Uyển Vân nhẹ nhàng rời
khỏi đài, trở về chỗ của mình, mọi người ánh mắt đều gắt gao chăm chú nhìn vào
nàng, đặc biệt là Hiên Viên Vũ.
Giờ phút này trong lòng y
có thể nói là cảm xúc tràn ngập, đủ loại tư vị, không thể nào diễn tả, y thừa
nhận đã từng nghe qua rất nhiều tiếng đàn, chứng kiến rất nhiều cầm nghệ kỳ
tài, nhưng chưa từng có tiếng đàn của một ai có thể đi vào lòng y.
Nhưng hôm nay nữ tử này
đã tạo được kỳ tích đó, tiếng đàn của nàng đã thật sâu tiến vào trong lòng của
y, đánh mạnh vào đó, y có thể khẳng định, cả đời này y sẽ tuyệt không thể quên
tiếng đàn này, cho dù chết cũng không thể quên được vì một thứ một khi đã khắc
cốt ghi tâm rồi, làm sao mà quên được cơ chứ ???.
Cũng không biết là ai bắt
đầu, tiếng vỗ tay bắt đầu thưa thớt, sau đó là lớn dần, cuối cùng là vang động
cả Động Đình Hồ, khiến cho cả một vùng vang dậy, làm cho mọi người chú ý, càng
ngày càng tập trung nhiều người hơn.
“khụ khụ, ta nghĩ không
cần tuyên bố, mọi người cũng đã biết phần thi này, là ai chiến thắng, tiếp theo
sau là phần thi thơ, các vị xin mời” lão giã lấy lại tinh thần, ho nhẹ sau đó
tuyên bố, nhưng khi ánh mắt nhìn về phía Uyển Vân, thì không hề che dấu vẻ mặt
kích động cùng mong chờ.
Nghe thấy lời lão giã,
mọi người đều bắt đầu lấy lại tinh thần. Tiếp theo đó, mọi người bắt đầu thi
triển tài nghệ của mình, có người thì thi triển câu đối, có người thì làm thơ,
không khí vô cùng náo nhiệt.
Nhưng mà bên cạnh đó, vẫn
còn hai người vẫn chưa thoát khỏi không khí vừa rồi, một người ánh mắt ôn nhu,
như nhìn trân bảo giống nhau nhìn vào Uyển Vân, mà ngay cả bản thân y cũng
không hề hay biết.
Một người còn lại chính
là ánh mắt tràn ngập ghen tỵ cùng phẫn nộ, giờ phút này nàng ta hận không thể
lập tức lấy mạng Uyển Vân để giải tỏa cơn tức trong lòng, vì đây là lần đầu
tiên trong đời nàng ta cảm thấy nhục nhã như thế.
Dần dần, không khí ngày
một cao trào, càng ngày càng có nhiều câu đối cùng thơ văn ra đời, nhưng chung
quy chỉ là những tài tử cùng tiểu thư gia đình trung quan, còn những nhân vật
xuất chúng vẫn chưa thi triển thực lực của chính mình, nên phía bên trên, người
chủ trì vẫn chưa nói gì.
“tại hạ trong một lần
tình cờ đi qua một ngôi chùa cổ, nhìn thấy được một câu đối, nghe nói câu đối
này nằm tại nơi đó đã có trăm năm lịch sử, nhưng chưa ai giải được, hôm nay,
làm phiền các vị ở đây thay tạ hạ giải đáp, không biết có được không ???” lúc
này một vị tài tử mỉm cười ôm quyền đứng ra nói chuyện.
“thế xin hỏi câu đối đó
như thế nào ???” người chủ trì cùng lão giã nghe vị tài tử này nhắc đến câu đối
cổ hơn trăm năm không khỏi nghi vấn, ‘có phải hay không chính là câu đối kia
???’.
“Tái thi đài, tái thi
tài, tái thi đài thượng tái thi tài, thi tài tuyệt thế, thi tài tuyệt thế” vị
tài tử kia trầm ngâm đọc ra câu đối, nhất thời toàn trường một mãnh yên lặng.
“đây…đây chẳng phải
là…là” trên chủ tọa, mấy vị chủ trì cùng lão giã nhất thời ngây ra như phổng,
quả nhiên là nó.
Bên dưới không ít tài tử,
thiên kim, danh môn công tử, đều trầm ngâm vì câu đối này, nhưng khi nhìn thấy
câu đối này vừa ra làm cho mấy vị chủ tọa cùng lão giã kia xuất hiện vẻ mặt như
thế, nhất thời làm cho mọi người thêm một trận tò mò, vì có thể làm chủ trì của
cuộc thi ngày hôm nay, nhất định phải là người đức cao vọng trọng trong giới
thi thơ, và trong Thiên Nhật Thành, vậy mà câu đối này, lại làm cho họ thất thố
đến như vậy xem ra lai lịch không đơn giản.
“xin hỏi Lý tiên sinh,
câu đối này có phải hay không có chỗ nào đó đặc biệt ???” một vị thư sinh tò mò
hỏi một vị chủ trì trên đài.
“câu đối này thật ra đã
có lịch sử hơn trăm năm, nhưng cho đến nay chưa từng có ai giải đáp được, được
mệnh xưng là ‘Thiên Cổ Tuyệt Đối’.” vị Lý tiên sinh than nhẹ giải thích.
‘Thiên Cổ Tuyệt Đối’, bốn
chữ này nhất thời oanh động toàn trường, tất cả mọi người có mặt trong nhất
thời đều có gắng vắt óc suy nghĩ có thể giải đáp nó, thì không cần phải lo
không thể nổi danh thiên hạ.
Trong số đó bao gồm cả
Lăng Mộng Yên, trong lòng nàng ta lúc này thầm nhủ, ‘chỉ cần ta có thể giải đáp
câu đối này, còn không sợ Tứ vương gia không chú ý đến ta sao ???’.
