Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Tư Cửu Lê cầm lưu ảnh thạch*, ghi lại hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo này.
*nó là kiểu máy ảnh/máy quay của tu chân giới, lúc phát ra như bật máy chiếu ấy
Hắn phất tay với Nguyễn Đường đang đứng cạnh cửa sổ, ý bảo Nguyễn Đường đóng cửa sổ lại, “Bên ngoài lạnh, đừng ra ngoài nghịch tuyết nữa, ta đi chỗ sư tôn một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại.”
Nguyễn Đường lên tiếng, ngoan ngoãn vẫy tay với hắn, “Sớm một chút trở về nha.”
Cậu chờ Tư Cửu Lê xoay người đi, môi mới giật giật, nhỏ giọng nói, “Ngươi không ở đây, ta sẽ nhớ ngươi.”
Rõ ràng mỗi ngày đều ở bên nhau, nhưng chỉ rời đi một lát cậu vẫn sẽ rất nhớ.
Tu vi Tư Cửu Lê hiện tại tăng lên không ít, đương nhiên là nghe được câu nói kia của Nguyễn Đường. Hắn cong cong môi, ý cười trên khóe môi nhàn nhạt, tựa hồ có vài phần sung sướng.
Tâm tình vốn dĩ không được tốt, nhưng hiện tại biết có người đang chờ hắn, chút ý lạnh dưới đáy lòng hắn đã tan ra, cả người đều ấm áp.
Tư Cửu Lê cùng Lâm Hư Tiên Tôn mấy năm nay không có quá nhiều giao tiếp, nhưng trước khi tiến vào Thiên Tê Tông hắn đã nghe nói qua, năm đó Lâm Hư Tiên Tôn cùng mẫu thân hắn Lạc Khê là sư huynh muội, quan hệ cực tốt, tông chủ tựa hồ còn cố ý làm mai chỉ hôn cho bọn họ.
Chẳng qua không bao lâu sau Lạc Khê bị người Ma tộc bắt đi, Lâm Hư Tiên Tôn từng mấy lần muốn đi tìm Lạc Khê nhưng đều bị ngăn lại, dần dà, hắn cũng nản lòng thoái chí, cuối cùng trực tiếp bế quan chuyên tâm tu luyện.
Tới bây giời vẫn không có đạo lữ.
Nơi ở của Lâm Hư Tiên Tôn là ở trên đỉnh Vạn Kiếm Phong, bên ngoài thiết lập trận pháp, hiếm khi có đệ tử xuất nhập nên thanh u tự tại, chỉ là muốn bò lên trên cần hao phí một chút thời gian.
Tư Cửu Lê đi mất non nửa canh giờ mới tới nơi.
Vừa mới đi đến gần trận pháp, Tư Cửu Lê đã nhìn thấy đại đệ tử của Lâm Hư Tiên Tôn, cũng là thiên chi kiêu tử của toàn bộ Vạn Kiếm Phong, Diệp Nam Kỳ.
Diệp Nam Kỳ trời sinh Thiên linh căn, tu luyện cực nhanh, thời gian chỉ mười mấy năm đã lên tới Nguyên Anh kỳ, xác thật gánh nổi cái danh thiên chi kiêu tử này.
Chẳng qua thân thế Diệp Nam Kỳ cũng không được tốt, lúc còn nhỏ đã không cha không mẹ, luôn dựa vào thôn dân tiếp tế mà sống sót.
Nhưng không bao lâu sau, thôn của hắn bị Ma tộc tàn sát hầu như không còn, cả thôn đều bị đốt thành tro tàn, hắn được thôn dân nhét vào trong lu nước giấu đi cho nên mới tránh được một kiếp.
Là Lâm Hư Tiên Tôn phát hiện ra hắn khi chỉ còn hơi thở thoi thóp, mang hắn về Vạn Kiếm Phong.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, Diệp Nam Kỳ cực kỳ chán ghét người của Ma tộc, nên cũng không có sắc mặt gì tốt đẹp với Tư Cửu Lê.
Diệp Nam Kỳ yêu ghét rõ ràng, quan hệ cực tốt, trên mặt luôn mang theo tươi cười, hắn trời sinh một đôi mắt phượng, đuôi mắt hơi nhọn hiện lên vài phần sắc bén cùng cường thế, tính cách hắn trời sinh có chút trương dương.
Nhưng tính cách này lại hoàn toàn tương phản với sư phụ hắn Lâm Hư Tiên Tôn, lãnh đạm khắc chế.
