CHƯƠNG 8
Hôn lễ của Vũ Kiếm Anh, được cử hành ngay trong đêm Vũ Tú Anh hồi cung.
Vì cái gì lại gấp như vậy, hơn nữa còn cử hành vào buổi tối? Bởi vì Vũ Tông Hầu chỉ muốn nhi tử nhanh chóng thú thê, chặt đứt tâm tư của hắn đối với hoàng thượng, liền tuyển một cô nương xuất thân bình thường, cho nàng làm tiểu thiếp – đương nhiên phải xinh đẹp.
Nữ tử xuất thân bình thường không có khả năng làm chính thất, hắn lại không nghĩ tổ chức phô trương khiến hoàng đế biết mà đến phá đám, hơn nữa tuyệt đối tuyệt đối không thể cho Hạ Thủy Hàng sinh lòng nghi ngờ, đêm hôm đó chính là thời điểm thích hợp nhất.
Hoàng phi thử chân trước mang Vũ quý phi rời đi, sau lưng Vũ phủ liền bắt đầu giăng đèn kết hoa.
Kế hoạch của Vũ Tông Hầu cho dù hoàn mỹ, lại không nghĩ tới một trong nhưng hậu thuẫn mà hắn cho là mạnh mẽ vô cùng, nữ nhi của hắn, quý phi của hoàng thượng… Sẽ tạo phản.
Mưu kế hoàn mỹ, lại bị Vũ Tú Anh lặng lẽ đâm thủng một lỗ.
Vũ Kiếm Anh mặc trang phục tân lang đỏ thẫm tục diễm khiến người ta không thể không khinh bỉ, cả người bị trói, hai tay cột sau lưng, ngồi trong tân phòng.
Hắn rõ ràng ngoan ngoãn đồng ý thành thân, vì cái gì còn bị trói thành như vậy? Nguyên nhân căn bản là… vị lão gia cầm quyền Vũ gia kia vốn chẳng tin hắn!
Kỳ thật, Vũ Tông Hầu đối với nhân phẩm của đứa con ngoan này rất tin tưởng, nhưng sau khi Vũ Kiếm Anh ở cùng với Hạ Thủy Hàng khoảng thời gian dài như thế, vậy nên chưa chắc.
Hạ Thủy Hàng là hồ ly, cho dù hắn tự nhận mình là cáo già, không thể không thừa nhận so với hắn Hạ Thủy Hàng chỉ là tiểu hồ ly.
Đó là công thức giáo dục hồ ly của hoàng gia, hơn nữa còn là bệnh truyền nhiễm, Vũ Kiếm Anh sao chống cự nổi? Cùng hắn một chỗ lâu như vậy, ngay cả cường bạo quân vương cũng học được, ai dám đảm bảo Vũ Kiếm Anh chưa học phía trước một bộ, sau lưng một bộ, gian lận lừa đảo, kẻ hai mặt?
Vũ Kiếm Anh càng ngoan, hắn lại càng hoài nghi, cái gọi là đêm dài lắm mộng, cùng cực sinh biến, ai biết ở giữa sẽ phát sinh cái gì, mà ngay cả hắn cũng vô pháp không chế?
Hắn một phen bày ra hôn lễ tỉ mỉ này, tuyệt không để cho nhi tử chạy thoát! Đây là nguyên tắc duy nhất! Về phần tân lang có đáng thương thế nào, càng không nằm trong phạm vi cần lo lắng.
Mà kết quả hắn làm như vậy, Vũ Kiếm Anh căn bản chưa từng nghĩ sẽ bỏ trốn, bị các huynh đệ dùng thiết liên trói ở tân phòng chính mình, chờ tân nương tử sau khi bái đường xong, trở về động phòng với hắn.
