Tạ Hành Dữ ngây ra một hồi, sau đó giương cao khóe môi: “Dạ.”
Tạ Hà: “......”
Đồng ý cũng nhanh quá đi chứ!
Mà khoan, rốt cuộc tại sao anh lại có thể nói một câu rằng để Tạ Hành Dữ ngủ lại như thế này? Giờ mới là buổi chiều, coi như hắn vẫn còn đau, đến buổi tối hẳn cũng đã ổn rồi. Anh thật sự bị ma xui quỷ khiến mới có thể để hắn ở lại.
Tạ Hành Dữ thấy anh nói xong lại hối hận, biểu tình muốn nói lại thôi, bỗng nhiên thống khổ mà gập eo: “Ui da, đau quá! Chú nhỏ, con có phải đã bị phế rồi không? Chú phải chịu trách nhiệm với con đó”
Tạ Hà vẻ mặt lạnh nhạt, im lặng nhìn hắn diễn. Phế thì phế đi, chó với chả cún, nên triệt sản càng sớm càng tốt.
Tạ Hành Dữ thấy anh không dao động, cũng biết mình làm lố, ho khan một tiếng khôi phục vẻ bình thường: “Không đùa chú nhỏ, con thực sự không sao. Nhưng mà... chú nhỏ đã nói rồi thì không được đổi ý nha.”
Tạ Hà mặt không có biểu tình đứng lên, trong nội tâm đau đớn mắng chính mình đồng cảm lung tung, tật xấu này nên sửa, nếu không không sớm thì muộn có một ngày chiều hư Tạ chó con.
Buổi tối anh bồi Tạ Cẩn uống chút rượu —— Không biết là Tạ Cẩn quá khổ sở hay là quá vui vẻ, kiểu nào cũng muốn uống chút rượu vang đỏ trợ hứng, ông vốn dĩ không để em trai uống, nhưng Tạ Hà thấy anh cả một mình uống rượu rất là tịch mịch, vẫn nên bầu bạn uống với ông một ly.
Hơn mười giờ tối, thầy giáo Tạ mang theo chút men say rửa mặt xong chuẩn bị ngủ. Vừa mới bò lên trên giường, liền thấy Tạ Hành Dữ đã vô cùng tự nhiên nằm xuống bên cạnh anh khiến chân mày anh không khỏi nhảy dựng: “Con có thể ngủ lại nhưng không được động tay động chân..”
Tạ Hành Dữ vẻ mặt ngoan ngoãn: “Con động tay động chân với chú nhỏ hồi nào?”
Tạ Hà trong lòng nói số lần con động tay động chân còn ít sao? Anh lười phản ứng với Tạ chó con giả vờ vâng lời, tắt đèn chui vào chăn, tháo mắt kính xuống đặt ở đầu giường.
Không gian yên tĩnh lại, trong bóng tối, chỉ còn ánh trăng mơ hồ chiếu xuyên qua bức màn mỏng.
Anh mới vừa nhắm mắt lại, liền nghe được tiếng sột sột soạt soạt bên gối —— Tạ Hành Dữ rờ được giữa hai cái gối đầu đặt một cái gì đó, ngữ điệu nghiền ngẫm: “Chú nhỏ thích măng sét con tặng đến vậy sao? Còn đặt ở bên gối?”
“...... Con nghĩ nhiều rồi, chỉ là quên cất thôi.” Tạ Hà cứng nhắc nói. “Chú mệt, đi ngủ.”
“Dạ.”
Tạ Hành Dữ rốt cuộc an tĩnh, Tạ Hà đưa lưng về phía hắn, bởi vì chút hơi rượu mà mơ màng sắp ngủ.
Ngay lúc anh sắp được gặp Chu Công trong mộng, bỗng nhiên cảm giác được có người đụng vào phía sau lưng mình —— Người nào đó trộm đem cánh tay mò mẫm vào chăn của anh, ôm lấy eo anh.
Tạ Hà bị giật mình mà tỉnh táo lại, nhíu mày, thấp giọng nói: “Không phải nói không được động tay động chân sao?”
Không có tiếng đáp lại.
“...... Tạ Hành Dữ?”
Vẫn như cũ không có tiếng đáp lại.
Tạ Hà có hơi mờ mịt. Thằng nhóc này ngủ rồi sao, ngủ còn có thể sấn lại ôm hắn? Đây tật xấu gì? Thích ôm người khác ngủ?
