Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Cánh tay Thích Nguyên cứng đờ, đáy mắt hiện lên một tia không thể tin tưởng, hắn cúi đầu nhìn chăm chú Nguyễn Đường, hô hấp có chút thô nặng, môi khô nứt, lại không biết nói cái gì, chỉ đành phải kêu một tiếng, “Đường Đường?”
Môi Nguyễn Đường lung tung chạm vào xương quai xanh cùng ngực Thích Nguyên, thần sắc có chút mê loạn, nghe được Thích Nguyên nói chuyện còn nghiêng nghiêng đầu, đáy mắt lộ ra mê mang cùng ủy khuất, cậu lại kéo tay Thích Nguyên xuống phía dưới, cường điệu nói, “Muốn sờ sờ.”
Cậu đang rất khó chịu.
Thích Nguyên theo bản năng nắm chặt ngón tay, hô hấp hắn ngày một nặng, rốt cuộc chịu không nổi nữa, cúi đầu hôn lên Nguyễn Đường, một bàn tay hắn chậm rãi mò xuống, nhấc lên góc áo Nguyễn, thử tính sờ một chút.
Hắn cũng nhận ra Nguyễn Đường đã hưng phấn.
Nghĩ đến đây, tâm tư chưa quyết định của Thích Nguyên chợt kiên định xuống, hắn vươn tay, không nhẹ không nặng an ủi dục vọng Nguyễn Đường.
Loại chuyện này ngày thường hắn cũng sẽ tự mình làm, nhưng khi dùng trên người Nguyễn Đường, ngón tay Thích Nguyên lại không rõ có chút run rẩy.
Nguyễn Đường chôn mặt trong lòng ngực Thích Nguyên, cổ họng chợt phát ra một tiếng nức nở, như bé mèo con đang làm nũng, âm thanh vừa ngọt vừa mềm.
Thích Nguyên chỉ cảm thấy máu mình như bốc lên một mồi lửa, thiêu đến lục phủ ngũ tạng của hắn đều nóng lên, hắn có chút không kìm nén được chế trụ cổ Nguyễn Đường, ngón tay thon dài lạnh băng dùng sức vuốt ve, ở sau cần cổ trơn bóng trắng nõn kia hạ xuống vài vệt hoa anh đào hồng nhạt.
Hắn nâng sau cổ Nguyễn Đường, hơi hơi dùng sức, cưỡng bách Nguyễn Đường ngẩng đầu nhìn về phía mình.
Đáy mắt Nguyễn Đường nhiễm một tầng hơi nước, cặp mắt đào hoa tròn to của cậu mang theo một tia vui thích cùng ỷ lại, gương mặt ửng đỏ, hô hấp cậu dồn dập, thân thể không tự giác cuộn tròn, như mèo con hít phải mùi bạc hà mèo.
Phảng phất nếm tới ngon ngọt lớn nhất trên đời này.
Trong lòng Thích Nguyên chợt mềm vài phần, hắn rũ lông mi cúi xuống hôn cổ cùng xương quai xanh Nguyễn Đường, thậm chí không khống chế được lực đạo, để lại một vài dấu hôn.
Hắn muốn hoàn toàn chiếm hữu Nguyễn Đường, làm Nguyễn Đường không rời được hắn.
Dáng vẻ này của Nguyễn Đường, hắn không muốn cho bất kỳ một người nào xem.
Hai người bọn họ đều tuổi còn trẻ, khí huyết tràn đầy, Nguyễn Đường chẳng được bao lâu đã phát tiết ra, nhưng Thích Nguyên lại như tham lam hơi thở Nguyễn Đường, ôm Nguyễn Đường cọ một hồi lâu mới thả ra.
“Tay đều mỏi rồi.”
Nguyễn Đường nhíu nhíu mày, trừng mắt nhìn Thích Nguyên một cái, khóe mắt cậu hàm xuân, cái liếc mắt này mềm như bông, càng giống như đang làm nũng.
Thích Nguyên mang Nguyễn Đường đi rửa sạch tay, lại lau ngón tay cho cậu, khóe môi hắn cong lên một cái, đáy mắt mang theo một chút cười nhạt, “Là tôi sai.”
Kiên quyết nhận sai, lần sau vẫn còn dám.
