Edit + Beta: Tiểu Sư Muội.
Cái chương gần 5k chữ.
Từ sau khi chuyện này qua đi, hành vi Cố Giang Hành thu liễm không ít, cũng không có vô sỉ hỏi cậu có muốn giúp tắm rửa hay không, chỉ là buổi tối trước khi ngủ nhắn tin qua cho cậu: "Có việc gì có thể tìm tôi."
Quý Xán nhìn chốc lát, nhắn trở về: "Được."
Cậu chuẩn bị bỏ điện thoại xuống để đi ngủ, nhóm chat ba người đột nhiên sáng lên.
Chu Duệ Sâm share đường link một bài đăng, chửi ầm lên: "Đờ mờ, bọn nó người có độc phải không? Địa vị của đại ca là thứ bọn nó có thể làm lung lay được à?!!【 Tức giận】"
Lý Nặc: "Vậy đánh đến khi nào bọn nó phục thì thôi."
Chu Duệ Sâm: "Nắm đấm của tao đã nhịn lâu lắm rồi. 【 lửa giận 】"
Quý Xán: "......"
Chu Duệ Sâm: "Đại ca, anh xem bọn nói anh thành cái gì kìa! Thế mà lại dám coi thường anh!"
Quý Xán: "? Để tao xem trước đã."
Ấn vào đường link là giao diện diễn đàn quen thuộc của trường, tiêu đề bài đăng là:
【 Sau khi có vụ bạn học lớp 11 xông vào văn phòng đánh giáo viên mà cảm khái: Chúng ta có phải nên đổi giáo bá hay không?】
Bài vừa đăng, lập tức khiến cho mọi người kịch liệt thảo luận.
【 Có lý, hiện giờ Xán ca rửa tay chậu vàng chuyển sang làm học bá rồi còn gì.】
【 A, Nói thế mà có lý? Vậy các cậu biết không, lúc Khương Duyên lao vào văn phòng, vẫn là Xán ca anh dũng ra tay đem tên đấy đánh phục đó! 】
【 Cũng phải nói, nếu so với Xán ca, Khương Duyên vẫn không so được. 】
【 Không sai, tên đó chỉ là kẻ điên. Tuy rằng biết hắn muốn gây sự với Lý Phi Dũng, nhưng cũng không đến mức vào văn phòng đánh người chứ? 】
【 Đầu trọc thì đâu sợ bị túm tóc, tôi thấy người này tà khí thật sự. Nếu mà hắn lên làm giáo bá, mọi người cũng đừng nghĩ đấy là việc tốt.】
【 Bản thân Khương Duyên chính là chuyện kỳ quái rồi, con trai kỹ nữ quả nhiên không bình thường. 】
【 Lầu trên, tự xóa bình luận đi, đừng để cho tao phải chửi mày! 】
【 Việc nào ra việc đó, tiệm nhà họ có nướng BBQ ăn khá ngon, mà có ai lại không bao giờ trải qua thời khắc gian nan đâu?】
【 Nghe nói người phụ nữ kia cũng là bị lừa. 】
【 CMM? Khương Duyên xác thật rất CMN biến thái, lại còn không được phép nói à?】
【 Vậy tự nhiên mày lôi mẹ nó vào đây làm cái gì? 】
......
Phần sau bài đăng trực tiếp trở thành đại chiến tam quan của học sinh.
Quý Xán rời khỏi diễn đàn, nhắn một câu vào trong nhóm chat: "Đừng suy nghĩ vớ vẩn, đi ngủ sớm một chút."
Chu Duệ Sâm: "..."
Lý Nặc: "A (⊙o⊙)"
Quý Xán cho rằng chuyện này cứ thế là hết, lại không nghĩ rằng ngày hôm sau ở trường cậu nghe được một tin đồn-- Khương Duyên là con riêng của Lý Phi Dũng.
Lý Phi Dũng khi còn học đại học đã quen biết mẹ của Khương Duyên - Khương Lan.
Kể cả có qua mười tám năm, giờ ông nhắm mắt lại cũng có thể nhớ toàn bộ chi tiết của một ngày kia.
