Từ nhỏ Lam Thanh đã không giống tất cả huynh đệ tỷ muội.
Tỷ tỷ muội muội có đồ mới mặc, nàng không có; Ca ca đệ đệ có bánh đường ăn, nàng cũng không có; tiếng đọc sách lanh lảnh trong Thư đường cũng chỉ thiếu thanh âm trong sáng của nàng, tiền sảnh hòa thuận vui vẻ chỉ có nàng là bị đóng cửa cự tuyệt
Trong Nhậm phủ to lớn như vậy dường như chỉ có nàng là người ngoài.
Người trong phủ thường lén lút nói xấu sau lưng, nói nương của nàng là người phụ nữ phóng đãng, bụng to rồi mới vào phủ.
Lúc trước nàng sẽ tranh cãi vài câu, nhưng truyền đến tai mẫu thân thì luôn đổi thành nàng gây sự vô cớ, không tránh khỏi bị bỏ đói vài bữa. Ngày tháng lâu dần làm nàng hiểu rõ, nên cái gì cũng nhịn, cần gì phải để bản thân mình chịu tội. Chỉ cần người khác không nói trước mặt nàng thì nàng sẽ giả câm giả điếc.
Phụ thân không cho nàng đọc sách thì nàng sẽ không đọc, mẫu thân không muốn cho nàng ra vào tiền sảnh thì nàng sẽ không đi, ngược lại an ổn trốn trong Tây Thiên viện của mình, cuộc sống cũng rất an nhàn tự tại.
Tỷ muội thường xuyên qua đây, mặc dù không phải tìm nàng chơi, nhưng cũng xem như là tăng thêm chút niềm vui cho những ngày tháng buồn chán.
Lần này nhị tỷ Lệ Phi lại đến rồi, nói mấy câu đầu còn được, mấy câu sau lại bắt đầu khoe khoang chiếc váy hoa mới của mình, sau đó nhìn thấy một giỏ hoa nhỏ trên bàn thì lại muốn cướp đi. Đương nhiên Lam Thanh không muốn, hai người giành giật khó tránh khỏi đánh nhau, mỗi lúc như vậy Lệ Phi luôn cậy bản thân có nhiều nô bộc bên cạnh mà ức hiếp người khác, mỗi lần như vậy đều luôn lấy được thứ mình muốn.
Mỗi khi như vậy sẽ bị mẫu thân trừng phạt một trận, di nương sẽ đến chỗ của phụ thân châm dầu vào lửa làm tăng thêm chút màu sắc, rõ ràng hai người xung khắc như nước với lửa nhưng thái độ lần này lại ăn ý khác thường.
Không biết những chuyện như vậy đã xảy ra bao nhiêu lần.
Sau này Lam Thanh đã hiểu rõ, không còn nắm đồ trong tay nữa, cần phải đè Lệ Phi xuống cấu xé một trận cho hả giận.
Vương thị vô cùng bao che khuyết điểm, lại là chính thất, nhìn thấy nữ nhi bảo bối của mình bị “ức hiếp” đương nhiên muốn quay về cho người gọi Lam Thanh vào phòng trách mắng.
Lam Thanh tiến vào trong phòng hành lễ mặt không biểu cảm: “Mẫu thân“.
Vương thị đưa tay ra tát một cái, tiếng bàn tay đánh trên khuôn mặt nhỏ như tiếng cái chậu bị rơi. Nhìn thấy Lam Thanh ngã trên mặt đất càng không hả giận, bà tức giận nói: “Làm bộ làm tịch cái gì? Cái dáng vẻ ra oai đánh người đâu mất rồi? Qua đây!”
Quả nhiên Lam Thanh bò từ trên đất đứng dậy đi tới phía trước.
Vương thị trách mắng một hồi, những lời nói khó nghe cũng có thể nói ra, đối xử với đứa trẻ mới có mấy tuổi giống như kẻ thù mấy đời của bà ta.
Mãi đến lúc đánh mắng mệt rồi mới khua tay: “Cút về đi! Phạt ngươi không được ăn cơm ba ngày, suy nghĩ cho kĩ những sai lầm của bản thân!”
Nô bộc ngoài cửa đương nhiên cũng nghe thấy, quả nhiên trong ba ngày ngay cả một giọt nước hạt gạo Lam Thanh cũng không nhìn thấy.
Cơ thể không bệnh cũng không đau, có lẽ là đói đến cơ thể suy nhược, nằm trên giường vừa mơ vừa tỉnh.
Đích thứ phân biệt rõ ràng, trưởng ấu tôn ti*, do đó là nàng sai rồi.
*Trưởng ấu tôn ti: Ý chỉ thân phận lớn nhỏ, địa vị cao thấp.
Lam Thanh muốn sửa chữa lỗi lầm, nhưng người khác lại không bỏ qua, kể từ đó vết thương trên người nàng không bao giờ dứt, người càng đánh thì càng chắc khỏe, dù sao thì mấy tên tiểu nhân kia đều nhắm vào nàng.
Nhậm lão gia thường nói: “Tại sao một nữ nhi đang yên lành tính khí lại trở nên lỗ mãng như vậy?”