Thích Nguyên nghẹn đã lâu, rốt cuộc cũng được thân mật một lần với Nguyễn Đường, hắn thật ra vô cùng cao hứng, ngay cả tối tăm quanh quẩn trên mặt hàng năm đều tiêu tán không còn một mảnh, lạnh nhạt xa cách trên mặt cũng hòa tan, khi cười rộ lên giống như một nam sinh sạch sẽ dương quang.
Nguyễn Đường bị nụ cười này làm cho ngây người một chút, trong thân thể như có dòng điện tinh tế len lỏi qua, làm thân thể cậu không khỏi căng thẳng.
Thật, thật là đẹp mắt.
Cậu quăng mình xuống ga trải giường Thích Nguyên mới thay, động tác nhanh nhẹn rúc tới trong lòng ngực Thích Nguyên, Nguyễn Đường dùng gương mặt cọ cọ ngực Thích Nguyên, hàm hàm hồ hồ nói, “Rất thích.”
“Cái gì?” Thích Nguyên có chút kinh ngạc.
Nguyễn Đường lại ngẩng đầu, đôi mắt không chớp nhìn Thích Nguyên, cậu hôn gương mặt Thích Nguyên một cái, ánh mắt lóe sáng, má lúm đồng tiền ngọt ngào mềm mại, “Thích Nguyên cười rộ lên rất đẹp, rất thích.”
“Về sau, Thích Nguyên có thể cười nhiều hơn không?”
Thích Nguyên bị câu nói này của Nguyễn Đường làm ngẩn người, hắn cúi đầu nhìn Nguyễn Đường, thịt mềm trước ngực như bị người chọc chọc, cũng không đau, ngược lại có chút phát ngứa, sau một lúc lâu, hắn mới thấp giọng lên tiếng, “Đương nhiên có thể.”
“Rốt cuộc Bánh Ngọt Nhỏ của tôi thích nha.”
Nguyễn Đường rụt rụt hướng trong lòng ngực Thích Nguyên, âm thanh Thích Nguyên có chút nhỏ, cậu không có nghe được câu nói đằng sau, nhưng cũng không gây trở ngại cậu vui vẻ.
Thời gian có chút muộn rồi, hơn nữa lúc trước phát tiết một hồi, Nguyễn Đường có chút chịu không nổi, mí mắt cậu khép lại, buồn ngủ không chịu được, nhưng cậu vẫn mạnh mẽ đánh lên tinh thần, ôm Thích Nguyên nói một câu, “Ngủ ngon.”
Thích Nguyên hôn hôn trán Nguyễn Đường, lên tiếng, “Ngủ ngon.”
Hắn ôm Nguyễn Đường, nhìn chăm chú khuôn mặt Nguyễn Đường, chỉ cảm thấy hiện tại tốt đẹp như một giấc mộng, lấy hoàn cảnh vừa ác liệt vừa đáng thương của hắn trước kia, hắn chưa từng nghĩ đến, sẽ có người nguyện ý gần gũi hắn, thậm chí còn cùng hắn ở bên nhau.
Thích Nguyên trầm mặc nhìn bố trí trang hoàng trong phòng, lại nghĩ tới thời điểm Nguyễn Đường vừa mới chuyển trường tới đây mỗi ngày đều có tài xế đưa đón, hắn ôm chặt Nguyễn Đường, bao vây Nguyễn Đường ở trong lòng ngực mình.
Hắn sẽ nỗ lực, chỉ cần Nguyễn Đường muốn, hắn đều sẽ hai tay dâng lên cho Nguyễn Đường.
Chỉ cần chờ một chút, chỉ cần lại cho hắn một chút thời gian.
Hai ngày nghỉ trôi qua thực nhanh, sau khi quay lại trường học, Nguyễn Đường phát hiện Thích Nguyên so với ngày thường càng thêm nỗ lực, Thích Nguyên trước kia cả ngày ăn không ngồi rồi, âm trầm cùng bạo lực, cho nên điều này cũng làm những người khác quên mất thiên phú của hắn, mà Thích Nguyên cũng hoàn toàn không để ý.
Nhưng tại vài lần khảo hạch cuối tháng này, hắn giống như một con hắc mã, vững vàng chiếm cứ 3 vị trí đầu của lớp.
(hắc mã: ám chỉ người lúc đầu không ai thèm để ý tới, nhưng sau đó bứt phá vượt trội khiến mọi người kinh ngạc)
Trên thế giới luôn có loại người như thế này, khi bạn đang học tập thì hắn chơi game, hắn lần nào thi cũng không ôn tập nhưng vẫn có thể đạt được điểm cao hơn khối người.
