“Cậu nói bậy cái gì chứ, cái gì gọi là tự mình tạo nghiệp.” Hảo Vệ Manh không hài lòng tiểu trợ lý trách móc bản thân như vậy, “Có phải cậu không thích tên Bố Chung Diệu đó không? Không thích thì chúng ta đổi người khác, chắc chắn cũng sẽ tìm được người hợp với cậu thôi......”
Đột nhiên tiểu trợ lý có chút đau lòng.
Trước đây cậu còn ngốc nghếch cho rằng chỉ cần còn có thể nhìn thấy Hảo Vệ Manh, cho dù mỗi ngày hắn đều giới thiệu đối tượng cho mình cũng không sao.
Nhưng hiện tại cậu chỉ mới gặp mặt một người, nói chưa đến mười câu, đã đau khổ hết cả đêm, cậu thật sự không phải là người mạnh mẽ về mặt tình cảm, thật khó quá đi.
Chỉ cần nhìn thấy Hảo Vệ Manh tích cực muốn đá cậu sang cho người khác như vậy, trái tim đã đau nhói từng cơn, chẳng lẽ sau này cậu còn phải tiếp tục chịu đựng cảm giác này sao?
Một lần lại một lần được Hảo Vệ Manh marketing, sau đó một lần lại một lần nhận ra người đàn ông này chẳng có chút ý nghĩ gì về mình, sau đó một lần lại một lần trốn đi khóc một mình sao?
Cậu sẽ mệt tâm lắm.
“Em đã có người mình thích rồi.” Tiểu trợ lý ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhìn đến lòng Hảo Vệ Manh phát đau, cậu nói tiếp, “...... Nhưng người ta lại chẳng hề thích em.”
“Cậu nói bậy, cái gì mà không thích em chứ.” Hảo Vệ Manh không đồng ý, nói chuyện cũng nghiêm túc lên, “Chỉ là người ta đã là người có gia đình rồi, em bắt buộc phải buông tay, không được để bản thân có vấn đề về đạo đức nhân phẩm, đây chính là giới hạn nguyên tắc, là vùng đỏ mà chúng ta không được bước vào. Mà cho dù em có thể ở bên anh ta đi chăng nữa, danh tiếng của em phải xấu biết bao, sau này làm sao em sống trong giới đây? Kha Mộng Nghiêu không phải ăn chay đâu, cậu đào góc tường nó nó không quậy chết em sao? Đừng làm mấy chuyện ngốc nghếch có biết không!”
Tiểu Trợ Lý trừng mắt nhìn hắn, tức đến tim đập liên hồi.
“Em không thích ông chủ! Từ trước đến nay em chưa từng nói em thích Lý Chính! Chỉ có mình anh đoán bậy đoán bạ thôi!”
“Vậy cậu thích ai?”
“Anh đó!” Máu toàn thân tiểu trợ lý đều xông hết lên não, cậu nhìn người đang ngồi trước mặt, hắn của trước đây hắn của bây giờ, lúc nào cũng có thể khiến tim cậu rung động không thôi.
“Chỉ có anh thôi!”
Nước mắt không thể kìm nén được nữa mà trào dâng, Cao Quả chật vật ôm mặt.
Cậu không dám nhìn phản ứng của Hảo Vệ Manh.
Xong rồi, cậu nghĩ.
Mọi thứ đều hết rồi.