Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Lâm Hư Tiên Tôn gật đầu, vẻ mặt cũng không có dao động quá lớn, “Đi thôi.”
Diệp Nam Kỳ dùng sức nắm chặt ngón tay, kiềm chế lại cảm xúc đang rục rịch sắp ngoi lên dưới đáy lòng mình, lúc này mới theo sau Lâm Hư Tiên Tôn đi đến đại điện.
Thiên Tê Tông so với trước kia quạnh quẽ hơn không ít. Dù sao xảy ra loại chuyện như vậy, thanh danh Thiên Tê Tông cũng bị hao tổn, không ít đệ tử đã rời đi, những người ở lại vẫn còn bàng hoàng, lại thêm bóng ma Thiên Tê Tông lúc trước, khi đêm về cơ hồ không có ai ra ngoài đi lại.
Nguyên bản đệ tử muốn rời đi còn nhiều hơn, nhưng từ khi Lâm Hư Tiên Tôn xuất hiện, một tay ổn định cục diện, mấy vị phong chủ cũng đồng thời ngăn lại đám đệ tử đang xao động bất an của mình, lúc này mới tránh cho Thiên Tê Tông gặp phải tổn thất lớn hơn.
Mấy người đi lên Vạn Kiếm Phong, Lâm Hư Tiên Tôn dẫn bọn họ tới chỗ ở của mình.
Đi được một đoạn đường, Lâm Hư Tiên Tôn tựa hồ có chút mỏi mệt, sắc mặt trắng đến gần như trong suốt. Y nửa khép con mắt chờ tiểu đồng bên người rót trà xong, sau đó mới thong thả mở miệng, “Chuyện của Thiên Tê Tông, chắc hẳn các ngươi đều đã biết.”
Diệp Nam Kỳ chống cằm, gật gật đầu, “Nhưng chỉ nghe được đại khái, cũng không biết tình huống cụ thể.”
Lâm Hư Tiên Tôn nhìn hắn một cái thật sâu, lúc này mới kể lại toàn bộ sự tình lúc trước tông chủ Thiên Tê Tông bắt những đệ tử đó đi như thế nào, sau đó cầm tù rồi đào Kim Đan Nguyên Anh của bọn họ, tăng lên tu vi của mình như thế nào.
“Hiện giờ tông chủ đã bị bắt nhốt, đoán chừng không bao lâu sau tông chủ các đại tông môn sẽ đưa ra phán quyết cho hắn. Hiện giờ tình huống Thiên Tê Tông cơ bản đã ổn định lại, hôm nay ta gọi các ngươi tới chính là muốn nói một chuyện khác.”
“Mấy ngày hôm trước ta tự suy tính cho chính mình, hiện giờ tu vi ta trì trệ không tiến là do thiếu một phần cơ duyên. Nếu có phần cơ duyên kia, ta liền có thể phi thăng,“ Lâm Hư Tiên Tôn ho nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói, “Chờ đến khi sự việc Thiên Tê Tông giải quyết xong xuôi, ta muốn đi tìm cơ duyên đó.”
“Đến lúc đó vị trí phong chủ của Vạn Kiếm Phong, Tư Cửu Lê, Diệp Nam Kỳ, ta quyết định tuyển chọn một người trong số các ngươi tới tiếp nhận vị trí phong chủ.”
Y vừa dứt lời, Diệp Nam Kỳ đã đứng lên, đôi mắt phượng nhòn nhọn của hắn nhìn chằm chằm Lâm Hư Tiên Tôn, đáy mắt bốc lên lửa giận. Dường như nghĩ tới điều gì, hắn đang chuẩn bị nói ra, những dưới ánh nhìn của Lâm Hư Tiên Tôn lại cái gì cũng không nói ra được.
Diệp Nam Kỳ suy sụp ngồi xuống, hắn sờ sờ mũi mình, trầm giọng nói “Là ta quá kích động, các ngươi tiếp tục.”
Lâm Hư Tiên Tôn mím mím đôi môi đã trở nên trắng bệch, lúc này mới chậm rãi mở miệng, “Ngươi cùng Tư Cửu Lê, giữa hai ngươi cần có một người đến tiếp quản vị trí của ta.”