Đó là một ngày nắng rực rỡ, ánh sáng phảng phất như đang lưu động trong không khí.
Lý Phi Dũng từ thư viện ra, theo thói quen đến phố ăn vặt Tây Môn mua cơm trưa.
Hắn cực kỳ thích món mì cay thịt dê ở cuối phố, kể cả mùa hè có nóng bức đến mấy cũng chưa từng buông tha.
Sau khi gọi đơn, người phục vụ rất nhanh mang mì cay thịt dê lên bàn.
Hơi nóng cuồn cuộn bao quanh tô mì, miếng thịt dê bên trong thật dày, bên trên còn rắc chút hành lá cùng rau thơm, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta phải chảy nước miếng.
Lý Phi Dũng có thói quen uống một ngụm canh trước, rồi ăn một miếng mì thịt, sau đó cho hạt tiêu cùng ớt xay lên trên, lại cho thêm hai giọt dấm. Mỗi lần hắn đều có thể ăn đến sạch sẽ, một giọt canh cũng không để thừa.
Hôm nay thịt dê vẫn ngon như cũ, sau khi ăn xong, Lý Phi Dũng uống một ngụm canh cay ê ẩm.
Nhưng hắn không để ý, đúng lúc này đột nhiên có người đụng vào khuỷu tay mình một chút.
Thịt dê trong tô mì nháy mắt đổ lên người.
Ớt cay màu đỏ, rau thơm màu xanh, sợi mì màu trắng nhuộm đầy mặt.
Lý Phi Dũng cả người đều sững sờ, vài sợi mì trượt từ trên mắt kính hắn chảy xuống, xung quanh loáng thoáng tiếng cười.
"Sao lại không cẩn thận như vậy!" Nam sinh đụng vào hắn ghét bỏ lắc lắc chân, hung tợn nói: "Giày chơi bóng của tao mới mua đã bị mày làm bẩn rồi, mày định bồi thường thế nào đây?"
Lý Phi Dũng duỗi tay lau mặt một phen, cả tay sờ đến toàn là dầu mỡ.
Hắn vội vàng lấy giấy ăn lau qua qua, rốt cuộc cũng lau sạch sẽ nhưng trên mặt vẫn lưu lại mùi vị tanh nồng của mì thịt dê.
"Điếc à? Tao hỏi mày cố tình không nghe thấy đấy à?" Nam sinh lấy chân đá vào mông Lý Phi Dũng đang ngồi trên ghế nhựa, phát ra một tiếng phanh lớn "Đôi giày này của tao những 4900 đấy, mày định bồi thường thế nào đây hả?"
Lý Phi Dũng ngẩng đầu, trong nháy mắt có chút mờ mịt: "Cậu đang nói chuyện với tôi à?"
"Không nói với mày thì nói với ai?" Dáng người nam sinh rất cao, lúc này trên mặt lộ rõ biểu tình dữ tợn, nhìn qua cực kỳ đáng sợ, Lý Phi Dũng sợ đến mức không dám nói câu nào.
Hắn rất muốn mắng lại đối phương, rõ ràng là anh không đúng, là anh đụng vào nên tôi mới làm đổ canh, thế mà anh còn muốn tôi phải xin lỗi? Rõ ràng người phải xin lỗi là anh mới đúng.
Nhưng đối với nam sinh hung hãn trước mặt, hắn một chữ cũng không nói nên lời, giống hệt như con rùa đen bị lột mất cái vỏ, không ngừng run rẩy.
"Còn giả ngu với tao", nam sinh túm lấy cổ áo ép hắn ngẩng đầu: "Mày làm bẩn giày của tao, giờ bồi thường như thế nào đây?"
Lý Phi Dũng há miệng thở dốc, lấy hết can đảm nói: "Không, không phải tôi......"
Nam sinh tức khắc nheo mắt lại, gằn từng chữ: "Mày nói cái gì?"
Phảng phất ngay sau đó sẽ bị đối phương đánh cho một trận, Lý Phi Dũng bị dọa sợ cả người, một hồi lâu cũng không dám nói gì.
"Cậu điếc à? Cậu ta đã nói không phải do cậu ta làm rồi còn gì!" Một giọng nữ sắc bén vang lên.