Không có tài nghệ, lại không tinh nữ hồng*, phẩm hạnh lại kém, Lam Thanh trở thành nữ nhi không có bản lĩnh, đáng xấu hổ nhất của Nhậm lão gia.
*Nữ hồng: Công việc nội trợ của phụ nữ, như may vá, thêu thùa, nấu nướng.
Trên người nàng luôn là bộ y phục màu xám tro nhìn không ra màu, trước kia là trường sam, hôm nay là đoản quái, lâu ngày rất nhiều nô bộc mới đến đều cho rằng nàng là con trai.
Cũng không biết từ lúc nào từ tên gọi “Lam Thanh” biến thành “Tây viện bên đó“.
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Bỗng nhiên có một ngày, trong và ngoài phủ treo đầy hoa lụa, treo đèn kết hoa, trưởng tỷ lại không ra khỏi khuê phòng*, trong viện ngoài viện giống như trở thành hai thế giới.
*Khuê phòng: Buồng con gái nhà quyền quý thời phong kiến.
Đệ đệ muội muội cũng không được đến, chỉ có Vương thị bận rộn đi ra đi vào.
Lệ Phi càng thường xuyên đến Tây Thiên viện hơn, chỉ nói vài câu cay nghiệt rồi thôi. Hai người đang ngồi trên xích đu, đưa qua đưa lại, Lam Thanh nhìn nàng ta mí mắt từ từ rũ xuống. Cơ thể giống như bóng ma nói: “Trèo lên cái cây đó có thể đi trực tiếp vào trong lầu!”
Thật sự là giật mình.
Hai người nhìn nhau, lại nhìn cái cây đó, cùng nhau tâm ý tương thông.
Không thể không nói, 'phẩm hạnh kém' này của Lam Thanh thật sự có bản lĩnh, leo lên leo xuống hai ba lần giống như một con mèo con. Nhưng Lệ Phi lại rất ngốc về phương diện này. Lam Thanh đành chịu, lại nhảy xuống. Nàng chống đỡ phía dưới, để người bám vào thân cây trước, tự mình leo lên phía trên rồi lại đem người kéo lên trên.
Nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, lén lút nhìn xung quanh qua khe hở thấy không có người mới rón rén nhảy vào, đúng lúc trưởng tỷ đi qua thì nghe thấy tiếng động, quả là bị dọa sợ chết khiếp.
Lệ Phi tiến lên hai bước lao vào trong lòng, thở hổn hển, giống như vừa mới trèo đèo vượt núi.
Lam Thanh xoa tay, quay người đóng cửa sổ lại.
Trong phòng lại tăng thêm rất nhiều đồ vật, Lệ Phi nhìn hết cái này lại nhìn sang cái kia, thu hút nàng ta nhất vẫn là một hộp trang sức cài đầu, từ trước đến nay nàng ta yêu nhất là cái đẹp, dĩ nhiên là yêu thích không muốn rời tay.
Trưởng tỷ giả vờ giáo huấn nhưng lại mỉm cười, lấy trà bánh ra rồi lại đi lấy kẹo, ngay cả nhìn Lệ Phi cũng không thèm nhìn, toàn bộ ánh mắt đều chan chứa son phấn nữ trang.
Hai ánh mắt của Lam Thanh cũng dính lên trên đó, bánh hoa sen tinh xảo, mùi thơm của bánh phô-mai, bánh sơn tra và bánh ngải cứu được làm thành hình hoa lá, hai màu đỏ và xanh lá tương phản nhau trông rất đẹp.
Những thứ này ngày thường rất khó thấy, Lam Thanh lặng lẽ nuốt nước miếng, quay người dựa vào bệ cửa sổ.
Hai tỷ muội nói chuyện quan tâm thân mật, đột nhiên Lệ Phi hét lên rồi bị trưởng tỷ che miệng lại, Lam Thanh nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy Lệ Phi ngơ ngác nhìn vào trong phòng với vẻ ngạc nhiên.
Hoá ra là vì bộ hỷ phục treo trên giá.
“Đẹp quá!”
Màu sắc tơ lụa thượng hạng, hoa văn chìm đối xứng nhau, đường viền viền tường vân*, vạt áo dùng chỉ vàng thêu đủ một trăm đóa hoa tường vi. Thắt lưng tỳ bà bằng lụa tơ sen, vải gấm thêu kim tuyến với hoa văn đối xứng, đoan trang hoa lệ lại thanh tú đẹp đẽ.
*Tường Vân: Đám mây an lành.
Đã được sự cho phép, Lệ Phi cẩn thận dè dặt sờ lên hoa văn, sau khi quay người ra sau cái giá kiễng chân lên ướm thử hỏi: “Muội mặc có đẹp không?”
“Rất đẹp, Phi nhi trông rất xinh đẹp, mặc lên cũng đẹp hơn so với người khác!”
Nghe được câu này Lệ Phi vô cùng hưởng thụ, nàng ta đắc ý nói: “Đợi sau này muội xuất giá hỷ phục của muội nhất định phải đẹp hơn bộ này, váy dài quét đất phi điểu miêu hoa!”
