Edit: Sa Thi Âm từng nghĩ Bùi Thời Khởi không bao giờ bị rám nắng vì ngày nào cậu cũng chơi bóng rổ dưới cái nắng gay gắt nhưng da vẫn trắng đến mức khiến con gái phải ghen tị. Cho đến hôm nay.
Cô nhận ra mục đích tồn tại của Bùi Thời Khởi là để lật đổ hết tất cả những gì mà cô cho là chân lý.
“Sao cậu đen thui thế?” Nữ sinh không dám tin, chà mạnh cánh tay cậu, không bị phai màu mà vẫn đen: “Đừng nói là cậu dại dột đi theo con đường của Cổ Thiên Lạc nha? Cậu có biết là sau khi chú ấy nhuộm đen đã mất bao nhiêu fans không?”(1)
(1) Cổ Thiên Lạc: nam diễn viên nổi tiếng người Hongkong. Anh có nước da rất trắng, nhưng anh cho rằng đàn ông da trắng trông không được rắn rỏi nên đã đi nhuộm đen da.
“Con nít con nôi, biết cái gì mà nói.”
“Tớ không biết, chắc cậu biết? Cậu thế này là rất không tôn trọng Hứa Tập An suốt ngày chống nắng đó.”
“Ê ê, thần tiên đánh nhau xin đừng liên lụy tới người phàm.” Hứa Tập An ngẩng đầu lên khỏi túi quà, thở dài: “Với lại Thi Âm à, bà yên tâm đi, Thập Thất ca đen vài hôm rồi trắng lại ngay ấy mà. Tui còn lo nó có bị bệnh bạch tạng không đây này.”
“Hứa Tập An, mày muốn chết phải không?”
“Tao chỉ… Này này, cưa cưa cưa cưa đừng siết cổ hự khụ khụ khụ…”
…
Cái góc của tổ tư vốn đang ảm đạm do kết quả kỳ thi tháng bỗng chốc ồn ã vì sự trở về của Bùi đại gia. Không, phải nói là nơi nào có Bùi Thời Khởi, nơi đó sẽ luôn có tiếng cười đùa, không thể nào an tĩnh được.
Có đôi khi ngay cả Thi Âm cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng con người này chẳng thích nói chuyện, cả ngày lười biếng, việc nào có thể động tay thì tuyệt đối không động miệng nhưng khung cảnh xung quanh cậu không bao giờ biến thành “Ngọn đồi câm lặng” hay “Bá vương học đường”(2), ngược lại nó giống như là phản ứng khi bỏ kẹo mentos vào coca(3). Tất nhiên, phản ứng khi bỏ kẹo mentos vào coca không chỉ có vậy.
(2) Ngọn đồi câm lặng (tên tiếng Anh: Silent Hill): một bộ phim điện ảnh của Mỹ được sản xuất vào năm 2006.
Bá vương học đường (tên tiếng Anh: Crows Zero): loạt phim điện ảnh Nhật Bản.
(3) Bỏ kẹo mentos vào coca sẽ có một phản ứng hóa học tạo ra hiện tượng “phun trào”.
Bảo vật trấn lớp thử nghiệm Bùi Thời Khởi trở về nhận được chào đón nhiệt liệt của cả lớp, phải để thầy chủ nhiệm bận đấu trí đấu dũng với con khỉ đột thì mọi người mới có thể nghỉ lấy hơi được, chứ nếu mà không khí mấy ngày nay tiếp tục kéo dài, e rằng cả bọn ngộp thở chết ngắc mất.
Cái này gọi là bắn chim phải bắn con đầu đàn, tuy Bùi Thời Khởi không nói gì nhưng ở trong mắt thầy chủ nhiệm, cậu là con Phượng Hoàng diễu võ giương oai, còn mấy thằng nhãi suốt ngày ồn ào vây xung quanh cùng lắm là bầy quạ, xử lý sau cũng không muộn. Chỉ cần có Phượng Hoàng ở đây là có thể phân tán một nửa tinh thần và sức lực cũng như hoạt động giám thị của Lão Dương.