Lý Phi Dũng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc tạp dề đi tới, cô một phen kéo tay đang túm lấy cổ áo mình xuống, còn săn sóc đưa một chiếc khăn lông ấm lại đây.
Là người phục vụ lúc trước mang đồ ăn lên cho hắn, xinh đẹp lại rực rỡ, làm hắn cũng không dám nhìn nhiều thêm một lần.
Lý Phi Dũng thấp giọng nói cảm ơn, nhận lấy khăn lông tinh tế rồi lau mặt.
Sắc mặt nam sinh tức khắc biến đổi, cảnh giác nói: "Cô có ý gì?"
"Ý của tôi chính là, người ta rõ ràng đang ngồi yên ở đây, là do cậu đụng vào người ta, cậu là người phải xin lỗi mới đúng." Cô gái nhanh nhẹn thu dọn cái bàn, một bên nói: "Giày của cậu do chính cậu làm bẩn, có liên quan gì đến người ta chứ?"
"Rõ ràng là nó đụng vào tôi, cô chỉ là một phục vụ nho nhỏ không cần phải thay đổi trái phải trắng đen!" Nam sinh tiến lên phía trước một bước, nháy mắt giơ nắm tay lên.
Lý Phi Dũng hít sâu một hơi, kéo thân thể đang run rẩy tới chắn phía trước cô gái kia, lắp bắp nói: "Anh, anh muốn làm gì thì hướng phía tôi...."
"Làm sao, cậu muốn đánh tôi à?" Cô gái không có chút nào sợ hãi, ngược lại còn cầm giẻ lau hô lên: "Cậu đánh đi, nơi này nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu đấy, cậu cứ đợi đến lúc cảnh sát đến rồi họ sẽ tin lời cậu nói hay lời người khác nói!"
"Cô....!"
Nam sinh chán nản, hận không thể hung hăng cho cô gái này một cái tát, nhưng mà hắn vừa nghe nhắc tới cảnh sát thì lùi bước.
Trên thực tế hắn từng diễn trò này nhiều lần ở làng đại học rồi, cố ý mua giày giả nhãn hiệu đắt tiền, thông qua các chuyện ngoài ý muốn mà lừa học sinh bồi thường. Hắn nằm vùng nhiều ngày như vậy, thấy Lý Phi Dũng thật thà dễ bắt nạt nên hắn mới tìm cơ hội xuống tay, không nghĩ tới nửa đường lại có đứa nhảy ra phá đám.
Hắn căm giận liếc nhìn hai người một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài.
"Cậu không sao chứ?" Cô dùng khăn lông lau mặt giúp hắn, giọng nói ôn nhu: "Thật ngại quá, để cậu gặp phải loại chuyện này ở trong quán."
Thời điểm khăn lông mềm mại dừng ở trên mặt, thân thể Lý Phi Dũng tức khắc cứng đờ.
Lần đầu tiên trong đời hắn tiếp xúc gần như vậy với một cô gái, có thể ngửi được mùi thịt dê, còn có một mùi hương nhè nhẹ thuộc về đối phương, có vẻ như là mùi bột giặt.
Mặt Lý Phi Dũng liền đỏ lên.
Từ lúc đó về sau cô nói gì hắn cũng nghe không rõ, trong đầu hắn chỉ nhớ rõ mình cực kỳ khẩn trương và thất thố, thậm chí về sau còn không nhớ mình rời khỏi tiệm thế nào. Nhưng đến khi hắn trở về, trong đầu đều tràn ngập hình ảnh hiệp nghĩa nhiệt tình của cô gái kia.
Lý Phi Dũng 21 tuổi, lần đầu tiên nếm hương vị yêu thầm.
Bất đồng với tính cách âm trầm mẫn cảm của hắn, khi đó Khương Lan xinh đẹp lại nhiệt tình, gần như hấp dẫn ánh mắt của hắn trong nháy mắt.
Sau khi tốt nghiệp trung học, Khương lan bị người cùng thôn lừa lên thành phố lớn làm việc, sau đó mới phát hiện là làm việc bán thân thể.
