Uổng Công Tính Kế

Chương 9: Chương 9




Ads Edit: Lam Phượng Hoàng

Đó là chuyện mười lăm năm trước.

Hôm nay danh tiếng nhất kinh thành, thuộc hạ bí mật đắc lực nhất của Thái hậu - Thiên Mật Sứ, khi đó vẫn chỉ là cô gái nhỏ bảy tuổi, sáng sớm đầu xuân se lạnh, té xỉu trên đường núi, trong ngực ôm chặt một bé gái mới sinh quấn trong tã lót.

May sao Trấn Nam Vương phi chọn con đường này để đi dâng hương, cứu nàng và bé gái mới sinh, thuận đường cùng đưa nhau lên ngôi miếu trên núi.

Khi đó Vương Phi đã gả vào phủ Trấn Nam Vương nhiều năm, lại bởi vì bị thương quá nặng mà vẫn không cách nào mang thai, ngày đó bà lên miếu thắp hương chính là vì cầu tự.

cô gái nhỏ bảy tuổi được cứu, sau khi tỉnh lại nghe được lời cầu nguyện xin có một đứa con của Vương Phi, lợi dụng điều này mà trao đổi, gửi bé gái sơ sinh nhờ Vương Phi chăm sóc.

Thánh nữ kiếp này của Thiên Mật tộc trăm năm, lần đầu tiên lấy máu làm thuốc, chữa khỏi bệnh cũ nhiều năm của Vương Phi, qua tháng sau liền có mang như ước nguyện.

Mà bé gái sơ sinh kia thì được Vương Phi nhận làm nghĩa nữ, hết lòng chăm sóc mà lớn lên, chính là Kỷ Tiểu Ly hôm nay. (LPH: vậy thì rõ ràng chị Ly phải lớn hơn Kỷ Nam)

Những chuyện này đã mười lăm năm, nhớ tới lại thật giống như mới ngày hôm qua.

Bé gái sơ sinh năm đó nay đã đến tuổi lập gia đình, cô gái nhỏ đông lạnh ngất ở ven đường năm đó, hôm nay là sứ giả Thiên Mật hô mưa gọi gió ở kinh thành, Vương Phi vẫn là Vương Phi, nữ nhi mà bà yêu mến lại bởi vì trời xui đất khiến, nữ giả nam trang mười lăm năm, hôm nay cưỡi hổ khó xuống.

Vương Phi phiền muộn không dứt, thở dài thật nhẹ thật sâu.

Đại khái Tần Tang cũng nhớ đến chuyện xưa, gò má tươi đẹp lộ ra nét dịu dàng trong cơn mộng cũ.

"đã nhiều năm, nương nương nuôi dưỡng Tiểu Ly xem như con ruột, lấy tấm lòng của mẹ hiền mà yêu thương, Tần Tang tin tưởng nương nương." Thiên Mật Sứ nổi danh thủ đoạn tàn nhẫn và sắc đẹp nghiêng thành trong kinh thành khẽ mỉm cười, thật sự chân thành thấp giọng nói tạ ơn, "Hôn sự của Tiểu Ly xin nương nương làm chủ, nhân duyên đều do trời định, ta tin vào số mệnh."

Trấn Nam Vương phi có chút do dự, chốc lát mới hỏi: "Cho dù là vậy, cho ta hỏi một câu: Phủ Quốc sư có liên quan gì đến thân thế của Tiểu Ly?"

Chuyện phát sinh ở lễ vấn tóc hôm đó, rõ ràng là có người mượn tay Hoàng hậu nương nương đưa Tiểu Ly vào phủ Quốc sư, nhưng bà suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra cuối cùng là do ai? Có ý gì?

"Nương nương không cần lo lắng chuyện này." Đầu ngón tay Tần Tang nhẹ kéo ống tay áo, nụ cười càng tăng lên, "Nương nương cứ xem Tiểu Ly là nữ nhi bình thường, dùng khả năng của ngài mà lo toan mọi việc cho con bé, những thứ khác thì phải xem số mệnh của con bé thôi."

Nếu nàng ta đã không muốn nhiều lời, Vương Phi cũng không hỏi thêm, gật đầu đồng ý.

Bóng dáng màu tím thoáng cái đã biến mất trong ánh trăng, Trấn Nam Vương phi nhìn nơi nàng ấy đã biến mất không còn bóng dáng, đứng một lát rồi mới xoay người rời đi.

**

Sáng sớm hôm sau, không cần người gọi Tiểu Ly liền tự mình thức dậy, đến chỗ của Vương Phi dùng bữa sáng thịnh soạn, chính Kỷ Tây và Kỷ Bắc cùng nhau đưa nàng đến phủ Quốc sư.

