Ưu Ái

Chương 20: Chương 20




Nghê Tinh Kiều tuyên bố cô lập Diêu Tự vậy thôi chứ sao mà cậu nhịn nổi. Giờ tan học người ta vừa tới là cái miệng nhỏ lại bắt đầu nhai nhải:

– Trông cậu vui mừng quá nhỉ! – Nghê Tinh Kiều nằm nhoài trên bàn, cuối cùng vẫn là cậu bắt chuyện với Diêu Tự trước.

Diêu Tự ngồi xuống ngay chỗ trống bên cạnh:

– Cậu đi học lại mình không vui sao được.

– Úi giồi, đôi chim cu cuối cùng cũng đoàn tụ rồi đấy à! – Lộ Lý cũng xáp lại.

– Ai làm đôi chim cu với cậu ấy hả! – Nghê Tinh Kiều hết sức bực bội – Còn cợt nhả nữa là mình kiện cậu á.

– Muốn kiện ai thế? – Một giọng nói thình lình từ đâu xen vô – Ba mình là luật sư nè, có thể giúp cậu được đó.

Nghê Tinh Kiều ngẩng lên nhìn, hay quá, ghét của nào trời trao của ấy!

– Cậu là ai vậy? – Nghê Tinh Kiều chả buồn khách sáo.

Lâm Tự Châu thấy cậu thú vị, rất vui lòng trêu cậu:

– Hết quen rồi hả? Hôm cậu xuất viện mém nữa là mình tới đón cậu đó.

– Ồ! Thì ra là bạn cùng bàn của Diêu Tự! – Nghê Tinh Kiều mặt nặng mày nhẹ, Diêu Tự và Lâm Tự Châu nghe được đều cười phì.

Lâm Tự Châu:

– Cậu ghen à?

– … Tôi điên hay sao?

Lộ Lý ngồi bên cạnh bồi thêm:

– Mình cứ thắc mắc tại sao cậu lại cô lập Diêu Tự, cả buổi trời hóa ra là vì ghen!

Nghê Tinh Kiều hết vui rồi:

– Lộ Lý cậu theo phe ai đó hả!

Lộ Lý hết sức nghiêm túc:

– Mình theo phe chân lý.

– Mình chính là chân lý! – Nghê Tinh Kiều bĩu môi, lại liếc trộm Lâm Tự Châu.

Bây giờ Nghê Tinh Kiều đã đơn phương xem Lâm Tự Châu là cái gai trong mắt. Còn về phần tại sao thì thật sự cậu cũng không rõ, giống như tự dưng có người lạ đột ngột xông vào thế giới nhỏ vốn đang ổn định của cậu vậy.

Đối mặt với địch ý của Nghê Tinh Kiều, Lâm Tự Châu không hề để bụng, ngược lại cậu ta còn cười toe toét chìa tay ra:

– Tụi mình chính thức làm quen đi, mình tên Lâm Tự Châu.

Nghê Tinh Kiều bảo lòng: Cậu biết giả vờ giả vịt lắm đấy!

Nhưng mà Nghê Tinh Kiều cũng không phải là người nhỏ nhen, dù gì cũng là bạn học mới, vẫn nên nể mặt người ta.

Nghê Tinh Kiều bắt tay với Lâm Tự Châu, Diêu Tự nhìn chòng chọc hai bàn tay ấy, người ta mới nắm được một tí anh đã lên tiếng:

– Thôi, nắm đủ rồi thì buông tay đi.

Lúc này vẫn nhờ có người ngoài cuộc Lộ Lý là thông suốt:

– Mấy đứa học sinh các cậu đúng là được giao ít bài tập quá đây mà, lão Tào mà cho thêm bài là mấy cậu hết có thời gian ghen qua ghen lại.

Lời Lộ Lý cũng khá là hợp lẽ, nhưng mà thầy Tào không có phối hợp với nó để “trừng trị” mấy đứa oắt con mới chớm mụn yêu này.

Buổi chiều Tào Quân gọi lớp phó thể dục đến văn phòng, khi lớp phó thể dục quay về đã thông báo một tin vô cùng quan trọng không những thế lại còn khiến lòng dân náo nức:

– Loa loa loa loa!

