Và Cậu Bước Đến

Chương 37: Chương 37




Edit: Sa “Rừng rậm rất tàn khốc. Xuất sắc vượt trội, cá lớn nuốt cá bé, giữa động vật với nhau cũng có ngươi lừa ta gạt. Để chứng minh chúng không phải là không có ý nghĩa gì đối với khu rừng, cũng để chứng minh mình có tư cách tiếp tục sinh tồn, tất cả con vật đều vắt óc nghĩ biện pháp, mà mục đích của biện pháp đó chỉ có một: không bị thay thế.”

“Thi Âm.” Ngoài cửa vang lên tiếng bạn học gọi: “Có người tìm cậu.”

Thi Âm khép quyển kịch bản lại, nhìn ra cửa. Một nam sinh đang dựa vào lan can nhìn cô cười, tóc đuôi vịt, dáng cao ráo, bên trong mặc chiếc áo thun in dòng chữ tiếng Anh, bên ngoài mặc chiếc áo khoác da, quần dài đen, đôi giày khác màu, từ đầu xuống chân là minh chứng hoàn hảo cho hai chữ: nhiều tiền.

Tuy Thi Âm không biết cậu ta ăn mặc kiểu đó ở trong trường là để tham gia chương trình truyền hình hay muốn làm ngôi sao học đường nhưng vì phép lịch sự và tránh phiền phức, cô vẫn đi ra ngoài, đứng cách xa cậu ta nửa mét, giọng nói vô cùng khách sáo và xa lạ:

“Xin hỏi tìm tớ có việc gì?”

Nam sinh nhiều tiền trước mắt tên là Vương Vũ. Đúng vậy, chính là bạn học Vương Vũ có kinh nghiệm tình trường phong phú. Tuy Giang Diệu cho rằng “Vương Vũ thích cô nhưng không được đáp lại nên mới thẹn quá hóa giận mà theo đuổi Quách Mạn Trân” là bí mật kinh thiên động địa nhưng thân là nữ chính, Thi Âm đã biết chuyện này từ lâu.

Hồi lớp mười, Thi Âm vì tò mò mà ghi danh tham hội học sinh, kết quả bị phân đến tổ học tập siêu chán, điều khiến cô hoàn toàn mất hứng thú là bị tổ trưởng tiền nhiệm phó thác gánh nặng “Vậy bọn anh giao cho em”, cuối cùng dứt khoát kiên quyết rút lui. Nhưng làm việc ở hội học sinh giúp cô quen biết rất nhiều người, trong đó có Tổ trưởng Tổ Thể dục Vương Vũ trước mặt đây.

Chỉ một tuần sau ngày khai giảng, cậu ta đã viết thư tình cho cô, tài nghệ văn chương ngang ngửa Bùi Thời Khởi, nói cô đẹp “nghiêng thùng đổ nước” nên “vừa gặp đã thân”, hy vọng cùng cô “lá lành đùm lá rách”. Ba câu thành ngữ quan trọng không viết sai thì cũng là dùng sai trường hợp.

Tất nhiên Thi Âm không thể “lá lành đùm lá rách” với kẻ não rỗng như vậy được nên ngay cả thư tình còn chẳng đọc nghiêm túc chứ đừng nói là hồi đáp.

Có lẽ đối phương cũng chỉ mang tâm lý thử một lần xem sao, thấy cô không đoái hoài thì cũng không có động thái nào nữa. Cho nên, vì bài vở bận rộn, lại có nhiều hoạt động phong phú ngoài giờ học, Thi Âm đã… ném cả người lẫn chuyện này ra sau ót, thậm chí ngay cả mặt mũi và tên tuổi của đối phương cũng quên nốt.

Mãi đến học kỳ hai lớp mười, lúc sắp nghỉ hè, cô mới nghe người khác nói có bạn học tên là Vương Vũ tỏ tình với Quách Mạn Trân. Quách Mạn Trân được tỏ tình chẳng có gì lạ, dù sao so với Thi Âm “quá mức ưu tú, không dám vấy bẩn” thì Quách Mạn Trân được các bạn nam quý mến hơn nhiều, nhưng mấu chốt là trong lời tỏ tình của bạn học Vương Vũ có câu thế này:

“Tuy họ đều nói Thi Âm là nữ thần nhưng với tớ, cậu xinh đẹp và sâu sắc hơn ả nhiều, ả vừa ham hư vinh vừa chảnh chọe, thằng nào mù mới thích ả.”

“Ả” Thi Âm nghĩ cái này được gọi là nằm không cũng trúng đạn trong truyền thuyết, không biết hôm nay cậu ta tới tìm kẻ vừa ham hư vinh vừa chảnh chọe này để làm gì.