Mà những ai có quan hệ tương đối thân thiết với Phượng Hoàng còn chào đón cậu nhiệt liệt hơn cả, bởi vì có quà chứ sao.
Có câu nói rất hay, mua quà luôn là một trong những việc quan trọng khi đi du lịch, đặc biệt là với đại gia Bùi Thời Khởi có nhiều bạn bè. Đùa à, nghỉ học một tuần để đi chơi mà không mua quà cho đám bạn ở nhà chịu đắng nuốt cay học hành khổ sở thì có mà chết chìm trong biển nước bọt. Cho nên cậu khiêng một bao quà lên lớp.
Bạn bè cậu nhận được đặc sản, tượng gỗ, các sản phẩm được làm bằng vỏ sò, xà phòng, khăn len,… tuy không quý giá nhưng vô cùng đặc sắc. Hơn nữa, ở lứa tuổi của họ, chỉ cần nhận được quà là vui lắm rồi.
Cô bạn Thi Âm cũng không ngoại lệ, nhưng ngoài niềm vui đơn thuần như những người khác, cô còn thấy khó hiểu.
“Đây là cái gì?” Cô cầm hòn đá màu trắng, ngạc nhiên: “Cũng là đặc sản à?”
“Cứ cho là vậy đi.” Thiếu niên phát quà xong, vừa chuẩn bị đồ đạc để tới phòng giáo viên thi lại vừa hờ hững đáp: “Tớ nhặt dưới biển.”
“Nhặt á? Nhưng tại sao lại nhặt cái này cho tớ, có ẩn ý gì ư?”
“Cậu không thấy nó rất giống cậu à?”
Thi Âm nhìn hòn đá trong tay, không có hình dáng đặc biệt gì, chỉ tròn tròn dẹt dẹt hệt mấy hòn đá trên bãi biển thôi, nó thuần màu trắng, nhưng cũng chỉ là màu trắng bình thường, gõ xuống mặt bàn phát ra tiếng kêu cùm cụp, là tiếng mà gõ hòn đá nào xuống mặt bàn cũng sẽ phát ra.
“Rốt cuộc giống tớ chỗ nào?” Thậm chí cô còn cắn hòn đá, mặt hiện rõ sự khó hiểu: “Hình dáng? Tiếng động? Màu sắc? Hay là tính chất? Có thấy gì đặc biệt đâu.”
“Chậc, chứng loạn thị của cậu nặng thế. Nhìn kỹ đi nhìn kỹ đi, có thấy hoa văn không? Nhìn sát vào, mép bên phải kia kìa, có thấy hình ảnh đứa con gái tết tóc đuôi sam không? Đó, nhìn kỹ thêm chút nữa…”
“Bùi Thời Khởi, cậu chơi tớ đó hả?!”
Đợi đến khi nữ sinh phát hiện, giận dữ ngẩng phắt đầu lên, thiếu niên đã ngã xuống ghế cười ngặt nghẽo: “Ha ha ha ha Thi Âm à, cậu sống tới ngày hôm nay mà không bị ai cầm cây kẹo bông dụ đi quả là kỳ tích.”
“… Cho nên, rốt cuộc tại sao lại cho tớ cái này? Cậu đem hòn đá ở bán cầu Nam vượt ngàn dặm xa xôi về cho tớ chắc phải có lý do gì đó chứ?”
“Đã nói là trông nó rất giống cậu còn gì.”
“Thứ lỗi cho mắt tớ kém, thực sự là không thấy giống chỗ nào luôn.”
“Nếu dễ dàng nhìn ra thì sao lại tặng cậu được chứ.” Cậu chầm chậm giơ hai cây bút lên, tiêu sái vẫy tay với cô: “Tiểu gia đi thi đây, bái bai.”
“…”
He mother’s.
Thi Âm rất muốn chọi hòn đá vào đầu cậu.
