CHƯƠNG 6
Lúc tỉnh giấc vào ngày hôm sau, toàn thân tôi đau đớn hệt như vừa bị xe nghiền qua, tôi vén chăn vịn vào đầu giường toan đứng lên.
Phía dưới dâng lên từng đợt nhức nhối, hai chân cũng run rẩy, tôi căn bản không thể chống đỡ nổi trọng lượng của bản thân.
Lại hít vào một hơi sâu thật sâu, tôi ảo não ngã lại lên giường.
Lưu Uyên ngủ bên cạnh tôi, thậm chí tôi có thể cảm giác được hơi thở của hắn đang vương vất chung quanh.
Cộng với ánh mắt đang bắn thẳng vào lưng tôi.
Nhìn cái rắm í.
Tôi quay đầu lại lạnh lùng trợn trắng mắt, còn hắn cười cười bổ nhào đến ôm tôi.
“Vén chăn đứng lên là muốn em nhìn thấy rõ rành rành dáng người của anh sao?”
Cái này nên kêu là lời nói như đánh rắm. . . . . . =))
“Anh.” Hắn ngọt ngào gọi một tiếng rồi nhẹ nhàng ôm tôi, chôn đầu trong hõm vai tôi, “Anh thích em đúng không?”
“Không.”
“Vậy sao tối qua anh không chống cự, còn ôm chặt lấy em trông thật hưởng thụ nữa?”
“Anh không còn sức.”
“Anh vùi đầu vào ngực em, còn gọi tên em.” Hắn ngẩng đầu lên thu lại vẻ mặt tươi cười hòa nhã, ánh mắt bắt đầu trở nên thâm trầm.
Tôi quay đầu sang chỗ khác không thèm để ý hắn.
“Thích em không?” Sức của Lưu Uyên rất lớn, hắn mạnh bạo xoay đầu tôi lại đối diện với mình, nhìn thấy khuôn mặt gần ngay trước mắt kia, trong lòng tôi bỗng dưng dâng lên đôi phần chua xót.
“Không thích.”
“Lặp lại lần nữa.” Ngón tay hắn đang nắm cằm tôi bắt đầu dùng sức.
Cằm tôi sắp bị thằng oắt chết giẫm này bóp nát rồi.
“Anh nói không thích! Lưu Uyên, cậu là tên chết tiệt, anh là anh cậu, sao cậu dám làm chuyện này với anh? Cậu muốn bị sét đánh sao?!
Tôi vốn muốn dùng thanh âm thật lớn rống vào mặt hắn, đáng tiếc đêm qua rên quá lợi hại, cổ họng đau kinh khủng, hậu quả là giọng tôi khàn khàn y hệt mấy ông cụ bị bệnh lao phổi.
Hắn nhìn chằm chằm tôi, ngón tay lại buông lỏng ra, ánh mắt dần dần u tối hẳn đi.
“Lưu Uyên, anh ghét cậu đối xử với anh như vậy, không phải cậu đã sớm biết rồi ư?”
“Anh là anh cậu, trước đây không phải cậu rất quý mến và kính trọng anh sao?”
“Tuy rằng anh thích khi dễ cậu, nhưng trong lòng anh. . . . . .”
“Trước đây chẳng phải thường dành đồ ăn ngon cho cậu ư? Lúc có đứa bắt nạt cậu anh còn giúp cậu đòi công bằng, cậu xem, lần đó vì cứu cậu mà đánh nhau với người ta, vết sẹo trên thái dương vẫn còn đây này. . . . . .”
“Tiểu Uyên, anh là anh cậu, cậu không thể làm vậy với anh, hiểu chưa. . . .”
Khoảnh khắc vừa nói xong đôi mắt tôi đã ươn ướt.
Cảm thấy mình thật là vĩ đại.
Cũng quá sức yếu đuối.
Hắn im lặng nghe tôi nói, khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong như cười tự giễu.
“Em không cần.”
