Edit + Beta: Tiểu Sư Muội.
Túi chườm đá dừng trên má đau đớn, làm Quý Xán không khỏi hít hà một hơi. Mười ngón tay tóm chặt trên sô pha, chân mày cũng nhíu chặt lại.
Cố Giang Hành dừng động tác: "Đau sao?"
"Vẫn còn tốt", Quý Xán phun ra một hơi, duỗi tay qua cầm túi chườm đá: "Để tôi tự làm đi."
Không ngờ Cố Giang Hành chưa kịp buông ra, bàn tay Quý Xán đã phủ lên, không bắt được túi chườm đá, ngược lại lại sờ đến mấy ngón tay lạnh băng.
Quý Xán sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Cố Giang Hành.
Cố Giang Hành rút về tay đứng lên: "Cậu chườm đi, tôi đi lấy thuốc."
Quý Xán cầm túi chườm nước đá xoa lung tung trên mặt, trong đầu không khỏi hồi tưởng sự tình phát sinh lúc chiều, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.
Lúc trước cậu xem trong sách không nhớ đến có một nhân vật như Bưu ca, coi như là thật sự có một nhân vật như vậy, nhưng người kia là học đại học, sau khi nghe nói cậu còn ở trung học liền trở về đánh cậu, lý do này thực sự rất vô lý.
Giống như giả sử hiện tại cậu là giáo bá cao trung, lại đi bắt nạt một tên côn đồ đang học sơ trung chưa đủ lông đủ cánh hay sao?
Điều này không có khả năng.
Cho nên tại sao Bưu ca lại muốn đánh cậu?
Hay vì cậu xuyên vào đây nên trực tiếp thay đổi tuyến nội dung của thế giới này?
Quý Xán nhất thời có chút xuất thần, túi chườm nước đá đặt trên mặt không nhúc nhích, chỉ chốc lát sau nước trên mặt đã chảy vào trong cổ.
"Đang nghĩ gì vậy??" Cố Giang Hành cầm hòm thuốc đi đến liền nhìn thấy Quý Xán đang phát ngốc.
Anh lấy túi chườm nước đá từ trong tay Quý Xán rút ra, lại như rất quen thuộc mà lau đi vệt nước trên cằm, lúc này mới mở hộp y tế ra để bôi thuốc vào chỗ trầy da trên mặt.
Quý Xán hỏi anh: "Anh quen biết người đánh tôi lúc chiều kia à?"
Không đợi Cố Giang Hành trả lời, cậu đã lắc đầu cười nói: "Xem này, tôi hỏi anh cũng vô dụng......"
Đại khái là do cậu quá mức nhạy cảm, có chút nhìn gà hóa cuốc.
"Không quen biết." Cố Giang Hành gần như là trả lời ngay lập tức: "Tôi không nhớ trước kia khối 12 có một giáo bá như thế."
Quý Xán giật mình: "Anh......"
Cố Giang Hành lại không hề tiếp tục, ngược lại nói: "Vừa rồi tôi đã tìm người điều tra về hắn, hắn sinh ra cùng trải qua không có bất cứ vấn đề gì."
Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng lâm vào trầm mặc.
"Đại ca, bọn em mang đồ ăn tới cho anh." Tiếng đập cửa vang lên, Chu Duệ Sâm cùng Lý Nặc một người cầm một hộp cua xào lớn một người đẩy cửa đi vào.
"Bà chủ rất tốt còn cho bọn em thêm một phần", Chu Duệ Sâm vừa đem con cua đặt trên bàn vừa nói: "Đại ca anh không có việc gì......"
Sau đó hắn nhìn thấy Cố Giang Hành đang bôi thuốc cho Quý Xán, Chu Duệ Sâm sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: "Anh, hai người?"
Quý Xán: "Hắn ở bên cạnh, qua đây giúp tôi."
Tâm Lý Nặc đang treo cao liền rơi xuống. Hắn nhìn thấy cũng bị dọa nhảy dựng, hắn còn tưởng rằng......
"Làm em sợ hết hồn, em còn tưởng hai người ở chung ấy chứ." Thanh âm cộc lốc của Chu Duệ Sâm vang lên.
Lý Nặc: "......"
Quý Xán: "......"
Cố Giang Hành như không nghe thấy gì, động tác băng bó miệng vết thương lại rất thuần thục.
