Đoàn đua xe của Giang Xuyên tổ chức tiệc ăn mừng ngày thành lập, Giang Xuyên dẫn Tô Minh cùng đi đến quán ăn. Tô Minh từ trên xe mô tô nhảy xuống đứng im một chỗ nói với Giang Xuyên: “Có nhìn thấy rõ ràng không?” Giang Xuyên trên dưới liếc mắt nhìn cậu lắc đầu một cái, sau đó dừng lại xuống Xe.
Tô Minh vẫn còn có chút lo lắng, chỉ là bộ ngực của cậu từ từ phát dục lớn lên, sợ người khác nhìn ra cho nên hôm nay cậu mặc quần áo của Giang Xuyên cho rộng rãi hơn nữa độ dài cũng có thể che lại cái mông, làm cho người cậu càng nhỏ hơn thoạt nhìn như thiếu niên mới lớn hiền lành.
Cậu cùng Giang Xuyên một đường đi tới lô ghế riêng, từ xa đã thấy Trần Nam đứng ở cạnh cửa, ngậm một điếu thuốc anh ta đang lấy bật lửa châm thuốc hút. Mái tóc một nửa cột ở sau gáy, để lại một nửa hơi ngắn phủ ở hai bên trán còn có một ít tóc rối rũ ở trước mắt.
Anh hút một hơi thuốc, tàn thuốc như một đốm lửa đỏ, đầu dựa ngã vào trên tường, trong miệng chậm rãi phun ra khói thuốc, một tay đút ở túi quần, một tay kẹp điếu thuốc dáng dấp có vẻ lười biếng.
Ánh mắt nhìn thấy đôi vợ chồng son đang đi tới, Trần Nam nghiêng mặt sang bên liếc mắt cười nói: “Người nào không biết anh ta là của cậu có cần phải mặc quần áo của anh ta để tuyên cáo chủ quyền không.” Tô Minh khẩn trương một chút, giải thích: “A… Cái kia… y phục của tôi không thích hợp nên mượn của anh ấy.”
Trần Nam nụ cười càng sâu hơn, không tiếp tục nói nữa, chỉ chỉ bên trong: “Tất cả đều ở bên trong chờ đợi đấy, vào đi thôi.” Giang Xuyên gật gật đầu, Tô Minh lôi góc áo của anh đi theo sau. Trần Nam đi trước lâu lâu lại nhìn ra cửa nhăn mặt nhíu mày, Tô Minh không biết sao trong đầu chợt lóe một ý nghĩ: “Anh đang chờ người yêu phải không?”
Chắc là chờ cái tên Phú Nhị Đại? Câu này Tô Minh không nói ra, bất quá Trần Nam rất thản nhiên gật gật đầu, thừa nhận nói: “Là cậu ấy”
Đi đến lô ghế riêng bên trong đang có một nhóm người chờ đợi. Giang Xuyên lần lượt cùng bọn họ chào hỏi, sau đó cùng mọi người vui chơi. Mọi người đối với Giang Xuyên thỉnh thoảng có vài hành vi thân mật hơi quá đã tập mãi thành quen, cũng không có ánh mắt tò mò nào nhìn về phía Tô Minh đánh giá cậu.
Điều này làm cho Tô Minh yên lòng, cùng Giang Xuyên ngồi ở một bên trên ghế salông nhỏ. Cậu rót hai ly trà, một ly cho Giang Xuyên, mình thì hai tay nâng lên một ly khác. Cái miệng nhỏ nhấm nháp không biết trong đầu đang suy nghĩ chuyện gì.
Thời gian đã đến 6 giờ nhân viên phục vụ đẩy cửa ra, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu nói lập tức sẽ mang món ăn ra mà Trần Nam vẫn không thấy bóng dáng.
Giang Xuyên cùng cậu ngồi xuống trước bàn ăn. Mỗi lần nhân viên phục vụ đẩy cửa mang món ăn là Tô Minh liền nhìn ra ngoài cửa, cậu nhìn nhiều đến nỗi Giang Xuyên bên cạnh cũng không thể không lưu ý hỏi: “Em nhìn xem cái gì vậy?” Tô Minh le lưỡi một cái, bộ dáng giống như bị bắt quả tang khi đang làm chuyện xấu, cậu nhỏ giọng nói: “Em muốn nhìn xem Trần Nam đang đợi ai.” Giang Xuyên ồ một tiếng, trả lời “Lâm Vân Tiêu.”
