Và Cậu Bước Đến

Chương 52: Chương 52




Edit: Sa Khoe ra.

Thi Âm tưởng bên trong có lẽ là căn phòng bày biện những thứ như bằng khen, huy chương, cúp,… nhưng vừa mở cửa phòng liền thấy một hàng tủ thủy tinh được dựng đứng y như mấy gian phòng triển lãm.

Trên hộc tủ được thiết kế như khung kệ bày đủ loại đồ vật, cái nào cái nấy sặc sỡ sắc màu. Bốn tủ thủy tinh bên phải đựng toàn mô hình máy bay và kiến trúc. Ngoài ra còn có rubik, sport stacking(1), bóng rổ có chữ ký, v.v…

(1) Sport stacking là một môn thể thao, cách chơi là xếp chồng 9-12 chiếc cốc được thiết kế đặc biệt theo trình tự sao cho nhanh nhất.

“Cậu mê mô hình à?”

Thi Âm đứng trước một mô hình kiến trúc, thấy hơi tò mò. Đây là chiếc mô hình lớn nhất trong tủ thủy tinh, cao sáu tầng, được nối với nhau bằng bậc thang, ở giữa có rất nhiều thiết kế chạm rỗng, cầu thang không sát tường vừa uyển chuyển vừa vững chắc, mang đậm phong cách hiện đại.

“Hồi đó muốn làm kiến trúc sư.” Giọng nói quen thuộc vang lên kề bên tai, lúc này cô mới phát hiện nam sinh đứng đằng sau lưng mình tự bao giờ. Tay cậu lướt qua bờ vai cô để mở cửa tủ thủy tinh, những ngón tay thon lướt nhẹ trên thân mô hình: “Hai căn này là nhà chính, mặt hình cung được lắp tấm quang năng để hấp thụ năng lượng mặt trời ở mức tối đa, bên dưới là khu vui chơi, còn chỗ cầu thang là gian nhà phụ, ngăn được tia bức xạ, có thể dùng để làm phòng làm việc…”

Cậu nói rất chậm, giống như đang kể truyện cổ tích, giải thích từng cái từng cái một cho cô, trong giọng nói lộ ra mấy phần tự đắc.

Thi Âm không hiểu gì hết, từ bố cục cho tới nguyên vật liệu hay nguyên lý tuần hoàn không khí, nhưng vì giọng nói của thiếu niên quá cuốn hút nên cô nghe đến mê mẩn, thậm chí còn không dằn được mà giơ tay sờ lên mô hình, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu làm cái này hồi nào thế?”

“Tầm mười lăm mười sáu tuổi, làm gần một năm rưỡi, sửa vô số lần, cái này coi như là thành phẩm cuối cùng.”

“… Tuy tớ nghe không hiểu gì nhưng vẫn thấy nó rất đẹp.”

Cậu nhướn môi, giọng biếng nhác: “Khi đó tớ cực kỳ tự tin, thậm chí còn lấy danh nghĩa của anh họ phía ngoại để mang tác phẩm này đi tham gia cuộc thi thiết kế kiến trúc dành cho sinh viên.”

“Bị rớt?”

“Không đến mức bị rớt nhưng chỉ được giải bạc. Ban giám khảo đánh giá là tính lý thuyết rất tuyệt nhưng tính ứng dụng vẫn còn đang tranh luận, lợi ích và hiệu quả kinh tế không cao. Từ đó, ông hiểu ông không có năng khiếu làm kiến trúc sư.”

“…”

“Sao thế?”

“Hiện giờ tớ đã không hiểu từ năng khiếu có nghĩa là gì nữa rồi.”

Thiếu niên nhướn mày, cười: “Tớ nói thật đó.”

Bùi Thời Khởi thực sự nghĩ mình nhận định về bản thân hoàn toàn đúng. Nếu thiết kế ra một căn nhà mà kỹ thuật hiện tại khó có thể đáp ứng bản thiết kế với các nguyên vật liệu hiện có, kiến trúc sư chuyên nghiệp sẽ tìm thứ thích hợp để thay thế hoặc sửa luôn bản vẽ, còn Bùi Thời Khởi sẽ đi nghiên cứu kỹ thuật. Từ đó, có thể thấy cậu là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, à không, phải là người giàu có theo chủ nghĩa hoàn hảo.