Lớp phó thể dục đứng trên bục giảng, cầm micro nói:

– Mọi người nghe đây, trường chúng ta mùa thu hàng năm đều tổ chức hội thao.

Nó vừa dứt giọng là cả lớp học vỡ chợ luôn.

Đi học riết cũng nhàm, ngày nào cũng làm bài tập, rồi thi cử, chỉ chờ có đến hội thao để được xả láng vài hôm thôi.

Vì mới phân lớp không bao lâu nên lớp phó thể dục không rành về sở trường của mọi người lắm, do đó bảo mọi người tự ứng cử. Nếu cuối cùng không ai ứng cử thì nó sẽ phải nghĩ cách khác.

Tiết tự học biến thành tiết “tự ứng cử”.

Mọi người trong lớp thảo luận đến là sôi nổi, rất có tinh thần tích cực.

Lộ Lý chủ động đăng ký chạy cự ly ngắn và chạy tiếp sức, còn nói với lớp phó thể dục:

– Thật ra mình còn định thử ném tạ nữa cơ!

Lớp phó thể dục tỏ ra tiếc nuối:

– Đáng tiếc quá, hội thao lần này không có môn đó.

– Vậy thì quá đáng tiếc. – Lộ Lý ngồi xuống, ngoái đầu nhìn Nghê Tinh Kiều, dùng khẩu hình miệng hỏi:

– Cậu đăng ký môn gì?

Nghê Tinh Kiều cảm thấy thằng này hỏng não mất rồi, đây là hội thao, chứ đâu có phải Paralympics.

Về chuyện hội thao thì trước giờ Nghê Tinh Kiều chỉ làm phần tử hóng hớt thôi, cho cậu vào đội cổ vũ còn được hơn. Chứ thử mà cho cậu ra sân thi đấu, đó không phải kiếm hào quang về cho lớp mà là bôi nhọ cả lớp thì có.

Nhưng cậu biết Diêu Tự chạy cự ly dài rất cừ.

Nghê Tinh Kiều đang suy tư thì lớp phó thể dục đã cười xu nịnh nói với Diêu Tự:

– Diêu Tự, môn thi năm nghìn mét…

Nghê Tinh Kiều vừa nghe thấy tên Diêu Tự là cổ rướn thật dài. Không biết anh đang cắm cúi đọc cái gì, sau khi bị điểm tên, anh ngẩng đầu lên trả lời luôn không cần suy nghĩ:

– Được.

Lớp phó thể dục suýt nhỏ lệ, cảm ơn rối rít:

– Cậu chính là anh trai ruột của mình!

Không ngờ Lâm Tự Châu cũng giơ tay:

– Mình cũng có thể chạy năm nghìn mét.

Nghê Tinh Kiều bị kích thích, miệng lẩm bẩm:

– Mình mà không què giò thì mình cũng chạy được!

Bàn trên ngoảnh lại nhìn Nghê Tinh Kiều, cười nhạo cậu:

– Cậu chạy năm chục mét còn không đạt, bày đặt năm nghìn á?

Người nhạo cậu chính là bạn cùng bàn hồi lớp 10 của cậu, khi đó tiết thể dục của họ có kiểm tra chạy năm mươi mét, tốc độ của Nghê Tinh Kiều thậm chí còn thua cả mấy nữ sinh trong lớp.

Nghê Tinh Kiều cả đời hiếu thắng không thể nào ngẩng đầu nổi khi đối mặt với chuyện này.

– Đó là do mình giữ sức thôi nhé. – Nghê Tinh Kiều lý sự – Cậu thì biết cái gì!

Lớp phó thể dục thỏa nguyện điền trọn tất cả các môn thi, sau đó hỏa tốc đi tìm giáo viên chủ nhiệm.

Lâm Tự Châu nói:

– Đến bữa đó chúng ta so tài nhé?

Diêu Tự không có hứng thú:

– Nếu cậu thích thì tôi cho cậu luôn ngôi quán quân.

Lâm Tự Châu cười ngặt nghẽo:

– Cậu tự tin đến thế cơ à?

Diêu Tự liếc cậu ta:

– Vậy được thôi, đến lúc đó so tài thử coi sao.

Vì có hội thao nên học trò đứa nào cũng háo hức bồn chồn.

