Nguyễn Đường trợn tròn đôi mắt giống như kinh hãi, cả người thỏ con cuộn lại thành một đoàn, ngay cả mao mao màu trắng cũng biến thành mao mao màu hồng nhạt, tựa như thẹn thùng đến cực điểm.
Tư Cửu Lê cười khẽ một tiếng, hắn vuốt lông màu hồng phấn của thỏ con trong tay mình, áp lực tâm lý tựa hồ đã tốt hơn một chút.
Sao có thể ngốc như vậy, chẳng lẽ mình nói cái gì cũng tin sao?
Hắn thu liễm lại ý cười trên mặt, vừa định nói với thỏ con là đùa thôi, lại không ngờ thỏ con đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tròn xoe mang theo một chút mềm mại cùng kiên định, cậu trịnh trọng nói với Tư Cửu Lê một câu, "Ki!"
Ta sẽ phụ trách với ngươi.
Lúc trước lão Rùa Xanh kể chuyện xưa cho cậu, trong đó công tử tuấn mỹ cùng tiểu thư xinh đẹp vừa dắt tay nhau đã định tình, rồi sau đó là thành thân sinh con, đây có lẽ chính là phụ trách mà Tư Cửu Lê nói nhỉ.
Nguyễn Đường nhảy tới trên tay Tư Cửu Lê, rất là nghiêm túc dùng móng vuốt nhỏ của mình nhẹ nhàng vỗ vào lòng bàn tay Tư Cửu Lê, coi cái vỗ tay này là lời thề. Về sau ta chính là tiểu tức phụ* của ngươi.
*nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy từ "tiểu tức phụ" hợp hơn.
Tư Cửu Lê tuy không biết thỏ con đang nói gì, nhưng nhìn động tác của thỏ con hắn cũng đoán được vài phần.
Tâm tình hắn có chút phức tạp, một mặt nghĩ mình thật sự không tốt, vậy mà đi trêu đùa một con thỏ, một mặt lại cảm thấy con thỏ này thật sự quá ngốc, phỏng chừng nếu hắn không thu nhận cậu, cậu có thể sẽ bị người lừa đi làm thành món thịt thỏ cay không chừng.
Suy nghĩ nửa ngày, hắn có chút đau đầu vươn tay xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, nâng thỏ con lên trước mặt, nhàn nhạt nói, "Nhanh một chút tu luyện thành hình người đi."
Tư Cửu Lê cũng không biết mình bị làm sao nữa, nếu trước kia có người dám nói như vậy với hắn, có lẽ sớm đã bị hắn bóp chết. Nhưng khi nhìn thỏ con ấm áp mềm mại này, hắn vậy mà có vài phần kiên nhẫn, cũng không tức giận cho lắm.
Có lẽ bởi vì mình có được con thỏ này trong tình trạng hai bàn tay trắng, là đồ vật đầu tiên thuộc về mình.
Cho nên hắn mới nhẫn nhịn đủ đường, đúng không?
Nguyễn Đường vui sướng gật gật đầu, chủ động bò vào trong ngực Tư Cửu Lê, cậu ngậm móng vuốt nhỏ của mình, có chút ưu sầu suy nghĩ, mình hiện tại đã là tiểu tức phụ của Tư Cửu Lê rồi, tức phụ thì nên làm những gì nhỉ?
Cậu lại sờ sờ bụng nhỏ mềm như bông của mình, nhíu mày.
Cậu hình như không biết sinh thỏ con, aizz.
Tư Cửu Lê nhảy khỏi pháp khí phi hành, đi về phía Vạn Kiếm Phong của Lâm Hư Tiên Tôn, không ngoài dự liệu, Lâm Hư Tiên Tôn còn đang bế quan chưa ra.
Tư Cửu Lê cũng không thèm để ý, hắn đối với vị sư phụ này không có cảm giác gì đặc biệt, thật sự là do vị sư phụ này có cảm giác tồn tại quá thấp.
Hắn ở trên Vạn Kiếm Phong cũng không gặp sư phụ được mấy lần, khi gặp được thì sư phụ vẫn luôn lạnh như băng, lãnh đạm cùng khắc chế, không nói được vài câu.
Cũng chỉ khi hắn đối diện với đại đồ đệ mới có một chút ý cười.
Lúc ấy sau khi hắn lên làm tôn chủ Ma giới thì nghe được tin tức của Thiên Tê Tông, nói là Lâm Hư Tiên Tôn đã chết, còn chết như thế nào hắn không quan tâm, cũng không muốn đi tìm hiểu.
Tóm lại tình cảm đối với vị sư phụ này thập phần đạm mạc.
Tư Cửu Lê về căn nhà mình được phân cho, bởi vì tông chủ dặn dò phải chăm sóc hắn thật tốt, Lâm Hư Tiên Tôn kia cũng khinh thường chơi trò tâm cơ gì, cho nên căn nhà phân cho hắn vẫn rất rộng rãi.
Sau khi đến nhà, Nguyễn Đường gấp không chờ nổi nhảy ra từ trong ngực Tư Cửu Lê, nhảy nhót xung quanh phòng, cuối cùng "bịch" một tiếng bổ nhào vào giường đệm êm ái.
Cậu đột nhiên há to miệng hít một miệng khí, phát ra tiếng kêu ngọt ngào mềm mại.
Toàn bộ đều là mùi của Tư Cửu Lê.
Toàn bộ đều là của cậu!
Tư Cửu Lê đến phòng bếp đun nước nóng đổ vào trong thùng gỗ, chuẩn bị pha thùng nước ấm tắm rửa.
Hắn trực tiếp cởi bỏ quần áo, còn chưa bước vào trong nước liền phát hiện phía sau có một tầm mắt chăm chú nhìn mình.
Động tác trên tay Tư Cửu Lê dừng lại, quay đầu lại liền phát hiện thỏ con đứng ở một bên, miệng ngậm móng vuốt nhỏ ngốc ngốc nhìn hắn, thoạt nhìn trông rất vô tội, đôi mắt tròn xoe của cậu long lanh ngập nước, lông mao trắng lại biến thành màu hồng nhạt.
Hắn suýt chút nữa quên mất nhóc con này.
Tư Cửu Lê nâng thỏ lên ném tới sau bình phong, chặn lại tầm mắt cậu, lúc này mới yên tâm đi tắm.
Nguyễn Đường ủy khuất nhảy nhảy ở trên giường, vô cùng tức giận.
Nhìn một chút thì làm sao, thì làm sao!
Ta chính là tiểu tức phụ của ngươi đó!
_______________________________
Edit: vô tình đọc thêm chương này, thấy dễ thương quá nên kiềm lòng ko được edit luôn