Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Nguyễn Đường ngồi quỳ trên mặt đất, đôi mắt bị dải lụa màu đen bịt lại, không nhìn thấy cái gì cả.
Mặc dù vậy, cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt giống như thực chất kia xẹt qua người mình, lạnh băng mà sâu thẳm, như là đang đánh giá một con mồi vừa ý.
Cậu không nhịn được cuộn lòng bàn tay lại, có chút khẩn trương.
Nhưng mà, giây tiếp theo, một bàn tay dùng sức chặn lại cái ót, hơi thở lăng liệt đánh úp lại, răng nanh chạm vào cổ cậu, ngay sau đó cắn xuống.
Nguyễn Đường kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy một loại khoái cảm mãnh liệt từ chỗ bị cắn chạy dài xuống, lan tỏa khắp toàn thân, trêu chọc dục vọng cậu, làm cậu có chút không chịu được mà đứng lên, không thể khống chế mà thở hổn hển.
Khoái cảm ngập đầu che đi cảm giác suy yếu khi bị hút máu, làm cậu rơi vào hưng phấn, Nguyễn Đường dùng sức nắm lấy quần áo trước ngực người nọ, đốt tay trở nên hơi hơi trắng, cậu bị người nọ nhốt trong lồng ngực không thể nhúc nhích, cổ họng khẽ phát ra tiếng kêu như đang nức nở.
Như là chịu thiên đại ủy khuất.
Người nọ lại thong thả ung dung hưởng dụng con mồi của mình, tư thái ưu nhã, có chút không để ý, dòng máu ấm áp chảy xuôi qua yết hầu, như là thỏa mãn, hắn phát ra một tiếng thở nhẹ, rồi sau đó mới không chút do dự rút răng nanh của mình ra.
Đầu lưỡi thong thả liếm láp miệng vết thương, miệng vết thương bị cắn ra kia trong nháy mắt đã khỏi hẳn.
Tựa hồ con mồi nhỏ này làm hắn hài lòng mười phần, hắn cúi đầu nhìn Nguyễn Đường, khóe môi khé nhúc nhích, sau đó vươn tay chạm vào mặt Nguyễn Đường gương mặt, thanh âm hoa lệ mà lại trầm thấp, “Thật ngoan.”
Ăn cơm kết thúc, có người đến mang Nguyễn Đường đi.
Cho đến khi Nguyễn Đường tỉnh lại lần nữa, dải lụa che đậy tầm mắt đã không còn, cậu có thể thấy rõ ràng đèn treo trên trần nhà tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Trong phòng im ắng, chỉ có một mình cậu.
[Đã tiến vào thế giới nhiệm vụ, nhiệm vụ đưa ấm áp hiện tại bắt đầu.]
Hệ thống yên lặng bên trong thân thể Nguyễn Đường đã lâu rốt cuộc đã mở miệng, [mục tiêu nhiệm vụ của ký chủ, Bùi Nặc.]
Nhiệm vụ đưa ấm áp lần này là nhằm vào nhân vật quan trọng trong thế giới nhiệm vụ, bởi vì thiết lập thế giới mà chết sớm, sống cô độc quãng đời còn lại hoặc là không được chết tử tế, cho nên từ trước tới nay đều chưa từng trải qua yêu đương.
[ký chủ ở trong tình huống bảo đảm an toàn cho người thân gia đình, cần sử dụng phương thức không thương tổn tới mục tiêu nhiệm vụ, yêu thương mục tiêu nhiệm vụ, đưa ấm áp đến cho mục tiêu, mỗi lần hoàn thành một mục tiêu nhỏ có thể đạt được tích phân tương ứng]
[mặt khác, thông qua phương thức yêu đương, cùng mục tiêu nhiệm vụ sống cùng nhau đến hết quãng đời còn lại sẽ được điểm tích phân tổng kết càng cao nha.]