Tuy Nghê Tinh Kiều không thi đấu nhưng cậu còn nắc nỏm hơn cả Diêu Tự đã đăng ký thi. Một ngày trước hội thao, cậu kẹp nạng lôi Diêu Tự cùng đi siêu thị.

Diêu Tự bảo:

– Bệ hạ à, ngài thật sự không cần phải đích thân làm tất tần tật mọi chuyện đâu, mấy thứ lặt vặt này ngài cứ viết danh sách ra để hạ thần mua cho là được rồi.

– Đâu có giống. – Nghê Tinh Kiều nói – Cái mình cần là bầu không khí này mà.

Diêu Tự dở mếu dở cười, đành phải đẩy xe hàng “phụng bồi” Nghê Tinh Kiều đi lượn.

Nghê Tinh Kiều thích ăn vặt, cũng giống như cậu thích ăn sữa hai lớp của “Ưu ái” vậy. Hai người đi dạo giữa những kệ hàng, thấy gì bốc đó.

Đến hôm hội thao, Nghê Tinh Kiều nách kẹp nạng, bên trái là Diêu Tự, bên phải là Lộ Lý. Hai người kia ai cũng xách theo hai túi to đùng, bên trong toàn là đồ ăn vặt.

Lộ Lý nói:

– Cậu giỏi thật, ăn hết không!

– Hết chứ! – Bình thường Hoàng Tây không cho Nghê Tinh Kiều ăn vặt nhiều, lần này rốt cục cậu cũng có lý do chính đáng, nên phải mua nhiều chút.

Lộ Lý bảo:

– Cậu có biết tại sao cậu không cao bằng Diêu Tự không?

– Tại sao? – Nghê Tinh Kiều còn tò mò rất thật thà nữa chứ.

Cậu với Diêu Tự lớn lên bên nhau từ lúc mới lọt lòng, uống chung thứ nước, ăn chung thứ cơm, mà sao khác biệt lớn dữ vậy ta?

Lộ Lý giảo hoạt:

– Đó là vì cậu ăn vặt nhiều quá đó. Hay thế này đi, vì muốn tốt cho cậu, hai túi này đưa mình.

– … Mình biết ngay cậu có ý đồ xấu mà!

Ba người đi vào khu vực của lớp mình, vừa tới là thấy Lâm Tự Châu ngồi ngay đó rồi.

Lâm Tự Châu vẫy bọn họ tới, Nghê Tinh Kiều không thích, Diêu Tự thì sao cũng được, nhưng Lộ Lý chưa gì đã hí hứng chạy tới. Vì Lâm Tô Thần cũng ở đó.

Chỗ nào có Lâm Tô Thần là chỗ đó có Lộ Lý, huống chi hội thao là dịp thích hợp để thu hẹp khoảng cách, chắc chắn Lộ Lý phải chớp lấy thời cơ này rồi!

Lộ Lý chạy tới ngồi bên cạnh Lâm Tô Thần:

– Cậu tới sớm ghê.

Lâm Tô Thần đang đeo tai nghe nghe nhạc, hoàn toàn không nghe Lộ Lý nói gì.

Nghê Tinh Kiều nhận ra, hỏi Diêu Tự:

– Lộ Lý yêu sớm à?

– Muốn lắm nhưng chưa được.

– Hiểu rồi, hình như người ta không muốn để ý đến nó thì phải.

Diêu Tự đỡ Nghê Tinh Kiều ngồi bên cạnh, vốn Lâm Tự Châu ngồi kế Diêu Tự, nhưng Nghê Tinh Kiều thấy không thích nên ngồi giữa hai người họ luôn.

Lâm Tự Châu hỏi cậu:

– Mình là mối nguy của cậu phải không?

– Hả? Gì cơ? – Nghê Tinh Kiều chả thèm hiểu mối nguy là gì, cậu chỉ không muốn Diêu Tự có người bạn thân nào khác ngoài mình.

Chỉ như thế mà thôi, vô cùng đơn thuần.

Lâm Tự Châu cười không nói gì, nhưng cậu ta đang giả ngốc.

Hội thao mà, ai cũng tươi hơn hớn, dù sao cũng không cần phải học, đứa học sinh nào mà chả khoái.

