Edit: Lazi + Hạ Tịch
Beta: Há Cảo
- ---------❤----------
Nữ nhân này xuất hiên ở đây là để chống đối hắn đúng không!
Nếu không, trái tim như hồ nước yên lặng cả trăm năm nay, sao có thể vì mấy câu nói của nàng mà gợn sóng chứ!
Chắc chắn là do bị chọc tức!
“Ta có thể nhìn cấm chế trên người ngươi được không?” Hạ Lương mở miệng nói, “ Ta không phải tới để nói chuyện phiếm, ta là tới cứu ngươi ra ngoài!”
“Bản tôn không cần ngươi cứu.” “Tâm tình kích động” của Quân Vô Thanh dần bình phục lại, hắn nhàn nhạt nói.
“Ừ, ta biết” Hạ Lương gật đầu.
Theo như cốt truyện, sau khi Quân Vô Thanh đọa tiên tu ma thì đã có thể thoát ra ngoài, chẳng cần cô tới cứu.
Nhưng mà hiện tại cô nhất định phải cứu hắn ra nha, hình như là hơi làm khó hắn nhỉ?!
“Nếu như ngươi đã biết, vì sao còn xuất hiện ở đây?” Quân Vô Thanh nghe thấy câu trả lời của cô, cảm thấy hơi hứng thú, bèn mở miệng hỏi lại.
Đã hơn hai trăm năm nay, chưa từng có người nào có thể khơi dậy được dục vọng muốn nói chuyện trong hắn. Hiện tại đột nhiên có một người xuất hiện, hắn khó tránh khỏi nói nhiều vài câu. Dù sao những ngày tháng này thật sự quá tẻ nhạt và nhàm chán!
Hoặc có lẽ, là do hắn không đoán ra được nàng này đang nghĩ gì. Loại người có dục vọng khống chế mạnh mẽ như hắn, đối với những thứ hoặc người mà bản thân không nhìn thấu được, tất nhiên phải để tâm thêm vài phần.
Hạ Lương suy nghĩ một chút, nhưng cũng không trả lời mà mở miệng hỏi liên tiếp: “Ngươi có để ý việc tông môn của mình bị hủy không? Có để ý đến những sư huynh, sư đệ, đệ tử bị bắt đến đây không? Có để ý việc bọn họ bị tra tấn vì ngươi không? Có vì thế mà sinh ra hận thù không?”
“Tại sao ta phải để ý, phải hận chứ? Như lời ngươi nói, bọn họ bị như thế là do bọn họ yếu đuối, không trách người khác được.”
Quân Vô Thanh hờ hững nói, khóe miệng gợi lên ý cười xấu xa, nhưng ý cười này phối hợp với gương mặt tuấn mỹ xuất trần như thần minh của hắn, lại tương xứng đến lạ thường. Phảng phất như hắn vốn nên là như thế!
Hắn rõ ràng nên là Tiên Quân đứng đầu, là người chính phái lòng mang thiên hạ, trách nhiệm của hắn là gánh vác môn phái, bảo vệ các đệ tử trong tông môn, bản thân hắn càng là hóa thân của “chân thiện mỹ“.
Những đánh giá của người khác với hắn, những đệ tử tôn sùng kính bái hắn, đã rõ điều này.
Thế nhưng, những lời hắn vừa nói ra, lại hờ hững vô cùng. Tựa như hắn coi mạng người là cỏ rác, không hề đặt trong lòng.
Nụ cười của hắn tà ác đến như thế, nào có chút lương thiện của người lòng mang thiên hạ, phổ độ chúng sinh chứ.
“Chân thiện mỹ” gì chứ, chả liên quan gì đến hắn hết!
Nếu như người đối diện không phải Hạ Lương mà là một người nào đó, nhìn thấy được nụ cười tà ác và nghe thấy những lời này của Quân Vô Thanh, chắc chắn sẽ cực kỳ hoảng sợ, cho rằng hắn điên rồi, hoặc chính mình điên rồi mới có thể nghe và chứng kiến cảnh này.
Nhưng Hạ Lương lại như hợp tình hợp lý mà tiếp nhận lý do thoái thác của hắn, còn gật đầu tỏ vẻ tán thành, chỉ là đôi mày đẹp của cô hơi chau lại, lộ ra tia phiền não.
Quân Vô Thanh nhìn thấy biểu tình của cô, cho là cô bất mãn với lời của hắn, hoặc trách hắn ý chí sắt đá, hoặc thất vọng vì nhìn thấy bộ mặt chân thật của hắn.
Nghĩ như thế, đáy mắt Quân Vô Thanh hiện lên vẻ thất vọng!
Chẳng thú vị gì cả!
Hắn còn cho rằng nữ nhân này không giống những người khác chứ.
Nếu không, hắn cũng không trút bỏ lớp ngụy trang “thánh khiết lương thiện”, lộ ra bộ mặt “lòng dạ hắc ám”, nói ra ý nghĩ thật sự của chính mình. Nhưng xem ra, đây cũng chỉ là một người tầm thường mà thôi.
Quân Vô Thanh chuẩn bị nhắm mắt lại lần nữa, không thèm để ý tới Hạ Lương. Đúng lúc này, mày đẹp của Hạ Lương giãn ra, giữa hai hàng mày hiện lên vui mừng.