“Đừng mắng người khác.” Đằng trước vang lên tiếng nam sinh vừa phách lối vừa biếng nhác, “Món quà của cậu quý giá lắm đó, đừng có mà được tiên đòi voi.”
… Là được voi đòi tiên anh hai ơi, nhưng thôi, cô lười chỉnh lại lắm rồi.
***
“Không đúng không đúng, mấu chốt là cậu ta tặng cho cậu một lọ cát với một hòn đá thật á?”
Vào giờ chạy bộ buổi chiều hôm nay, Giang Diệu và Thi Âm xin ở lại phòng học nghỉ ngơi vì tới kỳ con gái.
Thi Âm đang làm bài tập Vật lý, Giang Diệu rảnh rỗi xem xét món quà mà bạn mình được tặng, cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Cát và đá… Có ẩn ý gì chăng? Chẳng hạn như lòng rắn như đá, ái tình tựa cát?”
“Thôi đi.”
“Tớ nói thật đó. Cậu nhìn quà của tụi nó đi, ngay cả cái túi đựng cũng không có, tớ rất chi là nghi ngờ cậu ấy ra chợ mua sỉ.”
“Vậy cũng còn hơn hòn đá. Cậu nghe lý do của cậu ta rồi đó, tự dưng bị sỉ nhục ngoại hình.”
“Hừm, xét kỹ lại, chỉ có quà của cậu là đặc biệt thôi, cậu nghĩ đi, ít nhất là cậu ta cẩn thận chọn quà cho cậu.”
“Giang Diệu, tụi mình là bạn thân, chẳng lẽ cậu cũng thấy hòn đá đó giống tớ?”
“… Tất nhiên cậu không xấu vậy rồi.” Giang Diệu vẫn cố gắng nói đỡ cho nam chính phim thần tượng do chính mình làm biên kịch: “Có thể là, có thể là do người bình thường không thể hiểu nổi thẩm mỹ của nhà nghệ thuật, cũng giống như hồi chiều cô Mỹ thuật nói cái ông Bi Eo Măng Giôn gì đó bán phân của mình tới triệu rưỡi tệ đấy.”
“Piero Manzoni.”(4)
(4) Piero Manzoni (13/7/1933 – 6/2/1963) là một quý tộc, nghệ sĩ người Ý. Ông có những tác phẩm độc đáo như loạt trứng luộc in hình vân tay của ông hay hàng loạt quả bóng nay được ông thổi có tên “Hơi thở của nghệ sĩ” (Artist’s Breath). Năm 1961, tác phẩm nổi tiếng “Phân của nghệ sĩ” (Artist’s Shit) được ra đời. Ông đã chế tạo tổng cộng 90 hộp thiếc, mỗi hộp chưa 30g phân. Tác phẩm này nhằm nhấn mạnh và châm biếm tính nhẹ dạ của nhiều nhà sưu tầm sau Thế chiến 2, những nhà sưu tầm này có thể bỏ cả đống tiền ra để mua bất cứ thứ gì, kể cả phân, nhờ sự bùng nổ kinh tế. Đến năm 2017, mỗi hộp phân của Piero Manzoni có giá trung bình khoảng 6,8 tỉ đồng.
“Ừa đó. Có khi trong mắt Bùi Thời Khởi, hòn đá này rất chi là trong sáng thuần khiết tựa như hình tượng của cậu ở trong lòng cậu ấy vậy đó…”
“Dòng sông ly biệt xưa rồi Diễm ơi.” Thi Âm vỗ đầu cô bạn, “Hơn nữa cậu có nhớ hồi chiều thi lại xong, cậu ta đã nói gì không?”
“Nói gì?”
“Cậu ta công kích Lỗ Tấn tiên sinh đó. Trong phạm trù kiến thức Văn học của cậu ta hoàn toàn không có phương pháp tu từ ẩn dụ.”
