Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Chút tối tăm trong lòng Thích Nguyên trong nháy mắt đã biến mất không thấy.
Tâm tình hắn thực tốt làm hai bộ đề thi, sau đó đem toàn bộ bài tập cho kỳ nghỉ làm xong hết.
Nguyễn Đường gửi cho Thích Nguyên hai đề bài, Thích Nguyên cũng rất nhanh xem xong giảng lại cho cậu, lời giải đơn giản dễ hiểu, Nguyễn Đường vừa xem liền đã hiểu.
Tuy rằng Nguyễn Đường thiếu kiến thức, nhưng mấy ngày hôm trước đã bù lại được một chút, tuy rằng không tính là thông hiểu đạo lí nhưng vẫn có thể dùng được.
Chiều chủ nhật hai người cùng đến trường học, chủ nhiệm lớp sớm đã ngồi chờ ở trong lớp, trong phòng học một mảnh yên tĩnh, chỉ có âm thanh lật sách.
Lớp phó học tập đi thu vở bài tập, có không ít người chưa làm xong, sắc mặt chủ nhiệm lớp lập tức thay đổi, hắn đứng phía trên nói việc thi đại học năm trước, thần sắc ngưng trọng, lời nói thấm thía.
“Các em yêu cầu hàng ngày phải luyện tập nhiều lên, những đề bài này rèn luyện năng lực tư duy của các em, đề bài đơn giản cứ làm nhiều sẽ không mắc lỗi nữa, đề phức tạp cũng làm nhiều sẽ quen thôi, không cần hoảng hốt.”
“Như đề thi đại học môn toán năm trước, kia quả thực là coi học sinh ban xã hội như học sinh ban tự nhiên, coi học sinh ban tự nhiên như Hoa - La - Canh.”
(Hoa La Canh (1910 - 1985): nhà toán học Trung Quốc).
“Người tâm thái kém vừa ra khỏi trường thi liền khóc, có người còn bởi vì áp lực quá lớn bỏ thi, các em hiện tại trả giá bằng nỗ lực, đều sẽ từng chút từng chút tích lũy, đến khi thi đại học sẽ tăng tiến......”
Âm thanh chủ nhiệm lớp rất có hiệu quả thôi miên, nhưng Nguyễn Đường vẫn chống mí mắt, nghe được rất chuyên chú.
Cậu chính là lúc trước không có văn hóa đã phải ăn mệt, mấy năm trước làm một con thỏ con vô ưu vô lự, ăn uống no đủ xong phơi nắng, quả thực chính là thỏ sinh tốt đẹp, ai biết sau khi lên vị diện cao cấp, không tìm thấy việc làm thiếu chút nữa đói chết.
Cậu trịnh trọng gật gật đầu, nhìn sách giáo khoa của mình, thập phần có cảm giác thành tựu.
Cậu hiện tại cũng không còn là một con thỏ thất học.
Thích Nguyên nhìn biểu tình Nguyễn Đường, có chút buồn cười, hắn nhịn không được xoa xoa đầu Nguyễn Đường, tim có chút ngứa.
Bánh Ngọt Nhỏ nhà mình, thích người có thành tích tốt sao?
Chủ nhiệm lớp nói hơn nửa giờ, chẳng qua bao lâu đã tan học.
Lục Tú lại chạy tới tìm Nguyễn Đường nói chuyện, cô thần thần bí bí nhìn Nguyễn Đường, “Tớ muốn nói với cậu một dưa lớn.”
Không đợi Nguyễn Đường gật đầu, cô đã tự mình nói ra, “Hứa Diệu cậu biết đi, là nữ sinh lúc trước đồn đãi Thích Nguyên thích cô ta......”
Lục Tú còn chưa có nói xong, Nguyễn Đường liền trịnh trọng đánh gãy câu chuyện của cô, Nguyễn Đường tức giận, nắm chặt ngón tay, “Mới không phải.”
“Thích Nguyên không thích cô ta.”
Lục Tú trong nháy mắt đã nhận ra mình nói lỡ, đón lấy tầm mắt âm lãnh của Thích Nguyên, cô run run, cười gượng một tiếng, “Đều là đồn đãi, không coi là thật.”