Anh thử gỡ tay đối phương, không thành công, lại sợ hắn thật sự ngủ rồi lại đụng vào sẽ đánh thức hắn, do dự chốc lát, vẫn là từ bỏ.
Tạ Hành Dữ dựa quá gần. Chăn mùa hè rất mỏng, anh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương mơ hồ truyền đến trên người mình, hơi thở ấm áp không ngừng quét qua sau gáy, hô hấp vững vàng mà đều đặn, dường như thật sự ngủ rồi.
Tạ Hà cả người đều không thoải mái. Anh chưa từng bị người khác ôm như vậy, hoặc là nói, anh chưa bao giờ cùng người khác ngủ trên một chiếc giường như vậy. Trừ bỏ lần trước Tạ Hành Dữ tự quyết ngủ chung với anh không tính, lần này là chính anh chủ động đưa ra yêu cầu, xem như...... là tự nguyện.
Tóm lại vẫn thấy kỳ kỳ sao á.
Cùng một người người đàn ông ngủ cùng một chiếc giường không có gì không đúng. Nhưng một khi phát triển trở thành “cùng một người đàn ông ngủ cùng một chiếc giường còn ôm ôm ấp ấp”, sự tình liền trở nên vi diệu. Nếu lại miêu tả một cách kỹ càng tỉ mỉ thành “cùng cháu trai mình ngủ cùng một chiếc giường còn ôm ôm ấp ấp”, vậy càng thêm ái muội không rõ, thậm chí có chút ý tứ thuộc phạm trù không thể qua xét duyệt.
Tạ Hà khó chịu muốn chết, luôn cảm thấy mình giống như đang muốn thử nghiệm cảm giác “phạm tội” là như thế nào, anh bạn tên là “đạo đức” trong đáy lòng đã thoáng buông lỏng tự khi nào. Anh rất muốn đẩy cái tên dụ dỗ anh “phạm tội” ra, nhưng lại tham luyến chút nhiệt độ ấm áp kia. Giãy giụa hơn nửa ngày, cũng không thể làm ra hành động gì.
Anh nghe tiếng đối phương hít thở. Cơn mệt mỏi cuối cùng đã chiến thắng lý trí. Tạ Hà mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
_________________________
Có lẽ là nhờ chút rượu vang đỏ kia, ban đêm Tạ Hà ngủ đến say giấc. Sáng hôm sau, anh bị một trận tiếng động kỳ quái đánh thức.
Tiếng động phát ra từ cửa sổ, giống như có người ở bên ngoài không ngừng gõ cửa kính —— Thực ra nói gõ cũng không đúng lắm, hẳn là “cào”, bởi vì anh có thể nghe được tiếng ma sát của móng tay và thủy tinh.
Cách bức màn, anh nhìn không thấy bên ngoài có gì, chỉ bị thanh âm này làm sởn tóc gáy, vội vàng đẩy đẩy Tạ Hành Dữ bên cạnh: “Dậy, dậy đi, dậy đi!”
“Ưm?” Tạ Hành Dữ mở mắt ra, bộ dáng đúng kiểu mới vừa tỉnh ngủ.”Sao vậy, chú nhỏ?”
Tạ Hà mang mắt kính lên, ngồi dậy, chỉ chỉ về phía cửa sổ: “Chắc sẽ không có người vào nhà ăn cướp đâu ha?”
Tạ Hành Dữ sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười: “Sức tưởng tượng của chú nhỏ thật phong phú. Ban ngày ban mặt vào nhà ăn cướp?”
Hắn nói xong xuống giường, một tay kéo màn ra: “A, là con mèo ngày hôm qua.”
Ngoài cửa sổ cũng có người, chỉ có con mèo đen quen thuộc đang ngồi xổm, dùng móng vuốt cào cào cửa kính, giống như rất muốn đi vào.
Tạ Hành Dữ mở cửa sổ ra: “Con mèo này sao lại tự nhiên như vậy, giống như rất quen thuộc với nhà mình.”
Mèo đen linh hoạt từ ngoài cửa sổ nhảy vào, lúc này Tạ Hà mới chú ý tới trong miệng nó đang cái gì đó, nên nãy giờ mới không kêu tiếng nào. Anh lấy lại bình tĩnh: “Nó đang ngậm cái gì vậy?”