Bên trong thanh âm của hệ thống còn mang theo một chút dụ dỗ, tựa như là ở lừa gạt bắt cóc thỏ con thuần lương.
Nguyễn Đường mím mím môi, bên trong đôi mắt tròn tròn còn đọng lại giọt nước mắt, sờ sờ chỗ mình vừa bị cắn, nhỏ giọng oán giận, “Nhưng mà hắn vừa mới cắn tôi thật khó chịu.”
Cái loại cảm giác khi bị cắn vừa rồi, thật giống cảm giác trước kia mỗi lần cậu tới kỳ động dục, mỗi lần đều làm cho cậu “khó chịu” đến phát khóc.
[mục tiêu nhiệm vụ chủng tộc là quỷ hút máu, cần phải uống máu, cho nên ký chủ à, tôi cũng không giúp được cậu.]
Nguyễn Đường có chút tức giận, thoạt nhìn thật ủy khuất.
Nhưng là cậu cũng không có cách nào, cậu là linh thú thành tinh tại vị diện cấp thấp, trải qua lôi kiếp sẽ đến vị diện cao cấp hơn, ở vị diện cao cấp thật vất vả mới tìm được một công việc như vậy, nếu là làm không xong sẽ thật sự không có cơm ăn.
[ký chủ, tôi đem cốt truyện truyền cho cậu.]
Nguyễn Đường đáp lại, theo đó là đau đớn kịch liệt tiến đến, lượng thông tin khổng lồ dũng mãnh tràn vào bên trong đầu óc cậu, giống như bị kim đâm, vành mắt cậu đỏ hồng, cái mũi hít hít.
Thế giới nhiệm vụ này là một thế giới có quỷ hút máu, theo thời gian phát triển, Huyết Tộc bắt đầu dung nhập vào bên trong xã hội loài người, con người cùng Huyết Tộc ký kết hiệp ước chung sống hoà bình, không thương tổn lẫn nhau.
Mà Bùi Nặc còn là thân vương Huyết Tộc thức tỉnh sớm nhất, lực lượng cường đại, khiến cho người ta kiêng kị, nhưng vị thân vương này chưa bao giờ chủ động hút máu con người, hơn nữa theo cảm giác thèm ăn dần biến mất, lực lượng của hắn cũng chậm rãi yếu bớt đi.
Bởi vị thân vương này, Huyết Tộc bắt đầu tìm kiếm nguồn máu mới mẻ, đủ để cho thân vương cảm thấy hứng thú. Gia tộc của thân thể Nguyễn Đường đang sử dụng này vẫn luôn phụ thuộc vào Huyết Tộc, vì để lấy lòng Huyết Tộc đã tính toán tuyển ra một người từ trong nhà hiến dâng cho thân vương.
Cuối cùng bị hiến cho Huyết Tộc chính là nguyên chủ.
[theo cốt truyện nguyên bản, Bùi Nặc lựa chọn nguyên chủ, mỗi ngày rút ra một chút máu của cậu làm đồ ăn, nhưng máu của nguyên chủ lại chứa đựng độc tố nhằm vào Huyết Tộc, không lâu sau, lực lượng Bùi Nặc xói mòn cực lớn, cuối cùng hắn chỉ có thể rơi vào ngủ say, sau đó không còn tỉnh lại.]
Hệ thống giải thích cho Nguyễn Đường xong, nói [ký chủ cậu cần phải thay đổi kết cục này, cho Bùi Nặc cảm nhận được ấm áp cùng tình yêu.]
Nguyễn Đường ngây thơ mờ mịt mà gật gật đầu, cậu trước khi trải qua lôi kiếp rất khó khăn mới hóa hình được, một thời gian dài đều sống như một linh thú, cậu kỳ thật đối với công việc này cũng không quá thuần thục.
Cậu hỏi một câu, “Tôi cần như thế nào mới có thể cho hắn ấm áp đây?”
Hệ thống do dự một chút, [có lẽ, có thể dùng thân thể?]