Y vừa mới dứt lời, Tư Cửu Lê đã mở miệng, “Ta từ chối.”
Tư Cửu Lê nắm chặt ngón tay Nguyễn Đường, hắn cúi đầu, thần sắc lãnh đạm, trên khuôn mặt tinh xảo có vài phần không kiên nhẫn, “Ta cùng Nguyễn Đường chuẩn bị sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ đi du ngoạn khắp nơi, ta không có thời gian quản lý Vạn Kiếm Phong.”
Hơn nữa hắn còn là hỗn huyết nửa người nửa ma, nếu thật sự tiếp nhận chức vụ này, phỏng chừng sẽ có rất nhiều đệ tử không phục.
Lâm Hư Tiên Tôn cũng nghĩ tới điều này, ánh mắt y dừng lại trên người Diệp Nam Kỳ.
Diệp Nam Kỳ cúi đầu, bờ môi của hắn run lên như đang liều mạng áp chế thứ gì. Sau một lúc lâu, hắn mới lấy lại bình tĩnh ngẩng đầu, lên tiếng, “Ta là đệ tử Vạn Kiếm Phong, nếu sư tôn thật sự muốn đi, Vạn Kiếm Phong ta tự nhiên sẽ chăm sóc tốt.”
Chuyện này nói xong, cũng không còn chuyện gì khác nữa.
Tư Cửu Lê dắt tay Nguyễn Đường dẫn đầu đi ra ngoài. Diệp Nam Kỳ lại ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
“Sư tôn.”
Hắn khàn giọng mở miệng, âm thanh kia có vài phần lạnh lẽo như cất chứa sự tuyệt vọng, “Ngài thật sự muốn trốn tránh ta đến vậy sao?”
Diệp Nam Kỳ cũng không tin chuyện cơ duyên gì đó, hắn chỉ cảm thấy Lâm Hư Tiên Tôn đang muốn trốn tránh hắn.
Bởi vì phần tình cảm sư đồ không hợp thói thường kia, không đúng, phải nói là tình cảm đơn phương của hắn, không chỉ khiến Lâm Hư Tiên Tôn tránh hắn như tránh rắn rết, thậm chí còn muốn rời đi.
Lâm Hư Tiên Tôn không mở miệng, y ngồi ở chỗ kia nửa khép đôi mắt, thần sắc bình tĩnh lại đạm mạc như không đặt bất cứ kẻ nào vào trong mắt.
Diệp Nam Kỳ cười lạnh một tiếng, tự tôn cùng tình yêu của hắn bị ném trên mặt đất tùy tiện giẫm đạp. Có lẽ từ lúc bắt đầu hắn nên tự hiểu lấy, phần tình cảm này của hắn chú định sẽ không nhận được hồi đáp.
“Ta làm sao có thể quên, sư tôn ngài vốn không có trái tim, ngài tâm tâm niệm niệm vĩnh viễn chỉ có sư muội của ngài mà thôi. Ta đối với ngài mà nói, chẳng qua chỉ là món đồ chơi nhỏ tùy tiện nuôi dưỡng trong lúc tâm huyết dâng trào mà thôi.”
Chính là bởi vì như thế, cho nên mới có thể tùy ý vứt bỏ, nhất định không thèm để ý đến sống chết của hắn.
Diệp Nam Kỳ đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta về sau nhất định sẽ như mong muốn của sư tôn, tiếp quản Vạn Kiếm Phong, cưới một nữ tu, sinh mấy hài tử, quên sư tôn ngài không còn một mảnh.”
Sau khi nói xong, hắn bước nhanh rời khỏi nơi này, một chút ý muốn dừng lại cũng không có.
Lâm Hư Tiên Tôn ngồi ở chỗ kia, thân thể có chút cứng đờ. Lời nói vừa rồi của Diệp Nam Kỳ như một con dao nhỏ từng chút cắt trên ngực y, y cho rằng mình sẽ không để ý, y cho rằng chỉ cần Diệp Nam Kỳ sống tốt là được rồi.
Nhưng hiện tại y mới phát hiện ra, thì ra y cũng sẽ ghen ghét.
Lâm Hư Tiên Tôn chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, y nhẹ nhàng chớp chớp mắt, một giọt nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay, nóng bỏng khiến lòng y có chút hốt hoảng.
