Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Quản gia đè thấp đầu, trong giọng nói có phần xin lỗi cùng bất lực, “Đại nhân, thuộc hạ vô năng, để hắn đào tẩu.”
Lực lượng Scott tiếp cận với thân vương, đối với bọn họ có lực áp chế cường đại, cho dù quản gia có lập tức mang người đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn làm hắn đào tẩu được.
Thân thể Bùi Nặc hơi căng thẳng, đáy mắt hiện lên một tia đen tối, cuối cùng vẫn là miễn cưỡng mở miệng, “Không có lần sau.”
Hắn thực ra cũng rõ ràng giữa quản gia cùng Scott có chênh lệch cấp bậc, nhưng Nguyễn Đường bị thương làm hắn giận dữ, hắn áp chế phiền muộn cùng lạnh lẽo trong lòng, mím chặt môi, chỉ đành cố tình coi nhẹ việc này.
Nếu tên tình nhân của Scott hất cái loại nước thuốc có chứa tính ăn mòn hay tính công kích gì, chỉ sợ Nguyễn Đường bị thương so với hiện tại càng nghiêm trọng.
Tưởng tượng đến đây, Bùi Nặc liền có chút khống chế không được tỏa ra sát khí.
“Tra một chút động tác gần nhất của Scott, còn có xem hắn cùng người nào kết giao, sắp xếp lại một phần danh sách đưa cho ta.”
Bùi Nặc kéo kéo khóe môi, thần sắc hờ hững, phảng phất cái gì cũng đều không thể lưu lại dấu vết trong đáy mắt hắn, “Ta nhưng thật ra muốn nhìn một chút, hắn rốt cuộc có át chủ bài gì.”
Hắn nguyên bản không phải là người tốt gì, quan hệ cùng Scott cũng chỉ như vậy mà thôi, lần này người Scott mang đến tổn thương đến người của hắn, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua cho Scott.
Quản gia nhìn chủ nhân nhà mình đáy mắt hiện lên một sợi tàn nhẫn, trong nháy mắt hiểu rõ ý tứ Bùi Nặc.
Đây là muốn xuống tay với Scott.
Hắn cung kính cong thân thể đáp ứng, sau đó xoay người rời khỏi nơi này, đi thu thập tin tức.
Bùi Nặc đẩy cửa vào phòng, tay chân nhẹ nhàng đi tới mép giường ngồi xuống, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của Nguyễn Đường, thân thể căng chặt hơi hơi thả lỏng, có vài phần an tâm.
Hắn vươn ngón tay tái nhợt điểm điểm chóp mũi Nguyễn Đường, đáy mắt lạnh lẽo xa cách hiếm thấy xuất hiện ý cười ôn nhu, Bùi Nặc cong lưng, khảy khảy tóc mái trên thái dương Nguyễn Đường, hôn lên cái trán Nguyễn Đường.
“Mau mau khỏi lên đi.”
Bùi Nặc nắm lấy tay Nguyễn Đường, mười ngón giao thoa, độ ấm quen thuộc làm hắn nhịn không được rũ đuôi mắt, khóe mắt nhiễm một chút ôn nhu, một bàn tay hắn chống cằm, cúi đầu chăm chú nhìn Nguyễn Đường, thấy dải băng kia lại cảm thấy có chút chướng mắt.
Chặn lại đôi mắt vừa to vừa tròn của Nguyễn Đường, cũng chặn lại vẻ dịu ngoan cùng ỷ lại ở trong đó.
Điều này làm cho hắn thực không thoải mái.
Hắn gấp không chờ nổi muốn nhìn xem đôi mắt này chiếu ra ảnh ngược của hắn.
Bùi Nặc nắm trong chốc lát, sau đó thu lại động tác nhỏ của mình, sợ đánh thức Nguyễn Đường, ánh mắt hắn chợt rơi xuống chiếc điện thoại di động ở một bên ngăn tủ.
Hắn nhướng mày, sinh ra vài phần hứng thú, giơ tay cầm lấy di động của Nguyễn Đường, bật sáng.
Nguyễn Đường cũng không có cài đặt mật khẩu khởi động máy, cho nên Bùi Nặc rất dễ dàng mở lên, bên trong điện thoại thực trống, ứng dụng mạng xã hội gì đó căn bản không có, nhưng thật ra tin nhắn có vài tin chưa đọc.
Là từ một người kêu Lâm Ải gửi qua đây.
