Vách Tường Có Mẳt (Cách Tường Hữu Nhãn)

Chương 11: Chương 11: Trên đường về nhà trên bị bắt vào rừng cây nhỏ cưỡng dâm




Tô Minh hai tay bỏ trong túi quần, cậu cúi đầu mệt mỏi chậm rãi bước đi. Cậu cũng không như trước vừa về tới nhà là nhào vào người của Giang Xuyên.

Tối nay Giang Xuyên có một cuộc đua xe mà cậu vì tăng ca nên không đi được. Tuy rằng Giang Xuyên cũng không để tâm nhưng Tô Minh rất muốn đi theo anh. Lần trước thấy được một mặt khác của Giang Xuyên cậu không kìm lòng muốn biết thêm nhiều bạn bè của anh, dung nhập vào cuộc sống chân thật của anh.

Khi nãy cậu gọi điện thoại cho Giang Xuyên còn nghe được tiếng của Trần Nam xen lẫn một vài âm thanh động cơ ồn ào còn có mấy câu mắng chửi quen thuộc.

Tô Minh không sao nghe rõ chỉ biết cuộc thi đấu sắp bắt đầu cậu liếc nhìn điện thoại di động cũng còn lại 1% pin nên cũng không nhiều lời cúp điện thoại.

Cậu quẹo vào giao lộ, ngày hôm nay cậu không đi xe bus vì từ đây đến chỗ của nhà trọ không xa chỉ khoảng bốn, năm km. Khu vực này dù là ban ngày hay là ban đêm đều tương đối yên tĩnh. 1o giờ 3o tối trên đường sẽ không có người chỉ có một vài chiếc xe vội vã chạy qua.

Đèn đường chiếu vào thân ảnh tạo thành cái bóng kéo dài trên mặt đường, Tô Minh nhớ lại sinh hoạt của mình trong khoảng thời gian này, tuy rằng hai người cũng coi là “Hoang dâm vô độ” nhưng vẫn yêu thương chăm sóc lẫn nhau, cả tâm và người cậu đều giao cho đối phương. Tô Minh rất ít khi suy nghĩ về tương lai nhưng cậu cảm thấy được yêu anh sống trọn đời với anh chưa chắc là không thể.

Nghĩ đến điều này cậu đang ủ rũ cúi đầu tinh thần liền phấn chấn chuẩn bị về nhà tắm rửa sạch sẽ ở trên giường chờ người yêu. Suy nghĩ này thực sự có hơi lập dị nhưng làm cậu thỏa mãn là được rồi.

Tô Minh không nghĩ tới nguy hiểm đang ẩn núp trên đường nhỏ cách nhà cậu khoảng mấy chục mét.

Cậu còn chưa kịp kêu lên thì bên trong những hàng cây xanh đột nhiên xuất hiện một bóng đen trong nháy mắt lấy tay bịt kín miệng của cậu một tay khác ôm lấy vai của Tô Minh đem cậu lôi vào phía sau rừng cây.

“A…” Tô Minh phản ứng lại thân thể kịch liệt giãy dụa nhưng bất lực vì chiều cao và vóc người của cậu so với người phía sau chênh lệch rất lớn.

Khủy tay của cậu cong lên đột ngột đánh về phía sau hi vọng có thể đánh vào bụng đối phương nhưng không ngờ người kia nhanh chóng tránh được, trong nháy mắt hắn bắt hai cánh tay của cậu bẻ ngoặc ra sau lưng. Hai tay Tô Minh đều bị trói lại, rốt cuộc không còn biện pháp phản kích.

Tô Minh rất sợ hãi, nghĩ xấu nhất bất quá là bị tiền dâm hậu sát, hoặc là giết trước hiếp sau. Cậu toát mồ hôi lạnh ướt đẫm cả áo sơ mi. Cậu không dám làm người này tức giận, tính mạng quan trọng huống hồ ở trên con đường này dù có la đến rách cổ họng cũng không ai cứu mình. Cậu không phản kháng nữa chỉ thuận theo người kia lôi kéo cậu vào càng sâu trong bóng tối.

Đã rời xa đường lộ, đầu óc Tô Minh đều hoảng hốt, người kia ghé vào lỗ tai cậu nói: “Ở đây, sẽ không có người, chỉ có tao với mày.”