Đồ ăn lần lượt lên xong tràn đầy cả một bàn nhìn rất là ngon miệng. Một tên nhóc mập đối mặt mỹ thực không nhịn được nữa đứng lên nói câu: “Em đi gọi anh Nam.” Hắn còn chưa rời chỗ ngồi, liền nghe đến tiếng của Trần Nam từ cửa bên kia truyền tới.
Tô Minh vểnh tai lên, mà bên trong phòng bao ồn ào làm cho cậu nghe không rõ nội dung. Một lát sau Trần Nam đi vào theo sau là một thanh niên thấp hơn anh ta một chút. Thanh niên bộ dáng cau mày, rất khó chịu mà trong mắt lại không có ác ý.
Tô Minh đã quen tính cách phách lối của Phú Nhị Đại, những người trong đội đối với hắn cũng không xa lạ gì, la hét cho hả dạ rốt cục cũng có thể cùng nhau đi ăn cơm….
Những anh em trong đội Xe đều không chú ý tới quy củ gì cả. Có ăn thì ăn, có chơi thì vui vẻ, hoặc là rót rượu cho nhau trong phút chốc làm cho trên bàn cơm náo nhiệt hẳn lên. Tô Minh được Giang Xuyên gắp cho cậu thức ăn có thể xếp thành gò núi nhỏ. Cậu một bên chầm chậm ăn một bên lén lút nhìn về phía Trần Nam và Lâm Vân Tiêu cách chỗ cậu không xa.
Lâm Vân Tiêu không có động đũa, Trần Nam đến gần ghé vào lỗ tai hắn nói câu gì đó làm Lâm Vân Tiêu sắc mặt hơi đổi một chút có một cảm giác khó thể dùng lời diễn tả, khuôn mặt trắng nõn trên gò má lại tản ra sắc hồng mạnh mẽ trừng mắt nhìn Trần Nam, xem khẩu hình chắc là lại thăm hỏi cha mẹ hay cả gia đình Trần Nam rồi sau đó vùi đầu uống canh trong bát.( Nói anh Tiêu hỏi thăm thật ra là lôi cả gia đình người ta ra chửi.)
Vì vậy Tô Minh liền kề sát vào Giang Xuyên hỏi nhỏ: “Trần Nam cùng Lâm Vân Tiêu… Ở cùng một chỗ?” cũng chỉ có cậu phản xạ chậm chạp, người ta đã biết hết mà bây giờ cậu mới phát giác hiểu ra. Giang Xuyên rất bình thản đáp một tiếng phải, làm Tô Minh bừng tỉnh gật gật đầu, tầm mắt lại trở lại bàn ăn trước mắt. Trong chén của cậu đã chồng không biết bao nhiêu thức ăn, Giang Xuyên cơ hồ đem tất cả thức ăn trên bàn mỗi món đều gắp cho cậu một ít.
Tô Minh không thể làm gì khác hơn là đem lực chú ý đều để vào thức ăn trước mặt.
Sau khi ăn xong liên tục chiến đấu ở chiến trường KTV là định luật tất yếu. Tất cả mọi người khởi động xe mô tô chạy đi. Mười mấy chiếc xe cùng đi rất thu hút sự chú ý của người khác. Sau khi lên xe phía sau truyền đến tiếng Lâm Vân Tiêu la mắng, Tô Minh liền tò mò quay đầu nhìn xem.
Chỉ thấy Lâm Vân Tiêu cả người bị Trần Nam khiêng trên vai rất giống trên phim truyền hình có cảnh cưỡng đoạt dân nữ, chỉ có điều “Dân nữ” này tính tình tương đối mãnh liệt thôi, Tô Minh trƠ mắt nhìn Trần Nam trên vai bị cắn một cái.
“Tên biến thái chết tiệt! Thả lão tử xuống mau!”Lâm Vân Tiêu điên cuồng giãy dụa, dùng cả tay chân ở trên người Trần Nam vừa đánh vừa đạp.
