Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
[ký chủ, xin lưu ý, chúng ta chuẩn bị tiến vào thế giới tiếp theo]
Âm thanh hệ thống quanh quẩn trong đầu Nguyễn Đường một hồi, không còn là giọng nói máy móc như trước, ngược lại nhiều thêm một chút quan tâm, [cậu có khỏe không? ]
Ở thế giới trước, Nguyễn Đường cùng Tư Cửu Lê sống lâu đến hàng ngàn năm. Tuy công ty đã làm mờ đi ký ức Nguyễn Đường, nhưng ngàn năm ký ức quá mức khổng lồ, cho nên nó rất lo lắng Nguyễn Đường sẽ xảy ra vấn đề gì.
Nguyễn Đường lắc lắc đầu, hít sâu một hơi, đem tất cả những cảm giác quái dị dưới đáy lòng đẩy ra bên ngoài, sau đó mềm mại mở miệng, [không cần, chúng ta mau tiến vào thế giới tiếp theo đi.]
Hệ thống lúc này mới lên tiếng, [ký chủ, thế giới tiếp theo, khả năng sẽ... khụ khụ, cậu không cần phải lo lắng. ]
Nó hàm hồ lược qua một vài từ ngữ, tựa như xấu hổ không dám mở miệng nhưng lại vẫn có chút hưng phấn khó hiểu. Tuy nhiên lúc này Nguyễn Đường đang mơ mơ màng màng, căn bản không nghe thấy câu nói đó.
[ bắt đầu truyền tống —— ]
Nguyễn Đường chỉ cảm thấy cảm giác không trọng lực quen thuộc đánh úp lại, ngay sau đó, dòng nước lạnh băng bao phủ lấy cậu, phía sau tiếp phía trước chui vào trong miệng, trong mũi cậu. Cậu có chút kinh hoàng thất thố vùng vẫy trong nước, sợ mình sẽ chết chìm trong này mất.
Bởi vì, con thỏ căn bản không biết bơi.
Tuy nhiên ngoài dự đoán là, tình huống mà Nguyễn Đường lo lắng cũng không xảy ra.
Dòng nước lạnh băng từ vết nứt sau tai cậu chảy ra ngoài, cậu hô hấp rất thông thuận, cho dù ở trong nước cũng không có cảm giác hít thở không thông.
Nguyễn Đường chậm rãi mở mắt, liền thấy trước mặt mình là một tầng pha lê trong suốt. Cậu nghiêng nghiêng đầu, có chút tò mò muốn tới gần, nhưng mà ngay sau đó, tiếng đập nước “Rào rào” bỗng vang lên.
Đuôi cá màu xanh nhạt xẹt qua làn nước, khơi dậy từng trận bọt sóng.
Nguyễn Đường lúc này mới để ý, cậu đang trần trụi nửa thân trên, dưới eo là một đuôi cá xinh đẹp mà hữu lực. Vảy cá màu xanh nhạt ở dưới ánh mặt trời chiết xạ ra vầng sáng nhàn nhạt, trông như loại đá quý đẹp nhất làm người ta khó có thể dời mắt.
[ký chủ, cậu hiện tại là một nhân ngư.]
Nguyễn Đường suy nghĩ nửa ngày mới xác định, thế giới trước kia của mình hình như không có sinh vật nào gọi là nhân ngư* cả.
*người cá, nhưng ta thích từ 'nhân ngư' hơn nên ta sẽ giữ nguyên
Cậu hiểu biết không nhiều, cho nên đôi mắt trông mong nhìn về phía hệ thống, hy vọng nó có thể giải thích một chút về nhân ngư.
Nhưng mà không đợi hệ thống nói chuyện, bên ngoài có hai người nhìn dáng vẻ như là nhân viên nghiên cứu đi vào, đẩy cái bể nước đang chứa Nguyễn Đường ra ngoài.
“Hoàng Thái Tử thật sự muốn ban hôn cho nguyên soái cùng nhân ngư này sao,“ một nhân viên nghiên cứu trong đó cau mày nói, “Nhân ngư này chỉ số thông minh không quá cao, vừa nhìn đã thấy ngốc nghếch, kiểm tra tinh thần lực cũng chỉ đạt cấp B, nó làm sao có thể xứng đôi với nguyên soái được.”
Nguyễn Đường nghe ra những người này đang ghét bỏ mình, nhịn không được mím chặt môi, tức giận dùng ngón tay chọc chọc vào vách pha lê, ấn xuống một cái dấu tay tròn vo.
Cậu mới không ngốc đâu.
Một nhân viên nghiên cứu khác thở dài một hơi, “Nghe nói nó cùng nguyên soái có độ xứng đôi rất cao, hơn nữa nguyên soái sau khi trở về từ chiến trường, tinh thần lực bị hao tổn rất nghiêm trọng, cần dùng tinh thần lực của nhân ngư để trấn an.”
