Cả hoàng cung lần nữa sôi
trào, Điệp phi nương nương bị rắn độc cắn, nhưng hoàng cung đại nội canh phòng
nghiêm ngặt, thì không thể nào xuất hiện rắn độc, vì điều này mà nhiều người
nghĩ thầm, ‘xem ra có kẻ nào đó ganh tỵ Điệp phi nương nương đắc sủng nên mới
ra tay hãm hại’.
Mấy canh giờ trước, ở Ngự
Thư phòng thì phát hiện có người hạ độc vào trà nhằm hại hoàng thượng, bây giờ
Điệp phi nương nương cũng bị hại, chuyện này
khiến cho Thái hậu nổi trận lôi đình, ra lệnh cho Tứ vương gia đích thân điều
tra mọi chuyện.
Cả hoàng cung nhất thời
lâm vào một bầu không khí trầm lặng, không có bất kỳ ai dám sơ sót dù chỉ là
một động tác nhỏ, vì như vậy chẳng khác nào chê mình sống lâu.
Thiên Điệp cung.
Tiểu Điệp nằm trên giường
hôn mê bất tỉnh, bên cạnh Hiên Viên Trạch ngồi đó, nắm lấy đôi tay nhỏ bé của
nàng, lo lắng vô cùng, hắn cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, hình bóng của
tiểu nhân nhi này đã đi sâu vào trong lòng của hắn.
Lúc đầu, hắn chỉ vì nàng
đơn thuần, thiện lương, cảm thấy nàng yếu đuối, mà không kìm lòng được muốn bảo
hộ, lâu dần, tính cách của nàng, sự dịu dàng của nàng, tấm lòng nhân hậu của
nàng, đã làm cho hắn không khống chế được mà trầm luân, hôm nay đến khi nghe
thấy nàng bị rắn độc cắn, hắn đã vô cùng hoảng sợ, đánh mất đi vẻ bình tĩnh mọi
ngày, mà phi thân đến đây.
Khi chứng kiến cảnh nàng
nằm im bất động trên giường, thì trái tim hắn co rút lại, như có ai đang bóp
chặt lấy, khiến hắn như muốn nghẹn thở, lúc này hắn mới rõ, hắn đã yêu nữ nhân
này mất rồi.
Hắn rất rõ, một hoàng đế,
chỉ có thể sủng, chứ không thể yêu bất kỳ nữ nhân nào, tình yêu chính là cấm kỵ
đối với một đế vương, nhưng hắn thì khác, hôm nay hắn là cam tâm tình nguyên
luân hãm vào đó, nếu ông trời đã cho hắn cơ hội, hắn nhất định sẽ nắm bắt lấy,
tuyệt không buông tay.
Bên cạnh Lan quý phi cùng
Ngọc phi chứng kiến cảnh này không khỏi ngạc nhiên cùng vui sướng, ngạc nhiên
vì rõ ràng các nàng không có thả rắn, nhưng Điệp phi lại bị rắn cắn, xem ra là
do kẻ khác động thủ, vui sướng vì các nàng phát hiện, thì ra trong cung cũng có
người có ý nghĩ diệt trừ Điệp phi giống các nàng, xem ra các nàng lại có thêm
đồng minh nữa rồi.
Thái hậu ngồi trên ghế
bên cạnh, nhìn vào Điệp phi đang nằm trên giường, không khỏi nhíu mày, ‘hậu
cung từ khi nào xuất hiện kẻ vô pháp vô thiên như thế chứ ??? Bản thân bà là
người cai quản hậu cung, vậy mà lại để những chuyện như thế xảy ra, khiến cho
bà không khỏi cảm thấy bất lực’.
Uyển Vân đứng đó, chứng
kiến vẻ mặt của mọi người, trong lòng không khỏi cười thầm, ‘nàng chẳng qua chỉ
giở chút thủ đoạn, không ngờ lại có ảnh hưởng đến thế, khi nàng nhìn thấy vẻ
mặt của vị ‘hoàng đế ca ca’ kia, thì nàng đã biết chắc rằng, hắn đã vướng vào
lưới tình của Tiểu Điệp rồi, còn Lan quý phi cùng Ngọc phi cũng đều trúng kế
của nàng. Điều này làm cho nàng không khỏi vui mừng, xem ra có thể tiến hành
bước tiếp theo, nhưng trước hết cần phải xử lý đôi chút sự tình đã’.