Trần Nam đi tới xe của mình thả người xuống cũng không nhìn đến những người xung quanh nắm cằm Lâm Vân Tiêu cưỡng bách hắn ngẩng mặt, cúi người xuống trợn mắt nhìn đôi mắt to tròn đối diện: “Anh cho em thử xem biến thái sẽ như thế nào?”
Lâm Vân Tiêu phun nước bọt vào anh ta rồi hét lên: “Cút!” Nước bọt đều dính vào bên mép của Trần Nam, anh ta lè lưỡi liếm một cái đem nước bọt liếm hết. Đôi mắt hẹp dài híp lại như thợ săn nhìn chằm chằm con mồi, anh ta nhẹ nhàng nói: “Em thiếu chịch à?” Lâm Vân Tiêu thật giống như đạp phải mìn, đột nhiên đẩy anh ta ra.
Trần Nam nhảy lên Xe đem mũ bảo hiểm đưa cho Lâm Vân Tiêu, người kia ghét bỏ mà nhận lấy, chậm rì rì bò lên trên ngồi sau xe. Không ngờ Trần Nam khởi động xe rồi vặn tay ga thật mạnh làm xe nhanh chóng vọt ra ngoài, Lâm Vân Tiêu trọng tâm bất ổn suýt chút nữa về ngã về phía sau bèn nhanh chóng nhào tới phía trước ôm eo Trần Nam mắng: “Mẹ anh, bệnh thần kinh a!”
Cuộc tranh cãi của Trần Nam như một khúc nhạc dạo ngắn qua đi, tất cả mọi người lục tục đến KTV. Giang Xuyên chạy xe ở cuối cùng, Tô Minh nói cậu ăn quá nhiều muốn đứng một hồi, vì vậy chân đạp trên ghế hai tay chống đỡ vai Giang Xuyên đứng lên, Giang Xuyên mới giảm tốc độ xe lại.
Kỳ thực Tô Minh muốn chạy sau chú yếu là muốn có tầm nhìn tốt hơn mà nhìn động tĩnh của Trần Nam và Lâm Vân Tiêu phía trước. Nhắc tới cũng kỳ quái, hai người kia sao có thể ở cùng nhau cơ chứ? Trần Nam người này rất quái lạ, cả ngày đều mang theo một khuôn mặt tươi cười, một khi nghiêm túc cả người lại có một khí chất khác hẳn. Mà Lâm Vân Tiêu là người hung hăng càn quấy Xứng với danh xưng Phú Nhị Đại, tuy rằng hắn phách lối nhưng đối với người khác cũng không có ác ý, hơn nữa có lúc nghe hắn mắng người cũng thật thú vị.
Vừa vào KTV, một nhóm người liền bị âm thanh sôi nổi bên trong truyền ra làm cả người như bốc cháy lên. Nếu như lúc nãy là bữa tiệc khai vị vậy bây giờ mới thật sự là vào chủ đề chính.
Trên bàn bia xếp đặt thành hàng. Mâm trái cây và đồ ăn vặt cũng chuẩn bị tốt. Trong phòng mờ tối nhìn rõ ràng nhất chính là màn hình cùng âm thanh ca hát.
Giang Xuyên cùng Tô Minh ngồi ở trong góc, Tô Minh cuộn tròn ở trên người anh, Giang Xuyên giúp cậu xoa bụng, nếu cần nói chuyện thì cắn lỗ tai mà nói, Tô Minh rất thích cảm giác này, cả người rất thả lỏng.
Có người hỏi bọn họ có muốn ca hát hay không, Giang Xuyên không có hứng thú, đi tới nơi này chủ yếu là do chức trách đội trưởng. Tô Minh cũng không thích hát, cậu vẫn thích thư thư phục phục nằm dựa vào người
Giang Xuyên ăn trái cây.
So với bọn họ nơi này gió êm sóng lặng, một bên khác phải gọi là gió nổi mây vần.
Lâm Vân Tiêu cảm thấy hôm nay tới đây là sai lầm, sai lầm từ lúc bắt đầu nhận được điện thoại của Trần Nam. Giờ này hắn bị ép ngồi ở trên đùi Trần Nam, hắn một đại nam nhân làm sao chấp nhận bộ dáng như vậy! Trần Nam từ mâm đựng trái cây cầm một khỏa anh đào đút vào trong miệng hắn, Lâm Vân Tiêu ngậm chặt miệng không chịu ăn.