Vừa dứt lời, hắn đứng dậy đi đến tủ lấy quần áo, lẳng lặng mặc vào.
Tôi rúc mình vào chăn, từng đợt đau nhức từ hậu huyệt truyền đến kích thích thần kinh, giống như có lưỡi dao nhỏ cắt xé trong cơ thể.
Hai chân bị mở rộng gác lên vách bồn tắm chà đạp suốt một buổi tối, bây giờ muốn khép vào lại có cảm giác hệt như bị vọp bẻ.
“Lấy quần áo giúp anh. . . . . .” Tôi thở dài nói với tấm lưng cứng ngắc của Lưu Uyên.
Mặt hắn không chút biểu cảm lục tìm quần áo trong ngăn tủ, sau đó ra ngoài tìm cầm một chai thuốc mỡ trở về, ngồi bên giường xốc chăn của tôi lên.
“Để em bôi thuốc cho anh, tối qua làm anh bị thương rồi.”
Tôi ừ một tiếng lật mình qua.
Nơi đó quả thật đã bị rách, chưa kể còn chảy máu nữa, thật sự rất rất đau, vậy nên để hắn bôi chút thuốc hẳn là sẽ tốt hơn một tí.
Tay hắn chỉ vừa khẽ tiếp xúc vào chỗ kia, tôi đã gắt gao nắm lấy ra giường dưới thân, bị hắn chạm một cái, toàn thân tôi không bao giờ tự chủ được mà bắt đầu run rẩy.
Cảm giác lạnh lẽo lan ra từ phía sau hậu huyệt, ngón tay thuôn dài của hắn mềm nhẹ bôi ít thuốc ở phía ngoài, theo đó cũng thâm nhập vào trong dịu dàng xoa thêm một lớp nữa.
Chờ đến khi hắn hoàn thành xong quá trình bôi thuốc, cơ thể tôi cũng sắp có biến đổi đến nơi, may mắn là đưa lưng về phía hắn, không bị hắn phát hiện. . . . . .
Quả nhiên tôi đã sa đọa đến nông nỗi này sao? Chỉ cần bị hắn chạm là có phản ứng.
“Em . . . . . . Hôm qua có uống ít rượu.” Biểu tình trên mặt hắn có chút gì đó méo mó.
“Ừ. . . . . . Anh biết.” Biết cậu đang tìm cớ.
Có lẽ nói như vậy mới có thể khiến chúng tôi dễ chịu hơn một chút.
“Anh là anh em, em luôn biết đều đó. Yên tâm đi, em sẽ không làm vậy với anh nữa.”
“Nếu hôm nay không có tiết thì đừng đến trường.”
Đoạn, hắn xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Nhưng dù có tiết tôi cũng cóc đi học, bình thường đã trốn học liên miên, huống chi là bây giờ.
Tôi chả có tinh thần gan dạ không sợ chết mà kéo lê thân thể tàn tạ này đến trường.
Hơn nữa, trên cổ tôi có nhiều dấu hôn vầy, chung quy cũng không thể bịa là muỗi cắn được.
Chậm rãi xê dịch hai chân một chút, tôi lủi vào chăn nằm úp sấp xuống.
Cưỡng ép bản thân phải ngủ.
Sau khi tỉnh lại sẽ quên hết tất cả.
Hôm nay là thứ hai, Lưu Uyên phải đi học nên giữa trưa không về.
Bụng hơi đói nên tôi muốn đi nấu ít mì, nhưng rõ ràng thân thể không hề phối hợp, mỗi lần đứng lên chân vẫn không ngừng run a run.
Rất muốn tìm người nấu ăn hộ, đáng tiếc ngày thường là đứa quá xấu tính nên tôi chẳng có mấy bạn bè, người đắc tội lại không ít.
Có lẽ một ngày bỗng nhiên chết trong xó xỉnh nào đó cũng không ai phát hiện, cũng không có người đau khổ.
Sự tồn tại của tôi xấu hổ như thế đấy.