Nói xong hắn để tay bịt miệng cậu xuống, Tô Minh vừa được giải thoát chuẩn bị kêu cứu, người kia thuận thế cắn một cái trên cổ cậu, Tô Minh bị đau hét một tiếng.

“Mày ngoan một chút, sẽ không bị chịu khổ, ông đây sẽ chịch cho mày rất sung sướng, mỹ nhân.” Lời nói hèn mọn làm Tô Minh trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, lại nghe người kia nói: “La lớn đi, nơi này cũng không có ai, đợi khi tao chịch mày nếu mày có thể la lớn tiếng hơn, nói không chừng sẽ càng làm tao sướng hơn đây.”

Bàn tay thô ráp đưa vào trong quần áo vuốt ve da thịt non mềm Tô Minh lắc đầu hoảng loạn mà nói rằng: “Không… Tôi là nam… thả tôi ra, tôi cho anh tiền…” chỉ nghe người kia ở phía sau cậu cười vài tiếng: “Tiền? Tao không thiếu tiền, cái tao thiếu chính là người có thể làm cho dương vật của tao sung sướng.”

Tô Minh quả thực khóc ra thành tiếng: “Con mẹ nó mày đi tìm phụ nữ đi… a!” Lỗ mũi người kia ở trên gáy cậu ngửi tới ngửi lui, tham lam hít vào mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên người cậu, hắn nói: “Tao quan sát mày đã mấy ngày, trên người mày mùi vị quá hấp dẫn… Lại như là một dâm phụ… Trực giác của tao không có sai…”

Bàn tay di chuyển đến lồng ngực của cậu, hai tay Tô Minh còn bị hắn khóa lại, cậu lắc lắc thân thể muốn né tránh. Người kia kềm chặt cổ tay cậu lại, tay của hắn duỗi xuống dưới lần vào bên trong không biết làm gì, một lát sau hắn rút ra một dây lưng đem cổ tay của cậu trói lại vài vòng.

Người đàn ông lấy hai tay cách áo sơ mi thô bạo mà xoa nắn ngực cậu mấy cái, Tô Minh đau đến nhíu mày kêu rên lớn tiếng. Người kia không buông tha cậu lần thứ hai luồn vào trong áo cậu ngón tay kẹp chặt hai viên đậu đỏ nắn bóp.

Đầu vú Tô Minh đặc biệt mẫn cảm, bị người này đụng vào hai chân liền mềm nhũn. Nam nhân ở phía sau nói: “Tiên sư nó, quả nhiên là dâm đãng bị mò núm vú liền hưng phấn.” Tô Minh không thể phản bác, cắn chặt môi, không cho tiếng rên rỉ thoát ra.

Người đàn ông đùa bỡn đầu vú của cậu một chút rồi đem người của cậu xoay lại, áo sơ mi bị vén lên lộ ra lồng ngực. Ngón tay cái của người kia ở hai bên kìm chặt hai đầu nhũ, lưng của Tô Minh bị đè ép vào thân cây, Hắn một bên bóp hai bên ngực cậu, một bên cúi đầu trên cổ cậu vừa hôn vừa gặm cắn.

Tô Minh hai mắt nhìn vào chỗ trống hắc ám, cảm giác sợ hãi và phản bội tập kích toàn thân cậu. Hai chân cậu cũng không làm gì được, thân thể dâm đãng như người kia nói giống dâm phụ quen bị thao, vừa bị đàn ông đụng tới liền mềm nhũn tùy ý người khác đùa bỡn.

“Mày thật là thơm a, da dẻ cũng mịn màng, thân thể lại rất mẫn cảm…” Người kia đem áo khoác của mình trải trên bãi cỏ làm nệm, sau đó cởi áo khoác Tô Minh đẩy ngã cậu xuống bãi cỏ đã trải sẵn rồi hắn cũng nghiêng người đè lên.

“Đừng… Dừng tay…” Tô Minh nằm trên đất, hai chân ở trong bóng tối lung tung đá tên đó mấy lần, bị hắn tóm lấy cổ chân mở ra hai bên rồi tiện đà đem quần bò của cậu cởi ra chỉ chừa quần lót, trên người áo sơ mi cũng bị vén đến ngực, tên kia khom người xuống dùng miệng hút đầu vú của cậu.