“Ừm...” Tạ Hành Dữ thần sắc phức tạp, “Hình như là chuột chết.”
“...... Chuột?!” Tạ Hà nhất thời sợ tới mức từ trên giường nhảy dựng lên, giày cũng không nhớ mà mang, chân trần lùi ra sau mấy bước. “Đừng, đừng, đừng, đừng cho nó lại đây!”
Nhưng mà mèo nghe không hiểu tiếng người, anh càng không muốn mèo lại đây, mèo lại càng đi đến trước mặt anh. Lông tơ cả người Tạ Hà đều dựng thẳng lên, liều mạng chạy trốn: “Tạ Hành Dữ, con mau ngăn nó lại!”
Tạ Hành Dữ bị phản ứng quá mạnh này của anh chọc cười, vừa đi chặn mèo, vừa nói: “Ra là chú nhỏ sợ chuột? Cũng chết rồi, có gì đáng sợ đâu?”
“Chết rồi mới càng đáng sợ!” Tạ Hà một đường thối lui đến góc phòng. “Tại sao gần biệt thự lại có chuột? Nó bắt được ở đâu?”
Mèo đen tựa hồ cảm nhận được anh đang sợ hãi, dừng lại bước chân, không tiến đến gần nữa. Nó đem con chuột chết đặt trên mặt đất, hướng về phía anh nhỏ giọng mà kêu một tiếng: “Meo~”
Tạ Hà đối diện với mèo, từ trong mắt nó không hiểu sao lại nhìn được cảm xúc “ bị tổn thương“.
“Gần biệt thự chắc chắn không có chuột, có thể là chộp tới từ chỗ khác.” Tạ Hành Dữ ngồi xổm xuống, muốn sờ cái đầu mèo, lại bị nó tránh đi. “Hình như nó muốn bồi tội với chú đó. Chuột là đồ ăn của nó, nó đem đồ ăn thật vất vả mới bắt được cho chú, thế mà chú lại phản ứng như vậy, làm người ta tổn thương lắm đó.”
“Chú lại không ăn chuột!” Tạ Hà dở khóc dở cười. “Mà con nói bồi tội gì cơ? Mèo? Cho chú?”
“Bằng không nó đâu thể vô duyên vô cớ ngậm đồ ăn đến cho chú làm gì? Rõ ràng là do hôm qua làm chú vướng chân ngã, trong lòng áy náy nên tìm đồ ăn bồi thường chú. Ai ngờ chú lại không cảm kích.” Tạ Hành Dữ nói như có thật. “Nhưng mà, chú nhỏ, chú thật sự không biết con mèo này sao? Sao con cảm thấy nó rất quen thuộc với chú?”
“Chú thật sự không......”
Tạ Hà nói đến một nửa, đột nhiên cảm thấy huyệt thái dương tê rần như bị kim đâm, có hình ảnh gì chợt lóe qua trước mắt. Ngay sau đó, anh nhíu mày, đi đến trước quầy TV, mở ngăn kéo phía dưới ra ——
Bên trong có mấy hộp đồ ăn cho mèo.
Dường như Tạ Hành Dữ đã đoán trúng.
Nguyên chủ từng cho con mèo này ăn.
Tạ Hành Dữ cũng thấy được mấy hộp đồ ăn cho mèo kia, có hơi kinh ngạc mà hỏi: “Chú từng cho nó ăn? Trước kia con vẫn luôn cho rằng chú nhỏ không thích động vật nhỏ.”
Tạ Hà ha ha vài cái: “Hình như là đã từng cho ăn, nhưng đó là chuyện hai, ba năm trước. Sau này không thấy nó ghé, chú liền quên luôn.”
Anh vừa nói vừa nhìn hạn sử dụng trên đồ hộp: “A, quá hạn rồi.”
Mèo đen nhìn chằm chằm đồ hộp trong tay anh, giống như rất muốn ăn.
Tạ Hà không thể cho nó ăn đồ hộp quá hạn, nhưng nhìn thấy khát vọng trong mắt nó, trong lòng không hiểu sao có hơi chua xót. Con mèo này rõ ràng đã rất đói bụng, lại đem đồ ăn đã dâng tới miệng chia sẻ cho anh, đúng thật là có cảm tình với nguyên chủ.