“Xác suất thụ thai của nhân ngư cao như vậy, nếu tinh thần lực của nguyên soái thật sự không thể chữa khỏi, thọ mệnh tất nhiên sẽ giảm lớn, như vậy ít ra nguyên soái cũng có thể lưu lại con nối dõi cho mình”
Nói tới đây, người kia cũng có chút không đành lòng. Hắn ho nhẹ một tiếng, “Sắp tới rồi, những lời này chúng ta ngầm thảo luận là được, tuyệt đối đừng để cho người khác nghe thấy.”
“Yên tâm, ta tự biết chừng mực.”
Hai người kia ngừng nói chuyện, Nguyễn Đường lại có chút tò mò lắc lắc cái đuôi, trong đôi mắt tròn xoe chứa đựng một chút ánh nước. Cậu kéo dài âm thanh hỏi, “Hệ thống, xác suất thụ thai là cái gì vậy?”
Hệ thống khó có lúc bị mắc kẹt, sau một lúc lâu, nó mới nhỏ giọng nói, [chính là, xác suất sinh bảo bảo.]
Nguyễn Đường trợn tròn đôi mắt, sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình. Giống như gặp phải kinh hách, cậu lắp bắp hỏi ngược lại, “Sinh, sinh bảo bảo?”
Nhưng mà, cậu là nam cơ mà.
[ký chủ, không cần lo lắng, để tôi cho cậu xem cốt truyện của thế giới này, cậu sẽ rõ ràng.]
Hệ thống lập tức trấn an Nguyễn Đường, sau đó nhẹ nhàng chậm rãi truyền tống toàn bộ tư liệu vào trong đầu Nguyễn Đường.
Đây là một thế giới tinh tế, không chỉ có nhân loại, còn có nhân ngư.
Theo khoa học kỹ thuật không ngừng phát triển, nền văn minh nhân loại đã đạt tới một cấp độ cao chưa từng có. Tuy nhiên trong xã hội tinh tế này, xác suất thụ thai của nhân loại lại càng ngày càng thấp, thậm chí trong một khoảng thời gian rất dài không có đứa trẻ nào được sinh ra.
Ngay khi Hoàng Đế đang xoay sở đủ đường, các nhà khoa học lại phát hiện ra nhân ngư ở dưới biển sâu. Bọn họ bắt giữ nhân ngư tiến hành nghiên cứu, sau đó đưa ra một kết luận khiến người người vui mừng.
Nhân ngư không chỉ có thể chữa trị cùng đề cao tinh thần lực nhân loại, xác suất thụ thai so với nhân loại cũng cao hơn rất nhiều.
Trong khoảng thời gian ngắn, nhân ngư trở thành vật chạm vào bỏng tay. Rất nhiều người đối với nhân ngư xua như xua vịt, trong xã hội thượng lưu thậm chí còn coi việc nuôi dưỡng nhân ngư là vinh dự lớn lao.
Nhưng số lượng nhân ngư hữu hạn, hơn nữa đây cũng không phải là biện pháp giải quyết hoàn hảo cho vấn đề Đế Quốc đang gặp phải. Thẳng đến khi các nhà khoa học nghiên cứu ra thuốc cải tạo gien.
Loại thuốc này có thể cải tạo nhân loại bình thường thành nhân ngư. Người tiếp thu cải tạo tinh thần lực sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, ngược lại xác suất thụ thai lại có thể đề cao rất nhiều. Có loại thuốc này, vấn đề xác suất thụ thai thấp của Đế Quốc đã được giải quyết dễ dàng.
Vai ác của thế giới này gọi là Cố Đàm Dữ, là nguyên soái Đế Quốc, tính tình lãnh đạm bất cận nhân tình, thủ đoạn cứng rắn, tinh thần lực cực cao, thời gian xuất hiện trong tuyến thế giới lại không phải rất nhiều.
Hắn là anh trai không có quan hệ huyết thống với nữ chính.
Nữ chính là con lai giữa nhân ngư cùng nhân loại, từ nhỏ không cha không mẹ, được cha mẹ Cố Đàm Dữ nhận nuôi. Từ nhỏ tình cảm của cô dành cho Cố Đàm Dữ đã không giống bình thường.
Nhưng ngẫu nhiên trong một lần ngoài ý muốn, nam chính thân là Hoàng Thái Tử coi trọng nữ chính. Giữa hai người xảy ra một loạt các tình tiết cường thủ đoạt hào, ngược tâm ngược thân cùng với yêu đến chết đi sống lại các kiểu.
Sau khi ở chung một đoạn thời gian, Hoàng Thái Tử nhìn ra nữ chính đối với Cố Đàm Dữ vẫn còn quyến luyến không quên. Xuất phát từ sự ghen tuông quá độ cùng với kiêng kỵ quân quyền trong tay Cố Đàm Dữ, hắn đã ngầm dùng thủ đoạn làm hại Cố Đàm Dữ bị đánh lén trên chiến trường, tinh thần lực bị hao tổn.