Bạn học Vương Vũ ở trước mặt nở nụ cười ma mị, vuốt tóc ngầu lòi: “Thi Âm, cậu ăn sáng ngon không?”

Nữ sinh nhíu mày, chậc, sao bỗng dưng ai cũng quan tâm tới bữa sáng của cô hết vậy? Cơ mà nói tới bữa sáng…

“Hồi sáng tớ thấy mẹ con cậu ở tiệm bánh mì.” Đối phương tiếp tục nhếch môi cười, làm ra vẻ rất cool ngầu rất ân cần: “Vừa khéo tớ mua hai phần, lên lớp tìm cậu nhưng không thấy cậu đâu nên đã nhờ bạn học lớp cậu đặt trên bàn cậu.”

Thi Âm nhớ lại. Sáng nay ở trước cửa tiệm bánh mì, mẹ luôn nói cô chỉ ăn hai cái bánh bao kim sa thì sẽ đói nên đã lôi cô vào mua một túi bánh sandwich, chắc là lúc nói chuyện đã bị vị bạn học trước mắt đây nghe thấy. Mà theo lời cậu ta nói, bữa sáng trên bàn…

Nữ sinh khẽ nhướn mày. Cô cứ tưởng phần cơm nắm và sandwich là của Bùi Thời Khởi đền bù cho cô vì đã ăn sạch bánh sandwich của cô chứ, kết quả đó lại là sự “quan tâm yêu thương” của bạn học Vương Vũ này ư?

Haiz, thật là…

Thi Âm bỗng rất muốn nôn hết phần cơm nắm vừa ăn xong ra ngoài.

“Ối, ngại quá.” Cô xin lỗi mà thái độ không có vẻ gì là đang áy áy, “Tớ tưởng người khác, hỏi thì thấy không ai nhận nên đã vứt rồi.”

Nếu là tình huống bình thường, ăn nhầm đồ của người khác hẳn sẽ hỏi bao nhiêu tiền để trả lại, nhưng Thi Âm không muốn dây dưa lằng nhằng như thế, thà dứt khoát làm kẻ bất lịch sự cho đỡ tốn thời gian còn hơn. Song không ngờ vị Đạo Minh Tự phiên bản lỗi này lại rất rộng lượng, cười:

“Không sao, là do tớ không nói rõ. Thế bây giờ cậu có đói không, tớ chuẩn bị đi căn tin, cậu có cần mua gì không?”



“Tớ không đói, không cần, cảm ơn cậu.” Nữ sinh dựa vào lan can, dời mắt đi chỗ khác, dùng sự lịch sự xa cách để biểu đạt lời từ chối của mình: “Xin hỏi cậu còn chuyện gì khác không?” Ngụ ý là nếu không còn chuyện gì thì biến nhanh giùm.

Tuy nhiên, rất đáng tiếc, người sống trong phim thần tượng cần sở hữu một năng lực cực kỳ quan trọng là không biết nhìn sắc mặt người khác.

“Là thế này, có vài lời, sau khi suy nghĩ, tớ quyết định nói rõ ràng với cậu…” Ánh nắng rải đầy hành lang, nam sinh giả bộ cool ngầu ngượng ngùng gãi đầu: “À thì, lúc ở hội học sinh trước đây, lần đầu tiên họp mặt, tớ đã chú ý tới cậu…”

Ớ?

Ánh mắt Thi Âm dần ngưng tụ lại, từ đây nhìn xuống, vừa khéo đối diện với phòng vũ đạo ở lầu một, ô cửa sổ khổng lồ sát đất không được kéo rèm nên có thể nhìn thấy cảnh tượng trong phòng.

Quách Mạn Trân đã mượn chìa khóa phòng vũ đạo để gọi các diễn viên đi tập kịch nhân tiết thứ năm, cũng chính là giờ tự học của sáng thứ tư hôm nay.

Không biết Bùi Thời Khởi được thầy trưởng ban chủ nhiệm thả ra từ bao giờ, lúc này cũng ở trong phòng tập luyện. Khoảng cách quá xa nên không thấy rõ nét mặt, chỉ biết là hình như cậu đang cười, nghiêng người dựa vào ô cửa kính, hoàn toàn không có vẻ gì là sợ độ cao, tư thế nhàn nhã như đang chơi, đứng gần cậu là Ninh Từ, đứng quay lưng về phía cửa sổ. Ở bên cạnh cậu, cô ấy như một cô gái bé nhỏ thường xuyên ngẩng đầu nhìn cậu, níu lấy vạt áo đồng phục, trông vô cùng rụt rè. Khéo hơn nữa là ánh nắng chiếu loang lổ lên ô cửa sổ, nhìn từ góc độ này, hình ảnh trước mắt hệt như những cảnh tươi đẹp trong các bộ phim tình cảm lãng mạn.