Đều là các cô gái mới mười mấy hai mươi mấy tuổi, từ nông thôn đi đến thành phố lớn xa lạ vừa sợ hãi lại chờ mong, một bên là trốn không thoát, một bên vẫn là khát vọng được sống ở nơi phồn hoa như thế này.
Các cô gái ngây thơ trong sáng, cứ như vậy liền lao vào vũng bùn.
Ba năm trôi qua, các cô gái đã từng cự tuyệt giờ cũng trở thành những vị sư phụ già, dần dần quen với thói sinh hoạt như vậy.
Khương Lan vẫn muốn chạy trốn như cũ.
Rốt cuộc có một ngày, cô thừa dịp quản lý không chú ý, một mình chạy ra, ngồi xe đến thành phố bên cạnh, làm thuê cho một tiệm cơm nhỏ.
So sánh với công việc lúc trước, làm người phục vụ tuy rất mệt, lương cũng không cao, nhưng cô vẫn thấy rất thỏa mãn.
Sinh hoạt cứ như vậy mà trôi qua một năm, quá khứ cũng dần mờ nhạt, chỉ ngẫu nhiên sẽ xuất hiện trong ác mộng.
Đúng lúc này, cô gặp lại Lý Phi Dũng.
Chất phác ít lời, e lệ mẫn cảm, còn có thế giới nội tâm cực kỳ phong phú, so với những người cô từng gặp trước đó hoàn toàn khác biệt.
Bọn họ rất nhanh lao vào tình yêu cuồng nhiệt.
Một đoạn thời gian kia, Lý Phi Dũng cảm thấy cuộc sống mình trôi qua hệt như đang dẫm lên đám mây, rất không chân thật.
Hắn ở trường đọc sách, sau khi tan học liền đến tiệm ăn thịt dê, mỗi lần đều có thể ăn đến hai miếng thịt dê.
Thỉnh thoảng Khương Lan cũng sẽ đến lớp cùng hắn nghe giảng.
Tuy rằng cô chỉ có bằng cấp trung học, nhưng phần lớn chương trình học cô vẫn có thể nghe học hiểu được phần nào, còn đặc biệt thích học văn, thích nghe giáo viên giảng những bài của Lỗ Tấn.
Đoạn thời gian kia, không khí phảng phất đều trở nên ngọt ngào.
Mùa xuân năm thứ hai, Lý Phi Dũng có một đợt nghỉ đông dài, một tháng này làm tình cảm của bọn họ giống như rượu lên men, bọn họ ở phòng thuê của Khương Lan nếm thử trái cấm.
Lý Phi Dũng kích động đến máu sôi sùng sục, hạ quyết tâm phải cho cô một tương lai tươi sáng.
Hạnh phúc đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Đột nhiên có một ngày, Khương Lan nói thân thể mình không thoải mái, muốn đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Lý Phi Dũng định đi cùng cô, nhưng ngày đó lại là ngày hắn biện hộ luận văn tốt nghiệp của mình, thật sự không có thời gian.
Đến khi Lý Phi Dũng hoàn thành xong, vội vàng chạy tới bệnh viện, lại nhìn thấy một người đàn ông đang đứng lôi kéo bạn gái hắn.
"Đã lâu không gặp", người đàn ông giữ chặt cánh tay Khương Lan, ngữ khí quen thuộc nói: "Đêm nay vợ anh không có nhà, em tới đi, giá như cũ."
Hệt như bị một thùng nước đá dội ướt từ đầu đến chân, đại não Lý Phi Dũng nháy mắt trống rỗng, hắn gắt gao nhìn hai người đang lôi kéo phía trước, hai mắt đỏ bùng, âm thanh gì cũng đều không nghe thấy.
Hắn nghĩ hắn sẽ lao ra chất vấn Khương Lan, có phải em gạt anh hay không, có phải em làm việc bán da thịt hay không? Có phải em chuyên làm người thứ ba đi phá hoại gia đình người khác hay không?
Nhưng mà hắn chỉ đứng dại ra một chỗ, sau đó yên lặng xoay người, đi về hướng ngược lại.