“Mô hình máy bay này thì sao, cậu làm cũng vì muốn trở thành nhà thiết kế máy bay?”

“Ừm hứm.” Nam sinh nhíu mày nhớ lại: “Hồi cấp hai từng muốn vậy, khi đó còn thực tập ở xưởng sản xuất suốt kỳ nghỉ hè, cả ngày nghiên cứu linh kiện và bản vẽ, khai giảng cũng không chịu đi học, nếu bà cô của tớ không nói bà bị trầm cảm thì bây giờ tiểu gia đã được tuyển vào hãng sản xuất máy bay rồi.”

“Vậy vì sao sau đó lại muốn làm kiến trúc sư?”

“Có lẽ là…” Cậu thờ ơ cho đáp án: “Chốn phồn hoa có quá nhiều cám dỗ.”

“…”

Thi Âm cảm thấy Bùi Thời Khởi có điểm giống Giang Diệu, nhưng hình như cũng chẳng giống. Cậu cũng là người cả thèm chóng chán, hơn mười tuổi thích ngành hàng không khôn tả, hằng ngày mất ăn mất ngủ để nghiên cứu các nguyên lý chế tạo máy bay, rảnh rỗi là chạy tới xưởng sản xuất học tập, thậm chí còn suýt được trưởng bộ phận sản xuất nhận làm học trò, nhưng chưa tới nửa năm, cậu đã vứt máy bay ra sau đầu, bắt đầu đam mê thiết kế kiến trúc. Thậm chí hồi còn nhỏ hơn, cậu thích rubik, chơi hơn một năm, tham gia rất nhiều giải đấu, giành một loạt huy chương, kết quả là sau đó bỗng nhiên cảm thấy sport stacking vui hơn nên lại bắt đầu hứng thú đi thi sport stacking, rồi lại giành được một loạt cúp thưởng. Nhưng rồi có một ngày, cậu thấy mình lùn quá, muốn cao thêm mười centimet, vậy là bắt đầu chơi bóng rổ mỗi ngày, được vào đội bóng rổ của tỉnh, có thời gian là đi khắp thế giới xem thi đấu, xin được chữ ký của hai mươi mấy cầu thủ nổi tiếng lên cùng một quả bóng rổ, mang ước mơ trở thành cầu thủ bóng rổ tận năm năm. Sau đó, bóng rổ chỉ là niềm vui giải trí hằng ngày, nguyên nhân là cậu thấy mình đã đủ cao rồi, không muốn tự ép bản thân ăn theo chế độ dinh dưỡng nữa.



Đúng là cậu cả thèm chóng chán, liệt kê một loạt sở thích, hầu như không có ước mơ nào là quá lâu, nhưng cái cả thèm chóng chán của cậu thực sự lợi hại hơn người bình thường.

Thông minh có lẽ là món quà do ông trời ban tặng cho cậu, nhưng có một phần rất lớn nguyên nhân là mỗi khi làm việc gì, Bùi Thời Khởi đều dồn hết sức mình. Người bình thường thích chế tạo máy bay, đam mê thiết kế kiến trúc thì có lẽ chỉ đọc tài liệu, xem tạp chí, nắm bắt tin tức chuyên ngành, sau đó cố gắng học tập để thi đậu trường đại học chuyên ngành, còn cậu thì mua về một đống sách chuyên ngành rồi đọc mất ăn mất ngủ, sau đó chạy đi quan sát thực tiễn, tự thiết kế mô hình, xây dựng đội nhóm, thái độ của cậu tựa như cả đời sẽ đi theo ngành này vậy.

“Quan sát toàn cục, chọn nhiều con đường”, trong đầu cậu hoàn toàn không có quan điểm này.