Ánh mắt cô quơ quơ ở giữa Thích Nguyên cùng Nguyễn Đường, trên mặt cười tủm tỉm, “Thích Nguyên thích nhất cậu, điều này tớ vẫn biết.”
Nguyễn Đường lúc này mới vừa lòng, tiếp tục theo Lục Tú ăn dưa.
“Hứa Diệu lúc trước không phải theo đuổi Chu Vũ Thâm sao, vẫn luôn đi theo phía sau hắn ra ra vào vào, hai người thật sự ái muội, vốn dĩ cho rằng hai người khẳng định sẽ thành một đôi, tớ đoán là Hứa Diệu cũng cho rằng như vậy, ai biết đột nhiên một nữ sinh ở lớp 4 đi tìm Hứa Diệu, cho cô ta một cái tát, mắng cô ta câu dẫn Chu Vũ Thâm.”
“Bất quá nữ sinh kia cũng không phải bạn gái Chu Vũ Thâm, chỉ là lốp xe dự phòng của Chu Vũ Thâm mà thôi, Chu Vũ Thâm vẫn cùng người khác bảo trì quan hệ ái muội, không tiếp thu cũng không cự tuyệt, cứ lấp lửng người ta, tớ còn biết đến hình như có bốn người......”
“Hứa Diệu đương nhiên là không chịu, cùng nữ sinh kia náo loạn lên, náo tới trước mặt Chu Vũ Thâm, Chu Vũ Thâm thế nhưng nói đều không thích, chỉ coi các cô là bạn, tôi f*ck ha ha ha ha ha ha đây là lời nói của thể loại tra nam gì......”
“Bất quá Hứa Diệu cùng Chu Vũ Thâm lần này khẳng định là tan vỡ rồi.”
Thích Nguyên thất thần nghe, thần sắc nhàn nhạt, Nguyễn Đường ở một bên nhưng thật ra có chút nghi hoặc, “Chu Vũ Thâm chân đạp nhiều thuyền lâu như vậy cũng không có bị phát hiện, làm sao đột nhiên lại bị lộ?”
Lục Tú bĩu môi, “Ai biết được, phỏng chừng là trời phạt, tra nam đều sẽ bị sét đánh.”
Hứa Diệu lúc trước cũng là đôi mắt mọc trên đỉnh đầu, vẫn luôn khinh thường người khác, còn giữ mập mờ với Thích Nguyên, hiện tại nhìn lại Chu Vũ Thâm, cô lúc này mới phát hiện hai người thật là tra nam tiện nữ trời sinh một đôi.
Nguyễn Đường mím môi, “Hy vọng những nữ sinh đó thấy rõ gương mặt thật của Chu Vũ Thâm, không cần tiếp tục luân hãm.”
Chẳng được bao lâu, Nguyễn Đường đứng lên đi ra bên ngoài, Thích Nguyên đột nhiên cầm tay cậu, mặt mày thâm trầm, “Em đi đâu?”
“Đi WC,“ Nguyễn Đường cảm thấy Thích Nguyên so với mình còn dính người hơn, cậu nói trước một câu trước khi Thích Nguyên mở miệng, như đang dỗ dành Thích Nguyên, “Không cần cậu đi cùng, tớ đi một lát rồi về.”
Nguyễn Đường nói như vậy, Thích Nguyên cũng không có cách nào, đành phải đáp ứng rồi.
Đường đi WC Nguyễn Đường đã đi rất nhiều lần rồi, cũng không có bị lạc đường gì đó, cậu mới đi đến cửa WC, phía sau đột nhiên có người đè lại vai cậu.
Nguyễn Đường vừa chuyển đầu, liền nhìn thấy một nam sinh vóc dáng cao lớn đứng trước mặt cậu, phía sau còn đi theo vài nam sinh khác, bọn họ không mặc đồng phục, thoạt nhìn có chút hung ác, ngữ khí cũng cà lơ phất phơ.
“Nguyễn Đường đúng không, chậc, thật giống con gái.”
Nam sinh vóc dáng cao lớn vòng ra phía sau Nguyễn Đường, tay nắm thành đấm muốn đánh xuống, “Mày đắc tội người khác, có người muốn chúng tao giáo huấn mày một trận, bọn tao lấy tiền làm việc, không nên trách bọn tao!”