Mọi người đều chưa ăn cơm, tiêu diệt xong hai hộp cua siêu lớn còn cảm thấy chưa đã ghiền, lại gọi tám cân tôm hùm đất.
(1 cân bên họ bằng 1/2 kg bên mình.)
Lần này rốt cuộc ăn uống no đủ, Chu Duệ Sâm xoa bụng to nằm ườn trên sô pha, quả thực không muốn nhúc nhích chút nào.
Một lát sau, hắn lười biếng hô một tiếng: "Đại ca, em không muốn nhúc nhích nữa đâu, có thể cho em ngủ lại một hôm được không!"
Biểu tình Lý Nặc tức khắc biến đổi: "Mày muốn ngủ lại?"
Chu Duệ Sâm đá đá chân: "Không định về nhà, muốn ngủ cùng với đại ca."
Quý Xán không thấy có vấn đề gì, phất phất tay: "Trong phòng đọc sách có tatami, muốn ngủ lại cậu qua đó ngủ."
(Tatami: Chiếu Nhật Bản.)
Lý Nặc: "Vậy em cũng không muốn đi."
Quý Xán: "......"
"Vậy cậu ngủ sô pha?"
Cố Giang Hành trầm mặc trong chốc lát, cười tủm tỉm một câu: "Vậy tôi cũng không đi."
Quý Xán: "??"
Chu Duệ Sâm có chút sợ người này, theo bản năng run lên một chút, không khỏi thả nhẹ thanh âm: "Không phải Cố thần anh ở ngay bên cạnh hay sao?"
Cố Giang Hành: "Vừa rồi đi vội, quên lấy chìa khóa."
Quý Xán: "Tôi nhớ phòng của anh là khóa mật mã?"
Cố Giang Hành: "Đột nhiên lại không nhớ mật mã."
Quý Xán: "Vẫn còn mở vân tay cơ mà?"
Cố Giang Hành: "......"
"Không trêu cậu nữa." Cố Giang Hành nở nụ cười, rời đi trước, đôi mắt đào hoa đảo qua Chu Duệ Sâm cùng Lý Nặc, ngay khi bọn họ cho rằng anh sẽ nói gì đó, Cố Giang Hành đã đẩy cửa rời đi.
Chu Duệ Sâm cùng Lý Nặc không khỏi nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi bọn họ đều cho rằng đại lão muốn nổi giận. Tuy rằng Cố Giang Hành biểu hiện bên ngoài có vẻ hòa ái dễ gần, nhưng loại cảm giác này vẫn không dễ chịu như cũ.
Chu Duệ Sâm vốn đang muốn tìm Quý Xán chơi suốt đêm, bị Cố Giang Hành nhìn chằm chằm cũng không còn tâm tư chơi đùa nữa, chưa đến mười giờ đêm đã nằm im trên chiếu tatami, hận không thể lập tức nhắm mắt ngủ.
Quý Xán lại cùng Cố Giang Hành gọi video pk một bộ bài thi, thật sự vô cùng vô cùng yêu việc học.
Trong phòng khách, Lý Nặc nhắm mắt nằm ở trên sô pha, suy nghĩ cả đêm, cuối cùng âm thầm hạ quyết định.
"Cậu hỏi tôi vì sao Quý Xán lại tiến bộ nhanh như vậy?"
Ngày hôm sau Cố Giang Hành vừa mở cửa đã thấy Lý Nặc ngồi ngay bên ngoài ôm cây đợi thỏ.
Nhìn Lý Nặc trước mặt không thể quen nổi, Cố Giang Hành có chút tò mò: "Cậu tò mò như thế vì sao không tự mình đi hỏi?"
Lý Nặc cúi đầu: "Chưa có cơ hội để hỏi."
Cố Giang Hành: "Vì sao lại chưa có cơ hội?"
Vành tai Lý Nặc hiếm khi hồng hồng: "Tôi, tôi định chờ thành thích của mình tốt hơn rồi mới nói cho Xán ca......"
Cố Giang Hành nhướng mày: "Cậu nghĩ là thành tích của mình không tốt nên không xứng với cậu ấy?"
Mặt Lý Nặc liền đỏ lên, nhưng hắn không phản bác, chỉ cúi đầu trầm mặc, xem như cam chịu chuyện này.