“Tớ thấy cậu cứ như playboy cao cấp ấy.” Thi Âm ngẫm nghĩ, “Lúc thích thì hết lòng, lúc hết thích thì nhanh chóng đổi đối tượng. Tựa như Lý Ngao(2) từng nói: Tôi yêu em là một trăm phần trăm, nhưng bây giờ xuất hiện một người một ngàn phần ngàn nên em hãy tạm thời tránh ra.”

(2) Lý Ngao: nhà văn, nhà bình luận chính trị nổi tiếng người Đài Loan.

Thiếu niên biếng nhác dựa vào tường, vuốt chiếc cốc sport stacking, “Không giống.”

“Không giống chỗ nào?”

“Playboy là áp người không áp vật, còn tớ là áp vật không áp người.”

Nữ sinh trợn mắt, cười trêu: “Chưa chắc à nha.”

Cậu dời mắt sang nhìn cô, tựa như biếng nhác cũng tựa như nghiêm túc: “Chắc chắn.”

Thi Âm nhoẻn môi cười: “Được rồi, tớ nhớ lời thề của cậu hôm nay rồi đó.”

“Không cần nhớ, vốn không phải là lời thề.”

“Vậy thôi…”

“Tớ hiểu bản thân hơn bất cứ ai. Lúc vẽ bản thiết kế, ông đây không chợp mắt suốt ba ngày, hậu quả là phải vào bệnh viện. Mẹ tớ nói chưa từng thấy tớ chuyên tâm vào một việc nào như thế, vậy thì quyết định làm kiến trúc sư đi, chắc chắn sẽ đứng vững trong ngành. Tớ đã trả lời mẹ là không, chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi. Không nằm ngoài dự đoán, hơn nửa năm sau, ông không thèm đụng vào mô hình nữa.”

“…”

“Thi Âm, tớ đã nói với cậu về việc sinh vật ba chiều không thể nào lý giải được khái niệm vô tận chưa?”

“… Nói rồi.”

“Tiểu gia lợi hại ở chỗ khái niệm mơ hồ cỡ đó mà mẹ nó tiểu gia lại hiểu.”

“Vậy đó là gì?”

“Nhưng nó lại không có cách nào để giải thích.”

“…”

“Còn nữa, cái gì mà một trăm phần trăm hay một ngàn phần ngàn chứ, cậu chưa học rút gọn phân số à, cuối cùng rút gọn lại thì vẫn là một đấy thôi? Người ta chỉ muốn lừa mấy cô gái ngốc nghếch như cậu thôi. Thời đại này rồi mà cậu vẫn còn tin, Thi Âm à, cậu bị ngu hả?”

“Đợi đã,” Thi Âm nhăn mũi, “Cậu nói lộn xộn quá, sao tớ không hiểu rốt cuộc cậu muốn truyền tải cái gì hết vậy?”

“Không hiểu thì thôi, với trí thông minh của cậu thì không hiểu nổi đâu.” Cậu để bộ sport stacking lên bàn, xếp qua xếp lại, ngữ điệu biếng nhác, “Qua đây xem biểu diễn để tỉnh táo nào.”

Nữ sinh bị thu hút trước động tác đẹp mắt của cậu: “Đúng rồi, cậu có biết vừa xếp cốc vừa hát không? Giống trào lưu trên mạng á…”

“Không biết.”

“Vậy cậu hát đại một bài đi, tớ quay clip đăng lên Wechat.”

“Không hát.”

“Vậy cậu xếp cốc thôi cũng được, tớ chỉ quay tay cậu thôi, không quay mặt đâu.”

“Không xếp.”

“… Ờ.” Cô chán nản cất điện thoại, cụp mắt, trông hơi thất vọng, tiếp tục loay hoay chơi rubik.

“Con mẹ nó cậu… muốn hát bài gì?”

“Bài gì cũng được hết!”

Bùi Thời Khởi nhíu mày, nhìn đôi mắt hạnh sáng như sao của nữ sinh, thở dài. Cậu biết Thi Âm đang đánh trống lảng. Cô gái thông minh nhường ấy thì làm sao lại không hiểu cậu muốn nói gì chứ, cô chỉ không muốn nghe mà thôi, ít nhất là không muốn nghe vào lúc này.