Vũ Kiếm Anh ngồi trong tân phòng, lại ngồi xổm giống như ở phòng giam, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Hắn có một loại dự cảm, có lẽ cả đời này không thể gặp lại Hạ Thủy Hàng nữa. Ân… Cũng không hoàn toàn tính là dự cảm đi, hắn chỉ là ngây thơ, không phải ngốc, dưới sự hun đúc giáo dục ở Vũ gia nhiều năm, hắn đối với suy nghĩ của Vũ Tông Hầu, cơ hồ đã nhất thanh nhị sở.
Mỗi khi nghĩ đến tương lai mình và Hạ Thủy Hàng bị chia rẽ, Vũ Kiếm Anh rất muốn khóc. Hắn đã sớm nói với cha nhanh một chút, nhanh một chút… Nếu không cứu hắn ra nhanh, hắn sợ mình sẽ không quay đầu lại được nữa.
Vũ Tông Hầu thì sao? Hắn cư nhiên chẳng để tâm! Xem thời gian hắn “cứu” mình xem! Nếu có thể sớm hơn một tháng, thậm chí là sớm hơn mười ngày cũng được, thì lòng hắn đâu phải vì Hạ Thủy Hàng mà khó chịu như bị mèo cào.
Kỳ thật trước đó không lâu, hắn còn mỗi ngày hướng lên trời âm thầm cầu nguyện, bản thân sẽ vĩnh viễn không cần gặp lại Hạ Thủy Hàng. Hắn sợ Hạ Thủy Hàng, quả thật sợ đến chết _____ đừng có không tin, nhìn Vũ Kiếm Anh thô lỗ vậy, nhưng thật ra dây thần kinh hắn so với bề ngoài mỏng manh của Hạ Thủy Hàng càng yếu ớt hơn.
Nhưng mà chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, hắn cảm thấy có *** với một người, sau đó ngay tại thời điểm hắn không chú ý… Có lẽ trong hơn mười ngày đó đi, hắn phát hiện mình đã yêu người kia mất rồi!
Ái tình này, tựa như trò chơi ném tú cầu giữa thành thị náo nhiệt, không biết tú cầu đã rơi đi nơi nào, hoặc là rơi lên đầu ai, nếu không cẩn thận, ngươi sẽ bị một tú cầu từ trên trời rớt xuống đập vào đầu, té xỉu.
Bi kịch nhất là, ngay thời điểm hắn liều mạng trốn tú cầu kia, chẳng ai quan tâm đến hắn, mà trong nháy mắt hắn bị tú cầu đập đến suýt chết, Vũ Tông Hầu lại dẫn theo những người khác, không biết từ nơi nào nhảy ra, dùng tỏa liên đem hắn khóa chặt, còn nghiêm khắc nói với hắn: “Tú cầu này tuyệt đối không được đón.”
Hắn thật sự muốn rống to một câu __________ Sao các ngươi không đến sớm?!
Nhưng hắn không dám…
Hắn biết Hạ Thủy Hàng đối với mình có ***, nhưng đến tột cùng là có tình yêu hay không, hắn cũng chẳng rõ.
Hắn rất muốn biết suy nghĩ trong lòng Hạ Thủy Hàng, chính là Hạ Thủy Hàng chưa bao giờ biểu hiện trên mặt, hắn lại không thể đem ngực Hạ Thủy Hàng moi ra, nhìn xem bên trong có mình không. Cho nên… Hắn im lặng cho đến nay, chẳng phải vì để bảo hộ Hạ Thủy Hàng hay thế nào, chỉ là hắn chưa xác định được, hai người bọn họ rốt cục là “có cái gì đó” hay không thôi.
Bảy ngày trôi qua, bên phía Hạ Thủy Hàng chẳng có nửa điểm tin tức.
Vũ Kiếm Anh cuối cùng cảm thấy được, sự tình như vậy đã là quá rõ ràng rồi ______ hơn mười ngày dưới Ưng Long Đài, bởi vì Hạ Thủy Hàng chỉ có thể dựa vào hắn, nên mới sinh ra ảo giác, hắn vốn tưởng rằng đoạn tình cảm này sẽ không bao giờ thay đổi, nhưng Hạ Thủy Hàng thì khác.
