Vai Ác Hắn Chỉ Muốn Học Tập

Chương 32: Chương 32: Ông nổ vừa thôi




Edit + Beta: Tiểu Sư Muội.

Trong chương này có đề cập đến bài thơ cổ Ly Tao. Toàn bộ nội dung bài thơ được nhắc đến mình sẽ để nguyên như bên wikidich.

Quý Xán vừa mới tiến vào phòng học đã bị các bạn học bao vây xung quanh, trải qua cả đêm lên men, mọi người đều biết thầy dạy văn hạn cho bọn cậu trong vòng một ngày phải học thuộc 《 Ly Tao 》, ai cũng sôi nổi duỗi dài cổ hỏi: "Xán ca cậu học thuộc chưa?"

"Cố thần đâu? Cả hai các cậu có phải thuộc hết rồi không?"

"Nghe nói các cậu chỉ cần nhìn qua là sẽ không quên được, thật hay giả vậy?"

Quý Xán: "......"

Nhìn qua là không quên được đúng là sự thật, nhưng cậu căn bản còn chưa xem qua thì làm sao nói tới chuyện quên hay không quên.

Quý Xán chậm rãi lắc đầu, thành thành thật thật nói: "Tối hôm qua ngủ sớm quá, còn chưa kịp xem."

Vì thế mọi người lại nhìn Cố Giang Hành.

Cố Giang Hành: "Tôi với cậu ấy cùng nhau ngủ, nên tôi cũng chưa xem."

Vừa nghe bọn họ nói như vậy, mọi người xung quanh lập tức tuyệt vọng gào lên.

Diệp Hàm Tiếu hai mắt tỏa sáng, nhạy bén bắt được trọng điểm: "Cùng nhau ngủ?"

Sau đó bị Hà Kính Phong hung hăng xem thường.

Quý Xán có chút không hiểu: "Tôi còn không khẩn trương, các cậu khẩn trương cái gì?"

"Không phải là không quen nhìn Lý Phi Dũng kia khoe khoang hay sao", có bạn học bất mãn: "Cứ nghĩ mình là giáo viên thì ghê gớm lắm sao?"

Lý Phi Dũng không có khuyết điểm gì lớn, nhưng tính cách thật sự không vui vẻ gì, cơ bản không được mấy học sinh thích.

"Có câu không biết có nên nói hay không", đại biểu môn văn Diệp Hàm Tiếu rụt rè giơ tay lên: "Lúc nãy tôi nhìn thấy, thầy ấy có vẻ rất cao hứng."

Có bạn học trợn trắng mắt: "Ông ấy đã sớm không nhìn quen Cố thần cùng Xán ca làm toán trong tiết văn, bây giờ có thể phủ đầu cho bọn họ một cái, chẳng lẽ lại không cao hứng hay sao?"

Hà Kính Phong đề nghị: "Đến lúc đó tôi sẽ dựng sách lên? Cậu đứng lên là có thể nhìn thấy được. Nhưng khoảng cách có lẽ phải xa một chút, Quý Xán cậu có bị cận thị không thế?"

Quý Xán mắt trái mắt phải thị lực đều 5.1, nghe vậy lắc đầu nói: "Tôi không cận thị."

"Vậy cứ tạm thời như thế đi", đến sớm tự học một chút, Hà Kính Phong bảo các bạn tan ra, quay lại nói với Quý Xán: "Các cậu học đi, ít nhiều có thể tự cầu phúc một chút."

Quý Xán ừ một tiếng, không từ chối cũng chưa nói là được.

Tiếng chuông vang lên, đã sớm qua thời gian tự học. Mọi người lục tục về chỗ ngồi, Quý Xán ngồi tại chỗ, đối diện với chú thích cấp《 Ly Tao 》 chữ mới ghép được nửa vần.

Mới vừa tìm được một nửa, Lý Phi Dũng liền bước tới, đôi tay để sau người, cong lưng cười tủm tỉm: "Thuộc rồi sao?"

Quý Xán lắc đầu: "Vẫn đang học."

Thấy cậu đang ghép vần chữ cổ, Lý Phi Dũng lại nói: "Đến chữ còn chưa nhận biết được đầy đủ?"

Quý Xán gật gật đầu, ăn ngay nói thật: "Chữ cổ lạ quá nhiều, có chút không nhận biết được."