"Vậy mà cậu còn dám đến tìm tôi?" Cố Giang Hành cười nhẹ, thần sắc nhàn nhạt: "Cậu không biết mọi người đều đang nói tôi với Quý Xán đang là một đôi sao?"
Lý Nặc ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đó là để gạt người khác, tôi biết Xán ca không thích anh."
Cố Giang Hành biểu tình không thay đổi, ngay sau đó hỏi lại một câu: "Vậy nếu tôi thích cậu ấy thì sao?"
Lý Nặc sửng sốt, ngay sau đó nội tâm lâm vào trầm mặc, ẩn ẩn có chút hối hận.
Hắn quá xúc động, tin vào câu chuyện tình yêu của giáo bá cùng giáo thảo liền tìm tới Cố Giang Hành, cho rằng tối hôm qua bọn họ vừa cùng nhau ăn cơm nên quan hệ không tồi, nghĩ rằng đại ca có vẻ quen thân với anh nên bọn họ đi theo cũng như vậy.
Trên thực tế, người này trước nay đều không cùng một đường với họ, Lý Nặc lại nghĩ tới bối cảnh khoa trương đến mức không chân thật kia của Cố Giang Hành.....
Hắn muốn rời đi, lại nhìn thấy Cố Giang Hành từ tủ để đồ ở huyền quan lấy ra một tấm danh thiếp.
Thanh âm nam sinh không có gì phập phồng, vẫn nhàn nhạt như cũ: "Cậu tìm người này, hắn sẽ sắp xếp lớp học bổ túc cho cậu."
Lý Nặc chần chờ một lát.
Điều kiện gia đình của hắn không đủ để chi trả học phí bổ túc cho hắn.
Đang do dự, hắn lại nghe thấy Cố Giang Hành nói: "Trước tôi có thể giúp cậu trả, về sau cậu trả lại cho tôi, nhận hay không tùy cậu."
Thần kinh căng chặt của Lý Nặc đột nhiên thả lỏng, nói cảm ơn với Cố Giang Hành, lại lập tức nói bổ sung: "Tôi có thể viết giấy vay nợ cho anh."
Cố Giang Hành không từ chối, nhưng mà chờ Lý Nặc viết xong, anh cũng chỉ là tùy tay đem giấy vay nợ nhét vào ngăn kéo, căn bản không hề xem chút nào.
Lý Nặc không nghĩ tới chính mình cũng phải đi học lớp bổ túc, có chút mới lạ, lại có chút tò mò hỏi: "Xán ca cũng tham gia lớp học bổ túc sao?"
Cố Giang Hành cười nhạo một tiếng: "Cậu thật sự không nghĩ rằng Quý Xán trở thành học sinh đứng đầu khối là dựa vào nỗ lực đấy chứ?"
"Nếu không thì vì cái gì?" Lý Nặc mờ mịt vò đầu, chẳng lẽ quả thật là tình yêu thần tiên?
Cố Giang Hành không phản ứng hắn, đi đến bên cạnh tìm Quý Xán.
Quý Xán gần đây đột nhiên phát hiện, rất nhiều người bắt đầu yêu học tập.
Người thứ nhất xuất hiện dị thường chính là Lý Nặc.
Từ lần nghe tọa đàm trở về, Lý Nặc không trốn học, trò chơi cũng không chơi, thậm chí còn không đi chặn người, mỗi ngày đều ôm tài liệu môn học, dường như bị cái gì đả kích.
Quý Xán cảm thấy có chút kỳ quái, uyển chuyển hỏi một câu: "Nhà cậu xảy ra chuyện gì à?"
"Không có", Lý Nặc lắc đầu, biểu tình rất bình tĩnh: "Nhàn đến chán, nên tùy tiện học bài."
Quý Xán liếc mắt nhìn sách trong tay Lý nặc, quả thật rất tùy tiện....
Không đợi Quý Xán, Chu Duệ Sâm cũng phát hiện biến hóa của hắn, hắn không thể hiểu được, thậm chí là cực kỳ buồn bực: "Không phải chứ? Mày thật sự muốn học? Có ích lợi gì đâu? Dù sao thi cũng như thế. Chơi game không tốt à? Không thì đi ngắm gái cũng được mà?
Lý Nặc: "Không chơi, không ngắm gái."