Đôi khi Tư Cửu Lê cũng không biết, hai người kia rốt cuộc làm như thế nào để nói chuyện câu thông với nhau
Nhìn thấy Tư Cửu Lê đi tới, sắc mặt Diệp Nam Kỳ lập tức khó coi, trên khuôn mặt tuấn mỹ mà sắc bén kia hiện ra nét phẫn nộ, tay nắm kiếm của hắn hơi hơi run rẩy, trên mu bàn tay hiện lên gân xanh. Hắn đè thấp giọng hỏi, “Sao ngươi lại tới đây?”
Tư Cửu Lê liếc nhìn hắn một cái, đáy mắt không có biểu tình gì, “Sư tôn tìm ta, nên ta tới.”
Nghe được Tư Cửu Lê gọi Lâm Hư Tiên Tôn là sư tôn, tay Diệp Nam Kỳ lại nắm chặt vài phần, hắn rũ đôi mắt, đáy lòng là tức giận đang quay cuồng.
Tư Cửu Lê không có ác cảm gì đặc biệt lớn với Diệp Nam Kỳ, hắn thậm chí còn nhớ rõ, ngày đó khi hắn mang Ma quân đánh vào Thiên Tê Tông, Diệp Nam Kỳ không biết bị làm sao mà tu vi thụt lùi không ít, sắc mặt tiều tụy, thậm chí có chút thất hồn lạc phách.
Thời điểm giao chiến, Diệp Nam Kỳ không đánh được mấy cái đã miệng trào máu tươi, cuối cùng chết dưới quần ma vây công.
Tư Cửu Lê không có động thủ, chỉ bàng quan mà nhìn, hắn nhìn ra được, Diệp Nam Kỳ đang muốn chết.
Lúc này, Tư Cửu Lê thoáng nhìn trên đầu vai Diệp Nam Kỳ có vài bông tuyết, cùng với đôi giày đã ướt sũng, nghĩ có lẽ hắn đã đứng ngoài cửa rất lâu rồi, liền hỏi, “Cần ta giúp huynh nói với sư tôn một tiếng không?”
Diệp Nam Kỳ cắn răng, đen mặt nhìn Tư Cửu Lê nói, “Không cần.”
Tư Cửu Lê nhún vai, vào trong trận pháp, không bao lâu sau đã bị truyền tống tới trong cung điện Lâm Hư Tiên Tôn.
Lâm Hư Tiên Tôn khoác áo ngồi ở trên ghế, trong tay cầm một ly trà nóng hổi, sắc mặt y có chút tái nhợt, màu môi cũng nhợt nhạt, đôi mắt lộ ra vài phần đạm mạc cùng lạnh băng, cũng giống như tuyết trắng trên Vạn Kiếm Phong này vậy, lạnh khiến người ta phát run.
Vừa nhìn là biết không dễ sống chung.
Tư Cửu Lê chắp tay hành lễ với Lâm Hư Tiên Tôn, kêu một tiếng, “Sư tôn.”
Ánh mắt hắn dừng lại trên ly trà nóng hổi trong tay Lâm Hư Tiên Tôn, vẻ mặt hơi kinh ngạc, nhưng chỉ dừng một chút rồi dời đi ánh mắt.
Lâm Hư Tiên Tôn lên tiếng, nhấp một ngụm nước trà, ánh mắt có chút hoảng hốt như đang nhớ tới chuyện xa xăm nào đó. Sau một lúc lâu, y mới thống khổ nửa khép đôi mắt lại, “Là ta sai.”
Tư Cửu Lê nhìn y, “Ngài không thiếu ta cùng mẹ ta cái gì. Những gì nên làm, ngài đều đã làm.”
Những lời này của hắn cũng không trấn an được Lâm Hư Tiên Tôn, sắc mặt Lâm Hư Tiên Tôn tựa hồ càng trắng thêm một chút. Ánh mắt y dừng lại phía ngoài cung điện, hình như đang nhìn người nào đó, sau một lúc lâu mới xoa xoa giữa mày.
Y không bảo hộ được người mình muốn bảo hộ.
Ánh mắt Lâm Hư Tiên Tôn trầm tĩnh, lúc sau y mới mở miệng nói, “5 năm sau có một tràng tông môn đại bỉ, đến lúc đó các tông môn đều sẽ tuyển ra đệ tử ưu tú nhất, cho bọn họ tham gia bí cảnh thí luyện.”
“Trong bí cảnh kia có đồ vật ta muốn, nếu như có thể, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta đem về.”
Lâm Hư Tiên Tôn hình như không chịu nổi khí lạnh, ho khan vài tiếng, trên gò má nổi lên một chút ửng hồng, “Làm thù lao, những thứ này đều cho ngươi.”
Y vung tay lên, trên bàn xuất hiện mấy cái túi trữ vật, Tư Cửu Lê xem thử, phát hiện bên trong là linh thạch cùng với Linh Khí chất đống, còn có chút “Thiên tài địa bảo” hiếm thấy.