Có một câu hát rất hay nói rằng, “Tôi là thú cưng hay phế vật được xã hội nuôi dưỡng, cuộc sống tạm bợ này là quyền lợi hay nghĩa vụ của tôi.”
Trong lòng tôi vẫn luôn có đôi chút bi ai.
Một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, một chút tiền đồ cũng không có.
Học không giỏi, nhân duyên không tốt, bạn gái tìm không được, nói chuyện lại thất đức, tính tình thì cáu kỉnh. . . . . .
Còn đối với em trai mình có loại ý nghĩ bẩn thỉu kia.
Hơn nữa còn mơ một giấc mộng ghê tởm.
Tôi cảm thấy mình tựa như cái thùng rác lưu động, toàn bộ khuyết điểm của đàn ông hẳn là được tôi ôm hết vào người, chưa kể còn phát huy để nó mạnh thêm.
Bất đắc dĩ thở dài, bụng lại cố hết sức réo không ngừng.
Không ăn cũng chả chết được, coi như giảm béo đi, tôi tự an ủi mình như vậy.
Ngay lúc này thì có tiếng cửa mở vang lên, lòng tôi run rẩy, vội vàng chui vào chăn giả vờ ngủ.
Hắn khẽ khàng đi vào, ngồi ở bên giường dịu dàng hỏi.
“Tỉnh chưa? Ăn chút gì nhé, em đem gà rán [1] anh thích nhất về này.”
“Cả thịt nướng nữa.”
Tôi dùng áo gối chùi chùi khóe mắt.
Suy nghĩ vừa nãy sai lầm rồi, nếu có một ngày tôi đột nhiên chết ở cái xó nào đấy, vẫn có một người trên thế giới này đau khổ vì tôi.
Hắn là Lưu Uyên.
Đứa em trai Lưu Uyên từ nhỏ đến lớn hiểu rõ tôi nhất.
Nếu tương lai tôi không tìm được việc làm kiếm tiền nuôi mình, hắn cũng sẽ cho tôi một nơi để lưu lại.
Sẽ không để tôi phải chịu đói.
Vậy nên tôi càng không thể hại hắn.
Tôi không được phép ích kỷ như vậy, khiến một người ưu tú như hắn ô nhiễm một vết nhơ to thật to.
* * *
Ngấu nghiến cắn nuốt hết sạch đống đồ ăn hắn mang về, tôi lại quay về giường giả vờ ngủ.
Hắn ngồi bên cạnh tôi không nói bất kì lời nào.
Qua nửa ngày, hắn mới thở dài thật dài, có chút xót xa kêu tôi một tiếng anh.
Kháo, làm như là tôi cường bạo hắn không bằng?!
Tôi nhắm mắt lại vờ ngủ say, hắn lại gần hôn nhẹ lên môi tôi một cái.
Thấy tôi không phản ứng, hắn nhân cơ hội làm càn vói đầu lưỡi vào.
Tôi tiếp tục chuyện vờ ngủ của tôi, hắn tiếp tục chuyện hôn hít của hắn, hôn đến mỹ mãn mới chịu thôi, tiếp đó ra ngoài lấy laptop ngồi trên giường chơi game.
“Mình ở bên đường nhặt được một đồng tiền, giao nó cho. . . . . .”
Tôi giả vờ không nổi nữa rồi.
Cái thứ đang vang ra từ máy tính kia rõ ràng là bài hát đần độn nhất trong QQ âm tốc.
Càng đáng sợ hơn chính là, chỉ số thông minh của em trai tôi cao như thế, chơi loại game đơn giản này lại bị đánh ngã liên tục, tôi nghe tiếng nhạc đứt quãng hết cách rồi cạch thì cực kì buồn phiền nha. . . . . .
“Muốn chơi không?” Hắn thình lình nở nụ cười, xoay qua nhìn tôi.
Tôi mở to mắt, “Anh không chơi loại ca khúc đơn giản này.”
“Ừm, vậy đổi cho anh đẳng cấp cao một chút?” Hắn lại một lần nữa tìm kiếm phòng, tuyển kênh có bài hát phát nhanh nhất.