Đến khi Khương Lan trở về, bộ dáng lại càng dịu dàng hơn một ít, khi cô về đến phòng thuê, ở ngoài hiên tối tăm lại lóe lên một tia lửa đang cháy -- là Lý Phi Dũng hút thuốc.
Cô không khỏi sửng sốt một chút.
Khương Lan không thích đàn ông hút thuốc, đây cũng là nguyên nhân đầu tiên Lý Phi Dũng hấp dẫn cô.
Nhưng hiện tại nhìn thấy Lý Phi Dũng hút thuốc, cô cũng cảm thấy không khó tiếp thu cho lắm.
Khương Lan đi qua ôm lấy cánh tay của Lý Phi Dũng, hỏi: "Sao đột nhiên lại hút thuốc? Tâm tình không tốt sao?"
Lý Phi Dũng rút cánh tay chính mình ra, hơi hơi ngẩng đầu hỏi: "Em không có gì muốn nói với anh sao?"
Khương Lan cao 174cm, còn cao hơn Lý Phi Dũng 2cm.
Bởi vì động tác này, Khương Lan đã nhận ra tình huống không đúng lắm.
Cô thử hỏi: "Anh....anh vừa mới tới bệnh viện sao?"
Lý Phi Dũng không hé răng, đôi mắt nhỏ kia cũng lộ ra thần sắc thống khổ.
Khương Lan: "Anh đều nhìn thấy?"
Trầm mặc nửa ngày, Lý Phi Dũng gật gật đầu: "Nhìn thấy."
Khương Lan há miệng thở dốc, hỏi: "Anh biết hết rồi?"
Lý Phi Dũng "Ừ" một tiếng, sương khói lượn lờ trong không khí, thân ảnh nhỏ gầy nhìn cực kỳ khổ sở.
Khương Lan run giọng nói: "Anh không chấp nhận được ư?"
Lý Phi Dũng không nói chuyện, chỉ là hút một hơi thật mạnh, sau đó hung hăng dí đầu mẩu thuốc lá xuống.
Khương Lan ánh mắt tối sầm xuống: "Em biết rồi......"
Lý Phi Dũng: "Xin lỗi."
"Không có gì phải xin lỗi", Khương Lan hít hít cái mũi, mắt mũi đỏ bừng, cười nói: "Là em không nói trước rõ ràng, em xin lỗi. Nếu anh không thể chấp nhận, em....em...."
Khương Lan rõ ràng đang cười, nhưng Lý Phi Dũng lại cảm thấy cô như sắp khóc đến nơi.
Hắn định duỗi tay ôm lấy cô, nhưng tưởng tượng đến cô từng làm những chuyện đó, vui mừng trong lòng đều hóa thành xiềng xích lạnh băng, từng vòng từng vòng quấn lấy thân thể hắn rồi kéo xuống vực sâu.
Tay nâng lên rồi lại vô lực rơi xuống, Lý Phi Dũng đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ngay khi đó Lý Phi Dũng còn không biết, trong túi Khương Lan đang để một tờ giấy kết quả siêu âm đã mang thai, cũng không biết khi Khương Lan chạy về phía hắn đang có tâm tình vui sướng như thế nào.
Lý Phi Dũng rất nhanh rời khỏi nơi thương tâm kia, ông trở lại quê nhà Đồng thị rồi trở thành giáo viên trung học. Kết giao, lấy vợ, sinh con.
Sau mười năm kết hôn, vợ ông nói ông lạnh nhạt không thú vị liền đề nghị ly hôn.
Lý Phi Dũng không cự tuyệt, trở thành một người đàn ông trung niên sống một mình, chỉ là tính tình càng ngày càng khó chịu, càng ngày càng không được học sinh yêu thích.
Về sau, ông gặp lại Khương Lan ở trường học.
Ông trở thành một người đàn ông trung niên hận đời, đối phương vẫn xinh đẹp nhiệt tình như cũ, còn có một đứa con trai có thành tích ưu tú.
Sự ghen ghét cùng phẫn nộ nháy mắt sinh sôi trong lòng, Lý Phi Dũng buột miệng thốt ra: "Trường học không phải là nơi mà loại đàn bà như cô nên đến."
Sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Khương Duyên nhấc băng ghế lên đánh ông một trận.
Lý Phi Dũng không tức giận, thậm chí còn nở nụ cười.
Con trai bà ghét tôi, vừa lúc, tôi cũng không thích nó.
Sau đó ông bắt đầu đi ngang qua tiệm đồ nướng của Khương Lan, nhiều lần lấy hết can đảm muốn đi vào, nhưng khi nghe thấy tiếng cười sang sảng của Khương Lan ông lại lui trở về, chỉ gọi cơm hộp. Thời gian lâu rồi, những người giao cơm hộp đều quen mặt ông.
Về sau, ông lại nghe nói Khương Lan là mẹ đơn thân.
Vì thế ông cố ý làm Khương Duyên phải mời phụ huynh đến, vì thế ông vào trong tiệm tìm người....
Đến khi ông đang xin hai người hợp lại, bị một bạn học đánh vỡ, lúc này ngọn nguồn mọi chuyện mới được phơi ra.
Có bạn học hỏi: "Cho nên lúc ấy Lý Phi Dũng cảm thấy Khương Lan vẫn tiếp tục làm việc kia khi đang ở bên ông ấy? Mà Khương Lan lại cho rằng Lý Phi Dũng để ý đến quá khứ của mình?"
Vị bạn học kia gật gật đầu: "Chắc là như thế."
Người nói bát quái cùng người nghe bát quái đều trầm mặc.
Qua hồi lâu, không biết là ai thở dài, chậm rãi nói: "Trách không được Phì Dũng thường xuyên giáo huấn chúng ta mặt trái đạo lý, nói lòng người hiểm ác, hóa ra ông ấy đã từng một lần té ngã như thế."
"Nếu bàn đến thảm, Khương Duyên cùng mẹ nó thảm hơn ấy, bà ấy sinh con một mình, mà cha của con trai mình lại đi lập gia đình với người khác."
"Nhưng mà tui thật ra cảm thấy vẫn còn tốt lắm, không phải lúc đấy ông ấy cũng cảm thấy là mình bị lừa sao."
Quý Xán đột nhiên nhớ tới lúc trước cậu lấy ví dụ về mối tình đầu để giải thích vấn đề np, Lý Phi Dũng nổi giận lôi đình như vây, quả thực cậu chọc phải tấc bảy của rắn.
Sau một thời gian, Khương Duyên biến mất đã lâu trở lại trường học. Tóc mái lúc trước che kín mặt giờ được vuốt hết ra phía sau đầu, lộ ra cái trán no đủ cùng khuôn mặt anh tuấn.
Càng làm cho người khác kinh ngạc chính là, cỗ hơi thở âm trầm ngày trước trên người hắn giờ đột nhiên biến mất không thấy đâu, hiện giờ mặc đồng phục chỉnh tề, giống như thiếu niên ban đầu một lần nữa quay trở lại, khiến cho không ít nữ sinh phải đỏ mặt.
Hình tượng thay đổi lớn khiến mọi người đều tập trung chăm chú nhìn Khương Duyên, sau khi đi đến phía cuối phòng học, hắn dừng lại trước mặt Quý Xán.
"Có thể ra ngoài một chút không?"
Quý Xán kinh ngạc ngẩng đầu, chớp chớp mắt.
Khương Duyên lại nói: "Sẽ không làm cậu lãng phí nhiều thời gian đâu."
Quý Xán suy xét trong chốc lát, buông bút đi theo hắn ra ngoài.
Hai người đứng ở góc tường dựa hành lang, trong lúc nhất thời ai cũng không nói gì, yên tĩnh nhàn nhạt lan tràn trong không khí.
Quý Xán nhớ lại lúc trước chuyện liên quan đến thân thế của Khương Duyên, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, ngữ khí châm chước nói: "Cái kia......"
Khương Duyên: "Tôi muốn chuyển trường."
"Chuyển trường?" Quý Xán ngạc nhiên ngẩng đầu, có chút mờ mịt hỏi, "Khi nào?"
Khương Duyên: "Tuần sau."
"Nhanh như vậy?" Quý Xán trên mặt lộ ra biểu tình hoang mang.
