“Tu Kiệt,ngươi có nghĩ là họ sẽ phát hiện ra khoảng đất đen do củi đốt để lại không? “
“Ta không biết,chủ nhân bảo ta thế nào ta đều đã làm theo! Còn về việc họ phát hiện được hay không thì ta đâu có biết được!”
“Hứ! Tu tiên,tu tiên,tu tiên xong cũng không làm được tích sự gì cả!”
“Tu tiên nhưng không phải là dùng để theo dõi người khác cho nên ta không dùng tới khi không cần thiết đâu!”
“Hờ.. vậy sao? Vô dụng thì nói thẳng ra đi vòng vo làm gì thế?!”
Tu Kiệt đi trước mặc kệ nàng lải nhải đi theo sau.
“Bọn họ ở phía trước kìa! Hà Ân à đợi bọn ta với!”Thế Hãn nhìn thấy bóng dáng nàng ở phía trước liền hét toáng lên.
Nàng nghe thấy tiếng gọi của ai đó hình như rất quen thuộc,bất chợt dừng lại một bước ngoảnh đầu lại nhìn.
“Là..là hắn? Sao hắn tìm tới nhanh vậy??? Ta còn chưa đi được lâu mà!”
Hà Ân cau mày nhìn Thế Hãn chạy về phía mình,tuy trong lòng muốn chạy đi nhưng đôi chân như bị cái gì đó chôn chặt xuống đất không thể chạy được.
“Nàng..nàng hay lắm! Làm đủ chiêu trò chỉ để rời xa ta thôi, ta hiện giờ có làm gì nàng cũng sẽ nghĩ là ta sai vì giấu nàng nhưng...nhưng mà là vì ta muốn tốt cho nàng,có thể cho ta cơ hội sửa sai không?” Thế Hãn chống hai tay vào đầu gối cúi mặt cuống thở dốc rồi nói.
“Ngươi theo ta làm gì? Không nghe hắn nói ta là ai à? “Hà Ân bướng bỉnh vênh mặt nói.
“Tu Kiệt ngươi còn ngây ra đó làm gì? Chúng ta đi! Hắn phát hiện ra rồi thì đã sao? Kệ hắn, ta vẫn sẽ đi Nghiên Dương hắn không thể ngăn cản ta được đâu!”
“Hà Ân,em quay về đây cho anh!” Khiêm Nhẫn đi theo sau từ từ bước tới nói.
“Dựa vào cái gì chứ? Anh là anh trai nhưng không ủng hộ việc em gái mình làm à? “
Hà Ân cau có nhìn Khiêm Nhẫn.
“Anh ủng hộ nhưng em để hai đứa trẻ ở lại rồi muốn làm gì thì làm,đi đâu thì đi anh tuyệt đối không ngăn cản!”
Khiêm Nhẫn quả quyết.
“Chúng là con của em cho nên em đi đâu cũng sẽ mang chúng theo bên mình! Anh và Thế Hãn quay về đi em không cần hai người bận tâm,vả lại hôm nay em xem ai dám ngăn cản em!”
Hà Ân bước đi một tay lôi theo Tu Kiệt đang ôm hai đứa trẻ dùm Hà Ân.
“Em..em! Aiya quay lại đây! Muốn đi thì tất cả cùng đi! Anh không cấm cản em nữa!”
Khiêm Nhẫn bất lực nhìn theo rồi nói.
“Mau đi thôi ngươi còn đứng ở đó nữa à?”Khiêm Nhẫn nhìn Thế Hãn cau có.
“Ờ ờ ta đi liền! Đồ khó ưa!”Thế Hãn chạy theo Hà Ân nhưng vẫn không quên mắng Khiêm Nhẫn vài câu.
“Bây giờ ta mới có xa hắn được một thời gian ngắn đã chịu không nổi, ngoài miệng thì trách móc ghét bỏ hắn nhưng tim ta vẫn cứ có gì đó khó chịu khi ta buông lời cay đắng nói với hắn.”
Hà Ân đưa ánh mắt nhìn Thế Hãn trong lòng nghĩ có chút áy náy.
“Này, nàng nhìn ta làm gì? Thấy ta đẹp trai quá không nỡ xa ta nữa à?Hehe!”
Thế Hãn thấy Hà Ân nhìn mình chằm chằm lại thấy ánh mắt nàng có gì đó áy náy cho nên đã lên tiếng hỏi nàng để phá tan bầu không khí ngượng ngạo đang bao trùm.
“Ngươi bớt tự luyến đi! Ngươi tưởng ngươi đẹp trai lắm chắc? Ai mà thèm nhìn cái mặt ngươi,không phải ngươi lừa ta sinh con cho ngươi thì lão nương cũng sẽ không như hiện tại vừa yêu vừa hận ngươi đâuu!”
Hà Ân cau mày nhìn hắn với vẻ mặt ghét bỏ.
“Cưới cũng cưới rồi, con cái cũng đã sinh ra rồi,yêu nhau cũng đã yêu rồi mà nàng vẫn còn để ý chuyện ta giấu thân phận với nàng sao hic!” Thế Hãn ấm ức nói.
“Ta còn lâu mới tha thứ cho ngươi!Đợi khi nào ngươi sắp chết thì ta tha thứ cho ngươi!”
Hà Ân lè lưỡi trêu chọc Thế Hãn.
“Nữ nhân này! Sao nàng có thể nỡ nói những lời nhẫn tâm như thế chứ? Ta đau lòng đó!”
Thế Hãn bĩu môi phụng phịu nhìn Hà Ân nhưng cũng không có chút gì là giận những điều nàng nói ra.
“Nhưng một lời đã định nhé!Ta sắp chết nàng phải tha thứ cho ta đấy đừng có quên!”
Thế Hãn dứt lời thì Hà Ân chạy tới tát hắn một cái rất đau.
“Ta trong lúc nóng giận thì mới nói thế thôi! Ai cho ngươi chết chứ? Ngươi chết thì con ta sẽ không có cha cho nên ta không để ngươi chết được đâu! Đồ đại ngốc!”
Hà Ân đánh hắn xong thì bắt Tu Kiệt cầm hành lý còn mình thì ôm Tuyết Nhan, Minh Viễn thì giao cho Khiêm Nhẫn.
“Ta bị đánh đau như thế nhưng sao ta lại cảm thấy vui nhỉ? Có phải ta bị điên rồi không? Đúng rồi! Nàng ấy nhất định vì đau lòng khi ta nói thế nên mới nổi giận đánh ta! Hihi ta biết nàng yêu ta nhất mà!”
Thế Hãn tự lẩm bẩm một mình,một lúc sau mới phát hiện lại một lần nữa bị mọi người bỏ lại phía sau.
“Đợi ta với!”Thế Hãn cố gắng chạy theo gọi.
“Đợi ngươi thì đến bao giờ mới tới được Nghiên Dương? Nhanh chân lên chút đi! Nếu không bị bỏ rơi thì ta không chịu trách nhiệm đâu nhé!”
Hà Ân nói vọng về phía sau.