“Tương quân lệnh, chơi không?”
Tôi ngồi dậy ôm máy tính trong tay hắn đặt trên đùi mình, tiếp đó bắt đầu bùm bùm chát chát đánh thỏa thích.
Tay tôi chính là loại tay cơ khí trong truyền thuyết. So với đầu óc tôi linh hoạt hơn nhiều lắm, đây là kết quả sau nhiều năm luyện game online đó.
Một bài hát lại phát tiếp tục, toàn bộ đều được tôi nhảy liên tục, chỉ sợ bàn phím laptop sắp bị tôi gõ đến hỏng luôn. (vầng, em nó chơi audition =.=”)
Khi ấy tôi phát hiện laptop này rất mới, không phải cái trong nhà.
“Anh.” Tay hắn men theo thắt lưng tiến lại ôm tôi.
“Ừ?” Tôi tiếp tục chơi, xem nhẹ cái tay kia cùng với tiếng tim đập vừa nhanh vừa loạn của mình.
“Laptop này anh thích không?”
Tôi cười hắc hắc, “Thích chứ thích chứ, chơi game tốt lắm nha, hình ảnh cũng đẹp nữa, là có card màn hình rời [2] đúng không?”
Cái máy tính tồi tàn của tôi dùng card onboard [3], có đôi khi chơi game 3D, hình ảnh lòe loẹt đến mức khiến võng mạc tôi lóa luôn.
“Đúng vậy, card âm thanh [4] cũng khá tốt, anh thích ư?”
“Ừ. . . . . .” Khen đến nửa ngày cũng không đủ đâu nhá? Cực kì tốt. . . . . “Laptop này quả thật rất xịn nha, bề ngoài cũng ngầu nữa, bàn phím thì dễ nhìn, sờ đã tay gì đâu á.”
“Tặng anh đó.”
“A?” Thực sự sẽ có bánh thịt từ trên trời rơi xuống sao?
“Em nói tặng anh cái laptop này.” Hắn xoay mặt tôi qua rồi nhìn sâu vào mắt tôi, “Anh.”
“Ờ . . . . .”
“Sinh nhật vui vẻ.”
“Ờ. . . . . .”
“Cái laptop này là phần thưởng tặng người có thành tích thi đứng đầu trường, không tốn tiền.”
“Anh yên tâm dùng đi, tặng anh.”
“A. . . . . . Như vậy sao được, cậu xem, anh cũng không học mấy thứ như kỹ thuật máy tính, dùng laptop tốt vầy chỉ để chơi game quả thực phí của giời, hơn nữa này là phần thưởng trường tặng cậu, sao anh có thể đoạt lấy chớ, là quà của cậu mà. . . . . .”
“Không cần phải phân biệt rạch ròi với em được không?” Ánh mắt Lưu Uyên tối hẳn đi, hắn khẽ thở dài, “Nhận đi, anh thích chơi game thì cứ lấy nó chơi.”
“Nhưng mà . . . . .”
“Đừng nhưng mà. Xem như là em tặng anh vì nhận lỗi đi.”
Phí tổn thất tinh thần này cũng quá lớn đó nhớ, ‘em’ laptop kia ít nhất cũng phải đến một vạn nhân dân tệ, thêm nữa, hôm qua tôi cũng có sai mà. . . . . .
Tuy rằng tứ chi đã bải hoải kiệt sức, nhưng nếu thực sự muốn phản kháng, tôi có thể dùng miệng cắn hắn.
Chỉ là trong lòng mơ hồ có phần hy vọng, nếu đây là lần duy nhất tôi chịu thân mật với hắn, thỏa mãn rồi có khi sau này hắn sẽ hiểu ra một chút.
Vì thế sau đấy tôi cứ thế nằm yên phận, mặc hắn ở trên người muốn làm gì thì làm.
Nếu hắn là tội phạm, tôi đây cũng là đồng lõa dung túng tội lỗi của hắn.