Nữ sinh cột tóc thành đuôi gà, đeo cặp sách, nói rất chắc chắn: “Tóm lại, Giang Diệu à, tớ thà tin Bùi Thởi Khởi đứng dưới dãy phòng học xếp nến thành hình trái tim rồi vừa đàn guitar vừa hát tình ca tặng tớ chứ sẽ không đời nào tin cậu ta gửi gắm tình cảm vào một hòn đá. Cậu hiểu chứ?”
“… Sơ sơ. Ớ, cậu đi đâu vậy? Còn chưa tan học mà.”
“Tới căn tin. Ninh Từ nhắn tin cho tớ nói cậu ấy đang chạy bộ thì bị ngã, vô phòng y tế rồi, nhờ tớ tới căn tin mua cơm cho cậu ấy.”
“Ôi mợ, hai cậu dám lén đem theo điện thoại! Chờ nữa, chậm thôi, tớ đi với, tớ đi với cậu luôn. Thật là, rốt cuộc hai đứa cậu bị làm sao vậy, trước kỳ nghỉ cậu bị thương, sau kỳ nghỉ thì tới lượt cậu ấy, từ bao giờ chạy bộ biến thành bộ môn vận động nguy hiểm nhất vậy?”
Tiếng nói ríu rít xa dần, trong phòng không còn ai cả, hoàn toàn tĩnh lặng. Bất chợt, cánh cửa sau của phòng học được làm bằng sắt bị gió xô đẩy kêu lên rền rĩ, cuốn theo ánh hoàng hôn dập dờn uốn lượn.
Ánh tà dương xuyên qua ô cửa sổ rót màu vàng dìu dịu lên hòn đá nằm bên cạnh hộp bút, trông rất… bình thường.
Nhưng cũng có điểm đặc biệt. Ít nhất, nó chứng kiến lần đầu tiên Thi Âm hiểu sai về kiến thức Ngữ văn của Bùi Thời Khởi.
Thập Thất ca có biết biện pháp tu từ ẩn dụ.
Hôm đó trên hải đảo, Bùi Thời Khởi và nhóm bạn thân đi lặn, sẵn tiện nhặt vỏ sò để xem có may mắn vớ được ngọc trai hay không. Kết quả là trên đường quay về, cậu bị một hòn đá ở chỗ nước cạn hấp dẫn.
Hòn đá tròn tròn dẹt dẹt, toàn thân trắng bóc, bị nước biển xô qua đẩy lại dưới ánh nắng. Sóng biển dập dờn, vô số lần đẩy nó lên bờ. Nó lẳng lặng chịu đựng, ngoan ngoãn quay cuồng giữa thủy triều, sau đó chờ sóng biển thối lui lại lăn trở về chỗ ban đầu. Cuối cùng, không biết chuyện gì xảy ra, sau vô số lần lặp đi lặp lại, hòn đá đó vô tình lăn tới gần một hòn đá to hơn. Hòn đá to chặn sóng biển thay nó, nó an ổn trốn ở đó, thỏa thuê chườn bụng phơi nắng.
… Sao cứ thấy giống Thi Âm thế nhỉ? Quả thật giống y đúc.
“Thập Thất, thộn ra đó làm gì, về thôi.” Thằng bạn chí cốt chạy qua gọi cậu, huơ tay trước mặt cậu: “Mày nhìn gì đấy?”
Cậu nhìn chằm chằm hòn đá, hỏi: “Mày có thấy hòn đá kia cực kỳ gian trá không?”
“… Anh hai à, tao lạy mày từ dưới quần đùi lạy lên đấy, về nhanh còn ăn cơm.”
Bùi Thập Thất phớt lờ cậu ta, đi về phía trước nhặt hòn đá lên. Lúc nhặt, cậu bất cẩn để rơi trai ngọc môi đen xuống nước.
“Thập Thất, vỏ trai của mày rớt kìa.”
“Rớt thì thôi.”
“Gì vậy ba, rớt xuống chỗ cạn mà, lượm đi.”
“Không lượm.” Cậu cầm hòn đá, uể oải bước đi, “Như vậy thì nó mới càng đáng giá.”