“Tớ nói với Quách Mạn Trân những lời đó, chẳng qua là vì giận dỗi mà thôi, cậu cũng biết đấy, con người tớ…”

Giơ tay. Không biết đang tập cảnh gì, Ninh Từ nhảy về sau mấy cái, va phải xà ngang bên cạnh cửa sổ, bị mất trọng tâm, cả người đổ nhào về phía bên phải. Thiếu niên nhanh nhẹn đỡ lấy cánh tay của cô ấy, vì thế nữ sinh ngã vào lòng cậu, sau đó lập tức đứng thẳng dậy, cúi người, chắc là đang xin lỗi và cảm ơn. Cậu đỡ trán cười, rạng rỡ như ánh nắng.

“Tuy cậu quả thật có khuyết điểm nhưng không sao, tớ có thể bao dung hết. Dù sao tớ cũng cảm thấy cậu không giống với những nữ sinh khác…”

Tầm mắt cố định. Tuy luôn biếng nhác tựa vào cửa sổ nhưng ánh mắt luôn hướng về cô gái làm mấy động tác dễ thương ở phía trước, tầm mắt cố định, không quan tâm người khác đang làm gì, chỉ nhìn về phía cô ấy. Chẳng qua nhìn về phía cô ấy… là rất bình thường, bởi vì chính cô cũng vậy, tuy chỉ nhìn từ xa, không thấy rõ biểu cảm, ngoại hình hay ánh mắt nhưng cũng cảm thấy Ninh Từ đeo tai thỏ là chói mắt nhất, không phải kiểu chói mắt vì ánh sáng lòe loẹt mà là chói mắt theo kiểu… có thể chú ý tới cô ấy dẫu cô ấy đang lẫn trong đám đông.

Ở nơi mà bạn không biết, ở thời điểm mà bạn không phát hiện, ở khung cảnh mà bạn không chạm tới, có người đang tỏa ra sức hấp dẫn lạ kỳ.

“Chúng ta từ ngoại hình đến quan điểm hay gia cảnh đều rất xứng đôi, trên thực tế tớ thấy ở cái tuổi này thì đã là trưởng thành rồi, không phải trẻ con nữa…”

Giờ lên lớp tại sao không ở phòng học? Là vì đi lên phòng giáo viên để nộp bài tập, thuận tiện nhận giấy chứng chỉ cuộc thi viết văn. Cuộc thi viết văn này là cuộc thi quốc gia uy tín, nếu được giải sẽ rất có lợi, vì vậy Thi Âm tham gia vô tình nghiêm túc.

Lúc nộp bài tập, thầy chủ nhiệm nói: “À đúng rồi, có kết quả cuộc thi viết văn XX rồi, Thi Âm, em phát giúp thầy nhé.”

Tuy cả lớp đều dự thi nhưng chỉ có hai tờ chứng chỉ.

Em Thi Âm vinh dự đạt giải ba toàn quốc cuộc thi viết văn XX lần thứ 21 với bài văn “Độc ảnh”.

Em Ninh Từ vinh dự đạt giải nhất toàn quốc cuộc thi viết văn XX lần thứ 21 với bài văn “Gió và Chim”.

Giải ba và giải nhất, chênh lệch rất rõ rệt, hơn nữa bởi vì được để gần nhau nên càng rõ rệt.

“Bài văn này Ninh Từ viết tốt lắm, thầy đọc thấy trình độ viết rất cao.” Thầy chủ nhiệm khen luôn miệng, sau đó nghĩ tới cái gì, gọi cô: “Đúng rồi Thi Âm, lần diễn kịch này giao cho Ninh Từ viết kịch bản đi, sắp thi giữa kỳ rồi, để em và Quách Mạn Trân nhẹ việc một chút.”

… Ơ?

Cô thoáng sững sờ nhưng nhanh chóng bình thường trở lại, nhoẻn cười: “Dạ.”

Rừng rậm rất tàn khốc. Xuất sắc vượt trội, cá lớn nuốt cá bé, giữa động vật với nhau cũng có ngươi lừa ta gạt. Để chứng minh chúng không phải là có ý nghĩa gì đối với khu rừng, cũng để chứng minh mình có tư cách tiếp tục sinh tồn, tất cả con vật đều vắt óc nghĩ biện pháp, mà mục đích của biện pháp đó chỉ có một: không bị thay thế.

“Vậy cậu nghĩ sao?”

Vai bị vỗ nhẹ, Thi Âm lấy lại tinh thần, nhìn thấy gương mặt ngượng ngùng của nam sinh.

“Nghĩ sao cái gì?”

Hoàn toàn không biết cậu ta đã nói gì, hiện tại suy nghĩ của cô rất ngổn ngang, không chú ý tới thật.