Nghĩ vậy, Uyển Vân liền
lặng lẽ rời khỏi Thiên Điệp cung, âm thầm đợi trời tối đến, sau đó thay đổi y
phục dạ hành, xuất cung đến Tứ vương phủ.
Tứ vương phủ đêm nay đèn
treo cao, cả vương phủ như chìm vào bóng tối.
Tứ vương gia Hiên Viên
Vũ, năm nay hai mươi tuổi, là một kỳ tài quân sự của Nguyên Niên quốc, không
chỉ thế còn nổi tiếng khắp Tứ quốc, nhưng có một điều đặc biệt là, Tứ Vương
phủ, ngoại trừ hai thị thiếp mà lúc Tiên Đế còn sống ban cho ra, không có bất
kỳ nữ nhân nào khác, đã dẫn đến sự mong chờ cùng cố gắng của nhiều tiểu thư
khuê các cùng các quan viên khác, tất cả họ đều có chung một ý nghĩ, chỉ cần nữ
nhi của mình có thể trở thành nữ nhân của Tứ vương gia, thì sau này nhất định
bản thân mình sẽ tiền đồ vô hạn, cho dù làm một tiểu thiếp cũng đã đủ rồi, còn
về vị trí nữ chủ nhân kia, thì họ lại không hề dám cưỡng cầu.
Nguyên nhân ư ???
Khắp Nguyên Niên quốc ai
mà không biết, từ khi Tứ vương gia mười sáu tuổi, đã đứng trước linh vị của các
lịch đại đế vương Nguyên Niên quốc từ khi lập quốc đến nay mà thề, ‘chính phi
của y, sẽ do đích thân y lựa chọn, vị trí chính phi chỉ có thể dành cho nữ nhân
mà y yêu, nếu bất kỳ ai, dám dùng thủ đoạn buộc y lập chính phi theo ý họ, y sẽ
khiến cho kẻ đó sống không bằng chết’.
Chính vì điều này đã làm
cho mọi người từ bỏ ý định, vì họ biết rõ, vị Tứ vương gia này, nhìm bề ngoài
ôn nhuận nho nhã là thế, nhưng khi nổi giận lại rất đáng sợ.
Họ nhớ rất rõ, năm đó
huynh đệ thân thiết của Tứ vương gia, Lăng tướng quân, bị kẻ gian hãm hại, tử
trận sa trường, Tứ vương gia đã nổi giận lôi đình, dẫn đầu ba trăm ảnh vệ thân
cận, tiến đến chiến trường đẩy lùi năm ngàn thiết kỵ quân của Thác Ngân, mà
không có một ai tử trận.
Chính vì trận chiến này,
ảnh vệ Tứ vương phủ đã được thiên hạ xưng tụng cái tên ‘Huyết Vệ Ảnh Đoàn’,
quân đoàn bất tử của Tứ quốc, mà cái tên Hiên Viên Vũ đã trở thành niềm tự hào
của Nguyên Niên quốc, trở thành thần trong tâm trí thần dân Nguyên Niên quốc,
đồng thời cũng là cơn ác mộng của Tam quốc còn lại, sau đó Tứ vương gia còn tra
rõ căn nguyên của việc Lăng tướng quân chết oan, y đã đem hơn năm mươi người có
tham gia vào việc này đồng loạt xử trảm, mà không hề có một tia thương tiếc,
nhưng điều này lại được thần dân Nguyên Niên ủng hộ, đối với kẻ vì tư lợi mà
làm hại đến an nguy đế quốc, thì hoàn toàn xứng đáng với hậu quả đó.
Và sự việc năm đó xảy ra,
lúc ấy Tứ Vương gia chỉ mới mười bốn tuổi mà thôi, nên khi người lập lời thề
này, đã hoàn toàn bác bỏ mộng tưởng của tất cả những kẻ có ý định chú ý ngôi vị
Tứ vương phi.
“Ai???” Hiên Viên Vũ ngồi
trong thư phòng, im lặng nghiên cứu kinh thư, đột nhiên phát hiện có người đang
tiến gần đến chỗ của mình thì lên tiếng.
“Tứ ‘ca ca’, không cần
phải khẩn trương” giọng nói vừa dứt, một bóng người nhẹ nhàng từ trong bóng đêm
hiện ra, chiếc mạn che mặt được tháo xuống, để lộ dung nhan quen thuộc.
“ta cứ tưởng là ai, thì
ra là Uyển Vân ‘muội muội’, không biết đêm khuya Uyển Vân ‘muội muội’ đến đây
có gì chỉ giáo ???” Hiên Viên Vũ đặt kinh thư trên tay xuống bàn, vẻ mặt tựa
tiếu phi tiếu nhìn Uyển Vân.