Ít nhất là nếu đối phương chê bai giá trị của món quà này, cậu còn có thể hùng hồn nói cho cô biết: “Hòn đá này có giá bằng một hạt ngọc trai đen đó.”(5)
Sau khi cô biết quá trình nhặt đá, có thể cô sẽ tức chết vì vô duyên vô cớ tổn thất một hạt ngọc trai.
(5) Trai ngọc môi đen là một loài trai ngọc trong họ Pteriidae giúp cho ra ngọc trai đen Tahiti quý hiếm bậc nhất.
… Nhưng đáng tiếc có vẻ như nữ sinh không quan tâm lắm tới giá trị món quà mà chỉ khư khư tìm hiểu ý nghĩa ẩn giấu của hòn đá.
“Tại sao? Tại sao tại sao? Rốt cuộc là tại làm sao lại tặng hòn đá này?” Có một câu mà cứ hỏi miết.
Nhưng nó có ý nghĩa ẩn giấu gì thì ngay chính Bùi Thời Khởi cũng không nói được.
“Chỉ là thấy nó cực kỳ giống cậu thôi.”
Trong giây phút đó, ngay tức khắc tớ nghĩ đến cậu. Bất kể là giả vờ yếu đuối, lén lút phản công hay là mưu mô xảo quyệt, thậm chí tư thế ngoan ngoãn, vô tội nằm phơi nắng của nó cũng cực kỳ giống cậu.
Nhưng chuyện như thế có nói sao thì người khác cũng không hiểu.
Tựa như dù có dùng cả đời, Bùi Thập Thất cũng không tài nào hiểu nổi tại sao mấy nhà thơ thời cổ đại chỉ ngắm trăng thôi mà cũng đứt ruột đứt gan, nhìn có cọng cỏ mà tim cũng đau như cắt cho được.
Tương tự, những người khác mãi mãi không thể hiểu tại sao cậu nhìn một hòn đá vô tri lại bất chợt cảm thấy nó giống hệt Thi Âm. Thậm chí ngay cả chính cậu cũng không muốn suy ngẫm về điều huyền bí này.
Cho nên, khi sau Thi Âm và Hứa Tập An, đến lượt Ninh từ hỏi vấn đề này, thiếu niên bực dọc đáp: “Cậu hỏi làm gì?”
“… Ơ.”
Cảm nhận được sự nóng nảy của cậu, nữ sinh cắn môi, yên tĩnh ngồi im trên ghế đợi bác sĩ bôi thuốc, không dám nói gì nữa.
Hôm nay trong giờ chạy bộ buổi chiều, chạy được nửa đường thì đội ngũ bỗng nhiên náo loạn.
Hóa ra là Lạc Hạnh và học sinh mới Ninh Từ chẳng biết tại sao lại đánh nhau, mái tóc dài của Lạc Hạnh bị xổ tung, quần áo xốc xếch, trên mặt trên cổ toàn là vết móng tay cào, ngồi xụp dưới đất khóc to. Tất nhiên Ninh Từ cũng chẳng khá hơn là bao, thậm chí còn thảm hại hơn, cô bị đẩy vào bụi cỏ, chân và cánh tay bị trầy trụa một mảng lớn, mất năng lực hoạt động.
Thầy chủ nhiệm nhanh chóng ra lệnh cho Bùi Thời Khởi lúc này đang thay thế Thi Âm dẫn đầu đội chạy đưa Ninh Từ tới phòng y tế, ai bảo cậu cao ráo chứ, hơn nữa da sạm đi mấy tông sau kỳ nghỉ nên thoạt trông rất khỏe mạnh.
“Bùi Thời Khởi, em cõng Ninh Từ tới phòng y tế xử lý vết thương, nhân tiện hỏi rõ ràng đã xảy ra chuyện gì rồi quay lại báo cáo với thầy.” Thầy chủ nhiệm phân phó.