“Không biết xấu hổ, mới mười hai tuổi mà muốn lấy chồng rồi?! Tuyệt đối không được để người khác nghe được, để tránh trở thành chuyện cười!”
Trưởng tỷ mỉm cười cưng chiều, kéo nàng ta ra ngoài, nhân tiện làm phẳng các nếp nhăn, ngồi trên giường nói: “Nghe như là muốn gả cho một vị quan lớn.”
“Tại sao không thể? Với tài năng và dung mạo của muội, cho dù gả cho một vị vương công đại thần cũng không khó?” Lệ Phi một bộ mặt coi đó là điều đương nhiên.
Lam Thanh chế nhạo, tài năng và dung mạo? Văn không thành, múa không xong, cũng chỉ có gương mặt này là không tệ. Dũng khí và da mặt như thế này thì đúng là làm cho người khác phải kính nể.
Trưởng tỷ nhìn về hướng phát ra âm thanh, hình như mới phát hiện ở đây vẫn còn một người, nàng ta tiện tay đưa đĩa điểm tâm vào trong tay của Lam Thanh ôn nhu cười nói: “Ăn đi, muốn ăn cái gì thì tự lấy, làm sao còn đợi người khác đưa cho?”
Lệ Phi nhìn nàng một cái, còn tự mình lôi kéo trưởng tỷ và nàng nói cây trâm nào phối với trang sức gì, phối kiểu trang điểm gì, phấn son gì.
Lam Thanh cầm đĩa, những món điểm tâm tinh tế như vậy chỉ có những ngày lễ Tết mới được sờ một miếng, mùi vị đó vẫn còn như mới trong ký ức. Quay người lại, lưng đối diện hai tỷ muội đó, cầm lên một miếng bánh hoa sen cắn một miếng lớn lớp vỏ bên ngoài rớt hơn phân nửa, vội vàng đón lấy. Vào trong miệng mùi vị ngọt thanh, quả thật có mùi hương của hoa sen, có lẽ bên trong có trộn thêm một ít nhân đậu. Lúc ngậm miệng lại nhẹ hơn rất nhiều, tốc độ không chậm, một lúc sau đã ăn hết một đĩa điểm tâm xuống bụng. Lam Thanh nhìn đĩa điểm tâm trên bàn cảm thấy vẫn chưa đủ đã. Đĩa trong tay cũng không biết đặt ở đâu.
Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng bước chân.
“Nguy rồi, ma ma giáo tập đến rồi, các muội đi mau đi!”
Trưởng tỷ hiếm khi có vẻ mặt hoảng hốt như thế này, Lam Thanh không nói hai lời liền kéo Lệ Phi nhảy ra ngoài cửa sổ.
Bức tường cao sáu thước* Lam Thanh nhảy xuống cũng không chớp mắt một cái, nhìn hai tỷ muội đó lè lưỡi.
*Thước: Là một đơn vị chiều dài truyền thống của Trung Hoa. 1 thước bằng 33cm hoặc 0.33m
Trưởng tỷ hồi thần chỉ kịp nói một câu: “Nhất định phải cẩn thận” liền đóng cửa.
Ngay lập tức trong phòng liền vang lên giọng nói cao tuổi trầm lặng, nghiêm khắc từng từ, làm da đầu người khác run lên.
Lệ Phi ở trên đầu tường, dù nói cái gì cũng không dám nhảy xuống
“Ngươi quay người lại, ngồi xổm xuống, tay bám vào tường, đúng đúng, đưa chân xuống trước......”
“Ta ta ta, ta vẫn không dám, ngươi ở dưới đỡ ta!”
“Nhỏ tiếng một chút, đừng để người khác nghe thấy! Ngươi yên tâm đi, ta sẽ ở dưới đỡ ngươi!”
Lệ Phi ủy khuất, rõ ràng bản thân nói rất nhỏ.
Vừa mới thả một chân xuống liền bị Lam Thanh nắm lấy mắt cá chân, nào ngờ kéo một cái, bỗng chốc kéo được người xuống dưới. Cả hai người ngã nhào trên mặt đất, Lam Thanh dùng cánh tay đỡ người.
Hai mắt Lệ Phi mở to, hoảng sợ hét lên, ngồi dưới đất nói không nên lời.
“Ai đang ở ngoài đó?” Ma ma hỏi sau khi nghe thấy tiếng động.
Lam Thanh không quan tâm đến cái đau, kéo Lệ Phi đứng dậy chạy, nghiêng mình trốn vào trong góc. Ma ma mở cửa sổ không nhìn thấy cái gì, cho rằng là tiểu thư thiếu gia khác trong phủ nghịch ngợm.
Đóng cửa, rũ mí mắt dạy bảo nói: “Tiểu thư sắp xuất giá làm phụ nhân, nên chuyên tâm học tập, không được để người khác làm phân tâm.”
“Dạ.”
Đại tiểu thư Nhậm gia hơi hành lễ, đúng mực thoả đáng, đoan trang tú nhã.
Ma ma thầm gật đầu, giáo dưỡng cùng khí độ như vậy thật xứng đáng là chính thất phu nhân của phu gia trưởng tử đích tôn.
——————————————