“Lưu Uyên, laptop này anh không thể nhận.” Thái độ của tôi rất chi là kiên quyết.
“Anh phải nhận.” Giọng nói của hắn cũng lạnh hẳn đi, “Làm gì có đạo lý tặng xong lại lấy về?”
Nhưng tôi cảm thấy mình không có tư cách nhận bất cứ thứ gì của hắn, còn là phần thưởng do hắn vất vả thi đứng nhất trường mới giành được.
Làm anh như tôi mà việc hắn thi trường nào tận sau đợt quân sự mới biết, tôi nào có mặt mũi dám lấy laptop của hắn. . . . . .
“Nhận.” Hắn trừng mắt nhìn tôi, dứt khoát nhét nó vào ngực tôi.
“Vậy. . . . . . Coi như cậu cho anh mượn đi, lúc nào cũng có thể đòi lại. . . . .”
“Em đi đây.” Hắn cười cười rồi đứng dậy ra ngoài.
“Cậu đi đâu vậy?”
“Đi học.”
Lúc hắn đến cửa, tự dưng tôi gọi giật hắn lại, “Lưu Uyên . . . . . .”
“Ừ?”
“Đi thong thả.”
Hắn ngây dại nhìn tôi một lát, sau đó nở nụ cười cực kì sáng lạn.
“Đã biết.”
Tôi nằm ì ở nhà hai ngày, thương thế trên người cũng sắp lành lặn rồi.
Tiểu Huy dặn thứ tư có một buổi tọa đàm dành cho toàn thể sinh viên năm ba khoa tôi, nhất định phải có mặt để kí tên.
Tôi kéo lê thân thể tàn tạ đến giảng đường lớn trong trường.
Lúc bước vào chỉ thấy một rừng đầu người đông nghìn nghịt. . . . . .
Tìm lớp trưởng Lâm Hạ điểm danh ký tên xong, tôi chui tót xuống hàng cuối cùng, lôi laptop em trai vừa tặng bắt đầu chơi game.
Kỳ thật trên đại học có rất nhiều buổi tọa đàm thế này, mấy cô cậu sinh viên ngồi dưới đều đem theo laptop lướt mạng vèo vèo.
Trong giảng đường có wifi, cung cấp điều kiện vô cùng thuận lợi để mọi người ‘gây án’.
Tôi mở máy ra đăng nhập vào QQ âm tốc, không ngờ tới ‘bạn tốt’ Phương Phương cũng đang online.
Vì thế tôi bèn gửi một tin nhắn qua.
“Người đẹp Phương thân mến còn nhớ rõ tôi không?”
“Nhớ chứ. Chồng cũ ngày tốt lành.”
“Ha ha, kỳ thật sau khi chúng mình chia tay, tôi đã suy nghĩ lâu thật lâu, tự dưng lại phát hiện. . . . . .”
“Phát hiện ra người cậu yêu nhất vẫn là tôi?”
“Tự dưng hiểu rằng. . . . . . Chia tay đằng í thật sự là một việc vô cùng đúng đắn!”
“Cậu đi chết đi.”
“Giỡn chút thôi~ kỳ thật đôi ta cũng coi như có duyên á, chi bằng hẹn nhau một lần để trải nghiệm sự vui thích khi được gặp người yêu trên mạng?”
“Muốn gặp tôi hả?”
“Ừ, rất rất muốn nhìn thấy dung nhan mỹ miều của đằng í.”
“Rửa mông đi.” =))
“. . . . . .”
“Cậu biết không, nói chuyện với cậu y hệt bị phun phân, mông cậu che hết cả mặt rồi, hiểu chửa?”
“Tôi kháo, mặt của đằng í mới là hiện trường tai nạn giao thông.”
“Nói thật nhé, ông đây thật ra là đấng nam nhi đó, cũng chính là gay trong truyền thuyết, nếu không muốn bị tôi ân cần thăm hỏi tổ tông nhà cậu, lập tức ngậm cái mồm to thối hoắc kia lại cho tôi.”
