Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Thời điểm Diệp Nam Kỳ tỉnh lại còn có chút mờ mịt.
Hắn cho rằng mình có lẽ vĩnh viễn cũng không thể tỉnh lại được.
Dù sao tất cả mọi người đều bó tay không có biện pháp với loại độc này, hắn thậm chí còn cảm giác được chính mình lúc ấy đang từng chút một bị kéo vào trong bóng tối. Cái cảm giác lạnh lẽo thấu xương ấy như muốn bao phủ lấy hắn, làm hắn buồn ngủ cực kỳ, nhịn không được muốn khép đôi mắt lại ngủ một giấc.
Nhưng hiện tại, hắn tỉnh lại.
Diệp Nam Kỳ nhấp nhấp bờ môi khô khốc, ánh mắt quờ quạng rơi trên người Thẩm Độ Lê đứng một bên. Hắn muốn nói điều gì đó, nhưng đến lúc này lại sợ hãi chính đáp án mình nhận được.
Thẩm Độ Lê chuyển tầm mắt, đứng dậy rót chén nước đưa tới bên môi Diệp Nam Kỳ, “Ca ta nói độc của ngươi đã giải được không sai biệt lắm, không bao lâu sau có thể hồi phục.”
“Tư Cửu Lê nói hiện tại quá muộn, nên ôm con thỏ kia của hắn đi ngủ rồi. Ta nhàn rỗi không có việc gì nên tới đây chăm sóc ngươi một chút, không nghĩ tới vừa vặn ngươi tỉnh......”
Thẩm Độ Lê lải nhải, nhưng lại không có nói đến vấn đề Diệp Nam Kỳ muốn nghe.
Diệp Nam Kỳ khàn giọng mở miệng, ngắt lời Thẩm Độ Lê, mắt phượng gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt Thẩm Độ Lê, “Sư tôn, tới không?”
Động tác Thẩm Độ Lê dừng lại, nàng vốn dĩ đang cúi đầu, lúc này ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Nam Kỳ, thần sắc bình tĩnh, “Không có.”
Nàng nắm chặt cái ly, đáy lòng khó chịu vô cùng, nhưng trên mặt lại không hiển lộ một chút, “Lâm Hư Tiên Tôn, không có tới.”
Lâm Hư Tiên Tôn nói rất đúng, nói cho Diệp Nam Kỳ lại có tác dụng gì đâu. Hai người chú định là không thể ở bên nhau, nói cũng chỉ tổ tăng thêm phiền não mà thôi. Hiện giờ Diệp Nam Kỳ cái gì cũng không biết, đau qua một đoạn thời gian này, về sau sẽ tốt thôi.
Tròng mắt Diệp Nam Kỳ run lên, hắn mím môi nắm chặt ngón tay, vô thức nói, “Ta, đã biết.”
Hắn nên sớm ý thức được sự thật này.
Sư tôn đã sớm từ bỏ hắn, sẽ không muốn gặp lại hắn.
Thẩm Độ Lê nhìn dáng vẻ này của Diệp Nam Kỳ, thế nhưng cũng không biết phải nói gì. Nàng đưa ly nước mình vừa rót cho Diệp Nam Kỳ, khô cằn hỏi, “Muốn, muốn uống nước không?”
Diệp Nam Kỳ cố gắng ngồi dậy, hắn mặt không cảm xúc vươn tay tiếp nhận cái ly uống một ngụm, sau đó lại nằm xuống giường, đưa lưng về phía Thẩm Độ Lê.
“Ta mệt mỏi, ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Thẩm Độ Lê nghe hơi thở Diệp Nam Kỳ có chút không ổn, nàng trầm mặc đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Chờ nghe được tiếng cửa nhẹ nhàng đóng lại, Diệp Nam Kỳ lúc này mới khép lại đôi mắt, sắc mặt ẩn nhẫn mà tuyệt vọng. Ngữ khí hắn nhẹ nhàng, “Sư tôn, ngài cứ như vậy không muốn gặp ta sao?”
Rõ ràng, hắn thiếu chút nữa đã chết.
Ngày thứ hai, thời điểm Tư Cửu Lê ôm Nguyễn Đường đi thăm Diệp Nam Kỳ, liền thấy khóe mắt Diệp Nam Kỳ có chút phiếm hồng, nhưng sắc mặt lại bình tĩnh cùng trầm mặc, tựa hồ chuyện gì cũng không xảy ra.
“Thẩm tông chủ không phải nói độc của ta trị không hết sao, vì sao độc của ta đột nhiên giải được?”
Chờ sau khi toàn bộ những suy nghĩ đều lắng đọng lại, Diệp Nam Kỳ mới phát hiện ra một chút không thích hợp.
Tư Cửu Lê nhéo nhéo lỗ tai mềm mụp của thỏ con, sau đó chậm rãi mở miệng, “Bởi vì bên trong bí cảnh xảy ra sự việc đệ tử mất tích, mấy vị tông chủ đều tới phi thuyền Linh Diễn Tông. Thẩm tông chủ nhờ bọn họ xem giúp ngươi, trong đó có một người trùng hợp biết cách giải độc, cho nên ngươi đã được chữa khỏi.”
Trong tay mấy vị tông chủ luôn có một ít bí bảo hoặc là đồ vật quý hiếm nào đó, cứu Diệp Nam Kỳ cũng là việc trong khả năng.
Quả nhiên nghe Tư Cửu Lê giải thích như vậy, Diệp Nam Kỳ cũng gật gật đầu.