Cho nên nam sinh dựa vào lưng ghế, lơ đễnh thẩm vấn: “Tại sao các cậu đánh nhau?”
“…”
“Nói đại lý do đi, có thể ứng phó với Lão Dương là được.”
“Cậu ta chửi bới trước… khó nghe lắm.”
“Nguyên nhân chửi bới là gì?”
“Không biết… Vô duyên vô cớ sáp lại gần tớ, nói tớ lừa lọc, dối trá, hai mặt… và còn nhiều lắm.”
“Cậu đánh Lạc Hạnh trước đúng không?”
“… Đúng vậy.” Cô im lặng một hồi, “Tớ biết là tớ quá đáng, tớ sẽ… sẽ đi xin lỗi.”
“Tùy cậu.” Giọng nam sinh biếng nhác, “Đó chỉ được coi là phòng vệ thôi.”
“Nhưng lấy bạo lực chế ngự bạo lực chỉ càng khiến mình nhận thêm thương tổn, người thiện lương sẽ không nghĩ trăm phương ngàn kế để trả thù mà là đường đường chính chính phản kích hoặc lựa chọn tha thứ.
… Nhưng tiếc là tớ không làm được như vậy. Nếu kẻ địch không bị trừng phạt ngay lập tức, tớ sẽ không thể ngồi chờ kẻ đó bị báo ứng, cũng không tin ông trời có thể trừng phạt kẻ thủ ác, mà tớ sẽ ra tay.
Đáng sợ nhỉ. Tuy tớ không phải là người bạo lực hay ủng hộ bạo lực nhưng tớ là người thực tế.”
Những lời này… sao mà giống phong cách của con nhóc Thi Âm quá vậy? Cậu nhíu mày, hai đầu lông mày thoáng hiện sự kinh ngạc.
Đây thực sự là những lời mà Ninh Từ vô thức bật thốt, nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy biểu cảm của thiếu niên, ma xui quỷ khiến cô bồi thêm một câu: “Tớ chỉ nói lung tung thôi. Trước đây có xem một phim học đường của Hàn, em gái bị mất trí nhớ đi học thay cho chị gái bị mất tích… Sau khi xem phim đó, chả hiểu sao tớ lại nghĩ như vậy nữa.”
Yên tĩnh vài giây, không có bất cứ hồi đáp nào.
Nữ sinh bối rối bổ sung: “Hơn nữa Thi Âm… Thi Âm cũng nghĩ vậy.”
“Nhìn ra được, suy nghĩ này rất hợp với kẻ bị bệnh suốt ngày nghĩ mấy chuyện không đâu như cậu ấy, chắc là cậu bị cậu ấy lây nhiễm.” Nam sinh uể oải đứng lên, “Nếu không còn gì bổ sung nữa thì tớ sẽ báo cáo những điều vừa rồi với Lão Dương.”
“… Hết rồi.”
“Ok, tớ đi đây, chúc cậu sớm bình phục.”
…
Từ “cạch” đến “rầm”, sáng rồi lại tối. Bóng dáng của nam sinh biến mất sau cánh cửa, mang theo ánh nắng vàng dịu dàng đi xa, không chút lưu luyến.
Ninh Từ nắm chặt vạt áo, môi bị cắn mạnh gần như muốn bật máu.
Không biết vì sao lại nói những lời đó, nó vượt khỏi tầm kiểm soát của não mà cứ bật thốt ra.
Chỉ cần cho cô ba giây, không, hai giây để suy nghĩ thôi, cô sẽ không nói thế, bởi đó là sao chép, là đạo văn, là phạm tội…
“Đau ở đâu hả em?” Chị bác sĩ hoảng hốt: “Hay do chị mạnh tay quá?”
“Dạ?”
“Em khóc kìa, có sao không?”
“… Dạ.” Không sao.
Bởi vì không biết mình khóc, cũng chẳng hiểu tại sao lại vô thức nói như vậy, càng không biết là thiện ý hay ác ý, trong lòng Ninh Từ bỗng thấy mơ hồ.