Có lẽ hắn đã đoán sai đi, ai biết được? Dù sao Vũ Tú Anh đã về rồi, cha nói sẽ xử lý mọi chuyện, hắn không cần phải xen vào nữa, không sao cả.
Ngay khi hắn thở dài lần thứ ba trăm sáu mươi hai khẩu khí.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng lốc cốc rất nhỏ, hắn tưởng là biểu huynh đệ hay đường tỷ muội nào đó muốn trộm xem bộ dáng hắn bị trói chật vật như thế nào, liền tức giận hướng cửa sổ quát: “Nhìn cái gì? Chưa từng thấy tân lang bị trói sao? Đều cút hết cho ta! Nếu để ta bắt được, ta sẽ rút gân các ngươi.”
Bên ngoài cửa sổ yên lặng một chút, sau đó một giọng nữ chua ngoa phá cửa sổ chui vào: “Yêu ____ sớm biết tên tiểu tử ngươi đối với ta như vậy, ta cần gì tốn công xen vào chuyện người khác, vì tên vướng bận như ngươi đến đây! Theo ta đi! Trở về ta liền cho ngươi tiếp tục làm quý phi!”
Nghe rõ giọng nói của người bên ngoài, tròng mắt Vũ Kiếm Anh suýt chút nữa lồi ra. Xui xẻo là hắn bị trói chặt ở trên ghế, chỉ có thể nhếch mông, chân ghế ma sát với sàn nhà, vang lên tiếng “chi chi” đáng sợ.
“Tỷ… Tỷ tỷ! Chờ một chút! Tú Anh tỷ! Ta ta ta không biết là ngươi! Không nghĩ tới ngươi nhanh như vậy đã trở lại! Ta còn tưởng là mấy người Vũ Hào Kiệt kia…”
Hắn vừa nhích đến gần cửa sổ, bởi vì cửa sổ bị ép quá chặt “lạc” một tiếng, mở ra một khe hở, gương mặt Hạ Thủy Hàng ỡ giữa khe hở, chen một nửa vào.
“Vũ-Kiếm-Anh…”
Thoạt nhìn gương mặt kia tựa như trôi nổi giữa bóng đêm, lộ ra một mạt cười âm trầm ______ Ít nhất Vũ Kiếm Anh cảm thấy như vậy.
Vũ Kiếm Anh muốn hét lên, lại nghĩ có lẽ không nên để người khác biết, tiếng hét thảm vì thế mà bị nghẹn ở ***g ngực, ngực hắn một trận đau đớn, bản thân và ghế dựa “khuông đông” một tiếng, té trên mặt đất.
Gương mặt âm trầm ngoài cửa sổ sửng sốt, quay về phía sau khẽ quát: “Mau! Mau! Vũ quý phi té xỉu! Mau đẩy trẫm vào! Dùng sức!”
Hai cao thủ đại nội bị hoàng đế bệ hạ lấy làm tấm đệm, buồn bực nhìn Vũ quý phi chân chính đang ngồi dưới gốc cây cắn hạt dưa, rồi nhìn lại phía trên… bộ dạng hoàng thượng dường như không giống đang nói đùa… Quên đi, dù sao đây cũng không phải là chuyện bọn họ có thể quản.
Hai đại cao thủ dùng sức đẩy một cái, hoàng đế bệ hạ vĩ đại nho nhã trượt thẳng, “đông” một tiếng, cắm đầu rơi vào tân phòng.
“Oa a a a a Hoàng thượng! Vi thần đáng chết, vi thần quên mất hoàng thượng không biết võ _____ ” Đại nội cao thủ thấp giọng sợ hãi kêu lên.