Buồn, vui, khổ, sướng thay đổi trong nháy mắt, nhưng cả gương mặt của Hạ Lương vẫn luôn tê liệt, chỉ có giữa hai hàng mày lộ ra chút cảm xúc.
Quân Vô Thanh nhìn thấy cô như thế, trong lòng lại gợi lên tia hứng thú, trái tim ngưa ngứa tựa như bị mèo cào, có chút tò mò muốn biết cô đang nghĩ cái gì.
Hình như, cũng không phải không thú vị!
“Ngươi đang nghĩ rốt cuộc bản tính của ta là tốt hay xấu sao? Ngươi đang nghĩ ta trong ngoài không giống nhau, dối trá đến cực điểm, căn bản không xứng là Tiên Quân đứng đầu sao?” Quân Vô Thanh chậm rãi nói, trong giọng nói lạnh lùng mang theo tính dụ hoặc.
Cùng lúc, hắn nghiêng người về phía trước, từ từ tới gần Hạ Lương. Rất nhanh, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn chỉ còn cách mặt Hạ Lương chưa đến 2 cm, hơi thở nóng rực đều phả lên mặt Hạ Lương.
Nóng nóng, còn có chút ngứa ngứa...
Hạ Lương theo bản năng co rụt người lại, kéo dãn khoảng cách với hắn, những thứ tốt đẹp luôn mị hoặc khôn cùng, tuy Hạ Lương tâm cứng như sắt đá, nhưng nhịp tim của cơ thể này vẫn đập nhanh hơn, hoàn toàn là phản ứng theo bản năng.
Cứ tưởng người này là vầng trăng trong sáng, ngờ đâu lại là yêu nghiệt phúc hắc không tim!
“Nói đi! Bản tôn đang nghe ngươi đây” Quân Vô Thanh nhìn thấy sự quẫn bách mơ hồ trên mặt Hạ Lương, đáy mắt hiện lên ý cười, lùi về sau dựa vào tường rồi nói.
“Ta không quan tâm bản tính của ngươi” Hạ Lương mở miệng nói “Là tốt hay xấu cũng không liên quan gì đến ta. Ngươi chỉ cần là Quân Vô Thanh là tốt rồi. “
Khi nghe được câu đầu tiên, đáy mắt Quân Vô Thanh nổi lên tia hứng thú, nhưng nghe đến câu cuối cùng, cả người hắn lại chấn động. Đôi mắt như phát ra ánh sáng, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn về phía Hạ Lương.
Nhưng lúc này Hạ Lương đang cúi đầu xuống nên không nhìn thấy được sự thay đổi trên gương mặt của Quân Vô Thanh. Chỉ là cho dù nhìn thấy, thì với EQ của cô cũng không thể phân biệt ra được.
Hiện tại Hạ Lương rất sầu não. Mặc dù cô thông minh tuyệt đỉnh nhưng cũng vô cùng đơn thuần. Lúc này cô đang sắp xếp lại lời nói để thuyết phục Quân Vô Thanh hợp tác với mình giết chết Hạ Vũ.
Nhưng mà, đối với cô, đây lại là một chuyện cực kì khó khăn!
Hạ Lương biết rõ trong tay mình không có lợi thế nào cả, nếu cô nói dối cũng không thể lừa được Quân Vô Thanh. Bởi vì bản thân hắn vốn là một lời nói dối, đôi mắt sắc bén kia có thể nhìn thấu hết mọi thứ.
Hạ Lương theo bản năng cảm thấy, nếu nói thật thì may ra sẽ có cơ hội.
Hạ Lương cào cào ngón tay, thử mở miệng nói: “Ta muốn cứu ngươi và những người trong tông môn của ngươi ra ngoài, điều kiện trao đổi là ngươi giúp ta giết chết Hạ Vũ. Ta biết ngươi không cần ta giúp, nhưng mà ngươi lại không để ý tới sống chết của bọn họ, khiến ta nhất thời không biết nên nói thế nào để thuyết phục ngươi. Thật sự có chút khổ não.”
Quân Vô Thanh nghe thấy thế, hứng thú trong mắt càng tăng thêm, lập tức hỏi: “ Vậy sao ngươi lại vui mừng?”
Hạ Lương hơi sửng sốt, nghĩ một chút liền đáp: “Trong lòng ngươi không hận, thì sẽ không đọa tiên tu ma. Ta cảm thế rất tốt, nên vui vẻ”
Quân Vô Thanh nghe được lời này, cánh tay đặt bên người run lên, sao nàng có thể biết được ý nghĩ tu ma sâu trong đáy lòng của hắn chứ?
Rất lâu sau đó, tất cả đều trầm mặc.
Quân Vô Thanh nhìn cô, vô thức nói: “Thực ra, ngươi có thể hỏi ta lí do và điều kiện.”
Hạ Lương vừa nghe hắn nói thế, lập tức hiểu ra, đôi mắt của cô bỗng sáng lên, chân thành và thiết tha nhìn hắn: “Cảm ơn ngươi. Vậy xin ngươi nói cho ta biết, ta nên làm thế nào để ngươi giúp ta?”
Quân Vô Thanh nhìn ánh mắt sáng ngời của cô, đáy lòng lại gợn sóng, chỉ là, lúc nào không phải vì bị chọc tức, mà là cảm thấy đáng yêu!
-1.3.2019-
Chào tháng 3, hôm nay đăng 3 chương luôn <33