Lộ Lý càng khoái, hiếm khi có dịp ngồi cùng nữ thần, vặn óc xoắn não để tìm chủ đề nói chuyện.

– Cậu thích ăn rau câu không? – Nó móc ra một túi rau câu từ trong balo.

Lâm Tô Thần nghía một cái rồi lắc đầu:

– Không ăn, cảm ơn,

– Vậy cậu ăn bim bim không? – Lộ Lý lại lôi ra một gói khoai lát từ trong cặp.

– Mình ăn mình ăn! – Nghê Tinh Kiều ngồi cách Lộ Lý hai chị em nhà họ Lâm, thấy khoai lát là mắt sáng rỡ.

– Cậu cũng có mà! Ăn của cậu đi! – Lộ Lý nghĩ thầm, đống đồ ăn vặt của mình không phải chuẩn bị cho cậu đâu.

Nghê Tinh Kiều chửi nó:

– Trọng sắc khinh bạn.

Lúc này trong tai nghe Lâm Tô Thần đang là quãng nghỉ giữa hai bài hát nên không có tiếng, nhỏ nghe được câu nói của Nghê Tinh Kiều.

Cô nhìn Nghê Tinh Kiều, rồi lại quay sang nhìn Lộ Lý.

Lộ Lý bị nhìn mà mặt đỏ như đun, não cũng dừng hoạt động.

Không ngờ, Lâm Tô Thần hỏi thẳng:

– Cậu thích tôi à?

Lộ Lý suýt nữa ngất tại chỗ.

Một câu nói của nhỏ kéo những người xung quanh đều dồn mắt về phía họ.

Nghê Tinh Kiều gật gật như trống bỏi, nhưng xuất phát từ tình nghĩa huynh đệ, chuyện tỏ tình phải đo đích thân Lộ Lý làm, Nghê Tinh Kiều chỉ lén gật đầu để bày tỏ là chuyện gì mình cũng biết.

Lâm Tự Châu thấy chuyện này buồn cười dễ sợ:

– Chị, sao chị thẳng thắn quá vậy?

– Học từ em đấy còn gì. – Lâm Tô Thần nói – Bàn về độ thẳng thắn thì nhà chúng ta ai bằng được em.

Nhỏ nói thế, radar hóng chuyện của Nghê Tinh Kiều lại được dựng lên.

Tuy không thân với Lâm Tự Châu, hơn nữa còn có ý thù địch, nhưng khi nào cần hóng hớt thì Nghê Tinh Kiều tuyệt đối không bỏ lỡ.

Cậu tò mò hỏi Lâm Tự Châu:

– Cậu cũng tỏ tình rồi hả?

Lâm Tự Châu nhớ tới chuyện trước đó thì không muốn kể lắm, nhưng đột nhiên liếc thấy Diêu Tự đang mở hộ Nghê Tinh Kiều gói đồ ăn vặt.

Lâm Tự Châu “bụng một bồ dao găm” nở nụ cười.

– Cậu cười xấu hoắc. – Nghê Tinh Kiều chả nể nang gì.

Lâm Tự Châu thầm nhủ: Được, cho cậu nói thoải mái, lát nữa để coi cậu còn cười nổi không.

Lâm Tự Châu âm thầm lên kế hoạch, cố ý chọc Nghê Tinh Kiều:

– Phải đó, mới mấy ngày trước mình vừa tỏ tình xong nè.

Nghê Tinh Kiều bấm tay tính nhẩm:

– Cậu mới chuyển trường chưa được bao lâu đó!

– Tình cảm nó tới sao mà cản được. – Lâm Tự Châu nói – Mình cũng hết cách rồi, thích thì tỏ tình thôi.

Nghê Tinh Kiều ghé lại gần:

– Ai vậy? Mình có quen không?

Lâm Tự Châu cười gian, hất ánh mắt về phía Diêu Tự đang giả bộ nhìn xa xăm.

Nghê Tinh Kiều không hiểu:

– Cậu nhìn cậu ấy làm gì! Mau nói đi!

Nghê Tinh Kiều đang nói thì Diêu Tự bị Tào Quân gọi đi.

Lâm Tự Châu cười:

– Mình nhìn cậu ấy đương nhiên là vì… đối tượng mình tỏ tình chính là cậu ấy mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.