Hạ Thủy Hàng phẫn nộ ngồi dậy, trong lòng hung hăng thề, chờ khi trở về nhất định sẽ thu thập đám ngốc tử vô dụng này.
Bất quá nói thì nói như vậy, tâm tình hắn vẫn còn tốt lắm, bởi vì hắn chật vật, mà Vũ Kiếm Anh so với hắn còn chật vật hơn, hắn đã đứng lên được, mà Vũ Kiếm Anh hãy còn cùng ghế dựa té trên mặt đất, giống như con rùa bị người ta lật bụng, ở đằng kia “ai nha nha” ngọ nguậy.
Nếu không phải bây giờ đang trong thời điểm bất lợi, nếu không có cái ghế dựa kia, Hạ Thủy Hàng nhất định sẽ phi thường phi thường vừa lòng với tư thế hiện tại của Vũ Kiếm Anh.
_____ Thật sự khó mà không hài lòng! Bỏ đi cái ghế kia là có thể trực tiếp thượng, hơn nữa Vũ Kiếm Anh tuyệt đối sẽ chẳng có cơ hội phản kháng. Hắn có lẽ nên hướng người Vũ gia thỉnh giáo phương pháp trói này, lần sau có thể tăng chút tình thú.
Dừng! Dừng! Hôm nay hắn đến không phải làm việc này.
Hạ Thủy Hàng trấn an “kim long” phía dưới, ho khan hai tiếng, cố gắng không nhìn tới tư thế của Vũ Kiếm Anh, giả vờ nói: “Vũ Kiếm Anh! Ngươi có biết trẫm đến đây làm gì sao?”
Vũ Kiếm Anh trên mặt đất lăn tới ______ lăn lui ______ thế nào cũng không ngồi dậy được.
“Nghe nói, hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi a.”
Người này giả trang thật giống ni, rất giống hoàng thượng.
Vũ Kiếm Anh im lặng tiếp tục lăn ______ lăn _______ lăn đến gương mặt đỏ bừng, nhưng vẫn không ngồi dậy nổi.
Hạ Thủy Hàng tức giận, một phen tóm Vũ Kiếm Anh giống như con rùa kia, quát vào mặt y: “Vũ Kiếm Anh! Trẫm đang nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe hay không!”
Vũ Kiếm Anh nhìn hắn, chớp mắt vài cái, bỗng nhiên chảy xuống từng khỏa nước mắt thật lớn.
______ Không hổ là người Vũ gia, ngay cả nếu mắt cũng lớn như vậy… Hạ Thủy Hàng nghĩ.
______ Không hổ là hoàng thượng, chẳng chút võ công mà có thể nhéo ta đến rơi nước như vậy… Vũ Kiếm Anh nghĩ.
Nhưng nước mắt của Vũ Kiếm Anh cùng sức ép của Hạ Thủy Hàng, rốt cục có can hệ gì nhau ni? Này ngay cả lão thiên gia cũng chẳng biết…
“Vũ Kiếm Anh…” Hạ Thủy Hàng hung ác cười, nhìn không ra hắn là cao hứng hay sinh khí: “Ái phi, ngươi thấy trẫm, đã cao hứng đến như vậy?”
Vũ Kiếm Anh nhịn xuống nước mắt, cân nhắc một chút, cẩn thận trả lời: “… Gặp được hoàng thượng, thần kích động đến lệ rơi đầy mặt…”
Hai lỗi ____ một là quá hữu lễ, hai là tự xưng “thần”, giống như chuyện Vũ quý phi bị đánh tráo căn bản chưa từng xảy ra. Hạ Thủy Hàng sôi máu, một cái tát không nặng không nói đánh vào mặt Vũ Kiếm Anh, Vũ Kiếm Anh bị trói chẳng thể phản kháng, chỉ bĩu môi ủy khuất.
“Xa cách nhiều ngày như vậy, có nhớ ta không?” Hạ Thủy Hàng cười, lại hỏi.
