Uy Vũ Hoàng Phi

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 0

Số ta thật khổ a~~~

Tiếng khóc từ cung quý phi kéo dài đến, làm người khác rợn tóc gáy.

“Nương nương, người không có việc gì đi?”

Ngoài cửa, cung nữ nhẹ nhàng hỏi, cánh cửa mỏng như cánh ve, chỉ cần đẩy nhẹ liền có thể tiến vào.

Bên trong yên tĩnh hồi lâu thì phát ra thanh âm mềm mại hư nhuyễn của quý phi.

“A, không có việc gì… Bổn cung có chút mệt mỏi…”

Âm thanh than khóc vừa rồi mười phần khí lực tràn đầy, tuyệt không giống người đang mệt mỏi.

Bất quá chỉ có đứa ngốc mới đi vạch trần, đó là kinh nghiệm và thói quen nhiều năm của các cung nữ sống trong hoàng cung, đành thành thành khẩn khẩn nói vài câu.

“Nương nương a, vì hoàng thượng cũng như vì chính mình, nương nương nhất định, ngàn vạn lần bảo trọng phụng thể, chúng nô tỳ xin cáo lui.”

Nói xong vài câu lấy lệ, đám cung nữ liền trở về ngủ.

Phải biết thân là cung nữ bên cạnh quý phi, buổi tối không cần phải hầu hạ thì có bao nhiêu hạnh phúc, có thể hảo hảo nghỉ ngơi đó chính là trời ban ân.

Lúc này bên trong cánh cửa, quý phi thân người uyển chuyển, trên đầu nàng hơn mười cân trang sức, chiếc eo thon gọn, trường y trên người được dệt bằng tơ lụa quý giá bị vén lên cao, bàn chân nhỏ đang giẫm nát giường, đôi tay trắng ngần nắm lấy cổ áo một người, đôi môi mỏng ướt hờn dỗi.

“Ngươi cự tuyệt ta? Ngươi có can đảm cự tuyệt ta sao? Ngươi muốn chết? Ngươi có tin ta đem chuyện đáng xấu hổ của người lan truyền ra ngoài không? Ngươi thử trả lời có xem? ____ (thì)… hắc hắc…”

Này thì kiều diễm ngọt ngào, này thì thân hình hư nhuyễn, đôi bàn tay như ngọc ôn như vô lực nhéo vào người kia, khiến nam nhân trên đời này hâm mộ hắn mà chảy nước miếng.

Nhưng đáng tiếc chính là, người kia đối với sự mị hoặc ấy không hề cảm thấy cao hứng, ngược lại, bộ dáng vô cùng sợ hãi mà run rẩy.

“Ngươi… ngươi không thể uy hiếp ta nga…!!! {{>__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.