“không có gì quan trọng,
chẳng qua tình cờ biết được, mọi hành động gần đây của ‘tiểu muội’ vô tình bị
Tứ ‘ca ca’ phát hiện, nên muốn Tứ ‘ca ca’ nương tay, không cần xen vào chuyện
này, để ‘tiểu muội’ làm tốt chuyện của mình thôi, mong Tứ ‘ca ca’ thành toàn”
Uyển Vân vẻ mặt tươi cười nhìn Hiên Viên Vũ, nhưng trong giọng nói lại có một
tia cảnh cáo ẩn hiện.
Điều này làm cho Hiên
Viên Vũ đối với nàng càng thêm hứng thú, đây là lần đầu trong đời y bị người
khác cảnh cáo, hơn nữa còn là một nữ nhân, nhưng cũng chính vì điều này, làm
cho y đối với nàng càng ngày càng tràn ngập tò mò hơn nữa, y thật sự rất muốn
biết, rốt cuộc sau khi mất tích, thì vị tiểu thư Nhan gia này đã xảy ra chuyện
gì ??? Nhưng trước đó khi y phái người đi điều tra những chuyện về nàng, thì
cho dù có điều tra cách nào cũng không thể nào điều tra được, điều này làm cho
y lần đầu tiên cảm thấy mình thất bại.
“hảo, bất quá ta sẽ được
lợi ích gì ???” trầm ngân trong chốc lát, Hiên Viên Vũ quyết định nhận lời, đối
với một ‘đối thủ’ mà mình không biết rõ, y tuyệt không mạo hiểm mà phạm vào.
“lần này xem như ‘tiểu
muội’ nợ Tứ ‘ca ca’ một ân tình, sau này chỉ cần Tứ ‘ca ca’ có gì cần giúp đỡ,
chỉ cần trong khả năng ‘tiểu muội’ làm được, ‘tiểu muội’ nhất định ‘nghĩa bất
dung tình’ ” Uyển Vân trong lòng than nhẹ đáp, đối với nam nhân này, nàng thật
sự không thể nắm bắt được, cho nên cuộc thỏa thuận này, nàng cũng không dám
chắc chắn hoàn toàn, chỉ không ngờ y lại dễ dàng nhận lời như thế.
“hảo, một lời đã định”
Hiên Viên Vũ điểm nhẹ đầu đồng ý.
“hảo” Uyển Vân tươi cười
đáp lại, cả hai đều là người thông minh, nên vốn không cần nhiều lời.
“bất quá ta có chút thắc
mắc, mong Uyển Vân ‘muội muội’ chỉ giáo cho” lúc này, Hiên Viên Vũ đột nhiên
lên tiếng thỉnh cầu.
“Tứ ‘ca ca’ cứ việc nói,
chỉ cần ‘tiểu muội’ có thể trả lời, nhất định không giấu diếm” Uyển Vân vẻ mặt
tuy vẫn giữ nụ cười, nhưng trong lòng lại có chút cân nhắc.
“Lan quý phi là thiên kim
tướng gia, mà thừa tướng lại quyền cao chức trọng, không biết Uyển Vân ‘muội
muội’ sẽ xử lý như thế nào về chuyện này ???” Hiên Viên Vũ tò mò hỏi, y thật sự
rất muốn biết rốt cuộc nữ tử này có bao nhiêu bản lĩnh.
“về chuyện này Tứ ‘ca ca’
không cần lo lắng, đến lúc đó ‘tiểu muội’ tuyệt sẽ không làm Tứ ‘ca ca’ thất
vọng” Uyển Vân vẻ mặt đầy tự tin nói.
Nghe thấy vậy Hiên Viên
Vũ không khỏi ngẩn người, càng ngày nữ tử này càng làm cho y cảm thấy thú vị,
lại có chút thần bí, khiến cho y kìm lòng không được mà luôn hướng về nàng ta,
nhưng nhìn thấy Uyển Vân không chịu tiết lộ, nên Hiên Viên Vũ cũng không ép
hỏi, dù gì chuyện này cũng sớm sẽ biết thôi, không phải sao ???
Đêm hôm đó, cả hai âm
thầm đạt thành một hiệp nghị, mà không biết rằng hiệp nghị đó từ giờ trở đi sẽ
gắn kết vận mệnh hai người lại với nhau.