Căn phòng này thể hiện đầy đủ cuộc sống mười bảy năm của Bùi Thời Khởi, trưng bày mọi sở thích và hứng thú của cậu, diễn giải con đường mà cậu đã đi qua, bất kể là những thứ trong tủ quần áo hay tấm ảnh gia đình rất to được đặt trên bàn học đều hiển hiện những gì chân thật nhất thuộc về cậu.

Nhưng Thi Âm không hỏi gì cả.

Trong bức ảnh gia đình, Bùi Thời Khởi đứng ở giữa, bên trái là bố, bên phải là mẹ. Bố cậu thường xuyên xuất hiện trên các bản tin tài chính và kinh tế, mẹ cậu ngày ngày xuất hiện trên Weibo, quen mặt đến không thể quen mặt hơn. Chỉ khi bị mù, Thi Âm mới có thể không nhìn thấy, nhưng cô không hỏi dù chỉ là một câu. Tựa như cậu đã mở toang cánh cửa trái tim mình, đứng bên trong đưa tay mời vào nhưng cô chỉ vừa khiếp đảm vừa cảnh giác đứng bên ngoài, mãi không chịu bước vào khiến cậu rất phiền não.

“Từ ngàn dặm đường xa tít ở trong khu rừng vốn thanh bình sẽ thấy có những cư dân màu xanh. Kìa là làng xì trum đấy rất ngốc nghếch ngu đần, sống trong cái khu nhỏ xíu không biết ai tốt ai xấu…”

Thi Âm dở khóc dở cười: “Cậu chế lời thì thôi đi, ít nhất cũng phải khớp nhạc chứ.”

“Nhưng đáng tiếc thay, đám xì trum ngu muội, xì trum ngu muội! Việc họ cần làm nhất là tin tưởng Bùi Thập Thất, họ là bọn ngu méo chịu nổi…(3)”

“…”

Ô cmn kê.

(3) Bùi Thời Khởi hát bài nhạc phim loạt phim hoạt hình Xì Trum, Sa edit lại lời bài hát dựa theo bản dịch tiếng Việt “Bài hát Xì Trum”. Lời nhạc gốc là “Từ ngàn dặm đường xa tít ở trong khu rừng vốn thanh bình sẽ thấy có những cư dân màu xanh. Kìa là làng xì trum đấy cất tiếng hát mỗi ngày, sống rất hăng hái yêu đời tự do. Nhưng đáng tiếc thay, họ luôn phải trốn tránh vì lão Gà Mên lúc nào cũng hăm he bắt học đi…”

“Thi Âm, Bùi Thời Khởi, lẩu xong rồi nè, các cậu gửi tài liệu xong chưa?”

Còn chưa hát hết bài, bên ngoài vang lên tiếng của Ninh Từ.

Nữ sinh nhìn màn hình điện thoại xem giờ, họ đã lên lầu tận bốn mươi phút. Cô vội vàng lưu video rồi đi ra khỏi phòng: “Ừ, xong rồi đây, các cậu ăn trước đi, bọn tớ xuống ngay.”

“Không sao.” Ninh Từ đứng ngoài cửa cười, “Phải đợi người có sinh nhật chứ.”

Thi Âm cất USB, ngẩng đầu hỏi Bùi Thời Khởi: “Cậu còn cần làm gì không? Bọn mình đi xuống chứ?”

“Nếu cậu không có gì muốn hỏi thì xuống luôn bây giờ.”

“Tớ có muốn hỏi gì đâu. Đói quá, xuống ăn thôi.”

Thiếu niên nhíu mày: “Thi Âm, cậu không muốn hỏi gì tớ thật à?”

“Hả?” Cô khó hiểu: “Tớ cần phải hỏi gì cậu à?”

“… Không cần.” Cậu đóng sầm cửa phòng bí mật lại, hừ lạnh, “Hoàn toàn không cần.” Sau đó sải bước dài đi ra ngoài.