Thế nhưng hắn có một loại dự cảm xấu quả nhiên Trần Nam đem anh đào ăn vào miệng sau đó giữ chặt sau gáy hắn, không cho phản kháng đem người lôi kéo xuống làm hai đôi môi va vào nhau hơi đau đớn. Trần Nam đầu lưỡi xen vào đem anh đào đỉnh tiến vào trong miệng Lâm Vân Tiêu. Trong miệng hắn toàn là quả anh đào bị cắn nhỏ Trần Nam trong lúc hắn còn sửng sốt để sát vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Em ngoan ngoãn há mồm ăn, hay là muốn anh đút cho em ăn?”
Lâm Vân Tiêu mắng to, uốn éo cái mông, muốn từ trên người anh ta đi xuống dưới, Trần Nam hờ hững cười nói: “Em chớ lộn xộn, đem anh cọ cứng rồi em phải phụ trách dập lửa.”
Lâm Vân Tiêu lập tức không dám chuyển động, cứng ngắc thân thể, thở phì phò nói: “Trần Nam, anh nha tật xấu có rất nhiều! Muốn gì nữa? Tại sao lại bắt lão tử ngồi trên người chứ?”
Trần Nam nhún nhún vai: “Anh yêu thích ôm em a, Tiêu Tiêu.”
Lâm Vân Tiêu bị anh ta nói danh xưng này mà buồn nôn, nổi da gà lên: “Bị khùng hả, không được gọi ta như vậy.”
Trần Nam cười đến cong lên hai mắt, Lâm Vân Tiêu bị nụ cười đột xuất làm cho sững sờ, đột nhiên hỏi: “Anh nói anh yêu thích tôi, đến cùng là yêu thích tôi ở chỗ nào?”
Trần Nam nháy mắt mấy cái, nghiêm túc nói: “Em tuy là hơi xấu tính một chút nhưng anh chỉ muốn cùng em đi dạo phố ăn cơm, có thể em nghi ngờ anh nhưng anh chỉ muốn cùng em ngủ.”
Tô Minh ở bên này nhìn hai người kia tranh luận trong lòng thở dài, cậu và Giang Xuyên ở chung rất yên tĩnh. Cậu cũng muốn bọn họ giống mình không tranh cãi nữa
Ế? Tô Minh cảm thấy được có chút quái dị, Giang Xuyên giúp cậu vò bụng tay không biết lúc nào dời đến bộ ngực, nắm chặt một bên thịt mềm nhào nặn.
Tô Minh ngay lập tức từ trên người anh nhìn ra bốn phía quét một vòng, phát hiện mọi người ca hát chơi Xúc xắc hoặc uống rượu tán gẫu, cũng không có ai chú ý tới bên này. Cậu đổ về lại trên người Giang Xuyên nắm lấy tay anh hỏi: “Anh làm gì vậy nha!” Giang Xuyên nhìn động vật nhỏ trong lồng ngực mình, từ khi bắt đầu ăn cơm tâm tư liền hướng đến người khác, đến KTV còn không ngừng mà nhìn sang bên kia ánh mắt đặc biệt chăm chú.
“Nhóc con không nên bận tâm chuyện của người khác nha?” Giang Xuyên đem cậu ôm vào trong ngực, Tô Minh cảm giác phía sau có một vật cứng rắn chạm vào cậu sửng sốt một chút rồi nghe Giang Xuyên tiếp tục ghé vào lỗ tai cậu nói: “Em ngoan ngoãn, đừng nhúc nhích.”
Bàn tay to lớn của Giang Xuyên mang theo cảm giác mát mẻ dao động trên hai bầu vú Tô Minh thả lỏng thân thể, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình đang phát hình một đoạn MV mà cậu xem cũng không biết gì cả.
Giang Xuyên đem hai bầu ngực hướng lên trên đẩy một cái, không có áo ngực nâng đỡ bộ ngực liền thả lỏng xuống. Hai tay hai bên trái phải nắm chặt bầu ngực khả ái thỉnh thoảng lấy tay kéo kéo đầu vú phấn nộn. Đầu nhũ bị hai ngón tay kẹp lại xoa nhẹ.
