Sáng sớm, trên sơn đạo,
một chiếc xe ngựa thong thả hướng theo Thành Tung Châu, nơi diễn ra đại hội võ
lâm mà thẳng tiến.
Bên trong xe, Hiên Viên
Vũ lúc này đang ôm lấy Uyển Vân, thay nàng điểu chình tư thế, để nàng có thể
ngủ ngon hơn. Cả tối hôm qua, Uyển Vân đều vì suy nghĩ chuyện của Giang Thiên
Hành mà trằn trọc khó ngủ, khiến cho Hiên Viên Vũ nhìn thấy mà đau lòng không
thôi.
Giờ đây lại nhìn nàng rốt
cuộc cũng chịu chợp mắt, thì hỏi sao y không canh giữ cẩn thẩn, để tránh quấy
rầy giấc ngủ của nàng được cơ chứ ???.
Lúc này, tại một nơi khác
của sơn đạo, một nam một nữ đang dừng chân bên suối, dùng bình hứng đầy nước để
tiếp tục một ngày hành trình của họ.
Nữ tử thân vận lục y,
dung mạo dù không xinh đẹp, nhưng cũng có thể xem như thanh tú, điều đáng chú ý
là nữ tử này có một đôi mắt rất to, đen lay láy, khiến người nhìn vào đều không
khỏi yêu thích.
Nam tử thì đạm mạc, tuyệt
luân như trích tiên hạ phàm, một thân bạch y tung bay theo gió. Tuy nhiên có
một vấn đề chính là dù nhìn bề ngoài chỉ mới hơn hai mươi, nhưng tóc của nam tử
này đều đã bạc trắng xóa, khiến người nhìn vào đều không khỏi khó hiểu.
“ Thiên Hành, chúng ta
lên đường thôi ” lục y nữ tử mỉm cười, nhìn về phía bạch y nam tử lên tiếng.
“ Ân ” bạch y nam tử thản
nhiên gật đầu đứng dậy. Sau đó cả hai nhanh chóng bước vào sơn đạo, tiếp tục
hành trình.
……………
Trưa, mặt trời lên cao,
ánh nằng chói chang, thời tiết hôm nay vô cùng trong lành, rất thích hợp cho
việc du ngoạn, tuy nhiên mọi người tiến đến Thanh Thạch trấn này, ai cũng mang
tâm trạng phòng bị cùng lo sợ.
Nguyên nhân ư ???.
Vì Thanh Thạch trấn chính
là lộ tuyến muốn đến Tung Châu thì phải đi qua nên không ít cao thủ võ lâm đều
có mặt tại đây giờ phút này. Khiến người trong trấn, ai cũng lo sợ, rằng mình
sẽ làm chuyện gì đó mà chuốc họa vào thân.
Người trong võ lâm lúc
này, thì tâm trạng lại cũng không thua kém, vì tụ hội võ lâm cũng là thời cơ để
mọi người kết bằng hữu, thanh toán nợ nần, đặc biệt lần này có cả ma giáo tham
dự, nên tinh thần của mọi người đều đạt đến cảnh giới cao độ.
“ Thiên Hành, chúng ta
đến Thanh Thạch trấn rồi, hay là đi tìm một quán trọ nghỉ ngơi qua đêm nha ???
” lục y nữ tử, nhìn bạch y nam tử, sau đó lại nhìn đền thị trấn trước mặt nêu ý
kiến.
“ Hảo ” bạch y nam tử gật
đầu nhẹ, thanh âm vô ba lên tiếng đáp.
Hai người vừa bước vào
quán trọ thì đã có người nhận ra thân phận của Giang Thiên Hành, nên bắt đầu
cảnh giới đứng lên, bên cạnh cũng có người nhận ra lục y nữ tử, nên cũng trực
tiếp tránh xa.
Trong suy nghĩ giờ đây
của mọi người. ‘ Hai kẻ này, một là Thiên Hạ Đệ Nhất Sát Thủ, một là Thiên Hạ
Đệ Nhất Độc Y, cả hai tính tình đều quái gở như nhau, ra tay đều tàn nhận độc
ác, giờ lại còn đi chung, quả thật rất xứng đôi nha ’.
Đang lúc Giang Thiên Hành
còn đang chờ đợi tiểu nhị chuẩn bị phòng cùng thức ăn, thì bên ngoài lại có
thêm mấy vị khách nữa tiến vào. Dẫn đầu là một thanh y nam tử, cùng một phấn y
nữ tử, bên cạnh còn đi theo mấy hắc y nhân, vừa nhìn đã biết những người này
đều không đơn giản.