Lúc lên đường, Kỷ Tiểu Ly hết nhìn đông tới nhìn tây, lưu luyến hỏi: "Kỷ Nam đâu?"

Ánh mắt xinh đẹp của Kỷ Tây chợt lóe.

Kỷ Bắc ở bên cạnh đã lớn tiếng nói cho nàng biết: "Nghe nói là Nhị hoàng tử điện hạ tìm được một thanh kiếm tốt, sáng sớm liền phái người đến, hẹn Tiểu Tứ qua thử kiếm." (LPH: không biết bạn Nhị hoàng tử có gì gì với bạn Kỷ Nam không đây :>)

"À." Bất quá Tiểu Ly cũng chỉ thuận miệng hỏi. Thấy bọn họ dắt ngựa tới, nàng lập tức ồn ào nói muốn cưỡi ngựa.

Kỷ Bắc gõ đầu nàng: "Bọn ta đưa muội đi xong còn phải rút quân về doanh trại, muội cưỡi ngựa chậm như vậy, muốn làm trể nãi tới khi nào?"

Tiểu Ly bị hắn gõ đau, che đầu ầm ĩ với hắn, hai người đang gây gỗ không ngăn nổi, Kỷ Tây đi tới nhấc tiểu nha đầu lên, đỡ lên ngựa của hắn.

Chính hắn cũng xoay người leo lên, sau đó cau mày nói với Kỷ Bắc đang trợn tròn mắt bên dưới: "Còn không đi?"

Kỷ Bắc nhìn hai người kia ngồi chung một con ngựa, tư thế giống như ôm nhau, dậm chân không chịu theo: "Nhị ca, ca cưỡi cùng ngựa với muội ấy sẽ không thoải mái, càng khiến trể nãi hơn!"

Kỷ Tây đè tiểu nha đầu đang vui mừng lại, nhíu mày khiêu khích nói với bào đệ: "Vậy chúng ta thử so tài một chút?"

"Thử thì thử!" Kỷ Bắc bị kích thích sôi sục nhiệt huyết —— hai huynh đệ sức vóc tương đương, hắn không tin mình một người một ngựa còn có thể thua anh trai mang theo một tiểu ngu ngốc!

Xoay người lên ngựa, tư thế Kỷ Tam Thiếu hiên ngang, tuyệt trần chạy đi.

một người một ngựa phía trước đã đi xa, Kỷ Tây lại rất bình tĩnh, điều khiển con ngựa khỏe ngày đi ngàn dặm ung dung thong thả bước từng bước về phía trước.

Tiểu Ly gấp gáp xoay qua xoay lại trong ngực hắn, thúc giục: "Nhị ca chạy nhanh lên! Kỷ Bắc sắp thắng rồi!"

"Để cho hắn thắng đi." Kỷ Tây như người uống say trong ngày xuân ấm áp, thích thú tắm trong gió mát, cong cong khóe miệng, "Ta. . . . . . ‘ chí bất tại thử’ (Chí hướng không đặt vào nơi đó)."

Từ nhỏ vừa nghe câu văn bốn chữ thì choáng váng đầu, tiểu cô nương liền ngẩn ngơ, nghi ngờ hỏi: "không ở nơi đó? Vậy chí hướng của nhị ca chạy đi đâu?"

Nụ cười của Kỷ Tây càng tăng lên, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái tươi tắn như đóa hoa trong ngực, lắc đầu cười nhẹ: ". . . . . . Tiểu ngu ngốc!"

"Tiểu Ly, " giọng hắn chợt thay đổi, "Sáng nay Kỷ Nam không tới đưa muội đi, muội rất mất mát sao?"

Tiểu Ly đang nhéo lông con ngựa chơi, nghe vậy gật đầu thật mạnh: "Dạ, mất mát!"

Nàng đã hỏi Vương Phi nương nương, băng trù vốn là loại vải quý hiếm, nghe nói trong thiên hạ, băng tằm phải nhả tơ mười ngày mới có thể có một băng trù, mà băng trù màu đen càng thêm hiếm có khó được, trong dân gian ngàn vàng khó kiếm, ngay cả cống phẩm cũng không nhiều. Nàng lật hết phòng kho của Vương Phủ và của Vương Phi nương nương, ngay cả chỗ của công chúa nương nương cũng len lén đi tìm, một thước một tấc cũng không có. Kỷ Nam đồng ý với nàng sẽ vào cung tìm một xấp, thế nhưng lại chạy đi so kiếm với Nhị hoàng tử gì đó —— kiếm có gì tốt mà so? Kiếm gì mà có thể so với sư phụ nhà nàng chứ?