Tô Minh liều chết giãy dụa: “cầu anh… Thả tôi ra… Không muốn…”Tên kia không để ý tới cậu bàn tay cách quần lót vuốt lên tiểu huynh đệ của cậu cảm nhận được tiểu đệ đệ của cậu so với hắn nhỏ bé hơn rất nhiều. Cảm thấy tính khí ở trong tay từ từ trở nên cứng rắn, hắn nở nụ cười: “cứng cũng thật là nhanh a, dâm đãng thật.”

“Không phải… Câm miệng…” Tô Minh vừa nói xong đã khóc nức nở, cậu rất sợ sệt, sợ người đó cởi quần lót của cậu, phòng tuyến cuối cùng cũng bị thất thủ, sau này làm sao mình có thể đối mặt với Giang Xuyên, đối mặt với người xưng là người yêu của cậu.

Hiện thực không như hi vọng của cậu, không bao lâu tên đó đem quần lót của cậu cởi ra. Hắn sờ nắn cái mông của cậu sau đó đẩy ra hai bên, lòng bàn tay thô ráp ở tại hạ thể cậu vuốt ve mấy lần, Tô Minh nhắm chặt mắt lại nghe đối phương thở dài nói: “chuyện này… mày là người song tính, tao đây nhặt được bảo vật a…”.

Giang Xuyên… Giang Xuyên… Cứu em…

Tô Minh ở trong lòng la lên, cậu nhắm mắt, chung quanh đều là một mảnh tăm tối. Tên kia từ kinh ngạc chuyển thành vội vã không nhịn nổi, Tô Minh nghe thấy hắn mở ra khóa quần, một lát sau cảm giác được một vật cực nóng hướng bên trong âm huyệt đẩy vào.

Tô Minh đột nhiên tỉnh lại hai chân dốc hết sức trên thân người đàn ông mà đạp, thân thể cũng trái phải uốn éo, không cho côn thịt tục tĩu kia tiến vào thân thể của mình. Không ngờ giọng nói của người kia đột nhiên hung hăng: “Đừng nhúc nhích! Mẹ nó, nhất định phải để tao đem hai chân cũng trói lại sao?” Dứt lời cầm lấy hai chân của cậu không cho cậu lộn xộn, dựa vào cảm giác dùng dương vật thô to một lần nữa để trên miệng huyệt, phòng ngừa Tô Minh lại phản kháng, một đường mở ra hai môi hoa chen vào thúc sâu vào tận cùng trong hoa huyệt.

Tô Minh kêu khóc: “Anh đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Không muốn… Cầu anh… Nha nha…” Nam nhân thở dài: “Hô… âm đạo này quá chặc kẹp dương vật thật là thoải mái…” Nói xong trước sau lại đánh động.

Tô Minh chưa từng bị như vậy, lúc cùng Giang Xuyên làm tình, khởi động làm trò cũng để cho cậu không ngừng động tình đến cuối cùng đều là cậu cầu xin Giang Xuyên tiến vào. Nam nhân động tác thô bạo làm cho nhục bích trong hoa huyệt khó mà thích ứng nổi. Nhưng rồi thân thể dâm đãng đã liều mạng mà bắt đầu tiết ra dâm dịch làm cho tên khốn nạn này ra vào càng thêm thuận lợi.

“Thật sự là cực phẩm hoa huyệt… Sướng quá…” Động tác của tên kia không dừng lại, Tô Minh bị hắn nhanh chóng thao lộng mấy chục lần, hai chân vô lực mà buông xuống hai bên. Hai tay người đó chống ở bên hông của cậu, nửa quỳ lên, cái mông thật nhanh rung động, đem nơi giao hợp của hai người đánh đến “ba ba” vang vọng.

Nơi bí ẩn của Tô Minh ngoại trừ Giang Xuyên không có người thứ hai tiến vào, tất cả khoái cảm đều là Giang Xuyên mang đến cho cậu, giờ khắc này lại bị người đàn ông khác gian dâm, cảm giác áy náy nồng đậm với Giang Xuyên cũng từ từ bị khoái cảm bao phủ.