Bàn tay to lớn bóp nhẹ bầu vú rồi thả ra liên tục, tuy rằng không nhìn thấy nhưng ở trong không gian mờ tối cảm giác phi thường kích thích.
Tô Minh dựa lưng vào người anh, côn thịt lửa nóng độ cứng tồn tại rất mãnh liệt cứ đâm vào hậu huyệt của cậu. Bầu vú bị nắm trong tay người kia, đổi lại cách thức xoa xoa làm Tô Minh xuân tâm dập dờn.
Nhưng chung quanh còn có mười mấy người, mỗi người đều có khả năng lơ đãng nhìn về bên này, cho dù góc này ánh sáng không đủ nhưng nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện ra đầu mối. Tô Minh khẩn trương đến không chịu được nhưng hi vọng Giang Xuyên đừng có ngừng.
Tuy nói trước mặt mọi người bị chơi hai bầu vú thì phi thường xấu hổ, mà Tô Minh tình dục sắp chiến thắng lý trí còn Giang Xuyên côn thịt cũng không có dấu hiệu xìu xuống, trái lại càng ngày càng cương cứng.
Còn tiếp tục như vậy sẽ không được, Tô Minh đau đầu mà nghĩ. Đột nhiên có một cô gái hát giọng rất cao đem lý trí còn sót lại của cậu toàn bộ thức tỉnh. Tay của Giang Xuyên cũng biến thành lửa nóng, hô hấp ấm áp phả trên gáy cũng làm cho Tô Minh càng ý loạn tình mê.
Mà giờ khắc này ngón tay Giang Xuyên không ngừng tiến công đầu vú cao cao đứng thẳng kích thích thần kinh của cậu. Tô Minh bị cảm giác căng đau quen thuộc lại từ bộ ngực truyền đến, lý trí khôi phục, đem tay Giang Xuyên lấy ra. Anh vỗ vỗ vào cái mông của cậu, Tô Minh hiểu ý đứng lên đi đến nhà vệ sinh.
Cậu ở bên trong đợi một hồi, Giang Xuyên cũng tiến vào, hỏi: “có phải đã ra sữa?” Tô Minh gật gật đầu, vén vạt áo lên lộ ra bầu vú mềm mại nhìn Giang Xuyên nói: “Nhanh giúp em một chút… ah… Căng đến khó chịu.”
Giang Xuyên cúi người xuống, xoa một bên rồi hút một bên khác. Tô Minh bị hút không nhịn được rên rỉ, sữa dư thừa cuồn cuộn không ngừng từ hai lỗ nhỏ bên trong chảy ra, chỉ một thoáng ở chóp mũi tràn ngập mùi sữa ngọt ngào.
Sữa chảy ra không kịp mút vào dính ướt cả bầu vú nhìn thấy phi thường mềm nhẵn. Một ý nghĩ ở trong đầu Giang Xuyên hình thành. Anh ra hiệu Tô Minh ngồi ở trên bồn cầu, cậu không rõ nhưng vẫn làm theo. Đầu tiên là lấy giấy vệ sinh lót một tầng trên bồn cầu rồi mới ngồi lên.
Áo của cậu cũng cởi ra treo lên cái giá trên tường, Giang Xuyên đem hai cái chân thon dài tách ra, đem dương vật phát cứng từ bên trong quần lót móc ra, lỗ nhỏ trên quy đầu đã phun ra tinh dịch, đem toàn bộ quy đầu nhiễm phải thủy quang óng ánh.
Anh đỡ lấy côn thịt để chính giữa hai vú của Tô Minh, cậu nhìn qua là đã biết dụng ý của anh. Cậu cúi đầu nhìn trừng trừng quy đầu đang ở trước mặt mình, mà hành thân dương vật tím đen chậm rãi bị hai bầu thịt mềm bao ở giữa, trong nháy mắt đem côn thịt chôn sâu bên trong rãnh vú.
