Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Nghe thấy câu nói này, Tư Cửu Lê có chút buồn cười.
Có lẽ ở trong mắt người ngoài, nửa đời trước của hắn trải qua quá mức thê thảm, cha không thương mẹ không yêu, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thậm chí còn có một đoạn thời gian rất dài hắn lưu lạc khắp nơi. Sau khi trở về Thiên Tê Tông, tình huống cũng không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng bị bắt nạt thảm hại hơn.
Tâm ma có lẽ cho rằng nguyện vọng của hắn chính là có được toàn bộ thế giới, sau đó đem tất cả những người đã từng khinh nhục hắn dẫm dưới lòng bàn chân, làm cho bọn họ vạn kiếp bất phục.
Nhưng mà, tâm ma xem nhẹ một cái biến số, đó chính là hắn trọng sinh.
Kiếp trước hắn có được Ma tộc, cũng có được toàn bộ thế giới, nhưng cuối cùng cảm giác trống rỗng cơ hồ muốn chôn vùi hắn, làm hắn tự tay hủy diệt thế giới này.
Một đời này, Tư Cửu Lê cũng không cảm thấy mình lấy được thế giới này có ích lợi gì.
Quá nhàm chán.
Hơn nữa, thỏ con nhà hắn còn đang ở trong phòng chờ hắn về kìa.
Mọi tiếc nuối, khổ sở của hắn đều được Nguyễn Đường trải phẳng, từ khi có Nguyễn Đường hắn mới ý thức được, cứ chấp nhất mãi sẽ chỉ làm cho mình càng thêm thống khổ mà thôi.
Hiện tại hắn chỉ cần thỏ con của mình.
Tư Cửu Lê vươn tay, bàn tay thon dài rõ ràng khớp xương kia nắm lấy một sợi hắc khí, ngón tay hắn hơi hơi dùng sức, sau đó bóp nát sợi hắc khí kia.
Sau khi hắc khí biến mất, huyết sắc trước mắt cùng tiếng gào thảm thiết bên tai toàn bộ đều biến mất không còn tăm hơi. Tuy bên trong ma khí vẫn còn lây nhiễm huyết khí lúc trước lưu lại, nhưng Tư Cửu Lê miễn cưỡng vẫn có thể tiếp thu.
Hắn hấp thu toàn bộ những ma khí đó, dung nhập vào trong đan điền. Chờ sau khi che giấu tốt hơi thở trên người, Tư Cửu Lê lúc này mới theo đường cũ trở về phòng mình trên phi thuyền.
Nguyễn Đường cuộn tròn thành một đoàn ở trên giường, trong ngực cậu ôm một bộ quần áo, cả khuôn mặt dán lên trên quần áo, trong miệng dường như đang nói mớ cái gì, lông mày nhăn lại, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Tư Cửu Lê đi xem hương an thần ở trên đầu giường. Đã đốt gần hết rồi, sắp dập tắt.
Hắn vội vàng thu lại hương an thần vào trong túi trữ vật của mình, lại cởi quần áo trên người ra, nằm xuống giường.
Có vẻ như đã nhận ra hơi thở Tư Cửu Lê, Nguyễn Đường ném bộ quần áo trên tay đi, ủy ủy khuất khuất rúc vào trong ngực Tư Cửu Lê, dùng cả tay cả chân cuốn lấy Tư Cửu Lê, tựa hồ không muốn cho hắn rời đi.
“Rõ ràng là nhóc thỏ con, sao lại biến thành bạch tuộc rồi?”
Tư Cửu Lê như trấn an mà hôn hôn thái dương Nguyễn Đường, giọng nói ôn nhu, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Nguyễn Đường, ''ngủ đi, ta không đi nữa.”
Ngày hôm sau, khi Nguyễn Đường tỉnh lại còn có chút mờ mịt.
Cậu như có chút thất thần sờ sờ Tư Cửu Lê, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, “Thật kỳ quái.”
“Làm sao vậy?”
Tư Cửu Lê hơi căng cứng thân thể, quần áo trên người hắn đã đổi đi rồi, không bị lây nhiễm ma khí, đồ vật xung quanh hắn cũng đã thu thập sạch sẽ, hẳn là sẽ không lưu lại chút sơ hở nào mới đúng.
Nguyễn Đường nghiêng nghiêng đầu, giống như đang nhớ lại điều gì, “Ngày hôm qua ta mơ thấy, có người ở bên tai ta nói ngươi chạy mất rồi, không tìm thấy.”
“Ta liều mạng muốn tỉnh lại, nhưng mãi vẫn không thể tỉnh lại.”
Tư Cửu Lê khẽ cười một tiếng, nhéo nhéo chóp mũi Nguyễn Đường, “Khó trách ngươi hôm qua ủy khuất rúc vào trong ngực ta như vậy, thì ra là ở trong mộng chịu ấm ức.”
Nguyễn Đường ngượng ngùng cười cười.
“Trong mộng đều là giả,“ Tư Cửu Lê đứng dậy mặc quần áo, sau khi sửa soạn cho mình xong thì lại đi qua bắt đầu mặc quần áo cùng xỏ giày cho Nguyễn Đường, “Có kẻ lừa đảo đang muốn lừa ngươi đó.”
Hệ thống mặt vô biểu tình: Hờ hờ.
Đêm qua nó thấy Tư Cửu Lê đốt hương an thần cho Nguyễn Đường thì cảm thấy không thích hợp, vừa chuyển đầu liền thấy Tư Cửu Lê một mình đi ra ngoài gặp tên Ma Quân kia, nó tức khắc sốt ruột.
