Vả Mặt Nữ Phụ Bốp Bốp Bốp!

Chương 8: Chương 8: Vả Mặt Công Chúa Vong Quốc (8)




Edit: Niêm Hoa Nhất Tiếu

Beta: Há Cảo

Banner: Tình - DHH_Team

- --------- ❤----------

Đêm càng sâu, ngoài sơn động yên tĩnh không tiếng động. Thi thoảng một làn gió lạnh thổi qua, bóng cây đong đưa, không khí phảng phất một hơi thở quỷ mị, như có như không.

Trong sơn động, người người nghiêng ngả ngủ vùi, đâu đó có tiếng ngáy nhè nhẹ.

Hạ Lương dựa lưng vào vách động lạnh băng, nhìn như đang nhắm mắt ngủ, kỳ thật vẫn luôn thanh tỉnh, cảnh giác cao độ, thỉnh thoảng lại chú ý động tĩnh ngoài sơn động.

Đêm chậm rãi trôi, tiếng ngáy càng ngày càng vang, hiển nhiên những người khác đã ngủ say, Hạ Lương vẫn thẳng lưng, không dám thả lỏng.

Đột nhiên ——

“Rắc...”

Ngoài sơn động truyền đến một âm thanh cực nhỏ, nghe qua giống như tiếng cục đá rơi xuống phát ra tiếng động, cũng có thể là âm thanh dã thú ra ngoài săn mồi, bước qua lá rụng.

Tiếng động như vậy quả thực không đáng để chú ý tới.

Nhưng Hạ Lương vừa nghe thấy, nguyên bản đôi mắt vốn nhắm chặt lập tức mở ra, nhìn về phía ngoài động, lại bất ngờ bắt gặp một đôi mắt khác, thâm thúy như mực, sắc bén như dao.

Là Bạch Diệu.

Bất thình lình như vậy, Hạ Lương trong lòng cũng rất căng thẳng, nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện. Cô bình tĩnh nhìn hắn, ra hiệu “đi ra ngoài xem thử”, cũng mặc kệ hắn có hiểu hay không. Cô đứng dậy, bước chân khinh phiêu như mèo, nhẹ nhàng bước ra ngoài sơn động.

Bạch Diệu nhìn vòng eo Hạ Lương, thân hình gầy yếu của cô lúc này để lộ một cỗ hơi thở quỷ mị, tựa như một con mèo đen, di chuyển không phát ra tiếng động.

Ánh mắt Bạch Diệu trầm xuống, trong lòng không ngừng suy đoán, muốn tìm tòi nghiên cứu Hạ Lương. Cách cô xuất hiện, hành động của cô, bản lĩnh của cô, làm người khác không hiểu, lại không chịu được mà tò mò muốn biết.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Bạch Diệu nhìn Hạ Lương ngày càng nóng rực. Trong lòng hắn hạ quyết tâm, sau khi trở về hắn sẽ giữ Hạ Lương bên người. Mỗi ngày đều nhìn cô, thủ ở bên người cô, nhất định phải tìm ra bí mật của cô, kể cả là bí mật động trời đi chăng nữa.

Đương nhiên Hạ Lương không hay biết gì. Lúc này cô đang ngồi xổm ở cửa động, cẩn thận quan sát động tĩnh bên ngoài. Nhưng màn đêm đen đặc lúc nào cũng là lớp ngụy trang hoàn hảo, không có đèn pha, không có đôi mắt quan sát sắc bén ban đêm, Hạ Lương chỉ có thể thăm dò trong phạm vị trăm mét, xa hơn nữa cô không thể nhìn thấy.

Hạ Lương còn chưa quan sát cặn kẽ liền cảm giác một hơi nóng rực đánh úp từ phía sau. Ngay lúc cô không phản ứng kịp, một hơi thở tràn đầy hormone giống đực đã vây chặt cô.

Lúc này Hạ Lương đang trong tư thế ngồi xổm, nhưng cửa động chật hẹp, lại thêm Bạch Diệu ở phía sau chống tay lên vách, nghiêng người về phía trước. Hắn làm ra vẻ đang quan sát động tĩnh bên ngoài, nhưng trông chẳng khác gì đang ôm cả người Hạ Lương vào ngực.

Lồng ngực rắn chắc nóng rực gắt gao dán vào lưng Hạ Lương. Nhiệt độ cơ thể của hai người xuyên qua một tầng quần áo mỏng, truyền đến đối phương.

Cảm nhận độ ấm trước ngực, Bạch Diệu vốn định tránh đi, bản thân hắn từ trước tới nay đều không có thói quen thân cận với người khác. Nhưng lúc này, không biết vì sao, nương theo ánh trăng mỏng manh, nhìn thấy cần cổ trắng nõn có chút yếu ớt của nàng, trong lòng Bạch Diệu chợt sinh ra một cảm giác quái dị.

Trắng như vậy, mảnh khảnh như vậy, yếu ớt như vậy, làm hắn muốn vươn tay chạm vào, muốn xem xem nó có hay không giống trong tưởng tượng của hắn, bóng loáng tinh tế, chỉ cần nhẹ nhàng bẻ liền lập tức gãy.