Người kia thấy cậu chậm chạp không chịu rên rỉ mới mắng cậu: “Tiểu dâm đãng, lão tử chịch cũng đã chịch, cũng đã đâm vào rồi mày hối hận cũng vô dụng, vẫn là ngoan ngoãn, tao sẽ so với thằng đàn ông của mày càng làm cho mày thoải mái hơn.” Âm đạo bị một dương vật thô to nhanh chóng ma sát, Tô Minh ý thức chậm rãi trầm luân, bản tính dâm đãng làm cho cậu không cần biết trên người mình là ai, chỉ cần dương vật thô to kia ở bên trong hoa huyệt làm cho mình khoái lạc…

“Anh chậm một chút…a…ah không…” Người kia càng đâm sâu vào bên trong huyệt động càng cảm thấy hưng phấn, dương vật chưa từng sảng khoái như thế này nên động tác càng không chậm lại, hai tay nâng cái mông lên cao càng làm hạ thể dán chặt vào nhau hơn, từ trên xuống dưới tàn nhẫn mà đâm vào hận không thể đem hai tiểu cầu thịt cùng dương vật đi vào trong âm huyệt.

“A a… Không… Không muốn… A a a a… đi ra ngoài… A ah…”. Cậu rên càng hăng say thì người kia càng ra sức, hai túi thịt “ba ba ba” đánh vào nơi đáy chậu.

Sau khi người kia thấy Tô Minh đã bị làm đến không có khí lực, tháo dây cột ở hai tay cậu ra. Dương vật từ bên trong động huyệt ấm áp rút ra, đem Tô Minh trở mình quỳ nằm úp sấp, hắn đỡ tính khí thô to xấu xí lần thứ hai tiến vào bên trong hoa huyệt non mềm.

Người đàn ông như một con thú động dục cứ “ba ba” từng cái từng cái thao cậu. Tô Minh sớm bị làm đến mềm nhũn thân thể. Hai tay bị trói buộc quá lâu cũng khÔng còn khí lực nâng lên, cả thân nằm nhoài trên bãi cỏ, trong miệng vô ý thức phun ra càng nhiều tiếng rên rí.

“Tiểu dâm đãng sướng sao?” Người đàn ông “Ba…” đánh vào mông Tô Minh một cái. Tô Minh bị đánh đến run lên, hoa huyệt liền kẹp thật chặt, chặt đến nổi người đàn ông phía sau liền đánh thêm một cái vào mông của cậu.

“Sướng quá… anh làm cho em thật là sướng…” Tô Minh đã không biết mình ở nơi nào, là ai đang làm mình. Cậu bị khoái cảm tràn ngập toàn thân, mặc người thao mình.

Sau đó, người kia dường như nhớ tới cái gì đó, nắm chặt dương vật của Tô Minh tuốt mấy lần, nói:”sách, đồ chơi này của mày nhỏ như vậy có thể làm gì? Trời sinh là bị người đè ra làm!” Nói xong cũng không để ý tới dương vật nhỏ đau đớn gắng gượng mà nắm chặt eo thon của cậu chuyên tâm thao hoa huyệt.

Tên kia phát hiện Tô Minh sau khi bị đánh âm đạo sẽ rút chặt lại ôm lấy dương vật, khi đó đâm vào sẽ phát ra âm thanh trong trẻo. Không giống khi dương vật va chạm mang theo tiếng nước. Mà hai âm thanh này hỗn hợp lại cùng nhau nghe vào liền cảm thấy dâm đãng đến không chịu được.

Người kia thở gấp, hai tay ôm lấy phần eo của cậu như muốn bấm vào trong thịt, đem tốc độ tăng cao gấp đôi: “Nha nha… nhanh quá… Chậm một chút… Chậm một chút… Không chịu được… A a a thả tôi ra…” Nếu như không phải là bị bóng tối bao trùm, có thể nhìn thấy cái mông Tô Minh bị đánh ra đến ẩn hồng, mà nơi khe mông bị đẩy ra, tên kia không ngừng dùng lông mao ma sát làm rơi ra rất nhiều sợi lông xoăn đen trên mông cậu. Âm thần đã bị làm đến đỏ tươi bên trong chứa đựng dương vật thô to xấu xí của người kia đang ra vào.