Không giống với khoái cảm khi được đâm vào hoa huyệt ấm áp. Côn thịt to dài bên trong rãnh vú giống như lúc trước làm trong hoa huyệt cứ tiếp tục đánh xuyên. Tô Minh cúi đầu nhìn, có thể nhìn thấy quy đầu không ngừng biến mất tại đầu nhũ sau đó từ trong bầu ngực đi ra. Cảm giác giống như toàn thân đều bị Giang Xuyên thao đến sảng khoái.
“Ừm… Thật thoải mái a…ông xã lại chịch cái ngực em…” Tô Minh nhìn cảnh tượng dâm mỹ trước mắt triệt để cho tình dục khống chế mình, dâm từ lãng ngữ từ trong miệng cậu đều nói ra, trơ mắt nhìn côn thịt dùng tốc độ nhanh hơn ra vào ở rãnh vú. Lỗ nhỏ trên quy đầu chảy ra tinh dịch hòa lẫn dịch sữa chảy ra từ đầu vú. Túi thịt đánh vào đầu nhũ mang theo tiếng nước “phốc la, phốc la”..
Tô Minh tự lấy tay khiêu khích đầu vú đặc biệt mẫn cảm của mình. Chỉ cần đụng vào phía dưới có thể chảy ra dâm dịch, Giang Xuyên để cho cậu chen vào cùng mân mê hai vú với mình, ngón tay dính chút sữa đưa vào miệng Tô Minh: “Bảo bối, nếm thử mùi vị của em đi.” Tô Minh thuận theo mà hé miệng, đầu lưỡi mút tay của người nọ hương vị sữa ở trong miệng lan ra.
Tô Minh phát ra tiếng nghẹn ngào, ở rãnh vú của cậu dương vật giống như sắp bắn ra tốc độ ra vào càng nhanh hơn, đầu nhũ bị ma sát đến đỏ bừng, túi cầu thịt đánh vào đầu nhũ tạo ra âm thanh cũng càng ngày càng vang, quy đầu dường như muốn đẩy đến cổ họng của cậu. Giang Xuyên rút ngón tay từ trong miệng cậu ra, Tô Minh cúi đầu hai mắt mơ hồ nhìn lỗ nhỏ quy đầu phun ra tinh dịch đôi môi cậu hơi mở ra, liếm vào một ít.
Giang Xuyên sau khi xuất tinh ngồi xổm xuống, sờ sờ đũng quần Tô Minh phát hiện tiểu tử của cậu vẫn còn cứng rắn. Tô Minh ngượng ngùng cười cười, Giang Xuyên mở dây kéo quần cậu ra đem tiểu đệ đệ phấn nộn sạch sẽ ngậm trong miệng phun ra nuốt vào. Tô Minh thở hổn hển, cảm thụ được dương vật trong miệng người kia xoay trái xoay phải tạo ra khoái cảm cực lớn. Một lát sau cậu nhịn không được ở trong miệng Giang Xuyên bắn ra.
Giang Xuyên đem tinh dịch nuốt vào hết, cuối cùng còn liếm liếm môi. Cũng may trước đó đã cởi quần ra, Giang Xuyên lau hết tinh dịch bắn trên mặt cậu rồi giúp Tô Minh mặc quần vào, đem người ôm vào trong lòng hôn môi, thấp giọng hỏi: “Hoa huyệt của em có muốn không?”
Tô Minh lắc đầu vùi ở trước ngực anh dáng dấp nhìn thật biết điều: “về nhà làm đi, anh đi lâu quá người khác sẽ hoài nghi.”
Lúc Tô Minh đi ra nhà vệ sinh Giang Xuyên sờ sờ đầu cậu cùng Tô Minh đi ra ngoài. Nhà vệ sinh ở khúc quanh tạo thành một góc chết người bên trong phòng bao không nhìn thấy bên này. Tô Minh bị anh lôi kéo đi vào siêu thị gần chỗ KTV.
Lúc trở lại hai người đều ôm một đống thức ăn vặt. Các tiểu chiến hữu đã đem đồ ăn vặt càn quét hết nhìn thấy Giang Xuyên mang thức ăn về thế là lại hoan hô một trận nữa.
Lâm Vân Tiêu gối đầu lên đùi Trần Nam, nhìn dáng dấp hình như là uống say. Trần Nam lấy tay xoa xoa cái ót của hắn cầm micro hát một bài giai điệu nhẹ nhàng.