Chu Duệ Sâm không ngừng cố gắng: "Đêm nay triệu hoán sư thấy hẻm núi, có một tiểu tử nhảy đặc biệt cao, tao hẹn bọn nó pk, vừa vặn đi chỉnh nó một lần."
Lý Nặc: "Không đi."
"Đi thôi đi thôi, đánh xong tao dắt mày đi ăn gà!" Chu Duệ Sâm bắt lấy cánh tay của Lý Nặc điên cuồng lắc lư, dáng người hắn vốn cao lớn, hiện lại làm nũng nhìn vào cảm thấy cực kỳ cay mắt.
Quả thực làm người ta hít thở không thông.
Lý Nặc không thể nhịn được nữa đem bình nước khoáng nhét vào miệng Chu Duệ Sâm, thế giới liền yên tĩnh.
Ngoại trừ Lý Nặc, Quý Xán phát hiện Ngô Nguyễn cũng bắt đầu hứng thú với việc học.
Vốn dĩ Quý Xán đối với Ngô Nguyễn không có ấn tượng tốt gì, nhưng mà hôm nay, Ngô Nguyễn đã lâu không tới tìm cậu nay lại hỏi cậu một câu hỏi về thí nghiệm tưởng tượng nổi tiếng trong cơ học lượng tử—— Con mèo của Schrodinger.
Đây là một thí nghiệm tưởng tượng trong cơ học lượng tử do một nhà vật lý người Áo Schrodinger đưa ra.
Đem một con mèo nhốt vào trong một rương kín, cùng với một bộ đếm, 1 lọ thuốc độc và bã của một chất đang phóng xạ, nếu chất phóng xạ suy biến, sẽ tự động kích hoạt cơ quan đập vỡ lọ thuốc độc và giết chết con mèo.
Dựa theo quan điểm cơ học lượng tử, tính phóng xạ vật chất sẽ ở trạng thái vừa suy biến và vừa không suy biến.
Nói cách khác, trước khi mở cái rương, con mèo đang ở trạng thái vừa chết vừa sống. Thẳng đến khi mở cái rương ra, lúc này mới xác định được là con mèo đã chết hay còn sống.
(Thí nghiệm tưởng tượng Con mèo của Schrodinger: Giả sử nhốt một con mèo vào một két sắt kín, bên trong để sẵn một hệ thống gồm: một bộ đếm Geiger (Bộ đếm Geiger được dùng để phát hiện ra các nguyên tố phóng xạ, nó cũng được dùng trong các công việc có liên quan đến đồng vị phóng xạ.), một cây búa, một lọ thuốc độc và bã của một chất đang phóng xạ (Mèo không có khả năng can thiệp vào hệ thống này). Chất phóng xạ có 50% cơ hội phóng ra electron, bộ đếm nhận được electron sẽ tự động kích hoạt búa đập vỡ lọ thuốc độc và giết chết con mèo. Trước khi mở két sắt con mèo sẽ có 50% chết và 50% sống, theo quan điểm của cơ học lượng tử con mèo sẽ tồn tại ở cả hai trạng thái là sống và chết cùng 1 lúc.)
Có lẽ cái thí nghiệm tưởng tượng này vẫn khó hiểu như cũ, nhưng theo internet cùng với tri thức khoa học vật lý phổ cập, từ trình độ nào đó nói lên, con mèo của Schrodinger đã từ một thí nghiệm tưởng tượng biến thành một con mèo nổi tiếng trên mạng.
Mọi người có khả năng không rõ ràng lắm cái thí nghiệm tưởng tượng này có ý tứ gì, nhưng không ít người từng nghe qua có cách nói "Schrodinger xxx" để nói về việc nào đó vừa có khả năng phát sinh và vừa có khả năng không phát sinh cùng một lúc.
Nếu Ngô Nguyễn lần này tới trực tiếp hỏi cậu "Con mèo của Schrodinger là thế nào", Quý Xán khẳng định tống cổ chính hắn đi tra tư liệu.
Nhưng lúc này đây, Ngô Nguyễn lại đến hỏi Quý Xán: "Vì sao trước khi chúng ta mở cái rương kín kia, con mèo lại ở trạng thái vừa chết vừa sống? Mà không phải hoặc là chết hoặc là sống?"
Câu này làm Quý Xán cảm thấy có chút hứng thú.
