Vả Mặt Nữ Phụ Bốp Bốp Bốp!

Chương 34: Chương 34: Vả mặt nữ tiên chí tôn (13)




Edit: ZL

Beta: Mỡ

- ---------❤----------

Hắc y nhân vừa rời đi là thành viên của “U linh“.

Bọn họ phân bố ở các bộ phận của Tu Tiên giới, bất luận là tiên tông hay Ma môn, đều có bóng dáng của bọn họ.

Những người này đa số chỉ là đệ tử bình thường của các môn phái, nhưng cũng có người là chủ của một phong, thậm chí có người còn là trưởng lão tông môn.

Nhưng mà, cho dù bên ngoài bọn họ có địa vị ra sao, thân phận thế nào, thì chỉ cần là một thành viên của U Linh, sẽ hoàn toàn phục tùng Quân Vô Thanh, trung thành với hắn.

U Linh này, vốn dĩ là một tổ chức do Quân Vô Thanh quá nhàm chán nên mới mày mò thành lập ra, hắn cũng không tưởng tượng được, dưới sự quản lý vô tâm của mình nó lại lớn đến thế này.

Có thể nói, toàn bộ Tu Chân giới hiện tại, không nơi nào là không có U Linh, năng lực của bọn họ, chỉ cần vừa phát động, trong nháy mắt là có thể điên đảo cả Tu Chân giới!

Sau khi Quân Vô Thanh rời khỏi Vô Gian Chi Vực, liền khởi động nguồn lực lượng này.

Từ khi “U Linh” được thành lập tới nay, đây là lần đầu tiên Quân Vô Thanh sử dụng bọn họ.

Cho nên, các thành viên của “U Linh” lúc này như được tiêm máu gà, vô cùng hưng phấn.

Bởi vì, rốt cuộc đã có đất dụng võ!!

Bằng không bọn họ mỗi ngày nỗi lòng muốn phản loạn mà không có nơi để phát tiết, quả thực quá mức khó chịu!

Sau khi chúng thuộc hạ bị Quân Vô Thanh “vắng vẻ” hơn trăm năm nhận được tin tức, chưa cần Quân Vô Thanh nói gì thì đã như ôm tín ngưỡng suốt đời, lấy toàn bộ sứ mệnh cùng mộng tưởng tới hoàn thành nhiệm vụ lần này!

Bởi vì Quân Vô Thanh cực kì lợi hại, ai biết lần tiếp theo bọn họ được dùng tới là khi nào!

Vẫn luôn không có cơ hội thể hiện lòng trung thành, loại chuyện này ngẫm lại, thật sự rất đau thương nha!

Cho nên, sau khi Lâm Trạch ra khỏi Huyền Vũ Tông, lập tức bị nhóm “U Linh” bắt được, đương nhiên quá trình gian khổ không cần phải nói nhiều, dù sao cũng là một cao thủ Hóa Thần kỳ, không phải tùy tiện nói bắt giữ liền có thể bắt giữ được!

........................

“Bọn họ làm việc sai trái, ngươi cũng sẽ trừng phạt sao?” Hạ Lương tiếp tục hỏi.

Hạ Lương đã bị “lăn lộn” nhiều ngày, vô cùng để ý đến chuyện trừng phạt.

Quân Vô Thanh dùng thủ đoạn cường thế này, từng chút một khắc dấu vết của mình lên người Hạ Lương......

Từ sự lạnh lùng của nàng tạo ra một khe hở, chậm rãi thẩm thấu và xâm chiếm, làm trong lòng nàng dần dần có bóng dáng của mình!

“Tất nhiên!” Quân Vô Thanh gật đầu, đương nhiên nói, “Ta sẽ không giữ người vô dụng!”

Hạ Lương nghe hắn nói như vậy, trong lòng có chút khó chịu.

Nàng tưởng tượng Quân Vô Thanh trừng phạt người khác giống như trừng phạt mình, đều ôm bọn họ, dùng hàm răng lưu lại ấn ký!

Cảnh tượng như vậy, chỉ suy nghĩ thôi cũng khiến nàng vô cùng khó chịu, khó chịu đến đau nhói cả ngực.

Nếu 9957 biết suy nghĩ lúc này của nàng, tuyệt đối sẽ hộc máu, sau đó điên cuồng gào thét:

Lương Lương, hình ảnh như vậy quá kinh khủng, đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng không tài nào tưởng tượng được!

Trời ạ! Ngươi có thể tưởng tượng hình ảnh Quân Vô Thanh động dục ôm một nam nhân khác sao?!

“Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?” Quân Vô Thanh có chút khó hiểu, “Sao lại không vui?”

Cảm xúc của Hạ Lương rất đơn giản, đa số thời gian là vô cùng vững vàng, không vui không buồn, bình thản an tĩnh.