Tô Minh lắc đầu, khóe mắt tràn ra nước mắt ấm áp từng giọt một không tiếng động mà nhỏ xuống bãi cỏ, tâm lý không ngừng nói với Giang Xuyên xin lỗi. Lúc này người kia dùng dương vật với biên độ nhỏ mà nhanh chóng đánh xuyên, động tác mạnh đem Tô Minh đầu tiên đưa tới cao trào.

“A a a…”

Người kia đợi khi cậu cao trào đến phun nước thì bên trong hoa huyệt mạnh mẽ đâm mấy chục lần, xuyên đến tầng tầng sâu nhất, rồi đem dòng tinh nóng phun ra, bắn đến Tô Minh muốn chạy trốn.

Sau khi chuyện dâm loạn kết thúc tất cả bình tĩnh lại, dương vật người nọ còn không rút ra, Tô Minh cổ họng đều khàn thanh âm nức nở ở trong bóng tối càng rõ ràng.

Người đàn ông cúi người xuống, đem cậu ôm vào trong ngực: “Không khóc, bảo bối.” Tô Minh không nói lời nào, người kia đem thân thể của cậu quay mặt về phía mình, lau nước mắt trên mặt cậu. Lại thấy mồ hôi làm ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu anh đau lòng hôn lên cái trán hai gò má còn có trên chóp mũi đều hôn mấy lần: “Xin lỗi… Không khóc có được hay không? Khóc ông xã trong lòng rất đau mà.”

Tô Minh nha nha khóc lóc, nghe anh mềm giọng an ủi, ôm ấp cậu đem cậu ôm vào trong ngực, từ từ mới bình ổn lại, mang theo giọng mũi mắng anh: “Khốn nạn!”

Giang Xuyên cười cười: “Vâng vâng vâng, anh là khốn nạn, bảo bối ngoan.” Tô Minh để cho anh giúp mình mặc quần áo vào, lúc này đang ở bên ngoài tinh dịch ở hạ thể không thể rửa sạch cũng chỉ có thể dùng khăn giấy lau chùi một chút. Sau khi mặc quần vào trong cơ thể còn không ngừng trào ra đem quần lót làm ẩm ướt.

Khi đứng lên, Tô Minh thân thể mềm nhũng dựa vào người Giang Xuyên nói: “Ôm em một cái.” Giang Xuyên xoa xoa đỉnh đầu cậu hôn một cái rồi đem người ôm ngang.

Tô Minh yên tĩnh vùi ở trong lồng ngực của anh đi ra rừng cây, khi ra đến bên ngoài đèn đường chiếu sáng Giang Xuyên mới nhìn rõ Tô Minh chân thực bị bắt nạt đến thê thảm. Vành mắt cùng chóp mũi đều hồng hồng, trên mặt cũng có vệt nước mắt chưa khô như động vật nhỏ nằm ở lồng ngực của mình.

Tô Minh cũng giương mắt nhìn anh một chút, đột nhiên miệng phía dưới cong lên, bộc lộ ra hết vẻ mặt ủy khuất, Giang Xuyên cho là cậu muốn khóc nhưng lại nghe Tô Minh nói rằng: “Lúc anh ôm em thì em đã biết là anh.” Giang Xuyên sửng sốt một chút, cười nói: “Bảo bối kỹ năng diễn xuất quá tốt rồi, ngay cả anh cũng bị em lừa.”

Kỳ thực vừa mới bắt đầu đã biết vậy mà hành vi cử chỉ của cậu cũng có thể lừa anh. Tô Minh có thể phối hợp với anh như vậy, anh cảm thấy rất thú vị. Giang Xuyên cúi đầu hôn cậu một cái trong tâm yêu thương càng nhiều hơn nữa.

“Anh thi đấu sao rồi?”

“Thắng.”

“Ác… anh ở chỗ đó mai phục đã bao lâu?”

“cũng không phải rất lâu, nói chuyện điện thoại với em xong anh liền rời đi.”

Tô Minh mệt đến nỗi ở trong lồng ngực của anh ngủ thiếp đi. Giang Xuyên rốt cuộc là nhất thời hưng khởi hay là trù tính đã lâu cậu cũng không thể nào để tâm nghĩ đến nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.