Vũ Kiếm Anh rất muốn nói “nhớ”, lại cảm thấy thật buồn nôn, như thế nào cũng không mở miệng được; muốn nói “không nhớ”, lại cảm thấy sợ hãi, huống chi thật sự không phải là không nhớ, y còn chưa học được bản lĩnh ngoài cười nhưng trong không cười của Hạ Thủy Hàng.
Vì thế Vũ Kiếm Anh há miệng thở dốc, cái gì cũng không nói ra, cho hắn một biểu cảm cứng đơ vặn vẹo.
Hạ Thủy Hàng biết Vũ Kiếm Anh thích mình đến chẳng còn cách nào, giống như hắn thích Vũ Kiếm Anh vậy. “Thích lẫn nhau” vấn đề đã không còn là vấn đề, mà hắn là hoàng đế kiêu ngạo, không thể trách được.
Nhưng cha của Vũ Kiếm Anh – Vũ Tông Hầu, “những sự tình lớn nhỏ liên quan đến Vũ Tông Hầu” đối với hắn chẳng là gì, nhưng đối với Vũ Kiếm Anh lại là vấn đề rất lớn. Đáng tiếc, nhất thời hắn chưa ý thức ra được điểm này.
Cho nên, khi Vũ Kiếm Anh lộ ra biểu tình nửa giả nửa thật, hắn cảm thấy giống như bị ai tát vào mặt, trên gương mặt tuấn mỹ kia, đột nhiên trở nên dị thường tàn nhẫn.
“Ngươi cự tuyệt ta?” Hắn hung ác hỏi.
“A… A này…” Vũ Kiếm Anh lắp bắp.
“Ngươi cư nhiên dám cự tuyệt ta?” Hạ Thủy Hàng đưa tay đẩy ngã Vũ Kiếm Anh, đầu Vũ Kiếm Anh đụng vào bàn đá, phát ra âm thanh nặng nề.
Vũ Kiếm Anh choáng váng hoa mắt. Chẳng phải nói những người yêu nhau sẽ tâm hữu linh tê (tâm linh tương thông)sao? Nhìn dáng vẻ hắn xem! Làm gì có loại tâm hữu linh tê gì đó?
Cha nói đúng, bọn họ căn bản không phải là người của cùng một thế giới, y về sau sẽ đi thủ biên cương cho hắn, Hạ Thủy Hàng thì tiếp tục làm hoàng đế trong triều đình. Cái gì cũng không đổi, cái gì cũng không thay đổi, duy nhất chỉ có tâm y, bị tiểu mỹ nhân trước mặt này đào một lỗ sâu, sau đó lại lấy đá lấp vào.
Vũ Kiếm Anh càng nghĩ càng hận, càng nghĩ càng thương tâm, đơn giản nằm ở chỗ kia khóc lớn, nước mắt nước mũi văng tứ phía.
Ngươi ủy khuất, ta càng ủy khuất hơn a! Hạ Thủy Hàng phẫn nộ nghĩ. Hắn là hoàng đế, là bầu trời của thiên hạ duy ngã độc tôn, chủ ý quyết định, muốn cái gì là phải được cái đó, đoạt thế nào, nghĩ ra sao, ai dám nhiều lời nửa câu! Mà hôm nay vì tên ngốc tử xấu xí, làm ra chuyện ngu xuẩn trộm lẻn vào nhà thần tử thế này!
Vũ gia tường đồng vách sắt, nếu không có Vũ Tú Anh dẫn đường, có lẽ hắn chẳng thể vào được tới đây. Mà thôi đi, hắn tân tân khổ khổ, lén lén lút lút, thật vất vả mới có thể ngồi trước mặt tên ngốc tử này, y cư nhiên cao hứng không nhảy dựng lên, ân cần hỏi thăm mình, còn nằm ở đó lăn lộn khóc lóc! Thật là vứt bỏ tâm ý, tổn thương (tự ái) của hắn mà.