Nguyễn Đường không biết Thích Nguyên vì cái gì muốn nỗ lực như vậy, nhưng không đợi cậu hỏi ra lý do, đợt học bù kỳ nghỉ đông đã đột nhiên chấm dứt.
Một ít học sinh phải về nhà ăn Tết, ông bà ngoại của Nguyễn Đường đã gọi điện thoại thúc giục Nguyễn Đường trở về.
Nghĩ đến đây, Thích Nguyên dùng sức nắm chặt ngón tay mình, mặt mày hiện ra một chút tối tăm.
Tết hàng năm lão đàn ông kia như cũ tính xấu không đổi, vẫn uống đến say khướt, kể cả mình có ở nhà hay không, hắn cũng không thèm để ý.
Trong nhà lạnh như băng, không có một chút hơi người.
Nếu là năm trước Thích Nguyên vẫn có thể chịu đựng được, nhưng hiện tại vừa nghĩ đến Nguyễn Đường phải rời khỏi, hắn liền rất khó chịu.
Hắn không muốn cùng Nguyễn Đường tách ra.
Nguyễn Đường cũng không biết Thích Nguyên đang suy nghĩ gì, cậu gọi điện thoại cự tuyệt ông bà ngoại, lấy lý do là thời gian nghỉ quá ngắn, hơn nữa thành tích cậu thật vất vả mới có một chút khởi sắc, hiện tại cần nỗ lực không ngừng.
Tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng ông bà ngoại cậu vẫn đồng ý.
Thời điểm nghỉ đông không sai biệt lắm đã gần tới Giao Thừa, Nguyễn Đường đi siêu thị mua một ít đồ vật ăn Tết, vừa về đến nhà tháo khăn quàng cổ xuống, cậu phát hiện Thích Nguyên đã gửi cho cậu mấy cái tin nhắn.
[ em chừng nào thì đi, tôi tiễn em.]
[ nhất định phải đi sao, có thể lưu lại đây ăn tết mà]
[thôi, coi như tôi chưa nói gì.]
Qua hồi lâu, hắn lại gửi tới một tin nhắn, [ tôi muốn rút lại tin nhắn ở trên]
Nguyễn Đường xem đến nở nụ cười, má lúm đồng tiền nhợt nhạt, cậu trực tiếp gọi điện thoại cho Thích Nguyên, mềm mại hỏi hắn, “Tớ khi nào nói muốn đi?”
Hô hấp Thích Nguyên lập tức nặng nề, trong giọng nói có chút vui sướng, “Không đi sao?”
“Không đi, muốn cùng cậu ăn Tết,“ Nguyễn Đường mím môi, rõ ràng không có ăn kẹo, nhưng luôn cảm giác trong miệng có vị ngọt, “Thích Nguyên, đêm Giao Thừa có thời gian không, chúng ta ra ngoài xem pháo hoa đi.”
Thích Nguyên vội vàng đồng ý.
Đêm Giao Thừa ngày đó, Thích Nguyên cùng Nguyễn Đường ăn một bữa cơm tất niên, canh chừng tới 11 giờ mới kéo Nguyễn Đường mơ màng sắp ngủ hướng tới bờ sông bên kia đi qua.
Bên ngoài gió có chút lớn, may là không hạ tuyết.
Mấy năm nay lục tục có luật cấm pháo hoa pháo trúc châm ngòi, nhưng nơi này là thành thị nhỏ, thời điểm đêm Giao Thừa vẫn cho phép người dân bắn pháo hoa nửa giờ bên bờ sông.
Thời điểm hai người Thích Nguyên đến, người đã rất đông, hai người tìm một góc hẻo lánh, dựa vào lan can nhìn người ở bên bờ sông đã bắt đầu bố trí pháo hoa.
Theo âm thanh đếm ngược vang lên, tiếng chuông năm mới cũng cùng lúc gõ vang, trong khoảnh khắc này, pháo hoa sáng ngời từng đoàn từng đoàn phóng lên trước mặt Thích Nguyên, đèn đuốc rực rỡ, náo nhiệt vô cùng.
Hắn đang nghĩ ngợi muốn cùng Nguyễn Đường nói vài câu, lại phát hiện Nguyễn Đường đã đến gần bên tai, trong âm thanh mang theo một chút ý ngọt:
“Sang năm mới, cũng siêu thích cậu.”
______________________________
Edit: 3 chương nữa end thế giới này.