CHƯƠNG 9
Vào sáng sớm ngày mười chín, giờ mẹo hai khắc, Tôn Nhuận hệt như tên trộm lén la lén lút chuồn vào đình viện nhà mình.
Vừa luồn qua được trong đình, đi vào sân trong đến hành lang gấp khúc, vừa rẽ hướng một cái liền bị dưỡng nương chặn đầu. “Ai u thiếu gia! Sao giờ này mới về? Tối qua phu nhân tìm không thấy cậu, bảo cậu sáng nay đến phòng nói chuyện.”
Tôn Nhuận hít một luồng khí lạnh. Là họa tránh không khỏi. Lê bước về phòng mình trước, rồi uống một ly trà cho bớt sợ, sau đó chạy đến nhà xí. Lê lết từng bước một, đến trước cửa phòng mẫu thân.
Tôn quả phụ và Châu Di một trái một phải, ngồi trấn hai bên bàn trà, vẻ mặt đau thương mà nhìn hắn. Tôn Nhuận bị nhìn đến sởn gai ốc, đành cam tâm tình nguyện nghe chửi một trận.
Rốt cuộc, Tôn quả phụ mở kim khẩu trước: “Nghe Triệu ma ma nói sáng sớm con mới về, đã ăn gì chưa?”
Tôn Nhuận thấy việc đã đến nước này, đành mặc kể tất cả. Lên tiếng trả lời: “Bữa sáng chưa ăn, nhưng tối qua ở Diệu Hồng Trang đã ăn khuya rồi.”
“Bữa sáng không ăn không được. Ta dặn trù phòng hâm cháo long nhãn lại cho con. Nhìn con gần đây, đã gầy đi một tý. Đọc sách là việc tốt, nhưng thân thể của mình cũng cần phải để ý.”
Tôn Nhuận cúi đầu: “Mẹ con biết sai rồi.”
Tôn quả phụ thở dài: “Thôi, mẹ biết con trong lòng khó chịu. Thiên hạ thiếu gì nữ nhi, mẹ nhất định sẽ chọn một người thật tốt cho con!”
? ? ? ?
Châu Di hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Tiểu yêu Bùi gia kia, ta sớm thấy nàng ta không vừa mắt. Luận gia thế, luận nhân phẩm, bất cứ điểm nào của Ngọc Lang cũng hơn tiểu tử họ Ngụy kia gấp trăm lần! Mẹ, theo con thấy đây trái lại là chuyện tốt. Nhìn bộ dáng xấu xí của nàng ta, nhất định là cái mệnh hại chồng khắc con!”
Tôn quả phụ liền nói theo: “Tiểu tiện nhân đó nếu mà vào nhà chúng ta thật, lão nương nhất định sẽ chừng trị khiến nó không dám hừ một tiếng.”
Tôn Nhuận càng thấy mờ mịt. Chỉ thấy trong mắt của mẫu thân và tỷ tỷ đều tóe lửa, rồi lại nhìn mình đầy thương hại.
“Ngọc Lang, tục ngữ nói rất đúng, khắp chân trời nơi nào chả có cỏ thơm. Chỉ bằng dòng dõi nhà chúng ta, nữ nhân trong thành này, còn không do đệ lựa chọn.”
“Con trai à, Từ gia ở Đan Thanh thành Nam nghe nói có một cô nương tên Văn Kha, nhân phẩm hơn hẳn Bùi gia gấp trăm lần. Hôm nay mẹ đã nói với bà mai Mã rồi, nếu thấy vừa mắt thì sẽ cưới về cho con. Con nói có được không?”
Tôn Nhuận rốt cuộc nhịn không được chen mồm vào: “Đang yên đang lành, liên quan gì đến Bùi gia tiểu thư?”
Tôn quả phụ và Châu Di đồng thời im lặng, nhìn hắn như nhìn yêu quái. Sau một lúc lâu, Châu Di lần đầu tiên trong đời ấp a ấp úng mở miệng: “Ngọc Lang, đệ. . . . . . thật là chẳng biết gì hết? Hôm qua, chuyện của Bùi gia. . . . . . khắp thành mọi người đều biết.”
Tôn Nhuận lắc đầu, “Chuyện gì?” Hôm qua chỉ lo nghĩ đến việc buổi tối mời Lưu Phác đi chơi, không để ý đến chuyện khác.
Châu Di xác định đệ đệ hết thuốc chữa, vỗ bàn: “Còn chuyện gì nữa! Chính là chuyện tồi mà tiểu hồ ly họ Bùi cùng tiểu tử họ Ngụy thành thân đó!!”