Vũ Kiếm Anh vừa khóc vừa nấc, thê thảm cực kỳ, Hạ Thủy Hàng cũng phiền cực kỳ. Hắn chỉ có thể thưởng thức mỹ nữ khóc lê hoa đái vũ, tráng nam thì quên đi.
Hắn hổn hển túm lấy cổ áo Vũ Kiếm Anh, rống lên: “Ta rốt cục đã làm lỗi gì với ngươi? Hả? Nhìn bộ dạng ngươi khóc kìa! Chẳng lẽ ta cưỡng gian ngươi sao? Ngươi nói a! Ta cưỡng gian ngươi sao?!”
Cưỡng gian… bất quá chỉ là một nửa, sau đó là cùng gian… Vũ Kiếm Anh khóc nghĩ. Cho nên y không lắc đầu, cũng chẳng gật đầu.
“Ngươi vì cái gì không chấp nhận ta? Nhìn thấy ta còn chạy xa như thế! Xa cách nhiều ngày, vất vả lắm mới gặp được nhau, vì sao cả một câu dễ nghe ngươi cũng không nói với ta? Ngươi thật sự muốn thành hôn sao? Nói cho ngươi biết! Ngươi là ngươi của Hạ gia, chết cũng là quỷ của Hạ gia, muốn chạy? Không có cửa đâu! Người tới a! Đem Vũ quý phi – Vũ Kiếm Anh trói về cho ta! Người tới a ______ “
Sau một hồi lâu, không phản ứng.
Hạ Thủy Hàng ghé đầu ra cửa sổ xem, nhóm đại nội cao thủ đúng ra nên đứng ở đây đợi lệnh, sớm đã chẳng thấy bóng dáng, Vũ Tú Anh ngồi bên cửa sổ xem náo nhiệt, mặt vô biểu tình nhìn đống vỏ hạt dưa dưới chân, hảo tâm đáp: “Nga… Ta nói rồi, Vũ gia không thể tùy tiện đi tới đi lui, bọn họ hẳn là lạc đường rồi.”
Để chúng ta giải thích một chút. Hạ Thủy Hàng âm thầm lẻn vào Vũ gia, không có khả năng chỉ mang theo hai đại nội cao thủ, vì cái gì cuối cùng chỉ còn lại hai người? Ân…
Chuyện này chính Hạ Thủy Hàng cũng không rõ lắm, dù sao một đường tới đây người càng lúc càng ít, vừa quay đầu lại đã thấy hai cao thủ từ trên cây rớt xuống hố, hắn cũng không nguyện ý lại tự hỏi. Ban nãy hai người kia trải qua sàng lọc… Chẳng lẽ rung động quá độ, hoảng loạn mà chạy như điên đi mất rồi? Hắn không muốn nghĩ nữa.
Hạ Thủy Hàng liếc nhìn mặt Vũ Tú Anh, rồi lại nhìn Vũ Kiếm Anh, nghĩ nghĩ, thò tay cởi bỏ tỏa liên trên người Vũ Kiếm Anh.
“Uy” Vũ Tú Anh gảy gảy đôi môi đỏ tươi, nói: “Không cần cởi, ngươi cởi nó cũng không dám đi, cứ để Kiếm Anh ở nơi này đợi, thành hôn một hai lần thôi mà, có gì ghê gớm đâu, lần sau bàn bạc kĩ hơn rồi trở lại cũng không muộn. Nhưng mà ____ ngươi thật sự muốn Kiếm Anh làm quý phi?”
Vũ Kiếm Anh da gà nổi đầy người, Hạ Thủy Hàng cũng thấy, nhưng hắn chẳng thèm để ý tới y, bởi vì hắn cũng nổi đầy một thân, không rảnh quan tâm người khác.