Tuy rằng cậu đã nhìn qua là không quên được, nhưng mấy chữ này thật sự rất lạ, tỷ như tễ, khảm, kiên, 鮌, từ, hoạch, tung, tư, hoạch, 樧...... Linh tinh, căn bản cậu chưa từng thấy qua.

Khi Quý Xán đọc xong 《 Ly Tao 》thêm một lần, thời gian học tiết đầu đã đến.

Lý Phi Dũng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ông đã sớm biết đây là một nhiệm vụ bất khả thi, không hoàn thành được mới là tình huống bình thường. Sở dĩ bắt hai người học thuộc, chỉ là ông muốn mượn chuyện lần này để dạy bảo Quý Xán cùng Cố Giang Hành một chút, bằng không hai người này suốt ngày ỷ vào thành tích tốt rồi chuyện gì cũng vô pháp vô thiên.

Tiết đầu của buổi sáng là môn văn, Lý Phi Dũng mang giáo án tinh thần hăng hái đi lên bục giảng, gấp không chờ nổi muốn nghiệm thu thành quả của chính mình.

"Hôm nay chúng ta học bài 《 Ly Tao 》." Ông viết tiêu đề trên bảng đen, ngay sau đó xoay người hướng về phía các bạn học bên dưới nói: "Do nhà thơ Khuất Nguyên sáng tác vào thời Chiến Quốc, cũng là bài thơ trữ tình cổ dài nhất của nước ta."

Quý Xán mới vừa nhìn đến câu cuối cùng "Đã mạc đủ cùng vì mỹ chính hề, ngô đem từ Bành hàm chỗ cư!" Liền nghe thấy Lý Phi Dũng ở trên bục giảng gọi cậu.

"Quý Xán, Cố Giang Hành, ngày hôm qua các em đã hứa hẹn sẽ đọc thuộc toàn bộ bài thơ, bây giờ có thể bắt đầu được chưa?"

Quý Xán đứng lên, nói: "Thưa thầy, em cảm thấy thầy vẫn nên đừng làm lãng phí thời gian của mọi người đi ạ."

Các bạn học đều ước gì có thể xem náo nhiệt không cần học, làm sao có thể bỏ qua loại chuyện tốt như thế này được chứ, lập tức trăm miệng một lời: "Không lãng phí, cả lớp đều muốn nghe! Đặc biệt muốn nghe!"

Lý Phi Dũng cũng nói: "Trước em cứ thử xem, không thuộc được thầy cũng sẽ không trách em, nói cho cùng bài thơ tương đối khó, chữ cổ lạ cũng nhiều."

Được thôi, vì thế Quý Xán đóng sách lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Lý Phi Dũng, gằn từng chữ: "Đế Cao Dương chi dòng dõi hề, trẫm hoàng khảo rằng bá dung. Nhiếp đề trinh với Mạnh tưu hề, duy canh dần ngô lấy hàng......"

Bạn học cả lớp đều tập trung nghe, Quý Xán một hơi đọc liền hai đoạn.

Hơi thở thiếu niên vững vàng no đủ, giọng nói thanh thúy, đọc từng chữ rõ ràng, diễn cảm như người chuyên đọc trên kênh thơ ca.

《 Ly Tao 》 vận luật cảm mạnh mẽ, hơn nữa thanh âm Quý Xán dễ nghe cũng không nói lắp, phảng phất nghe thơ cậu đọc như một loại hưởng thụ.

Đến khi Quý Xán đọc đến tiểu tiết thứ tư, mồ hôi Lý Phi Dũng đã lạnh xuống.

Đây mẹ nó là bộ dáng không nhớ được đấy à? Đọc còn mượt hơn so với ông, thậm chí còn không nhầm lấy một chữ.

Lại còn làm bộ làm tịch học bài, có khi đã ngầm đọc qua không biết bao nhiêu lần!

Khi Quý Xán đọc đến "Ôm như huệ lấy giấu nước mắt hề, dính dư khâm chi lãng lãng" cậu ngừng lại hỏi: "Có tiếp tục không thầy?"

Lý Phi Dũng tức giận bất bình, kém chút bị tức hộc máu, nhưng đối phương xác thật là đọc thuộc, nên ông cũng không có chỗ nào phát tác, chỉ phải lạnh mặt cho Quý Xán ngồi xuống, lại gọi Cố Giang Hành đứng lên đọc đoạn tiếp theo.

Cố Giang Hành mắt cũng không thèm chớp một cái, rất mượt mà nối tiếp đoạn Quý Xán đọc vừa xong.