Quá mất mát mà!

Ôm lấy người của nàng nghe được đáp án, trầm mặc, lúc mở miệng lần nữa thì giọng nói cũng trầm đi mấy phần: "Tiểu Ly, muội thích Kỷ Nam?"

"Thích chứ!"

". . . . . . Thích nhiều hơn thích ta?"

Tiểu Ly suy nghĩ một chút: "không khác nhau lắm ~"

Kỷ Tây không hài lòng với đáp án này: "Luôn có một chút xíu không giống nhau chứ? Tiểu Ly thích ai nhất?"

"Thích nhất sao. . . . . . Muội thích sư phụ muội nhất!"

Chỉ có sư phụ mới có thể giúp nàng tu tiên mà!

hiện tại trong lòng trên mặt nàng đều tràn đầy hình ảnh sư phụ đáng yêu nhà nàng!

Kỷ Tây thở dài, nha đầu ngốc này, rốt cuộc không thể hy vọng nàng có thể hiểu rõ.

Bất quá dù sao Kỷ Nam cũng không phải là nam nhi, Vương Phi yêu thương Tiểu Ly như vậy, nếu như có lựa chọn tốt hơn, nhất định sẽ không gả Tiểu Ly cho Kỷ Nam. Lần này đại ca thắng trận trở về cũng nên thành thân rồi, đến lúc đó thừa dịp phụ thân, mẫu thân cao hứng, lại có Vương Phi nương nương làm chủ mà cầu xin, thì sẽ mười phần chắc hết chín.

Về phần sư phụ đó của nàng. . . . . . Thiếu niên anh hùng Kỷ Nhị Thiếu không cho rằng một thầy bói có thể có lực chiến đấu gì —— Quốc sư đại nhân chỉ biết hé ra khuôn mặt lạnh nghiêm túc hù dọa người, còn không uy hiếp bằng Kỷ Nam nữ giả nam trang ~

hắn ôm lấy tiểu cô nương liên tục du xuân ngắm cảnh, hai người cười cười nói nói thật là vui vẻ.

Lúc bọn họ đến bên ngoài mười dặm của phủ Quốc sư, Kỷ Bắc đã chờ đến tức sùi bọt mép, vừa thấy bọn họ liền quất roi ngựa, chỉ vào Kỷ Tây quơ chân múa tay hô to gọi nhỏ: "Ca thua! Ca thua thua!"

Kỷ Tây lộ vẻ ôn hoà, thản nhiên không dứt: "Ừ, ta thua. Vậy thì thế nào?"

Kỷ Bắc lại trợn tròn mắt: đúng vậy, vậy thì thế nào?

Kỷ Tây quăng đệ đệ ngu ngốc qua một bên, dịu dàng đưa tiểu nha đầu vui vẻ phấn chấn lên xe ngựa của phủ Quốc sư, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của nàng nữa, hắn mới hả lòng hả dạ phóng người lên ngựa.

"Đến đi, so tài một trận nữa! Thua phải tắm ngựa!" Lời còn chưa dứt, chàng binh sĩ thiếu niên đã hăng hái chạy như bay.

Kỷ Bắc như mới tỉnh từ trong mộng, vội vội vàng vàng lên ngựa đuổi theo hắn, lệ rơi đầy mặt kêu thảm thiết trong gió: "Ca ăn gian!"

**

Kỷ Tiểu Ly vừa về tới phủ, không thể chờ đợi, chạy đến Quan Tinh Lâu tìm sư phụ đáng yêu nhà nàng.

Nàng mang đến tất cả những thứ nàng thích nhất, hiếm có nhất, toàn bộ đều muốn hiến tặng cho hắn!

Tối hôm qua Trần Ngộ Bạch xem sao cả đêm, đang ngủ một chút trên giường nhỏ, hoàn toàn không có sức lực liếc đến cô gái nhỏ đang rầm rập rầm rập chạy vào: "Sư phụ! Con đã trở về!"

đang tao nhã thiếp ngủ, Quốc sư đại nhân bị rống đột nhiên thức tỉnh, không vui nhếch mày, nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy nàng.

Nhưng Kỷ Tiểu Ly hào hứng chạy đến trước gót chân hắn, đem gói đồ trên lưng "phịch" một cái đặt lên giường hắn, người cũng nhảy lên giường, hăng hái bừng bừng bắt đầu móc đồ ra bên ngoài.

"Sư phụ, người xem, đây là tảng đá Đông Lộc sơn —— sư phụ biết Đông Lộc sơn chứ? Là núi cao nhất ở tiên giới, sư phụ đã đến chưa?"