“Mỏ cậu mới hôi í, cậu lớn lên trong hố phân phải không? Thằng nhóc thối tha.”
“Ông đây mắng chửi người cũng không cần giả tạo, nhìn thấy miệng tôi chưa? Chết . . . . . Bỏ đi, mặc kệ cậu.”
Bị cô ta mắng như vậy, tôi vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Mỹ nữ Lâm Hạ ơi, cho tôi xin với, tuy rằng đây là internet nhưng cô là con gái đó, chửi người ta xối xả như thế vẫn là không tốt đâu. . . . . .
Tôi giương mắt lên nhìn, mỹ nữ Lâm Hạ đang ngồi phía trước của hàng phía trước tôi, trưng ra vẻ mặt nghiêm túc ghi chép bài vở.
Tuy rằng tôi biết vở ghi của cô ta vẽ tranh đầu heo nhiều hơn là chữ.
Nói vậy Phương Phương không phải Lâm Hạ?
Thực TM [mẹ nó] lãng phí tình cảm.
Tôi lại gửi qua một tin nhắn nữa.
“Phương gay, biết tôi học ở đâu chớ?” =))
“Khoa khảo cổ.”
“Biết tôi học khảo cổ để làm chi không?”
“Để đào mười tám phần mộ tổ tiên nhà cậu đó!”
Gửi xong thì tôi vội vàng cho ‘em’ vào sổ đen, miễn để ‘em’ mắng trả lại.
Vì tránh cho ‘em’ hoang phí tiền gửi tin nhắn, tôi cũng vội vàng thoát khỏi game.
Đương lúc tôi đang thở phào một hơi, bên tai có tiếng cười vang lên.
Thanh âm trầm thấp rất lôi cuốn, tuy rằng so với giọng nói mê người của em tôi thì kém hơn một tí.
“Cậu muốn yêu trên mạng à?” Hắn bật cười khẽ, không có ý nhạo báng mà giống nụ cười ôn hòa của một ông anh hơn.
“Éc. . . . . Thời đại ngày nay trên mạng gay và khủng long tràn ngập, tôi chỉ nhàm chán chơi đùa chút mà thôi.” Tôi xoay mặt qua cười với hắn.
Thật là một anh chàng bảnh trai nha, hình tượng như một ông anh nhà hàng xóm, tạo cho người khác cảm giác thân thiết và an toàn. Đáng tiếc vừa thấy liền biết ngay là sói đội lốt cừu, cái đuôi lồ lộ ra kia kìa.
“Cậu là sinh viên năm ba nhân văn ư? Khoa nào vậy, sao tôi chưa từng gặp cậu?” Hắn nhìn tôi đầy sâu xa, vuốt cằm cười cười.
“Tôi học khoa khảo cổ, cậu chưa thấy qua cũng bình thường thôi, bởi vì tôi thường xuyên trốn học, ha ha.”
Dù sao đây cũng không phải sự tích vinh quang gì, thời điểm thốt ra trên mặt tôi có hơi nong nóng đó.
“Vậy ư?” Hắn lại cười dịu, sau đó lại sát bên tai tôi rù rì, “Cậu thật thú vị.”
Kháo, thú vị là từ dùng để khen người sao?
Tôi cũng từng nói với vài cô bé là hình dáng của bạn thật thú vị, kết quả mấy cô nàng ấy dội thẳng nguyên tách cà phê lên đầu tôi, giống hệt như tưới hoa vậy.
Người này nói tôi thú vị tuyệt đối là châm chọc.
“Biểu tình trên mặt thực phong phú ha.” Hắn ngâm nga một câu, bất ngờ tiếp cận rồi nhìn chăm chú vào đôi mắt tôi, sau khi nhìn nửa ngày mới lắc đầu khen ngợi.
“Thật đáng yêu.”
“Đáng yêu là chỉ đáng thương không ai yêu chứ gì.” Tôi lạnh lùng trợn trắng con mắt.