Bùi Nặc nhìn một chút, là thời điểm Nguyễn Đường vừa mới dọn vào đây gửi đến, không có gì ngoài một ít câu quan tâm, hỏi tình huống Nguyễn Đường, tựa hồ sợ Bùi Nặc khi dễ cậu.
Thấy được một nửa, đáy lòng Bùi Nặc đổ một bình giấm chua, thiếu chút nữa ném vỡ điện thoại.
Nhưng hắn vẫn nhẫn nại xuống, lướt lướt lên trên, phát hiện Nguyễn Đường một lần cũng chưa trả lời, thậm chí còn không có mở ra xem qua, cái này làm cho đáy lòng Bùi Nặc thoải mái không ít.
Bùi Nặc ghi nhớ cái tên Lâm Ải này xuống, chuẩn bị để quản gia đi điều tra xem kẻ này là ai.
Hắn lại mở ra album, hai mắt bỗng hơi hơi mở to, đáy mắt màu đỏ sậm lập loè một mạt không bình tĩnh.
Album nhưng thật ra lại có mấy bức ảnh chụp, đều là ảnh chụp lén Bùi Nặc.
Bùi Nặc ngồi trên sô pha đọc sách, Bùi Nặc tu sửa chậu hoa hồng, Bùi Nặc nhắm mắt nghỉ ngơi dưới ánh đèn mờ nhạt......
Ngay cả chính Bùi Nặc cũng không nghĩ tới, mình thế nhưng ở dưới tình huống không biết rõ bị Nguyễn Đường lưu lại mấy bức ảnh chụp như vậy.
Thích hắn... đến vậy sao.
Ngón tay tái nhợt của Bùi Nặc khẽ khàng run rẩy, như là đánh vỡ bí mật Nguyễn Đường trộm giấu đi, chợt cảm thấy đáy lòng như bị thiêu đốt nóng bỏng, đồng thời lại như ăn phải một viên kẹo, trong miệng toàn là ngọt ngào.
Hắn không tự giác quay đầu đi, duỗi tay chạm vào gương mặt chính mình, thân thể ngày thường lạnh băng lúc này thế nhưng lại có một chút ấm áp.
Có vẻ như...... đỏ mặt.
Ánh mắt Bùi Nặc hoảng loạn rơi trên người Nguyễn Đường, thấy mí mắt Nguyễn Đường tựa hồ giật giật, hắn vội vàng thả điện thoại về chỗ cũ, có chút chột dạ.
Đáy lòng hắn rối loạn, hoàn toàn không có ý thức được Nguyễn Đường hiện tại không nhìn thấy.
Nguyễn Đường giật giật ngón tay, đầu còn có chút phát ngốc, cậu nhấp đôi môi khô khốc, mềm oặt nói, “Khát quá.”
Có người nâng thân thể cậu, cẩn thận cho cậu uống một ngụm nước ấm, Nguyễn Đường nhấp nhấp môi, đôi tay vội vàng ôm cái ly, lộc cộc lộc cộc uống vài ngụm.
Cậu uống gấp gáp quá nên bị sặc, chiếc ly pha lê trong tay không cầm chắc, lập tức bị rớt xuống mặt đất, còn dư lại nửa ly nước “Ầm” một cái toàn bộ bắn hết lên người cậu.
Đến khi nước ấm đã hắt tới trên người, Nguyễn Đường mới hậu tri hậu giác nhận ra chính mình tựa hồ lại gặp rắc rối, cậu rũ đầu, chỉ cảm thấy vô cùng hổ thẹn, “Thực xin lỗi.”
Đáy mắt Bùi Nặc hiện lên một sợi ám quang, thanh âm hắn bình tĩnh mà lại trầm thấp, “Chuyện nhỏ mà thôi.”
“Không cần xin lỗi ta.”
Hắn sát vào người Nguyễn Đường, khóe môi cọ qua khóe môi Nguyễn Đường, lưu lại một chút hơi thở ái muội, ngón tay Bùi Nặc thon dài cởi ra nút thắt cổ áo Nguyễn Đường, muộn thanh cười một chút, “Hiện tại quan trọng nhất là không được để cảm lạnh.”
Cánh môi hắn khép mở là lúc hô hấp lạnh lẽo rơi trên mặt Nguyễn Đường, âm cuối hơi nhẹ, như câu dẫn lại như dụ dỗ, “Ta giúp em cởi quần áo tắm rửa, được sao?”
“Giơ tay, thật ngoan.”