Uyển Vân nhìn vẻ mặt đăm
chiêu suy nghĩ của mọi người thì không khỏi buồn cười, câu đối này cũng đâu có
gì là khó a, ít ra là trong cảm nhận của nàng là như vậy.
“Ta có một câu, không
biết có được không ???” sau một lúc, lại đột nhiên vang lên một giọng nói, đánh
vỡ mạch suy nghĩ của mọi người, mọi người nhìn lại thì thấy người vừa lên tiếng
không ai khác chính là Hiên Viên Vũ.
“mời…mời Tứ vương gia”
lão giã trên đài lấy bình tĩnh lên tiếng, đối được ‘Thiên Cổ Tuyệt Đối’, đây là
khái niệm gì a ??? Hỏi sao lão có thể không mất bình tĩnh được cơ chứ.
Bên kia, Lăng Mộng Yên
cũng vẻ mặt mong chờ nhìn Hiên Viên Vũ, gặp ‘người trong mộng của mình’, có thể
đối được ‘Thiên Cổ Tuyệt Đối’, thì hỏi làm sao nàng không cao hứng được a ???.
“Thái vân thiên, thái vân
gian, thái vân thiên thượng thái vân gian, vân thiên vĩnh cửu, vân gian vĩnh
cửu” Hiên Viên Vũ bình tĩnh nhẹ giọng đọc ra vế đối của mình.
Vế đối vừa ra, nhất thời
làm cho mọi người hít một ngụm khí lạnh, thật sự có thể đối được, ‘Thiên Cổ
Tuyệt Đối’, đã có người đối được.
“hảo, đối rất hay” một
lúc sau, mọi người mới phản ứng lại, tiếng hoan hô lập tức vang dội.
“ta cũng có một câu” lúc
này ngồi bên cạnh Uyển Vân cũng lên tiếng, không hiểu sao trong lòng nàng, nàng
không muốn chịu thua Hiên Viên Vũ chút nào.
Lời nàng vừa dứt, lại làm
cho mọi người thêm một trận trợn mắt há hốc mồm, hôm nay là ngày gì thế
này, không chỉ một người, mà
có đến tận hai người có thể giải đáp ‘Thiên Cổ Tuyệt Đối’ trăm năm. Đây thật là
bất khả tư nghị mà.
Hiên Viên Vũ đột nhiên
nhướng mày hứng thú nhìn nàng, tiểu nữ nhân thật là khiến hắn bất ngờ rất
nhiều, không chỉ thần bí, thông minh, cầm nghệ hơn người, mà bây giờ kể cả
‘Thiên Cổ Tuyệt Đối’, nàng cũng có thể đối lại, vế đối kia, từ nãy đến giờ hắn
mới mất rất nhiều công sức mới nghĩ ra, nhưng nhìn nàng vẻ mặt thoải mái thì
dường như nàng chẳng tốn sức gì khi nghĩ ra vế đối lại cả.
“mời quận chúa” trên đài
vị lão giã chủ trì lên tiếng, hôm nay đúng là hội thi thơ trăm năm có một mà,
có người có thể giải đáp ‘Thiên Cổ Tuyệt Đối’, mà hắn lại là người chủ trì hôm
nay, đây chính là cỡ nào vinh hạnh a, bây giờ cho dù hắn có chết, hắn cũng cam
lòng nhắm mắt.
“Thính vũ các, thính vũ
lạc, thính vũ các trung thính vũ lạc, vũ các tam canh, vũ lạc tam canh.” Uyển
Vân nhẹ giọng đọc ra vế đối của mình.
Bên dưới mọi người nhất
thời lâm vào trầm tư, cả hai vế đối đều rất chuẩn, nhưng mà vế đối của Hiên
Viên Vũ thì chỉ dùng những từ chỉ vật hư ảo, còn vế đối của Uyển vân lại dùng
những từ chỉ sự vật chân thật, có thể nói vế đối của Uyển vân so với Hiên Viên
Vũ còn muốn cao hơn một bậc.
“thế nào, không được sao
??? Đã thế thì thử câu này thử xem, ‘Độc thư đình, độc thư thanh, độc thư đình
trung độc thư thanh, thư đình thiên cổ, thư thanh thiên cổ’, còn nếu không thì,
‘Thưởng tuyết lĩnh, thưởng tuyết cảnh, thưởng tuyết lĩnh đầu thưởng tuyết cảnh,
tuyết lĩnh vạn niên, tuyết cảnh vạn niên’.” Uyển Vân nhìn thấy mọi người im
lặng, cho nên nàng mỉm cười đọc thêm hai câu nữa, ai bảo cái tên Hiên Viên Vũ
kia dẫn đầu trước làm gì, đã nàng không muốn chịu thua hắn, thì nàng nhất định
phải thắng đẹp, câu vừa rồi chỉ hơn hắn một bậc, nhưng thêm hai câu này, thì
nàng hoàn toàn thắng hắn rồi còn gì.
“Oanh” toàn trường lập
tức như bị oanh tạc, ‘Thiên Cổ Tuyệt Đối’, trăm năm không ai đối được, vậy mà
nữ tử trước mặt này, lại chỉ trong chốc lát, đọc một lượt ba vế đối, đây là
…thiên tài…tuyệt đối là thiên tài…Thiên Hạ Đệ Nhất Kỳ Nữ Tử.
Giờ phút này, trong mắt
mọi người, Uyển Vân chính là thiên tài, là kỳ tài nữ tử, thậm chí còn có người
xem nàng là yêu nghiệt. Qua hôm nay cái tên Nhan Uyển Vân, nhất định truyền
khắp Tứ quốc, tuyệt không thể nghi ngờ.