"Đây là bèo, rong của hồ Vạn Hỗ! Hồ Vạn Hỗ là chỗ nào ở Tiên giới vậy sư phụ? Nước hồ thật có thể khiến người chết sống lại sao sư phụ?"

Những vật quý báu nhiều năm nàng đều mang đến, vừa nói vừa hỏi móc ra bên ngoài, rực rỡ muôn màu bày đầy gần nửa giường.

Trần Ngộ Bạch vốn nhắm mắt lại có ý chặn người ngoài ngàn dặm, mà người hắn muốn ngăn căn bản lại không hiểu.

một tảng đá tựa như tấm thảm lông tơ "phịch" một cái để lên chân Quốc sư đại nhân, băng trù màu đen lấp lánh bóng loáng giật mình khua lên lại rơi xuống, rốt cục Trần Ngộ Bạch không thể nhịn được nữa mà mở mắt.

Mặt không biểu cảm âm thầm dùng sức rút chân ra, hắn lạnh giọng ra lệnh: "Gom những thứ đồ này lại, sau đó lui ra cách ta mười bước!"

"Sao vậy? Chẳng lẽ sư phụ không thích những thứ này?" Kỷ Tiểu Ly kinh ngạc nhìn hắn, bỗng bừng tỉnh hiểu ra: "A —— ở Tiên giới, mỗi ngày sư phụ đều nhìn thấy những thứ này, sớm đã phiền phải không?"

Trần Ngộ Bạch thiên câu vạn chữ cũng không thể nào dùng được, đóng mắt nhắm con ngươi, giọng nói vô cùng nhẫn nhịn đè nén, dứt khoát nói: "Ta không thích người khác đến gần."

Cho nên hãy cách xa ta một chút! Ngươi và những thứ ngổn ngang gì đó của ngươi! Sau này cũng cách xa ta một chút!

nói như vậy Kỷ Tiểu Ly sẽ hiểu chứ!

Nàng lộ vẻ "Con hiểu rồi.", hai mắt sáng lên hỏi: "Người phàm gần người sẽ lây dính tiên khí đúng không?!"

Trần Ngộ Bạch chỉ mong nàng tránh ra nhanh một chút, sao cũng được gật đầu một cái.

Ai ngờ nàng lập tức bổ nhào vào!

Quốc sư đại nhân không có phòng bị, tư thế ngồi hơi ngửa ra sau, trong khoảng cách gần như vậy bị nàng bổ nhào vào, "phịch" một tiếng té trên giường, trên người bị nàng đè lên.

hai tay Kỷ Tiểu Ly ôm chặt lấy đầu sư phụ nhà nàng, dính vào trên người hắn điên cuồng chà xát.

Tiên khí tiên khí nhanh chạy đến trên người ta!

Lần đầu tiên trong đời Trần Ngộ Bạch bị người đụng ngã, lần đầu tiên bị người nóng hầm hập ôm, lần đầu tiên có người sống dám can đảm đè hắn như vậy, còn dám chà xát. . . . . . Nhất thời máu huyết đọng lại quanh thân hắn, nhưng lại sững sờ ở đó.

Tiểu Thiên ở ngoài cửa bẩm báo hai tiếng vẫn không thấy có lời đáp lại, đang trù trừ thông báo lần thứ ba, Lục hoàng tử đang cầm hai xấp băng trù màu đen đã sớm không nhịn được, đẩy tiểu đồng ra, một cước đá văng cửa mà đi vào.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy một màn nóng bỏng kia trên giường nhỏ . . . . . . Lục hoàng tử cao quý nhất Đại Dạ, há to miệng ngơ ngốc đứng đó.

Nhị hoàng tử đi vào theo phía sau hắn, thấy vậy cũng ngẩn ra, nhưng ngay sau đó liền khẽ cười.

Tinh thần Trần Ngộ Bạch tỉnh táo lại, giận không kềm được phất tay áo phủi người ở trên người mình xuống, lần này Kỷ Tiểu Ly bị hắn phủi mà cả người bay ra ngoài, Nhị hoàng tử nhẹ nhàng đẩy Lục hoàng tử ở trước người một cái, Lục hoàng tử điện hạ bị đẩy lảo đảo bước một bước về phía trước, còn chưa đứng vững, người đã bay tới, hắn theo bản năng bỏ băng trù ra đón lấy nàng.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Ly. . . . . . Đừng như vậy. . . . . . Được không. . . . . .

Rưng rưng xoay mặt đi.

không đành lòng nhìn thấy mà…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.