên tường vẫn là bức tranh vẽ Mộ Dung Giang Sơn.
Hai nữ nhân đang lẳng lặng nhìn nam nhân trên bức tranh, Tiểu Ly khát khao vạn phần, ánh mắt Đoan Mật lại phức tạp, thở dài, bà nói: "không chỉ có ánh mắt giống hắn, nụ cười của ngươi cũng giống." Bà quay đầu dịu dàng nói: "Tiểu Ly gọi ai gia một tiếng ‘tổ mẫu’ được không?"
Tiểu Ly nhìn phụ thân trên bức tranh, lại nhìn vị quý phụ xinh đẹp như hoa này, môi giật giật, lại lập tức mím chặt.
Nàng cúi đầu.
Thái hậu Đoan Mật với tay, giáp vàng nhẹ nhàng phất qua mái tóc đen của nàng, "Ngươi không muốn, cũng không sao. Rốt cuộc ai gia. . . . . .cũng già rồi, thường xuyên sinh ra chút ý nghĩ xằng bậy."
"Người không nên làm thế với Tần Tang tỷ tỷ!" Tiểu Ly cố lấy dũng khí, mở miệng nói: "Người nói người là tổ mẫu của chúng ta, sao người lại lấy dao đâm tỷ ấy bị thương?"
Thái hậu Đoan Mật nở nụ cười: "Tổ mẫu —— không cố tình đả thương nàng, cả đời này tổ mẫu làm rất nhiều việc trái lương tâm, đều vì để có thể đưa các con về nhà."
"Người nói bậy!" Tiểu Ly ngẩng đầu nhìn đôi mắt tím xinh đẹp của bà, nghiêm túc nói: "Lúc ta ở phủ Trấn Nam Vương, phụ thân, vương phi nương nương, công chúa nương nương, Kỷ Đông Kỷ Tây Kỷ Bắc Kỷ Nam đối xử với ta rất tốt, lúc đó, phủ Trấn Nam Vương chính là nhà của ta. Sau đó ta gả cho Trần Ngộ Bạch, ta thực thích hắn, phủ quốc sư chính là nhà ta. Nơi có người trong lòng mới chính là nhà. Cha mẹ đưa ta cùng tỷ tỷ cấp tốc rời khỏi quê nhà là bất đắc dĩ, trong lòng bọn họ nhớ đến chúng ta, nhất định hi vọng chúng ta sống tốt, chúng ta muốn trở về cũng là để gặp bọn họ, người lấy đao đâm bị thương tỷ tỷ của ta, cha mẹ ta sẽ không thích người! Mặc dù người trở về, nơi đó cũng không phải nhà của người!"
Thái hậu Đoan Mật không nghĩ nàng sẽ nói ra những lời như vậy, nhất thời có chút sửng sốt, sau một lúc lâu mới nhợt nhạt cười rộ lên.
"Đứa trẻ ngốc. . . . . ." Bà cười ra nước mắt, nắm tay áo nhẹ nhàng lau, "Ai gia không nên nói với ngươi nhiều như vậy. Được rồi, chúng ta đi thôi, tổ mẫu đưa ngươi ra."
nói xong bà sờ sờ lên một chỗ nào đó trên bức tranh, sau đó, mặt tường chậm rãi dời đi —— sau mật thất này lại có một mật thất!
Tiểu Ly nhìn đường đi thật dài tối đen đáng sợ, liếc mắt không thấy điểm cuối cùng, không biết sẽ đi đến nơi đâu, cũng không biết bên trong cất giấu cái gì.
Đương nhiên nàng không chịu bước vào.
Thái hậu Đoan Mật cười kéo tay nàng, dịu dàng nói với nàng: "Ngươi đừng sợ, ta đưa ngươi đi gặp cha mẹ ngươi."
Tiểu Ly đẩy tay bà ra, "Ta không thể đi một mình, ta muốn đưa phu quân ta đi gặp cha mẹ."
"Phu quân ngươi sẽ theo sau." Thái hậu Đoan Mật dằn tức giận dỗ nàng, lại kéo nàng đi.
Kỷ Tiểu Ly giãy dụa không thôi, lúc này Thái hậu Đoan Mật không có tâm tình nói nhiều với nàng, lạnh mặt kéo một cánh tay của nàng, bước vào lối đi bí mật!
Lúc tuổi còn trẻ võ công Đoan Mật không kém, nhưng dù sao bà cũng sống an nhàn sung sướng nhiều năm, sớm không còn nhanh nhạy. Mà Tiểu Ly xuất thân từ phủ Trấn Nam Vương, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, lại được người gọi là thầy dốc lòng dạy dỗ, thuật chạy trốn của nàng là do chính Trần Ngộ Bạch tự tay dạy —— nàng thuận theo cánh tay Thái hậu Đoan Mật nắm tay nàng mà xoay người, tay kia thì đã lấy được đạn Phích Lịch đeo bên hông, theo cách thức ném ám khí tốt nhất của hắn mà nàng tạm học được, ném lên mặt Thái hậu Đoan Mật.
Thái hậu Đoan Mật nghiêng đầu tránh đạn Phích Lịch, tay nhất thời buông lỏng, Tiểu Ly rút tay ra liền trốn ra ngoài, vừa chạy ra ngoài vừa xoay người ném đạn Phích Lịch chặn đường người đuổi theo nàng.
Trong khoảng thời gian ngắn, khói ngập bốn phía, tiếng vang điếc tai, trên người nàng có một quả đạn Phích Lịch do Trần Ngộ Bạch làm cho nàng chơi, nàng vẫn quý trọng mang theo, chưa từng dùng thử, lúc này chợt nhớ tới mà ném ra, sau khi quả đạn Phích Lịch nổ tung liền như Du Long bay loạn khắp nơi, mang theo tiếng rít sắc nhọn bay từ trong phòng ra ngoài, mũi nhọn phá nát cửa điện Thiên Mật, "ầm" một tiếng nổ tung giữa không trung trước cửa điện —— đáng tiếc giờ là giữa ban ngày, nếu không liền nhìn thấy một đóa hoa pháo hoa sáng lạn!
Bọn thị vệ trong cung nghe tiếng lập tức hành động, từng nhóm từng nhóm vọt tới điện Thiên Mật, hoàng đế cùng quốc sư đại nhân đang đánh cờ chém giết say sưa trong điện Bảo Hòa cũng bị kinh động —— Trần Ngộ Bạch nghe được tiếng rít kia mà nhíu mày, không thèm xin lỗi hoàng đế một tiếng, bóng người như gió lao ra ngoài.
Hoàng đế buông con cờ đen trong tay, nhìn chăm chú một lúc lâu, thở dài, rồi cũng chậm rãi đứng dậy.
"Bãi giá, đến điện Thiên Mật."