Hơn nữa sau khi Cố Đàm Dữ trở về, Hoàng Thái Tử còn ban hôn cho hắn cùng với một nhân ngư, ép buộc bọn họ kết hôn, lấy việc này đoạn tuyệt tâm tư của nữ chính.
Nhân ngư kia là loại nhân ngư hoang dã bị bắt giữ từ rất lâu trước kia, thoạt nhìn ngốc nghếch, thân thể không được tốt, tinh thần lực cũng chỉ đạt cấp B. Bề ngoài nhìn như hắn săn sóc Cố Đàm Dữ, trên thực tế hắn lại muốn tinh thần lực Cố Đàm Dữ vĩnh viễn không khôi phục được.
Cố Đàm Dữ tiếp nhận nhân ngư này, đưa cậu trở về nhà của mình, chỉ là không có cùng cậu kết hôn.
Nam chính đương nhiên là bất mãn, nhưng lúc này nữ chính đang không ngừng cáu kỉnh với hắn, mấy lần muốn chạy trốn.
Nữ chính hướng Cố Đàm Dữ xin giúp đỡ, Cố Đàm Dữ nể tình cô là dưỡng nữ của Cố gia, ra tay giúp đỡ cô. Nhưng tính cách nữ chính quá mềm yếu, vừa quay đầu đã bị nam chính dễ như trở bàn tay dỗ về, còn khai tên Cố Đàm Dữ ra.
Nam chính vốn đã ngứa mắt Cố Đàm Dữ từ lâu, lúc này càng coi Cố Đàm Dữ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, hận không thể nhổ bỏ ngay lập tức. Hắn ngáng chân Cố Đàm Dữ mấy lần, hòng giết chết Cố Đàm Dữ.
Trong kết cục của tuyến thế giới, nam chính báo sai quân tình, cố ý dẫn Cố Đàm Dữ vào bên trong quân địch. Cố Đàm Dữ một mình chiến đấu hăng hái, nhưng số ít không thể địch lại số nhiều, cuối cùng tử trận trên chiến trường.
(clm, nv9 trong truyện này cứ bị cái đ*o gì ấy)
Xem xong tuyến thế giới, Nguyễn Đường nhăn mày lại, cái đuôi đập vào nước, có chút không cao hứng, “Bọn họ đều là người xấu.”
Cố Đàm Dữ không hề giống một vai ác.
Hệ thống còn chưa kịp dỗ dành cậu, Nguyễn Đường đã bị đẩy tiến vào trong đại sảnh. Lúc này bên trong đại sảnh sớm đã có người đứng chờ.
Nguyễn Đường vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy nam nhân đứng cách đó không xa.
Hắn mặc một thân quân trang Đế Quốc, đôi tay đeo găng tay màu trắng, eo đứng thẳng tắp, cả người thoạt nhìn thon dài đĩnh bạt. Đôi mắt hắn là màu lục đậm hiếm thấy, đuôi mắt thon dài, mi dày như mực, ngũ quan sắc bén, thời điểm ngưng thần nhìn chằm chằm vào người khác có loại cảm giác áp bách không nói nên lời.
Đây chắc hẳn chính là Cố Đàm Dữ.
Nguyễn Đường lắc lắc cái đuôi, tiến đến gần vách bể pha lê, ánh mắt chuyên chú nhìn Cố Đàm Dữ, có chút thất thần.
Nhân viên nghiên cứu dẫn Cố Đàm Dữ tiến lên, “Nguyên soái, đây chính là nhân ngư kia.”
Đuôi mắt thon dài của Cố Đàm Dữ nheo lại, dường như có chút thất thần. Hắn vươn tay ra dán vào vách pha lê, đôi môi giật giật như muốn nói cái gì.
Nguyễn Đường nhìn thấy thế, đôi mắt đào hoa tròn xoe sáng lên. Cậu cũng lập tức vươn tay dán vào vách bể pha lê, lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn mềm mại.
Tay hai người hợp lại cùng nhau, chỉ cách một tầng pha lê trong suốt, nhìn thật giống như đang nắm tay nhau.
Cố Đàm Dữ cười khẽ một tiếng, tựa hồ cảm thấy hành động này của Nguyễn Đường vô cùng thú vị. Giọng nói hắn có chút khàn khàn, càng nhiều hơn là thành thục gợi cảm, cùng với mùi vị máu tanh có được sau nhiều lần giết chóc trên chiến trường, làm người ta không rét mà run.
“Tiểu nhân ngư, em có biết em bị tặng cho ta, là để làm gì không?”
Đuôi cá của Nguyễn Đường đập mạnh một cái, cả người nhảy ra khỏi mặt nước, tiếp xúc tới bầu không khí ướt át. Tay cậu bám vào thành bể, đôi mắt trông mong nhìn về phía Cố Đàm Dữ, vừa vô tội lại vừa ngoan ngoãn trả lời:
“Sinh, sinh bảo bảo?”
____________________________
Kinh hỉ không ngạc nhiên không ~( ̄▽ ̄)~*
Đường Đường về sau sẽ thay đổi, càng lúc càng trưởng thành.