Cậu tuy rằng không đọc hết tiểu thuyết, nhưng nội dung cậu đã xem, Khương Duyên đến khi kết thúc lớp 11 vẫn còn ở lớp học, chẳng lẽ bởi vì thân thế biến hóa nên sinh ra hiệu ứng bươm bướm? Hơn nữa nếu chuyển trường, bây giờ hắn cùng Ngô Nguyễn cũng đã bắt đầu chút xíu cảm tình nào đâu.
Nhưng Khương Duyên đã quyết định, cậu cũng không nói nhiều, chỉ là có chút không yên tâm hỏi: "Vậy mẹ cậu cùng thầy làm sao bây giờ?"
"Tôi không biết bọn họ nghĩ thế nào", Khương Duyên dừng một chút, lạnh lùng nói: "Dù sao tôi cũng sẽ không tha thứ cho ông ta."
Quý Xán cũng không biết nói cái gì, vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu: "Vậy chúc cậu chuyển trường vui vẻ?"
Khương Duyên cong môi cười một chút, ngay khi Quý Xán cho rằng hắn phải đi, lại không ngờ sau đó Khương Duyên đột nhiên xoay người, tay phải nắm chặt hướng cậu đánh tới.
Quý Xán:?!
Quý Xán theo bản năng né nắm tay, phản xạ có điều kiện mà tặng cho Khương Duyên một cái quăng vai ném ngã xuống đất.
Quăng người ngã xong cảm thấy có chút không ổn, Quý Xán lại ngồi xổm xuống thân thiết hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Khương Duyên không trả lời, ngược lại nằm trên mặt đất nở nụ cười: "Như vậy vẫn quen hơn, coi như cậu tặng quà tiễn biệt cho tôi đi."
Quý Xán: "......"
Lại còn quà tặng tiễn biệt....
Thẳng đến chạng vạng tan học, Quý Xán cùng Cố Giang Hành cùng nhau đi đến trung tâm thương mại, nghĩ mãi cũng không hiểu rõ chuyện Khương Duyên cuối cùng là thế nào.
Cuối tuần là sinh nhật Quý Hoa Mậu, Quý Xán nhờ anh đi chọn giúp quà sinh nhật, đáng tiếc là cậu không có mục tiêu rõ ràng, nên chỉ đành lang thang đi dạo.
Cố Giang Hành đút tay vào túi quần, như không để ý mà nói: "Buổi chiều Khương Duyên tìm cậu à?"
Quý Xán cầm chai thuốc mọc tóc trên kệ hàng rồi lại buông xuống, "Ừ" một tiếng.
Cậu nhớ rõ Quý Hoa Mậu bị hói một ít, nếu không thì tặng ông ấy thuốc mọc tóc?
Cố Giang Hành: "Cậu ta tìm cậu làm gì?"
"Tôi cũng không rõ lắm", Quý Xán lắc đầu: "Cậu ấy nói muốn chuyển trường, còn muốn đánh tôi, nhưng chưa kịp đánh thì đã bị tôi quăng ngã rồi."
Cố Giang Hành không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên nhíu mi xuống, hỏi: "Cậu thấy chuyện này có chỗ nào là lạ hay không?"
"Anh cũng thấy vậy à?" Quý Xán theo bản năng nói: "Tôi nhớ rõ ràng lúc ấy cậu ta không đi mà."
Lời vừa ra khỏi miệng mới phát giác không ổn, Quý Xán vội vàng ngậm chặt miệng.
- -----------
Cái gì gọi là lúc ấy cậu ta không đi? Chuyện còn chưa xảy ra làm sao cậu lại biết được? Đây không phải tự làm lộ thân phận mình xuyên đến sao?
Lại không ngờ Cố Giang Hành nở nụ cười, đi theo nói: "Tôi cũng nhớ rõ cậu ta không đi."
Quý Xán ngơ ngẩn mà nhìn anh, trong nháy mắt có chút mờ mịt.
Cậu lại nghĩ tới đợt khai giảng Cố Giang Hành đã nghi ngờ mình, chẳng lẽ người này cũng là người xuyên đến giống mình?
