Canh ba, giữa đêm tại Ngự thư phòng hoàng cung.
Hoàng đế vẫn đang miệt mài bên tấu chương, quả là minh quân hiền đức.
Lúc này từ bên ngoài, một nữ nhân y phục diễm lệ uyển chuyển khuyển bước ngọc vào trong. Trên tay nàng là áo choàng chỉ vàng vô cùng bắt mắt
cùng với một bản tấu do chính nàng đề lên.
Nữ nhân kia hiệu là Hồ quý phi, thân mẫu của Mặc Tiển nhị hoàng tử. Đêm
hôm khuya khoắt lại tự mình chạy đến thư phòng định sẵn có âm mưu.
“Bệ hạ, thần thiếp có chuyện cầu xin.”
Sau khi nhẹ nhàng khoác xong áo choàng cho hoàng đế, nàng ta liền hành lễ cầu xin.
“Ái phi, việc gì phải câu nệ tiểu tiết, nào đến đây cùng quả nhân.”
Từ trước đến giờ trong hậu cung ba ngàn giai lệ, ai nấy cũng đều biết
sau Trúc phi độc sủng hậu cung thì cũng chỉ có Hồ quý phi mới được hoàng đế hết mực yêu thương.
Chính yếu việc hôm nay nàng ta thỉnh cầu hoàng đế không gì khác ngoài
việc làm vài trò vui trong ngày đại hôn của Lục hoàng tử - tức Đông Anh
vương và Đại hoàng tử - tức Kiển Tần vương.
Cả hai vị trên đều vô tri vô giác trở thành cái gai trong mắt của mẹ con nhà Hồ thị. Định sẵn phải đấu với nhau đến một mất một còn để giành
ngôi thái tử, vẫn là không ngờ đến hoàng đế dù sủng yêu nàng ta ra sao
vẫn không chọn nhi tử của nàng cho vương vị. Cái gì mà Đông Anh vương
tuổi trẻ tài cao, nàng ta không cam tâm.
“Bệ hạ, thần thiếp thiết nghĩ Hạ thị nắm giữ binh quyền trong tay, đối
với hôn sự này quả có lợi cho Lục nhi còn Trần thị nắm giữ chức vụ thừa
tướng đương triều lại có lợi cho Đại hoàng tử, nhưng...”
Nói đến trời cũng muốn sáng rồi mà nàng ta vẫn chưa chịu quy vô cái vấn đề chính, vòng vo, dong dài.
“... Một hoàng tử muốn trở thành hoàng đế có thể khiển thiên hạ thì nên kết hợp cả hai phía là văn võ. Bệ hạ nghĩ sao?”
Hoàng đế suy ngẫm khá lâu sau đó liền hạ một đạo chiếu chỉ, lúc này đây
hoàng đế nghĩ điều này là đúng vì tình cảm nam nữ bình thường làm sao so sánh được với thiên hạ rộng lớn. Ông chỉ mong các hoàng nhi của mình có thể thành đại nghiệp.
Tâm kế đã thành, Hồ quý phi nhanh chóng rời đi ngự thư phòng, tâm tình vui vẻ hơn cả được phong hậu.
Người tính không bằng trời tính, ngay trong đêm đó hoàng đế lại ban thêm một đạo chiếu chỉ kinh thiên động địa, Hồ thị ơi Hồ thị ngươi thua rồi!
Tiếng kèn trống hỷ sự vang dội cả một vùng dù gì thì hôm nay cũng là song hỷ của hoàng gia.
Kiệu hoa trang trí vô cùng tráng lệ, đoàn người rước dâu cả hai phủ cũng trên trăm người, số lễ vật nhiều vô số kể, đám dân thường xung quanh
xem náo nhiệt càng lúc càng đông đúc hơn.
Kiệu hoa rời đi gia phủ hai tân nương, cả hai nàng đều đang chờ đợi giây phút cùng người trong mộng kết thành phu thê. Cả hai đâu biết rằng phía trước kia chính là vực thẳm chôn vùi tương lai chính họ.
Hoàn tất mọi nghi lễ rắc rối, tiếp sau đó là bái thiên địa. Tiếng cười
nói xung quanh thật náo nhiệt làm sao, đoạn một tiểu thái giám vừa đến
nơi tuyên chỉ vụ.
“Phụ thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết, Đại hoàng tử văn võ song toàn,
tài trí, đức độ hơn người lại là trưởng tử hoàng gia nay trẫm chiếu cáo
thiên hạ sắc lập thái tử đương triều. Thân mẫu thái tử Trúc phi phong
chính cung hoàng hậu. Khâm thử!”
Một phen đại chấn động cho toàn bộ những ai vừa nghe thấy đạo thánh chỉ
kia, riêng về phần vị tân nương tử kia đã bị ba chữ “đại hoàng tử” doạ
cho kinh hồn bạc vía.
Không thể nào! Kiệu hoa đi nhầm đường sao! Ngàn lần không thể như thế này!
Vị công công kia trên môi ẩn hiện ý cười vô cùng thâm ý, sau đó hắn kính cẩn thưa : “Thái tử gia, nếu ngài đã bình tĩnh hơn rồi thì nô tài xin
tuyên thêm một đạo thánh chỉ nữa.”
Sau khi nhận được một cái gật đầu trong vô thức của Thái tử đạo thánh chỉ tàn ác thứ hai vang lên.
“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết, Lưu Tâm Hạ con gái uy viễn
đại tướng quân Lưu Tường đoan trang, thục đức nay gả vào phủ thái tử
hiệu thái tử phi chính thất. Khâm thử ! Thái tử gia mời tiếp chỉ.”
Cả hai người như chết lặng, đây quả thật là tin sét đánh ngang tai. Kiển Tần quên cả tạ ơn, tay y run rẩy nhận lấy thánh chỉ rồi thẩn thờ rời hỷ đường. Còn Tâm Hạ ngay sau đó liền ngất liệm, ngày đại hôn vui vẻ hoá
bi thương.
Hai tháng sau, phủ thái tử.
Từ ngày đó cả Kiển Tần và Tâm Hạ cứ như người mất hồn, không ai nói một
câu nào. Kiển Tần trước nay đều thân thiết với lục đệ nhất, ấy vậy mà
giờ đây chính y lại hủy đi hạnh phúc của đệ đệ. Y không đau lòng vì vị
Trần tiểu thư kia dù chỉ một khắc, vốn giữa y và nàng ta tình ý hư vô.
Ngày ngày nhìn Tâm Hạ tự dày vò chính mình y thật không đủ nhẫn tâm để
nói với nàng rằng hôm đại hôn lục đệ nhà y đã thổ huyết vì oán giận.
“Nha... Thái tử gia, người tính mang bộ mặt dọa người này đi gặp tiểu thư nhà nô tỳ sao? Tệ quá đi.”
Thị nữ thân cận của Tâm Hạ tên gọi Tôn Mẫn Gia vui vẻ ôm lấy Kiển Tần.
Hai người họ mới thật là tâm ý tương thông chứ nào phải Trần tiểu thư.
“Dù có đau một chút nhưng giờ ta cùng nàng có thể bên nhau rồi!”
Một chữ tình, một ước hẹn, một kiếp người.