Nếu Tư Cửu Lê mà chết, ký chủ nhà mình không chừng sẽ thương tâm muốn chết, hơn nữa vai ác chết rồi thì nhiệm vụ này còn chơi như thế nào được nữa?
Vì thế nó bắt đầu không ngừng gọi Nguyễn Đường dậy, dùng hết các loại biện pháp hy vọng Nguyễn Đường tỉnh lại, sau đó đi giúp Tư Cửu Lê một tay.
Sau đó, không còn sau đó nữa.
Tư Cửu Lê lông tóc không tổn hao gì trở lại.
Hệ thống hận đến nghiến răng nghiến lợi, nó cảm thấy chút lo lắng của mình đều bị mang đi cho chó ăn.
Tên Tư Cửu Lê này vậy mà ẩn tàng tu vi của mình, đám ma khí quanh thân kia nồng đậm như vậy, sắp sửa theo kịp vị Ma Quân kia luôn rồi.
Không phải nói sau khi Tư Cửu Lê phản bội sư môn mới bắt đầu tu luyện ma công sao?
Hệ thống lâm vào trầm tư.
Tên Tư Cửu Lê này, không thích hợp.
Công ty rác rưởi, cốt truyện rác rưởi, thế nhưng không có thông báo cho bọn họ Tư Cửu Lê không thích hợp. Cũng may giá trị may mắn của ký chủ nhà mình max điểm, lúc này mới lấy được tín nhiệm của vai ác, không có bị Tư Cửu Lê một kiếm chém chết.
Hiện tại nghe Tư Cửu Lê chửi bới nó, hệ thống lập tức không vui.
Ha, có tin hay không ta thổi gió bên tai ký chủ, mua cho ngươi một bình thuốc 'không lên được', để cho ngươi đi gặm sắt?
Tư Cửu Lê hoàn toàn không biết hệ thống đang suy nghĩ cái gì, sau khi hắn cùng Nguyễn Đường rửa mặt xong thì đi đại sảnh ăn cơm sáng.
Diệp Nam Kỳ cùng Thẩm Độ Lê đã tới từ sớm, Tư Cửu Lê tìm vị trí, kéo ghế ra cho Nguyễn Đường ngồi, sau đó lại múc một chén cháo đặt tới trước mặt Nguyễn Đường.
Nguyễn Đường ngoan ngoãn uống cháo, Tư Cửu Lê ngồi ở một bên lột vỏ trứng gà cho cậu, dặn dò một tiếng, “Cẩn thận phỏng.”
Người tu chân khi tới một trình độ nhất định là có thể tích cốc, nhưng vẫn có người có thói quen ăn cơm để thỏa mãn dục vọng ăn uống.
Nguyễn Đường không thể chịu đựng ăn Tích Cốc Đan mỗi ngày, mấy ngày hôm trước Tư Cửu Lê làm cơm cho cậu, ai biết Thẩm Độ Lê cùng Diệp Nam Kỳ nhìn thấy lại thèm, nhịn không được muốn đi cọ cơm.
Thẩm Diệu tự nhiên sẽ không để muội muội mình chịu thiệt, mấy ngày nay hắn chuyên môn đưa đầu bếp Linh Diễn Tông lên phi thuyền làm cơm cho mấy người Thẩm Độ Lê.
“Phi thuyền bay cả ngày, chờ đến lúc chạng vạng, chúng ta đại khái có thể đến Thiên Tê Tông.”
Thẩm Độ Lê ăn một cái bánh bắp cuộn, thuận tiện thông báo một chút tiến trình, Tư Cửu Lê gật gật đầu, hết sức chuyên chú đút cho Nguyễn Đường ăn, cũng không có đặt chuyện này ở trong lòng.
Diệp Nam Kỳ lại theo bản năng nắm chặt chiếc đũa, có chút khẩn trương.
Hắn đã mười năm không trở về.
Sư tôn, có khỏe không?
Nghĩ đến đây, Diệp Nam Kỳ lại thu liễm đi chút ý tưởng này dưới đáy lòng, thần sắc bình tĩnh lại, tận lực không để lộ ra một chút sơ hở, hắn lên tiếng, “Ừm.”
Thẩm Độ Lê cảm thấy Diệp Nam Kỳ còn chưa có buông xuống, nên cũng không đề cập tới Lâm Hư Tiên Tôn kích thích hắn nữa. Nàng nghĩ nghĩ, lại nói, “Qua mấy ngày nữa là đến Thất Tịch, đến lúc đó trên trấn sẽ tổ chức lễ hội đèn lồng, các ngươi có ai muốn đi xem hay không?”
Trước kia nàng bị ca ca quản rất chặt, rất ít tham gia loại hoạt động lễ hội này.
Tư Cửu Lê ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Độ Lê, nhàn nhạt trả lời một câu, “Đi.”
Tuy nhiên không đợi Thẩm Độ Lê vui mừng, hắn đã mở miệng, “Chỉ là ta sẽ không mang ngươi đi.”
Thẩm Độ Lê đập chiếc đũa xuống bàn, không cao hứng, “Dựa vào cái gì?”
Tư Cửu Lê cầm tay Nguyễn Đường, nâng lên trước mặt Thẩm Độ Lê quơ quơ, “Ta muốn đi cùng đạo lữ của ta.”
Hắn nói tới đây, có chút ghét bỏ nhìn Thẩm Độ Lê, “Nếu ngươi xen vào bên trong, quá chướng mắt.”