“Cậu nghĩ những lời tớ vừa nói thế nào?” Cậu ta sờ vành tai, xấu hổ: “Cậu có muốn thử hẹn hò với tớ không? Dù sao bất kể phương diện nào, bọn mình đều rất thích hợp.”

Thích hợp.

Thi Âm luôn thấy đây là từ mà người trưởng thành thường dùng.

Đối với thiếu niên thiếu nữ đương độ xuân thì, hẳn là nên nói thích nhau mà không cố kỵ gì. Mọi hành động, tấm lòng đều là thẳng thắn và chân thành, chẳng sợ sau này nhìn lại sẽ thấy hồi xưa sao mà mình trẻ con và buồn cười quá đỗi, nhưng loại trẻ con và buồn cười ấy lại khiến người ta quý trọng vô vàn.

“Ngoài thích hợp ra, tại sao cậu lại thích tớ?” Vốn nên khách sáo từ chối, nhẹ nhàng chặt đứt khả năng và vọng tưởng, đó mới là phong cách trước giờ của Thi Âm, song chẳng biết tại sao, giờ phút này, cô lại bất chợt hỏi như thế.

“Hả?” Đối phương thoáng bối rối.

“Tại sao cậu lại thích tớ?” Giọng nữ sinh nghi hoặc: “Là vì tớ xinh đẹp? Tốt tính? Học giỏi? Hay mỗi thứ một ít?”

“Tớ… Tất nhiên không phải vì những thứ bề ngoài này, nữ sinh xinh đẹp thì tớ gặp nhiều rồi, tớ không nông cạn vậy đâu. Tớ cảm thấy cậu rất đáng yêu, tấm lòng lương thiện, thuần khiết, chân thành, và cả… Tóm lại là vì nội tâm của cậu rất đẹp.”

“Ồ.” Cô gật đầu tỏ ý đã hiểu, trông như đang nghiêm túc suy nghĩ.

“Cậu đã biết tấm lòng của tớ rồi, vậy cậu… nghĩ sao?”

Nghĩ sao?

“Tớ vốn nghĩ dùng phương thức gì để trả lời cậu mà không làm cậu tổn thương, nhưng nếu vì những thứ này mà cậu mới thích tớ, vậy thì dễ rồi.”

“Vương Vũ, cậu tên là Vương Vũ đúng không?” Nữ sinh cong môi, giọng nói mềm mại, ngữ điệu chậm rãi, nghe rất dễ chịu: “Cậu vẫn nên đổi mục tiếu đi, bạn học Vương Vũ à.”

“Cái, cái gì?”

“Tuy hơi có lỗi nhưng hình như tớ hoàn toàn không phải như cậu nghĩ. Cậu nói tớ lương thiện, thuần khiết, chân thành… Ừm, hoàn toàn không phải.”

“Huống hồ,” Cô dừng lại, như đang tìm từ ngữ thích hợp, “Trước khi bàn về chuyện thích, lúc đầu tớ cảm thấy loại người cả ngày sống trong mộng như cậu, xoi mói vô duyên lại cứ nghĩ là ý kiến cá nhân, còn theo chủ nghĩa ảo tưởng, chúng ta… thực sự không thích hợp.”



Người hiểu rõ bạn nhất thường là kẻ ghét bạn nhất, hơn nữa còn là vì yêu mà sinh hận.

Thi Âm cảm thấy những lời này rất đúng.

Vừa ham hư vinh vừa chảnh chọe, là cô. Lạnh lùng, thù dai, trả thù khi có cơ hội, cũng là cô. Thậm chí thành tích, tính cách, năng lực làm việc cũng chỉ là công cụ để giành lấy sự chú ý.

Từ quãng thời gian nào đó, bắt đầu khao khát sự quan tâm, muốn được mọi người chú ý, muốn được ghi nhớ, muốn được ngước nhìn chứ không phải là kẻ vô danh trộn lẫn trong đám đông. Muốn trở thành “nhất”, muốn trở thành “duy nhất”.

Bởi vì thiếu gì sẽ muốn nấy.

Muốn trở thành đứa con mà bố mẹ thương “nhất”, là bảo bối “duy nhất”. Thất bại.

Muốn trở thành người bạn thân được bạn bè quan tâm “nhất”, là người bạn “duy nhất” để tâm sự. Cũng thất bại.

Muốn trở thành cô gái được người thương quan tâm “nhất”, là cô gái “duy nhất” mà người thương quan tâm. Đang trong quá trình thất bại.

Không phải là không nhận được, mà là những gì nhận được không đủ so với kỳ vọng. Cho nên tuy nhìn thì thấy cái gì cũng có nhưng trên thực tế lại rất ít khi được cười sảng khoái, cũng không cảm nhận được niềm hạnh phúc nào.

Thi Âm ngẫm nghĩ, cuối cùng nhận ra là bởi vì cô quá tham lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.