“ Đại hội võ lâm năm nay
xem ra có nhiều náo nhiệt hơn hẳn mọi năm a ” Lục Thanh Tuyền nhìn đến mấy nhân
sĩ võ lâm ngồi bên dưới, mà không khỏi cười lạnh.
Hôm nay họ vừa đến nơi
thì đã được quan viên địa phương tiếp đón, do Hiên Viên Vũ cùng Uyển Vân thân
phận đều đặc thù nên họ không thể nào ở lại phòng trọ mà phải dọn đến phủ nha.
Tuy nhiên vì để nắm rõ tình hình, nên cả bốn người quyết định ra ngoài dùng
bữa.
Đại hội võ lâm không chỉ
là nơi tụ hội của nhân sĩ giang hồ, mà còn là nơi giao đấu một mặt khác của Tứ
quốc. Tứ quốc ba năm một lần, cũng lợi dụng cơ hội này để tranh tài, đồng thời
còn là dò la thực lực của nhau, cho nên đại hội võ lâm ngoài các gọi là nơi
giao tranh của người giang hồ, còn có thể xem là chiến trường thứ hai của Tứ quốc.
“ Ân, Tam quốc còn lại
cũng đều đã có động tĩnh. Bất quá Thác Ngân lần này dường như an phận không ít
” Giang Thiên Hành ngước mắt nhìn đến Hiên Viên Vũ nhẹ giọng nói, dường như đây
là muốn thông báo cho y biết.
“ Ta đã rõ, mấy ngày
trước hoàng huynh cũng đã báo tin, Thiên Kỳ cũng đang trên đường đến đây ” Hiên
Viên Vũ gật đầu, tỏ vẻ cảm tạ.
“ Vũ, Lạc Thiên Kỳ bên
cạnh còn có ai đi theo sau không ??? ” lúc này, Uyển Vân như nhớ ra gì đó thì
mỉm cười nhìn Hiên Viên Vũ hỏi.
“ Ân, có một nữ tử, bất quá
lại che mặt, nên tạm thời vẫn không rõ là ai ” Hiên Viên Vũ dù không hiểu tại
sao Uyển Vân lại hỏi thế, nhưng vẫn trả lời.
“ Nga ” Uyển Vân nghe
vậy, không khỏi nở một nụ cười đầy toan tính.
Mọi người nhìn thấy thế,
không khỏi rùng mình, vì ai cũng biết rõ cá tính của Uyển Vân, mỗi khi nàng
cười như thế, báo hiệu rằng sắp có kẻ phiền phức tới nơi rồi đây.
…………………..
Thấm thoát, đại hội chỉ
còn ba ngày nữa là diễn ra. Mấy hôm nay ngoại trừ một số ban phái nhỏ, có chút
mâu thuẫn ra, ngoài ra cũng không hề có chuyện gì lớn, đáng để mọi người chú ý,
nên tạm thời các thế lực lớn đều án binh bất động.
Hôm nay vẫn như mọi ngày,
đám người của Uyển Vân đang dùng bữa tại tửu lâu, đồng thời quan sát tình hình
đại hội võ lâm thì một nam một nữ từ ngoài cửa tửu lâu bước vào.
Nam tử một thanh lam y
phiêu dật, dáng người lại cao to lại toát ra khí chất cao nhã, nhìn thế nào
cũng là con nhà thư hương hơn là một vị võ tướng. Nữ tử một thân hoàng y thanh
thoát trong làn gió nhẹ, dưới sa mạn ẩn ẩn ý cười, bám theo nam tử.
Không cần nhiều lời
Uyển Vân cùng Hiên Viên Vũ liền nhận ra người mới tới là ai. Nam tử không ai
khác chính là đại tướng quân uy chấn một phương Lạc Thiên Kỳ và nữ tử kia chính
là Thác Ngân nhị công chúa Thượng Quan Ngọc.
Chắc hẳn đối người khác
mà nói sẽ không hiểu tại sao công chúa nước láng giềng lại đi chung với đại
tướng quân của chúng ta nhưng Uyển Vân thì hiểu rất rõ. Trong lần đi sứ lần
trước, khi Thác Ngân thua trận trước Nguyên Niên quốc, nhị công chúa Thượng
Quan Ngọc không tùy đoàn sứ giả về nước mà là bám lấy Lạc Thiên Kỳ.
Người sáng mắt đều nhận
thấy được vị nhị công chúa này là động tâm với vị tướng quân tài ba của Nguyên
Niên quốc kia. Chẳng qua là vẫn mạnh miệng, nói rằng do không phục khi thua
trận, muốn đi theo để tìm cơ hội quyết đấu mà thôi.
Nếu cuộc hôn nhân này mà
thành thì chính là một chuyện cực kỳ tốt nha. Giao hảo của hai nước sẽ càng
thêm bên chắc. Nên đối với việc này Hiên Viên Trạch lại vô cùng ủng hộ, thậm
chí còn âm thầm thúc đầy quan hệ cả hai, nếu không hai người họ đã không có
ngày hôm nay.
“ Vương gia, vương phi,
hai người đã ở ???” Lạc Thiên Kỳ cũng đã nhìn thấy đoàn người của Uyển Vân,
tiến tới chào hỏi.