Khu biệt thự loại này luôn được quét tước vô cùng sạch sẽ, chó mèo hoang muốn lục thùng rác tìm đồ ăn cũng không dễ dàng. Con chuột này cũng không biết nó bắt ở nơi nào rất xa mang đến, cả chặng đường vẫn luôn ngậm trong miệng, chịu đựng đói khát đưa đến trước mặt anh còn bị anh từ chối.
Tạ Hà có hơi áy náy, hỏi Tạ Hành Dữ: “Trong nhà có đồ ăn cho mèo không?”
“Không nuôi mèo thì làm sao có mấy thứ đó được.” Tạ Hành Dữ nói, “Để con nấu ức gà cho nó. Chú nhỏ, chú trông nó, đừng để cho nó chạy.”
Lão Tần đến phụ giúp dọn xác chuột mang đi xong, Tạ Hà ngồi xổm xuống, duỗi tay muốn sờ mèo, mèo đen lại cảnh giác mà né tránh. Nó ngửi tới ngửi lui tay anh, dường như muốn xác định rõ có phải người nó quen hay không.
Tạ Hà nhìn phản ứng này của nó, lòng thầm bảo con mèo này sẽ không phát hiện anh không phải nguyên chủ chứ? Trên lý thuyết, thân thể này là nguyên chủ, mùi hương hẳn là vẫn giống nhau như trước, chẳng lẽ mèo đen lại là động vật rất có linh tính, có thể phát hiện khác biệt rất nhỏ giữa bọn họ?
Cho nên ngay từ đầu, khi anh muốn bắt nó, nó mới vẻ mặt hoảng sợ mà chạy đi sao?
Mèo đen ngửi tay anh một hồi lâu, ánh vàng trong mắt lộ ra mười phần nghi hoặc, song rốt cuộc nó vẫn lựa chọn buông bỏ đề phòng, dùng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay anh, kêu mấy tiếng lấy lòng.
Tạ Hà gãi gãi cằm con mèo, tâm tình vô cùng phức tạp. Hiện tại anh có thể xác định, ký ức mà nguyên chủ lưu lại không hoàn chỉnh, trong đầu anh chỉ có nội dung liên quan đến cốt truyện của nguyên tác, những chuyện khác, bao gồm quyển nhật ký, và cả còn mèo này, đều là “chi tiết râu ria”, bị bài trừ ra bên ngoài.
Mà bây giờ, dường như bởi vì tác động của quyển nhật ký, phần ký ức “râu ria” cũng ở dần dần được đánh thức.
Anh đột nhiên muốn bất bình thay nguyên chủ. Rõ ràng cũng là một con người sống ngay ra đó, rõ ràng cũng nỗ lực để tồn tại, một người sẽ cho mèo hoang ăn, không phải loại máu lạnh vô tình, lại bởi vì sắp đặt của tiểu thuyết mà bị dán mác “vai ác” một cách nông cạn.
Tạ Hà yên lặng thở dài.
Hai mươi phút sau, Tạ Hành Dữ bưng ức gà đã nấu xong trở lại. Hắn đem ức gà đã cắt nhỏ bày ra một cái dĩa, đưa tới trước mặt mèo đen.
Một dĩa thịt này rất nhiều, đủ mèo đen ăn một trận no nê. Bên trong cũng không thêm bất kỳ gia vị nào, người cảm thấy không có mùi vị nhưng mèo lại rất thích.
Mèo đen cảnh giác mà nhìn nhìn Tạ Hành Dữ, cũng không dễ dãi đi chạm vào dĩa thịt. Tạ Hà lại đem cái dĩa đẩy đến trước mặt nó, thấp giọng nói: “Ăn đi.”
Cái đĩa được anh chạm qua, mèo đen lúc này mới hết đề phòng, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Tạ Hành Dữ ở bên cạnh nhìn, thấy mình đưa đồ ăn mà mèo không ăn, Tạ Hà đưa miêu lại ăn, một mảnh lòng tốt cho mèo ăn của hắn dường như bị chà đạp, tương đối nhục: “Tại sao mới có vài phút nó lại thân với chú mà không thân với con?”
“Không phải chuyện đó quá bình thường sao?” Tạ Hà cũng không ngẩng đầu lên. “Mèo đương nhiên thích cùng mèo, mèo ở cùng chó sẽ đánh nhau.”
Tạ Hành Dữ: “...... Dạ?”
____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Hành Dữ: Ba con nói con là chó, chú nhỏ cũng nói con là chó......
Lâm Vãn: Nói chuẩn quá còn gì.