(???? Oh tell me more boy ???? Sounds like a fantasy ???? What could go so wrong ???? with a girl and a zombie ????)

Cô như vậy làm người khác thật muốn yêu thương, lại nhịn không được xúc động muốn giết chết cô.

Bạch Diệu bị ý tưởng đột nhiên nảy sinh của bản thân dọa sợ, nhịp tim so với ngày thường càng đập càng nhanh.

Bất quá, khuôn mặt tuấn lãng vẫn không lộ ra chút sơ hở, chỉ duy nhất ánh mắt nhìn về phía Hạ Lương dần mang theo một tia điên cuồng nóng bỏng mà chính hắn cũng không nhận ra.

Hạ Lương cảm nhận nhiệt độ truyền đến từ nơi da thịt hai người tiếp xúc, trong lòng chẳng có lấy một chút ngượng ngùng hay tâm tư kiều diễm. Cô chỉ cảm thấy sự áp bách đến từ Bạch Diệu, còn có một loại cảm giác bị trói buộc. Điều này làm cô cảm thấy có chút không khỏe, cau mày khó chịu, khẽ di chuyển thân thể, tránh cho hai người lại tiếp xúc lần nữa.

Bạch Diệu vừa chú ý thấy động tác của Hạ Lương liền muốn ngăn cản, ngay lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, thân thể của hắn đã rất thành thật trả lời. Hắn khom người, tay phải đặt ở trên vai của cô, khẽ dùng sức ngăn cản động tác của cô, ở bên tai cô thấp giọng thầm thì, “Đừng động, có kẻ địch.”

Hơi thở nóng rực phun trên tai Hạ Lương, lỗ tai trắng nõn lập tức nhiễm đỏ, phảng phất có chút dụ hoặc mà mỹ lệ, khiến cho Bạch Diệu hô hấp căng thẳng, ánh mắt lóe lên.

Mà Hạ Lương nghe thấy lời hắn, quả nhiên không dám động đấy, sợ chính mình phá hỏng mọi chuyện.

Xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Bạch Diệu, Hạ Lương sao có thể nghĩ đến lời này là hắn cố ý nói ra để lừa cô.

Cô bất động mất một lúc, phát hiện bên ngoài vẫn chưa có động tĩnh gì cả, không khỏi quay đầu hỏi nhỏ bên tai Bạch Diệu, “Có mấy người?“.

Lúc này hai người chỉ cách nhau trong gang tấc, cả người Hạ Lương gần như bị Bạch Diệu ôm trọn vào ngực. Mà lúc cô quay lại nói, hơi thở thở ra toàn bộ đều phun vào mặt Bạch Diệu. Môi đỏ mềm mại cọ ở bên tai hắn, như có như không, làm hắn tê dại. Hương thơm đặc trưng của nữ, hòa với hương vị độc đáo của riêng Hạ Lương, giống như rượu ngon say lòng, làm Bạch Diệu vốn có tư tâm càng thêm mê say. Càng miễn bàn đến tai hắn, bị môi cô cọ qua, lập tức nóng rực như cháy.

Quả thực là nóng đến dọa người.

Bạch Diệu nghe được lời cô nói, trong lòng khẽ cười, tính tình cô quá đơn thuần, lại vốn đã tín nhiệm hắn nên mới có thể dễ dàng tin hắn như vậy. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi có chút vui vẻ.

“Để ta nhìn lại.” Nhất thời, Bạch Diệu nổi lên tâm tư muốn trêu đùa Hạ Lương, nhỏ giọng nói, sau đó vận nội lực quan sát động tĩnh bên ngoài một lần nữa. Nào ngờ lại phát hiện ra kết quả ngoài dự đoán. Sắc mặt chợt lạnh, toàn bộ tư tâm đều biến mất tăm.

“Ba người!” Bạch Diệu sắc mặt trầm thấp nói.

Cẩn thận điều tra lại, thế nhưng thật sự có người! Bất quá, nhìn dáng vẻ của chúng, hẳn là còn chưa phát hiện ra bọn họ.

“Ta dụ địch, ngươi giết!” Hạ Lương bình tĩnh nói.

Qua một lát nữa, địch nhân rất nhanh sẽ do thám ra bọn họ. Hiện tại chủ động xuất kích, ít nhất cũng tốt hơn là bị động tiếp nhận công kích, có khi còn bị bọn họ mật báo thêm người đến.

Nói xong, Hạ Lương liền gạt tay Bạch Diệu ra, lưu loát nhảy ra ngoài. Ai ngờ Bạch Diệu duỗi tay lập tức chặn hành động của nàng. Việc nguy hiểm đến tính mạng như thế, hắn theo bản năng không muốn nàng làm.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt trong suốt của Hạ Lương, nhìn thấy sự tự tin độc lập trong mắt cô, chói mắt như thế, làm Bạch Diệu phút chốc buông lỏng cánh tay.

Cô biết rõ mình đang làm gì, vậy rốt cuộc bản thân hắn muốn gì? Tại sao lại giữ cô lại? Hắn dựa vào đâu mà ngăn cản cô?

-7.7.2018-

Cầu vote cầu vote cầu vote ????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.