Cửa phòng ngủ mở ra, vì quá bất ngờ nên khiến Ninh Từ đang dựa vào cửa suýt té, toàn thân đang ngã nhào vào trong thì được nam sinh kéo lại, nhờ vậy mới đứng vững.

“… Cảm ơn.”

“Không cần.” Cậu lãnh đạm xoay người xuống lầu: “Tớ có thói quen sạch sẽ thôi.”

… Nhưng Thi Âm đang ở trong phòng mà, cậu nói thế chẳng khác nào đang mắng mình.

Trong lúc Ninh Từ còn đang sững sờ, Thi Âm đã cầm khối rubik và USB chạy ra, đuổi theo thiếu niên ở đằng trước, đưa khối rubik cho cậu.

“Thế này đi, cậu giải xong khối rubik này, tớ sẽ hỏi cậu một câu.”

“… Thi Âm đầu óc cậu có vấn đề không cậu hỏi tớ mà còn muốn tớ phải giải rubik cho cậu rồi mới hỏi?”

“À, vậy tớ không hỏi nữa.”

“…”

Lạch cạch lạch cạch, Ninh Từ còn chưa kịp nhìn rõ động tác tay của cậu thì khối rubik đã được giải xong.

Thiếu niên ném khối rubik lại cho Thi Âm, cười giễu cợt: “Hỏi đi.”

“Cậu chơi rubik giỏi quá.”

“Bớt nói nhảm, cậu mau hỏi đi, ông còn muốn đi ăn tối.”

“À.” Nữ sinh suy tư một hồi, sau đó vô tội ngước mắt: “Tớ muốn hỏi cậu rốt cuộc vô tận là gì? Cậu nói cậu hiểu, vậy cậu hiểu thế nào?”

“Thi Âm con mẹ nó cậu…”

“Không muốn trả lời thì thôi, không được mắng.”

Mẹ nó ông đang rất muốn mắng.

Cậu hít sâu một hơi, giật lấy khối rubik từ tay cô, xoay một hồi, khối rubik trở nên lộn xộn, sau đó nhếch môi, ôn hòa nhã nhặn nói: “Thế này đi, chờ cậu giải được khối rubik này, ông sẽ nói cho cậu biết.”



Không phải là không muốn trả lời mà là không muốn giả ngu cùng Thi Tiểu Âm, có trả lời cũng vô nghĩa, có khi còn mất cả chì lẫn chài, đôi bên giải tán.

Tóm lại, Bùi Thời Khởi hiểu bản thân hơn bất kỳ ai. Lúc chơi sport stacking, rubik, nghiên cứu chế tạo máy bay hay thiết kế kiến trúc, người xung quanh đều nghĩ cậu vừa có năng khiếu vừa có đam mê, chắc chắn sau này sẽ gặt hái thành công ở những lĩnh vực đó, chỉ có cậu hiểu rõ những thứ ấy chỉ là hứng thú nhất thời, là sự yêu thích cuồng nhiệt nhưng lại không lâu bền.

Ai cũng nói ước mơ là tín ngưỡng, là duy nhất, là lâu bền. Nhưng đối với Bùi Thời Khởi, ước mơ là nhất thời, là có thể bị thay thế, là theo đuổi một thời gian ngắn rồi sẽ nhanh chóng mất hứng thú.

Nhưng lý tưởng thì không.

Ước mơ có thể cả thèm chóng chán, còn lý tưởng là vô tận.

Vô tận là gì? Vô tận là mỗi ngày tỉnh giấc vào giờ tự học sáng, trong ánh nắng rạng rỡ, cô gái ngồi bàn trên ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt hạnh mông lung, miệng vô thức lẩm nhẩm: “Endless, vô cùng, vô tận, vô hạn, vô ngần…”

Trong khoảnh khắc ấy, cậu bỗng nhiên hiểu được khái niệm vô tận.

Sport stacking, rubik, bóng rổ, chế tạo máy bay, thiết kế kiến trúc đều là ước mơ, còn Thi Âm là lý tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.