"Này phải nói đến trạng thái lượng tử kinh điển" Quý Xán mang một tờ giấy nháp ra, tùy ý khoa chân múa tay: "Muốn biết vì sao lại là vừa sống vừa chết mà không phải là sống hoặc chết, trước đó cậu phải hiểu đến một khái niệm: "Chồng chất trạng thái."
......
Sau cuộc nói chuyện dài dòng kết thúc, Quý Xán thuận miệng cổ vũ Ngô Nguyễn một câu: "Cậu rất có năng lực lý giải."
"Là, là anh nói dễ hiểu." Hai má Ngô Nguyễn đỏ bừng, vô cùng khẩn trương, đến bản lĩnh ưu nhã cười dùng để giữ nhà cũng đều quên mang ra dùng.
Hắn không nghĩ tới Quý Xán lại thật sự giúp hắn hiểu rõ vấn đề này.
Ban đầu, Ngô Nguyễn chỉ là định tìm một cái cớ cao siêu một chút để tiếp cận Quý Xán.
Rốt cuộc hắn cũng là một trà xanh đủ tư cách, có thể biến thành bất cứ bộ dáng nào mà mục tiêu thích. Nếu Quý Xán thích học tập, hắn đương nhiên cũng có thể học tập thật tốt.
Nhưng mà không nghĩ tới, hắn nhìn đến thí nghiệm con mèo kia, lại thật sự bị rối hết cả não.
Mẹ nó vì cái gì là "Vừa sống lại vừa chết?" Mà không phải "Hoặc là chết hoặc là sống?!"
Mèo lại cũng không phân thân được!!
Càng làm cho hắn không nghĩ tới chính là, Quý Xán lại chỉ cần hơn mười phút để giải thích cho hắn hiểu được.
Cái gì?
Hóa ra không chỉ có mèo chồng trạng thái vừa sống vừa chết?
Kỳ thật người cũng có thể chồng trạng thái vừa ở chỗ này vừa ở chỗ đó?
Não Ngô Nguyễn càng mở càng lớn, cuối cùng trống rỗng, chỉ còn Quý Xán.
Sau đó hắn thấy Quý Xán cười với hắn một chút, Ngô Nguyễn nhìn đến ngơ ngẩn, trong chớp mắt tim liền đập gia tốc.
Không xong, trong lòng nai con giống như đụng phải một chút.
A a a định lực của mày đâu rồi! Mày chỉ là một trà xanh không có tâm thôi! Đây là thủ đoạn để mày công lược Quý Xán thôi mà!
Trong biển của mày con biết bao nhiêu con cá đang đợi mày cho ăn! Mày không thể treo cổ trên cái cây Quý Xán được!
Nhưng mà anh ấy thật sự quá đẹp trai ô ô ô, nam sinh học vật lý là có mị lực nhất!!
Tưởng tượng cùng anh rong chơi ngoài vũ trụ, cùng anh chinh phục biển sao trời mênh mông!!
Không được! Mày không thể như thế được! Mày không thể phạm vào những lỗi mà trà xanh hàng nhái đều dính được!!
Hãy nghĩ đến cơ bụng sáu múi của các anh trai học thể dục! Nhớ lại sự nhiệt tình như ánh mặt trời của đám chó con đi! So cái nào mà chẳng hơn việc tự ngược với tên con trai không hiểu phong tình này?
Cảm ơn bạn Narcissahota đã giúp mình sửa đoạn trên. <3
Ha hả, ngoài miệng nói không cần, tim đập không phải rất thành thật hay sao?
Thừa nhận đi? Mày đã sớm bị tên con trai không hiểu phong tình này hạ gục rồi.
......
Lúc Cố Giang Hành trở về, liền nhìn thấy Quý Xán đang dán cùng một chỗ với Ngô Nguyễn, đôi mắt thiếu niên sáng lấp lánh, biểu tình này đối với Ngô Nguyễn giống hệt với lúc pk bài thi với anh.
Trầm mặc một lát, Cố Giang Hành bước chân dài tiến vào, xách Ngô Nguyễn đang ngồi ở chỗ của mình ném ra một bên, như nói chuyện phiếm mà hỏi Quý Xán một câu: "Đang nói chuyện gì thế?"
Ngô Nguyễn:???
Con mẹ nó anh.....!!!
Hắn đang yên yên ổn ổn ngồi ở kia, Cố Giang Hành cứ thế mà đem hắn ném sang một bên??!