Nhìn ra được tới, phần “Thù lao” này cực kỳ phong phú.
Tuy nhiên Tư Cửu Lê lại không nhúc nhích, hắn nhìn về phía Lâm Hư Tiên Tôn, thần sắc chắc chắn, “Sư tôn, lấy tu vi của ngài, đi bí cảnh tìm đồ vật chỉ như lấy vật trong túi, vô cùng nhẹ nhàng, hà tất phải để ta đi?”
“Hơn nữa ngài cũng biết, hiện tại tu vi ta không được.”
Sắc mặt Lâm Hư Tiên Tôn càng thêm tái nhợt, cổ tay trái ngăn không được có chút run rẩy, đau đớn âm ỉ truyền đến, y cố kìm nén lại, lúc này mới chậm rãi mở miệng, “Ta, hiện tại không được.”
Hơn nữa, trong tay y cũng không có người có thể dùng.
Tư Cửu Lê tự do ở bên ngoài Thiên Tê Tông, không chịu bất kỳ một thế lực nào khống chế, như thế y mới hơi an tâm một chút.
Lâm Hư Tiên Tôn lạnh mặt, y vốn đã thanh lãnh xuất trần, giống như trích tiên, hiện giờ nhìn lại càng thêm cao không thể với, thanh tuyến y nhiễm một chút ý lạnh, “Những việc còn lại, ta sẽ tự giải quyết.”
“Ngươi, có đáp ứng hay không?”
Tư Cửu Lê nghĩ nghĩ, đồng ý.
Lâm Hư Tiên Tôn lúc này mới nói đồ vật mình muốn với hắn, lại cẩn thận giảng giải tình huống trong bí cảnh.
Chờ thương lượng xong, Tư Cửu Lê vừa định rời đi, lại nhớ tới Diệp Nam Kỳ đứng bên ngoài, trực tiếp mở miệng, “Sư tôn, sư huynh ở bên ngoài đợi đã lâu, có vẻ muốn gặp ngài, ta nhìn trên người hắn toàn là tuyết, có muốn cho hắn tiến vào sưởi ấm một chút hay không?”
Trong lòng Lâm Hư Tiên Tôn vừa động, ngay sau đó nắm chặt ngón tay, biểu tình trên mặt khắc chế mà nhẫn nại. Ánh sáng trong đôi mắt y nhu hòa vài phần, giống như nhiễm lên vài phần ấm áp. Y do dự một lúc lâu mới lên tiếng, “Để hắn vào đi.”
Bên ngoài tuyết vẫn còn đang rơi.
Tư Cửu Lê đồng ý, xoay người ra cửa.
Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cửa “Kẽo kẹt” một cái bị mở ra, gió lạnh thổi vào, Lâm Hư Tiên Tôn dường như có chút sợ lạnh kéo chặt quần áo lại một chút.
Diệp Nam Kỳ mặc một bộ quần áo màu đỏ, tóc được kim quan buộc gọn, một đôi mắt phượng sáng ngời mà nóng rực, như ẩn giấu ngọn lửa nồng nhiệt. Khuôn mặt hắn tuấn mỹ, thời điểm đuôi mắt hơi câu lên trông vô cùng tùy ý cùng trương dương, cả người có vẻ anh khí bừng bừng.
Lâm Hư Tiên Tôn ngẩn ra trong nháy mắt, chỉ cảm thấy theo Diệp Nam Kỳ tiến vào, trong phòng tựa hồ cũng ấm áp hơn một chút.
“Sư tôn, vì sao không gặp ta?”
Diệp Nam Kỳ đến gần vài bước, đáy mắt áp chế lửa giận, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Hư Tiên Tôn, trên mặt mang theo không vui.
“Ta cùng Tư Cửu Lê, có chuyện muốn nói.”
Lâm Hư Tiên Tôn bị Diệp Nam Kỳ nhìn đến khẩn trương, y nhịn không được rời tầm mắt, lại không ngờ Diệp Nam Kỳ đến gần vài bước, hơi thở ấm áp lập tức ập tới.
Diệp Nam Kỳ đứng ở trước mặt Lâm Hư Tiên Tôn, từ trên cao nhìn xuống nhìn y, ép hỏi, '' có chuyện muốn nói là muốn nói cái gì, lại muốn nói về sư muội của ngài Lạc Khê sao?”
Đáy lòng hắn vặn vẹo, ghen tuông lan tràn làm hắn có chút mất khống chế.
Hắn nhịn không được đến gần Lâm Hư Tiên Tôn, khẽ ôm lấy y, “Sư tôn, ngài chừng nào mới có thể nhìn đến ta?”