“ Thiên Kỳ ngươi cũng đã
tới, người một nhà cả, không cần quá câu nệ, ngồi đây.” Hiên Viên Vũ luôn quý
trọng người huynh đệ này của mình, thấy y cuối cùng cũng tìm được tri kỷ, thì
trong lòng cũng thay y vui mừng.
“ Ai da, ta thấy ai đây
ta ??? Không phải là nhị công chúa của Thác Ngân sao???” đúng lúc này, Uyển Vân
lên tiếng nửa đùa nửa , nở nụ cười hỏi nhưng nụ cười của nàng khiến cho toàn bộ
người trên bàn cảm giác có người sắp gặp họa.
“ Thiên Vân quận chúa, à
không, vương phi, đã lâu không gặp.” Thượng Quan Ngọc gặp ai kia lên tiếng trêu
ghẹo nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh chào hỏi lại.
“ Chậc, đi theo tên đầu
gỗ này riết rồi ăn nói cũng khách sáo quá đi.” Uyển Vân vẫn không buông tha cho
‘đồng chí’ của mình tiếp tục trêu đùa nàng.
Lạc Thiên Kỳ nghe Uyển
Vân nói thế nét mặt có phần không tự nhiên, Hiên Viên Vũ thì vẻ mặt nghẹn ý
cười, hắn biết huynh đệ này của hắn làm người có chút cứng ngắc, nhưng Vân nhi
cũng không cần thẳng thắn vậy chứ ???.
“ Uyển Vân, lâu ngày
không gặp, có cần chọc nhau vậy không ???” Thượng Quan Ngọc bắt đầu đáp trả lại
Uyển Vân.
“ Có phu quân rồi con
người cũng trở nên khác hơn nha.” Thượng Quan Ngọc nhìn Hiên Viên Vũ sau đó lại
nhìn đến Uyển Vân điềm đạm đáp trả.
“ Nha, điều đó đương
nhiên a. Ngươi không nghe nói ??? Nữ tử sau khi thành thân, đều là như bước
sang một cuộc đời mới sao ??? Đương nhiên là sẽ có thay đổi rồi. Yên tâm, khi
ngươi thành thân thì cũng vậy thôi, không cần phải vội, nhanh thôi ” Uyển Vân
mỉm cười, nhìn Thượng Quan Ngọc nháy mắt, lại vô tình nhìn sang Lạc Thiên Kỳ,
giọng điều hàm ý vô cùng rõ ràng.
“ Nói bậy ” Thượng Quan
Ngọc nghe xong, không khỏi ngượng ngùng, cúi đầu.
Hiện giờ mặt nàng đã đỏ
cả lên rồi. Nhưng đồng thời trong lòng nàng cũng cảm khái. ‘ Nàng xem ra không
là đối thủ của Uyển Vân rồi a. Lần này đấu khẩu cũng là nàng thua hết, lần này
cứ tưởng sẽ lấy lại được uy phong, nào ngờ lại… Hazz, xem ra Uyển Vân quả là
‘khắc tinh’ của nàng rồi đây ’.
Mọi người xung quanh nhìn
biểu hiện của Thượng Quan Ngọc như thế, lại nhìn đến Lạc Thiên Kỳ vẻ mặt cũng
tỏ vẻ xấu hổ, không khỏi càng thêm cười to, nhất thời không khí chỗ của họ trở
nên náo nhiệt dị thường.
“ Hai vị này chắc là
Giang Thiên Hành, cùng Lục Thanh Tuyền rồi ” lúc này Lạc Thiên kỳ bắt đầu
chuyển đề tài, nhìn đến một cặp kim đồng, ngọc nữ khác trong bàn.
“ Ân ” Giang Thiên Hành
cùng Lục Thanh Tuyền mỉm cười gật đầu, xem như đáp lễ.
Đối với hành động này,
Lạc Thiên Kỳ cũng không mấy để ý. Dù sao y cũng rất rõ, với địa vị của hai
người này trong giang hồ, vốn không cần đáp lại y. Gật đầu nhẹ, thì xem như đã
là nể tình lắm rồi.
Bất quá khi nghĩ đến
Giang Thiên Hành lại là sư huynh của Uyển Vân, thì điều này lại khiến Lạc Thiên
Kỳ có phần tò mò. Không biết rốt cuộc là sư phụ thế nào mà có thể dạy dỗ ra đệ
tử như thế.
Nhưng lại nhớ đến lời của
Hiên Viên Trạch, cùng vẻ mặt tin tưởng của Hiên Viên Vũ, thì Lạc Thiên Kỳ lại
quyết định từ bỏ việc thăm dò, vì y tin tưởng, Hiên Viên Vũ cùng Hiên Viên
Trạch tuyệt sẽ không nhìn sai.
Nên y quyết định không hề
quan tâm đến chuyện này nữa. Mà lại đem tâm ý, đặt lên người tiểu nữ nhân bên
cạnh. Hiện giờ là gì có chuyện gì so với chuyện này quan trọng hơn a. Cả hai
huynh đệ nhà Hiên Viên đều đã tìm được cho mình hồng nhan tri kỷ. Thì y cũng
nhất định phải nhanh tay, không thể nào chịu thua họ mới được.