“ Đại ca ” phấn y nữ tử
vừa nhìn thấy Giang Thiên Hành thì ngay lập tức vui mừng hô.
Giang Thiên Hành xoay
người nhìn lại, khi nhìn đến phấn y nữ tử, thì trên gương mặt băng sương ngàn
năm, không khỏi để lộ một nụ cười ôn nhu hiếm hoi, khiến cho lục y nữ tử, cùng
người của võ lâm trong quán đều trợn mắt há hốc mồm.
“ Vân nhi ” Giang Thiên
Hành nhìn phấn y nữ tử khẽ gọi, sau đó lực chú ý lại chuyển sang thanh y nam tử
bên cạnh nàng.
“ Người này chắc là tướng
công của muội rồi ??? ”. Giang Thiên Hành nhìn thanh y nam tử nhẹ điểm đầu, xem
như chào hỏi.
“ Ân, đúng vậy. Đại ca,
người này là ??? ” phấn y nữ tử nhìn đến lục y nữ tử bên cạnh Giang Thiên Hành
thì không khỏi thắc mắc, dù nàng biết trước bên người đại ca gần đây xuất hiện
thêm một nữ nhân, nhưng khi chứng kiến tận mắt, vẫn không khỏi khiến cho nàng
sửng sốt một phen.
“ Thiên Hạ Đệ Nhất Độc Y,
Lục Thanh Tuyền ” Giang Thiên Hành nhìn lục y nữ tử, rồi quay đầu đối với phấn
y nữ tử giải thích.
“ Thanh Tuyền, người này
là sư muội, cũng là muội muội của ta, Nhan Uyển Vân ” Giang Thiên Hành đối với
lục y nữ tử, giới thiệu thân phận của phấn y nữ tử.
“ Thiên Vân quận chúa,
Nguyên Niên đệ nhất tài nữ. Nói vậy người bên cạnh đây chính là Tứ vương gia
Hiên Viên Vũ rồi ” Lục Thanh Tuyền nhìn Uyển Vân, rồi lại nhìn Hiên Viên Vũ
cười nói.
Đối với tài nghệ của hai
người này, cùng nhân duyên của họ, sớm đã lan truyền khắp Tứ quốc từ lâu, bất
quá hôm nay được gặp mặt, quả thật làm Lục Thanh Tuyền cũng phải công nhận. ‘
Hai người này cùng một chỗ rất đẹp đôi ’.
“ Người này chắc hẳn là
đại tẩu tương lai rồi ” Uyển Vân cũng đối với Lục Thanh Tuyền ‘ lễ phép ’chào
hỏi lại.
Nhưng này vừa dứt lời, đã
dẫn đến Lục Thanh Tuyển sắc mặt lập tức hồng một mãnh, ngượng ngùng cúi đầu
không dám nói. Còn Giang Thiên Hàn thì lại xoay người sang một bên, nhưng có
thể thấy rõ, y cũng đang có chút ngại đối mặt với Uyển Vân.
“ Đến, đại tẩu, muội thật
sự rất tò mò quá trình hai người gặp nhau nha, kể cho muội nghe đi ” không đợi Lục
Thanh Tuyền phản bác, Uyển Vân đã lôi nàng ta tiến về phía căn phòng mà tiểu
nhị vừa thu dọn xong cho họ.
Phía sau bỏ lại hai nam
nhân nhìn nhau lắc đầu cười khổ, không biết nói gì hơn. Giang Thiên Hành nhìn
Hiên Viên Vũ, quăng cho y một ánh mắt đồng tình. ‘ Sau này xem ra đệ phiền phức
dài dài rồi ’.
Hiên Viên Vũ cười nhìn
Giang Thiên Hành như đáp. ‘ Đệ đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ ngày đầu tiên nhận
định nàng ấy rồi ’.
Bất quá dù trao đổi ánh
mắt như thế, gần như không hề để tâm đến bên ngoài. Tuy nhiên đối với ánh mắt
đang chăm chú nhìn mình như con mồi trong góc kia, thì hai người vẫn có thể cảm
nhận được, chẳng qua là họ không muốn vạch trần mà thôi, vì họ biết, nếu họ
vạch trần, chắc chắn sẽ bị hai tiểu nữ nhân kia trách một phen, vì không để lại
cho hai người họ ngoạn.
Cho nên, vì thảo niềm vui
cho giai nhân trong lòng, họ đành nhẫn nhịn một chút vậy, xem như là mượn những
tên không biết sống chết kia, làm quà mà mua lấy nũ cười của hồng nhan đi.