Thanh âm của anh so với Quý Xán thì từ tính hơn một chút, giọng thêm vài phần khàn khàn, trong miệng Quý Xán thì là thơ cổ nghiêm trang, giờ Cố Giang Hành đọc ra, lại có cảm giác như đang nói lời âu yếm.

Không ít nữ sinh nghe xong liền đỏ mặt, còn có người mở điện thoại ra lén lút ghi âm, chụp ảnh, quay video.

Đến khi Cố Giang Hành đọc xong câu cuối cùng, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt cùng tiếng hoan hô.

"Cố thần, Xán ca trâu bò!"

"Chỉ trong vài phút tự học mà thuộc được cả bài! Đây là cái khái niệm thần tiên gì thế!!!"

"Học thần không hổ là học thần, bái phục bái phục!"

Lý Phi Dũng lạnh mặt trở lại trên bục giảng, cả khuôn mặt đen như mực. Nhưng vẫn phải che lại lương tâm cổ vũ hai học sinh lợi hại, quả thực muốn nghẹn khuất bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

Ông không nghĩ tới hai học bá này lại tâm cơ như vậy, đây là thời kỳ học kỹ nữ phải không!

Giả vờ ở trường không học hành gì, kết quả nửa đêm lại lén lút học ở nhà, lúc khảo thí xong còn nói là làm bài không tốt, mình lại còn tự đi an ủi!

Kết quả điểm vừa công bố, điểm đối phương CMN còn cao hơn cả hắn tận mười điểm!

Hà Kính Phong quay sang hỏi Quý Xán: "Không phải cậu bảo buổi sáng còn đang học chú âm sao? Làm sao lại thuộc nhanh như vậy?"

Quý Xán: "Tôi nhìn ba lần."

Hà Kính Phong: "?"

"Đọc đến ba lần, có thể nhớ hết cũng là chuyện thường", vẻ mặt Quý Xán thản nhiên: "Nếu không phải bài này chữ cổ lạ quá nhiều, tôi đọc một lần là có thể nhớ kỹ."

Chu Duệ Sâm ôm bụng cười to: "Ha ha ha ha ha, mày có nhìn thấy mặt Phì Dũng không? Vừa rồi chắc tức muốn hộc máu!"

"Ai bảo lão ấy khinh thường người khác?" Lý Nặc mở sách chậm rì rì, lạnh lùng nói: "Còn muốn cho Xán ca chật vật, bây giờ nhìn xem ai mới là người phải chật vật nhỉ?"

Sau tiết học Lý Phi Dũng trực tiếp héo, trước khi ra khỏi lớp học, còn nghe thấy một học sinh nhỏ giọng nói châm chọc: "Ai bảo cứ suốt ngày suy bụng ta ra bụng người? Đáng đời."

Cả một tiết này Lý Phi Dũng đang nghẹn cả bụng lửa, trướng như một cái khinh khí cầu, câu nói kia y như một cái kim nhọn đâm vào người ông. Một tiếng "Phanh" vang lên, Lý Phi Dũng rốt cuộc phát hỏa.

Ông hướng về phía học sinh đang cười nhạo vừa rồi, nổi giận đùng đùng nói: "Khương Duyên, trong mắt cậu có còn biết đến thầy giáo hay không hả?"

Khương Duyên cười nhạo: "Ông như vậy mà cũng được coi là thầy giáo ấy à?"

"Ngày mai gọi phụ huynh của cậu tới tìm tôi! Lý Phi Dũng khó thở, giáo án cầm trên tay cũng run lên: "Đến lúc đó chúng ta cái gì phải tính toán cũng nên tính toán cho xong!"

Lý Phi Dũng đang nổi giận đùng đùng lúc này còn chưa từng nghĩ đến, chuyện này thế mà lại trở thành tâm điểm của toàn trường, thậm chí ông còn được khích lệ về cách dạy học hay trước mặt mọi người.

Sau khi tan học, trên Tieba của trường xuất hiện một bài đăng.

【 Giáo bá giáo thảo làm ra một màn siêu kinh người ngay tại lớp học! Siêu mạnh mẽ siêu bền bỉ! Liên tục suốt hai mươi phút! Làm các bạn học khiếp sợ không thôi! Mặt thầy giáo đều đỏ! Âm thanh sống động, hình ảnh sắc nét, muốn xem tình hình cụ thể và chi tiết xin mời bấm vào......】

Các bạn học hứng thú bừng bừng bấm vào, kết quả liền phát hiện là cả bài chỉ nói đến đọc thơ.