“Thực xin lỗi.”
Diệp Nam Kỳ một đường trở về chỗ ở của mình, lại phát tiết một trận bực tức.
Vài ngày tiếp theo, hắn cùng Lâm Hư Tiên Tôn tuy rằng ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, nhưng không khí thật sự rất cứng nhắc, hai người cơ hồ không có chút giao lưu nào.
Chớp mắt đã tới Thất Tịch.
Vào đêm hôm đó, Tư Cửu Lê cùng Nguyễn Đường xuống núi chuẩn bị đi xem hoa đăng.
Trên trấn đã giăng đèn kết hoa vô cùng náo nhiệt, hoa đăng trải dài từ đầu phố tới cuối phố, muôn hình vạn trạng, muốn kiểu nào có kiểu ấy.
Nghe nói nếu có đôi nam nữ tình đầu ý hợp cùng mua một trản đèn hoa sen, cùng nhau thả xuống lòng sông, thì đời này có thể bên nhau trọn đời, vĩnh viễn không chia lìa. Tuy chỉ truyền thuyết dân gian nhưng Tư Cửu Lê vẫn ghi tạc trong lòng.
Hắn mua cho Nguyễn Đường một trản đèn thỏ con, để cậu cầm trong tay. Nguyễn Đường đối với chiếc đèn đầu thỏ này yêu thích không buông tay, thỉnh thoảng lại sờ một cái.
Tư Cửu Lê lột vỏ hạt dẻ rang đường, nhét nhân hạt dẻ vào trong miệng Nguyễn Đường, “Có thích Thất Tịch không?”
Nguyễn Đường nhai nhai hạt dẻ, hai cái má phình lên, cậu gật đầu một cái thật mạnh, “Thích.”
“Rất náo nhiệt.” Cậu lại bổ sung một câu.
“Vậy về sau năm nào chúng ta cũng tới.”
Tư Cửu Lê nhéo cái má phình phình của Nguyễn Đường, cong cong khóe môi, đáy mắt mang theo một chút ý cười.
Hai người cùng nhau đi dạo trên trấn, xem xiếc ảo thuật bên đường, lại chơi mấy trò đố đèn, Tư Cửu Lê còn thắng được một cây đồ chơi bằng đường cho Nguyễn Đường. Nguyễn Đường rõ ràng cực kỳ thèm, nhưng lại cố chấp không chịu ăn, nhất định đòi giữ lại.
Hai người xuôi theo đám người cùng đi ra ngoài, không bao lâu sau đã nhìn thấy con sông đào bảo vệ thành. Giữa sông là từng phiến đèn hoa sen chảy xuôi theo gợn nước, trên bờ sông có cả trai lẫn gái, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười vui sướng.
Tư Cửu Lê đi mua hai ngọn đèn hoa sen, phân biệt viết tên của mình cùng Nguyễn Đường lên từng cái, sau đó lôi kéo Nguyễn Đường đi đốt lửa đèn hoa sen, thả ra giữa sông.
“Tư Cửu Lê, ngươi tin có thần tiên sao?”
Truyền thuyết vừa rồi cậu cũng nghe thấy, cậu cho rằng Tư Cửu Lê sẽ không tin mấy thứ này mới đúng.
Nguyễn Đường có chút nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn cùng nhau thả đèn xuống sông.
“Không tin.”
Ngón tay lành lạnh của Tư Cửu Lê nắm lấy tay Nguyễn Đường, giọng nói nhàn nhạt. Một đường này hắn đi lên, không tin Thần Phật, cũng không tin Thiên Đạo, chỉ tin chính mình. Chẳng qua, nếu là chuyện liên quan đến Nguyễn Đường đều sẽ có ngoại lệ.
Hắn nghiêng đầu, thò lại gần hôn lên đôi mắt Nguyễn Đường. Khuôn mặt Tư Cửu Lê ôn nhu, âm thanh chậm lại rất nhiều, “Ta không tin Thần Phật, nhưng ta tin chúng ta có thể bên nhau lâu dài.”
“Đường Đường, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”
________________________
Hoàn thế giới 3, còn phiên ngoại ヾ(≧▽≦*)o