"Vậy anh cảm thấy lẽ ra cậu ta phải thế nào?" Quý Xán đuổi theo hỏi.
Cố Giang Hành nhìn cậu một cái, hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Quý Xán không nói.
Cố Giang Hành cũng không nói gì nữa, tay đút túi quần đi đến cửa hàng trước mặt.
Bỏ qua phần nhạc đệm này, Quý Xán vô tư vô tâm đi mua quà, đi dạo một vòng cũng không biết nên chọn cái gì, cuối cùng vẫn là mua một ít lá trà, được tặng thực phẩm chức năng đi cùng.
Đến khi tính tiền, đột nhiên cậu thấy trên kệ có để Thái Thái Tĩnh Tâm, cậu hỏi nhân viên cửa hàng: "Đàn ông có uống được cái này không?"
Nhân viên cửa hàng rõ ràng sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: "Bạn học này cậu muốn mua tặng cho ba cậu à?"
Quý Xán: "Định mua thử, tính tình ông ấy không tốt, không biết uống cái này có được hay không."
"À, cái này...." Nhân viên cửa hàng ngẩn người, có chút xấu hổ giải thích: "Sản phẩm này chủ yếu là nhằm vào phụ nữ mất ngủ, mơ nhiều, bệnh trạng tâm phiền ý loạn giai đoạn mãn kinh. Còn đối với đàn ông....Hình như không có nghiên cứu nào nói có tác dụng cả."
Quý Xán có chút tiếc nuối lắc lắc đầu: "Vậy tôi không mua nữa."
Sau khi được nhân viên cửa hàng giới thiệu, Quý Xán lại chọn thêm mấy sản phẩm an thần bổ não cho đàn ông, cũng không có cách nào, ai bảo Quý Hoa Mậu luôn giữ bộ dáng đầu óc không đủ dùng cơ chứ.
Sau khi lấy thực phẩm chức năng được tặng kẹm, Quý Xán lại đến cửa hàng lúc trước mua thuốc mọc tóc.
Thấy trên kệ hàng để quảng cáo mua hai tặng một, cậu nghĩ nghĩ trực tiếp cầm ba chai.
Cố Giang Hành xách túi đứng ở cửa, lúc sau thấy Quý Xán hướng phía anh đi tới, thiếu niên dáng cao chân dài, hướng về phía anh cười cười, nói: "Sinh nhật của anh sắp tới rồi đúng không?"
Cố Giang Hành có chút đắc ý, lại có chút cao hứng, cực kỳ rụt rè gật đầu: "Cậu nhớ rõ ư?"
Không phải Quý Xán cố ý nhớ, chủ yếu là sinh nhật Cố Giang Hành là ngày 11 tháng 11, muốn quên cũng khó.
Cậu lấy một chai thuốc mọc tóc màu xanh lục từ trong túi, nói: "Tặng anh, coi như quà sinh nhật."
"Tóc anh có chỗ nào thiếu đâu?" Cố Giang Hành cảm thấy mình bị oan uổng, một bên dùng đầu cọ cọ vào cổ Quý Xán, một bên nói: "Thấy không? Rõ ràng tóc anh dày như vậy cơ mà!"
"Đệt" Quý Xán bị cọ đến buộc phải lui về phía sau một bước, mắng: "Làm nũng cùng đừng dán sát vào người tôi chứ? Anh không biết tóc anh cứng lắm sao?"
"Không đâm cậu làm sao cậu biết của tôi vừa cứng lại vừa thô chứ?" Cố Giang Hành bất mãn nói, còn có chút ủy khuất nói: "Rõ ràng là khiêu chiến tôn nghiêm đàn ông của tôi mà."
"Anh không cần à?" Quý Xán vươn tay: "Không cần thì trả đây, tôi giữ cả lại để dùng."
Động tác Cố Giang Hành cứng lại: "Cậu cũng có?"
Quý Xán: "Có chữ, chứ không tôi đưa anh làm gì?"
Mua hai tặng một.
Quý Xán cố ý đưa cho anh chai được tặng?
Cố Giang Hành tức khắc cao hứng lên, có chút thẹn thùng nói: "Vậy anh đây miễn cưỡng nhận lấy vậy."