Cho nên, Quân Vô Thanh có thể dễ dàng đọc được cảm xúc của nàng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cảm xúc của Hạ Lương liên tục biến đổi, khiến hắn có chút không hiểu.

Hạ Lương ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, ngay sau đó cúi đầu, buồn bã nói, “Không thích ngươi trừng phạt người khác.”

Quân Vô Thanh khó hiểu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, một lát sau, linh quang chợt lóe, nghĩ tới khả năng nào đó, hắn lập tức dở khóc dở cười, nhịn không được đánh một cái vào mông nàng.

Hạ Lương bị đánh cả người run lên, lỗ tai đỏ bừng, thân mình vặn vẹo, không khỏi đem đầu vùi vào ngực hắn, nhưng tia buồn bực trong đáy lòng kia cũng đã tan đi bớt.

Hạ Lương không rõ mình rốt cuộc đang bị làm sao? Là bị tra tấn đến phát bệnh chăng? Sao lại có thể thích bị người khác đánh chứ.

Hơn nữa, không chỉ không cảm thấy đau đớn, mà còn thoải mái?!

Hạ Lương cảm thấy mình chắc chắn đã bị bệnh.

Quân Vô Thanh không định buông tha nàng, bước chân nhanh hơn, nhanh chóng đi đến ao thuốc tắm sau điện, cởi bỏ quần áo bên ngoài của nàng, để lại một cái áo trong, rồi để nàng vào trong ao, sau đó chính hắn cũng đi vào, đặt nàng ngồi trên người mình, ôm nàng giống như ôm một đứa trẻ vậy.

“Vừa rồi nói không thích ta trừng phạt người khác, là không thích ta làm vậy với bọn họ sao?” Quân Vô Thanh nói, cúi đầu cắn vào cổ của Hạ Lương, thần sắc si mê, hắn dùng hàm răng tinh tế nghiền nát, dùng đầu lưỡi liếm qua lại, tình huống vô cùng dâm mĩ.

Hạ Lương bị động tác của hắn hắn làm cho cả người run lên, sau một lúc lâu, mới gật đầu đáp, “Đúng.”

“Ha ha...” Quân Vô Thanh được nàng xác nhận, nhịn không được cười ra tiếng, trong lòng nổi lên nhu tình, hơi thở phun ở bên tai nàng, nỉ non,

“Đồ ngốc, ta chỉ làm vậy với mình ngươi!”

Giọng nói đầy ắp sủng nịch ngọt ngào làm trái tim nàng run lên, nhịn không được hưởng thụ cùng trầm mê.

“Lương Lương, về sau ngươi có thích ta “hành hạ” ngươi như vậy không?” Quân Vô Thanh không ngừng phóng thích hoormon nam tính của mình với Hạ Lương, khiến nàng choáng váng.

“Lương Lương, mau trả lời ta. Nếu ngươi không nói lời nào, ta liền làm vậy với người khác, về sau ngươi cũng không chiếm được, ngươi có bằng lòng hay không?”

“Không ~” Hạ Lương thở hổn hển, ánh mắt mê ly, gian nan đáp.

“Lương Lương của ta thật ngoan.” Quân Vô Thanh vừa lòng cười, khẽ cắn vành tai nàng, sau đó liếm lỗ tai, tiếp tục dụ hoặc nói, “Lương Lương, lúc này dù thế nào, ta cũng sẽ không buông ngươi ra! Ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi ta!”

Quân Vô Thanh nói xong lời này, bản thân hắn lại ngây ngẩn cả người.

Lúc này?

Chẳng lẽ bọn họ từng ở bên nhau sao? Nàng đã rời khỏi mình khi nào chứ?!

Nhưng mà, cho dù hắn nỗ lực hồi tưởng thế nào đi nữa, đều không thể nhớ ra cái gì, hơn nữa nỗi khủng hoảng sợ hãi che dấu trong đáy lòng vẫn luôn quanh quẩn không hề biến mất!

Tuy rằng hiện tại hắn đang ôm lấy nàng, tuy rằng hắn không ngừng lưu lại dấu vết của mình trên người nàng, đánh dấu ấn ký của mình, nhưng tất cả những thứ này vẫn không đủ!

Còn xa xa không đủ!

Cứ luôn có cảm giác, chỉ cần hắn vừa xoay người, nàng sẽ lại lần nữa biến mất khỏi tầm mắt hắn.

Hơn nữa, nàng còn không yêu chính mình, lúc này có được, vậy tiếp theo thì sao? Lần sau thì sao?

Quân Vô Thanh ôm chặt lấy Hạ Lương trong lòng mình, ánh mắt đen tối không rõ, nỉ non vào tai nàng, “Lương Lương, nhất định phải nhớ kỹ ta, nhanh yêu ta, nếu không ta sẽ điên mất!”

-12.3.2020-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.