Excuse me?? Quần ông đã cởi rồi, mà bọn mi lại cho ông xem cái này à?!

Nhưng Quý Xán cùng Cố Giang Hành vốn hot, chỉ cần nhắc đến là có thể kéo được rất nhiều người quan tâm, kể cả không quen biết bọn họ, nhưng từ những hình ảnh và video trước đó, cũng có thể nhìn ra đây là hai thiếu niên có vẻ ngoài xuất sắc, phần lớn mọi người đều tò mò bấm vào xem, sau đó kinh ngạc đến ngây người.

CMN, cái này quả thật là kinh người!

Toàn bộ quá trình đọc thuộc 《 Ly Tao 》 không nói lắp một câu!

Quả thật siêu bền bỉ siêu mạnh mẽ!

《 Ly Tao 》 cả bài gồm 2840 từ, là bài thơ trữ tình cổ dài nhất Trung Quốc đó!

Các bạn học khiếp sợ không thôi!

Ai nói không phải siêu kinh người đâu! 《 Ly Tao 》vốn rất khó thuộc, chỉ đọc một đoạn đã làm khó phần lớn người rồi, hai vị này thế nhưng đọc thuộc cả bài mắt còn không thèm chớp lấy một cái!

Mặt thày giáo đều đỏ!

Đúng quá rồi còn gì, vốn dĩ định phủ đầu ra oai với học sinh, kết quả lại bị vả mặt bôm bốp!

Bài đăng này rất nhanh liền đỏ, nhiệt độ có thể sánh ngang với chuyện tình yêu của giáo thảo giáo bá, bình luận cũng muôn màu muôn vẻ, cực kỳ náo nhiệt.

【 Đậu má, vừa vào mới phát hiện bị lừa! Giết tôi đi! 】

【 Á á, tui thích loại bài đăng như thế này! Giáo thảo làm mặt sau của giáo bá, giằng co suốt mười phút!】

【 Lầu trên thỉnh đừng nói một câu hai nghĩa! Bất quá tui thích lắm! 】

【 A a a a! Xán ca cùng Cố thần đọc thơ! Tui cũng muốn học thuộc cả bài! 】

【 Cười chết mất, nghe nói đại thần đến sớm tự học chú âm, kết quả đến tiết đầu là có thể nhớ! Có người hỏi sao lại nhanh như vậy, đại thần vẻ mặt thản nhiên nói: "Đọc ba lần, nhớ được cũng là chuyện bình thường." CMN thế này mà thường, đây mà là học bá bình thường à?】

【 Các cậu không nhìn thấy à, mặt thầy dạy văn cực kỳ đặc sắc kìa! 】

【 A a a, sáng mù mắt, đây là hiện trường bức vua trong truyền thuyết hay sao? 】

【 Ô ô ô, đây là thế giới của học bá sao? Tui cũng muốn lợi hại giống bọn họ!】

【 Cũng phải nói thêm, giọng của bọn họ thật dễ nghe, tui quyết định mỗi đêm lâm hạnh chúng nó làm bài hát ru ngủ! 】

Lúc này Quý Xán, Cố Giang Hành cùng Lý Phi Dũng đều không nghĩ đến, một đoạn thời gian rất dài trong tương lại, 《 Ly Tao 》 là bài thơ cổ có xác suất điền từ lấp chỗ trống chính xác nhất trong toàn trường Nhất Trung.

Đừng hỏi, hỏi liền truy idol, hỏi chính là vì yêu đó.

Cũng ở kỳ khảo thí giữa kỳ sau Lý Phi Dũng còn được hiểu trưởng điểm danh khen ngợi, một lần trở thành điểm nóng trong trường học.

"Aii, tôi cũng không nghĩ tới đâu", hội nghị kết thúc, Lý Phi Dũng vui tươi hớn hở sờ gáy, khiêm tốn nói: "Đều là các em ấy tự giác, tôi nói chỉ cần học thuộc một đoạn là được, ai ngờ bọn họ lại nỗ lực như vậy, học thuộc cả bài. Cũng không nghĩ mọi người lại thích như vậy, thế mà lại theo bọn họ cùng nhau học thuộc."

Thầy dạy toán biết rõ nội tình: "............"

Ông lấy cái kính đeo lên rồi mà tiếp tục nổ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.