Thế mà lại khiến hắn bật cười, “Miệng lưỡi cậu thật độc địa, vừa rồi còn nói muốn khai quật mười tám phần mộ tổ tiên của người ta lên hở. Chẳng lẽ học khảo cổ là để đi đào mộ?”
“Đúng vậy, không chỉ độc miệng mà tính tình tôi còn tệ hơn nhiều, cậu khôn hồn thì đừng chọc tôi.” Lại trợn mắt cái nữa, tôi mở game trên QQ chơi đấu địa chủ. [5]
“Cậu thích game à? Có chơi ma thú không?”
Tôi mạnh mẽ quay đầu lại trừng hắn, “Cậu có chơi hử?”
“Nghe nói qua nhóm quân đoàn ngang ngược chưa?” Hắn thản nhiên cười cười, “Tôi là đội trưởng.”
Cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp. . . . . .
Ông trời của con ơi, tuy rằng con không phải người tốt, nhưng ông cũng không cần chơi con như vậy chớ?
Lời tác giả: Tính tình đứa anh không tốt, còn có chút tự ti nữa, nhưng trong lòng vẫn rất thương yêu em trai nha
Hai anh em thực ấm áp nha V_V
[cont]
[1] nguyên văn là “kê bài” T___T (thông cảm vì mình không tìm được từ nào thay gọn hơn là rán T___T)
Gà rán là một loại đồ ăn vặt rất phổ biến hiện nay trong các quán ăn, mùi thơm có thể nói là bay xa năm km, thơm ngon giòn rụm. Nguyên liệu nấu chủ yếu là gà và bột chiên giòn (Baike)
* gà rán
*thịt nướng
[2] Card màn hình = VGA: Video Graphics Adaptor or Video Graphics Card, còn được gọi là bo mạch đồ họa (Graphics Adapter), thiết bị đồ họa … là thiết bị có nhiệm vụ xử lý các thông tin về hình ảnh trong máy tính, thông qua kết nối với màn hình (CRT hay LCD…) để hiển thị hình ảnh cho người sử dụng giao tiếp được với máy tính.
Bất kì máy tính cá nhân nào (Personal Computer) hay máy tính xách tay (Laptop) cũng đều phải có Card màn hình. Tên gọi phổ biến của nó là VGA (VGA còn được hiểu là 1 chuẩn kết nối phổ thông: Analog or D-Sub 15pin ). Có nhiều cách phân biệt card màn hinh như phân biệt theo dạng vật lý, theo chip xử lý (GPU), theo cách giao tiếp với bo mạch chủ (Mainboard) như PCI, AGP, PCI Express … và còn theo hãng sản xuất ra thiết bị. Hiện nay ở VN, 2 hãng sản xuất card màn hình lớn nhất là Gigabyte và Asus. Còn hãng cung cấp chip đồ họa thường thấy nhất là NVIDIA và ATI. Xem card màn hình rời và card onboard (card màn hình tích hợp trên mainboard) ở đây
[4] card âm thanh (soundcard) = thiết bị xử lý và tổng hợp âm thanh rồi xuất ra loa hay các nguồn thu khác như ampli,… Card âm thanh gồm các chip vi xử lý và các thiết bị bán dẫn khác được tích hợp trên một mạch điện tử. Nó kết nối với máy vi tính qua các khe cắm ISA hoặc PCI. Card âm thanh có các ngõ giao tiếp tương tự với các thiết bị như: Loa, Microphone, Ampli, CD/DVD Player,… Một số dòng card cao cấp còn có ngõ xuất tín hiệu số (SPDIF, Coaxial, Optical). Các thế hệ card âm thanh sau này đa số đều dùng chuẩn PCI để giao tiếp với bo mạch chủ của máy vi tính. Xem thêm các loại ở đây
[5] đấu địa chủ = một kiểu chơi tú lơ khơ, bắt nguồn từ tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc, trò này gồm ba người chơi, hình thức có thể trưc tiếp hoặc qua mạng