Tư Cửu Lê nói cho Diệp Nam Kỳ nghe một chút về chuyện đệ tử mất tích trong bí cảnh, cùng với chuyện mấy vị tông chủ tông môn đã chuẩn bị hành động, “Bọn họ đã đi Thiên Tê Tông, phỏng chừng không bao lâu sau, mọi việc có thể trần ai lạc định.”
Nghe Tư Cửu Lê nhắc tới Thiên Tê Tông, Diệp Nam Kỳ chợt cảm thấy đầu đau nhức, một vài mảnh nhỏ ký ức xẹt qua đầu hắn, giây tiếp theo lại biến mất vô tung. Hắn luôn cảm thấy, mình hình như đã quên mất ký ức nào đó.
Thời gian hai người nói về vấn đề này cũng không lâu lắm, dù sao tất cả mọi chuyện còn chưa rõ ràng, hiện tại đàm luận không được tốt lắm.
Ngay tại thời điểm Tư Cửu Lê chuẩn bị rời đi, Diệp Nam Kỳ lại đột nhiên mở miệng. Hắn rũ mắt, đáy mắt rơi xuống một tầng bóng ma nhạt màu, hiện lên sự cô đơn cùng cực, “Kể ra cũng nực cười, ta luôn cảm thấy, sư tôn tựa hồ đã tới.”
Lúc ấy khi hắn lâm vào hôn mê, thần chí không rõ, hình như đã nghe được giọng nói của sư tôn, mang theo một chút ôn nhu đã lâu không gặp, còn nói với hắn sẽ không đi.
Cứ như đang dỗ dành hắn vậy.
Cảm giác ôn nhu này, đã lâu rồi hắn không có cảm nhận được.
Tư Cửu Lê bình tĩnh nhìn thoáng qua Diệp Nam Kỳ, “Ngươi cảm thấy đã tới thì chính là đã tới.”
Diệp Nam Kỳ chỉ cảm thấy thái độ này của Tư Cửu Lê cực kỳ có lệ, hắn thở dài một hơi, “Khi nào chúng ta về Thiên Tê Tông?”
Lúc ấy, có lẽ chỉ là một giấc mộng của hắn.
“Chờ sau khi mấy vị tông chủ điều tra ra kết quả ở Thiên Tê Tông, hiện tại trở về chính là tự đặt mình vào trung tâm gió lốc, không có lời.”
Tư Cửu Lê nhàn nhạt nói, ''nếu Thiên Tê Tông thật sự làm ra những chuyện đó, phỏng chừng mọi sự đều đi tong.”
Diệp Nam Kỳ chợt nghĩ tới cái gì, sắc mặt có chút khó coi, “Sư tôn ta, sẽ không chịu ảnh hưởng gì chứ?”
Nghe Diệp Nam Kỳ hỏi một câu như vậy, Tư Cửu Lê liếc mắt nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói, “Sẽ không.”
Diệp Nam Kỳ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Độc của hắn vừa mới giải, tinh thần khó tránh khỏi có chút mệt mỏi, lúc này mới nói chuyện với Tư Cửu Lê được một lát đã mệt không chịu được.
Diệp Nam Kỳ vẫy vẫy tay với Tư Cửu Lê, “Ta trước ngủ một lát, nếu có tin tức gì, nhớ báo cho ta biết.”
Tư Cửu Lê đồng ý.
Kỳ thật Thiên Tê Tông có xảy ra chuyện gì, Tư Cửu Lê thật ra cũng không quan tâm lắm. Ngược lại Thẩm Độ Lê vẫn luôn chú ý tới hướng đi bên kia, thời thời khắc khắc báo lại cho Tư Cửu Lê cùng Diệp Nam Kỳ.
Buổi tối ngày hôm ấy, Thẩm Diệu cùng mấy vị tông chủ được Lâm Hư Tiên Tôn dẫn đầu, thuận lợi tiềm nhập Thiên Tê Tông. Lâm Hư Tiên Tôn đối với địa hình cùng cơ quan của Thiên Tê Tông mười phần quen thuộc, cộng thêm đang là buổi tối, rất dễ dàng tìm ra được địa phương giam giữ những đệ tử đó.
Chỉ là thời điểm mang những đệ tử đó rời đi, bọn họ bị phát hiện.
Thẩm Diệu nhanh chóng quyết định nói ra toàn bộ chân tướng việc tông chủ Thiên Tê Tông bắt giữ những đệ tử khác để cường ngạnh tăng lên tu vi chính mình. Nhân chứng vật chứng đều ở, đệ tử cùng các phong chủ tại đây đều không dám tin tưởng, nhưng lại không thể không tin tưởng.
Những trưởng lão cùng đệ tử bọn họ mang theo nhanh chóng khống chế tình hình, tông chủ Thiên Tê Tông dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, Thẩm Diệu cùng mấy vị tông chủ liên thủ bắt được hắn, hơn nữa còn bắt được mấy tên đồng lõa.
Vì thanh danh của Thiên Tê Tông, chuyện này không có tuyên truyền ra ngoài bốn phía, nhưng Tu chân Giới lại có không ít người biết chuyện này, bởi vậy, thanh danh Thiên Tê Tông sụp rồi.
Trong lúc này thương thế của Diệp Nam Kỳ cũng đã tốt hơn không ít, chuẩn bị ra về.
Nhưng mà đã nhiều ngày nay, sắc mặt Tư Cửu Lê lại không thấy hòa hoãn, ngược lại càng trầm trọng thêm.
Nguyên nhân bởi vì, hắn cảm nhận được bên người mình có ma khí quanh quẩn như có như không, tựa hồ đang nhìn trộm hắn.
Có Ma tộc tìm tới cửa.