Phương pháp quấn tỏa liên cũng thực kỳ quái, cho dù chẳng cần dùng khóa, khóa lại, phạm nhân cũng không có cách nào chạy trốn. Hạ Thủy Hàng mất một phen sức lực, vừa cởi vừa nói: “Chuyện này không liên quan đến phu nhân, ta đến đây ngày hôm nay, chính là muốn mang Vũ Kiếm Anh đi, có người hỗ trợ hay không cũng chẳng sao, y nhất định phải đi theo ta.”
Vũ Tú Anh ngẩn ra, cười nói: “Ngươi có nắm chắc không?”
Hạ Thủy Hàng lạnh lùng nói: “Đó là đương nhiên.”
Tỏa liên được cởi xong, Vũ Kiếm Anh một chút ý tứ muốn chạy cũng không có, cả người ngơ ngác nằm tại chỗ nhìn hắn, nhìn tỏa liên trên thân vẫn chưa hoàn toàn rơi xuống, nước mắt nước mũi còn chưa lâu khô.
“Đứng lên, đi theo ta!” Hạ Thủy Hàng ra lệnh.
Vũ Kiếm Anh mím môi, giống như muốn hỏi gì đó, Hạ Thủy Hàng không có nghe thấy, hắn cũng chẳng cần nghe thấy.
Hạ Thủy Hàng ấn bả vai Vũ Kiếm Anh, nói: “Ngươi muốn ở lại chỗ này? Ngươi thật sự không muốn gặp lại ta?”
Cả người Vũ Kiếm Anh run lên.
Hạ Thủy Hàng một tay ấn lên vai, một tay xoa mặt Vũ Kiếm Anh, tay mỹ nhân hoàng đế vừa lạnh, vừa trơn, vừa mềm, thoải mái đến mức thiếu chút nữa khiến y rên rỉ ra tiếng.
Hạ Thủy Hàng đè thấp thanh âm, giọng nói mềm mại tựa như bàn tay vừa lạnh, vừa trơn, vừa mềm kia lướt nhẹ qua tâm Vũ Kiếm Anh: “Ta tân tân khổ khổ chạy đến Vũ gia tìm ngươi, ngươi lại đối với ta như vậy? Để ta một mình cô đơn trở về? Ngươi nhẫn tâm?”
Trong đầu Vũ Kiếm Anh, đột nhiên hiện lên một cảnh tượng phi thường thê lương ______ Một con tiểu hồ ly đội đế quan, cô đơn đi dưới ánh nắng chiều.
Thật đáng thương… Vũ Kiếm Anh lại khóc.
Hạ Thủy Hàng là hồ ly, Vũ Kiếm Anh hiểu rõ điểm này, nhưng mà hiểu cũng vô dụng, hắn vẫn như cũ ở trước mặt y, biểu hiện phong độ hồ ly của mình, chẳng chút kiêng nể.
Bởi vì Hạ Thủy Hàng biết, khi người ta đối mặt với tuyệt sắc mỹ nhân đều vô pháp chống cự, dù mỹ nhân kia là một cái hố sâu không đáy, sắc lang cũng không do dự mà nhảy vào. Vũ Kiếm Anh tuy không phải sắc lang, bất quá cũng chẳng kém bao nhiêu.
Vũ Kiếm Anh một bên khóc, một bên nhảy xuống… Không, y là nhảy lên, tầng tầng tỏa liên trên người rầm rầm rơi xuống từng đoạn, trở tay đem Hạ Thủy Hàng vác lên vai, hướng ra cửa phóng đi.
Hạ Thủy Hàng biết y vì mình mà nhảy dựng lên, nhưng không nghĩ y lại chạy bằng cửa chính, cả kinh quát to một tiếng: “Chờ một chút! Vũ Kiếm Anh ngươi muốn tìm chết sao? Phía trước không thể đi ______ “
Cửa tân phòng chợt mở ra, Vũ Kiếm Anh sững sờ tại chỗ