Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 117: Chương 117




Lúc chạng vạng, sắc trời càng thêm tối tăm.

Bóng người nghiêng nghiêng đã cao lớn hơn một chút, dáng người càng đĩnh bạt thon dài. Có lẽ muốn giống như năm xưa, hắn mặc một bộ áo tím, đầu đội kim quan rực rỡ lóa mắt, nhưng khí tức cả người tràn ra đã hoàn toàn thay đổi.

Thiếu Quân một thân tuấn quý ngạo khí, hiện giờ đã thành Đế Quân không giận tự uy, chỉ đứng yên ở đó đã mang đến cảm giác áp bách làm người hít thở không thông, không dám nhìn thẳng.

Thẩm Lưu Hưởng ngây ngốc một lát, Từ Tinh Thần đi tới chỗ y, trên đường hơi dừng lại, liếc mắt nhìn quả quýt lăn vào bụi cỏ, liền cúi người nhặt lên.

“Trả lại cho ngươi.” Từ Tinh Thần đem quả quýt đưa cho y.

Thẩm Lưu Hưởng lấy lại tinh thần. Có quá nhiều điều muốn nói, lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Y há miệng thở dốc, chậm chạp chưa phun ra một chữ.

Từ Tinh Thần lẳng lặng nhìn y, cũng chưa mở miệng.

Trong rừng lâm vào một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng lá cây rơi xuống rào rạt.

Thẩm Bặc Bặc nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt sáng như tuyết, nhìn hai người không hiểu lắm mà lắc đầu, duỗi tay hướng Thẩm Lưu Hưởng tìm kiếm, tính toán tiếp tục làm vật trang sức trên chân y.

Nhưng hai bàn tay nhỏ lại phác vào khoảng không.

“Cửu biệt gặp lại,” Thẩm Lưu Hưởng hạ quyết tâm, tiến lên hai bước ôm lấy người có ánh mắt đạm mạc, “Trước, trước tiên để huynh trưởng ôm một cái!”

Y muốn thân thiện một chút, xem phản ứng của Từ Tinh Thần, ai ngờ người sau vẫn không nhúc nhích, không mở miệng, trầm ổn đến kỳ cục.

Thẩm Lưu Hưởng thở dài. Không còn liếc mắt một cái đã nhìn thấy đáy như năm đó. Hiện giờ Từ Tinh Thần suy nghĩ cân nhắc cái gì, một chút y cũng không nhìn thấu.

“Cha quên Bặc Bặc rồi!”

Thẩm Bặc Bặc thấy Thẩm Lưu Hưởng ôm người khác mà không ôm nó, bước chân vội vã chạy đến, “Bặc Bặc cũng muốn!”

Sao lại quên Bặc Bặc rồi?

Thẩm Lưu Hưởng nghiêng đầu nhìn nó túm góc áo y, nhóc con rầm rì không cao hứng, y câu môi cười, buông Từ Tinh Thần ra, tính toán cũng ôm nó một chút.

Lúc này, Từ Tinh Thần đột nhiên hành động.

Hắn vươn tay, gắt gao ôm lấy y, hơi cúi đầu, đặt cằm lên bả vai y: “Thẩm Lưu Hưởng, thì ra ngươi còn biết sống lại, còn biết truyền âm cho ta. Ta còn tưởng rằng......”

Hắn nói nói, ngữ khí biến mềm.

Đế Quân tỏa ra uy áp vô thượng, giờ này cơ hồ biến thành một con thú nhỏ bị vứt bỏ, bị thương. Gương mặt chôn vào cổ Thẩm Lưu Hưởng, biểu tình khổ sở mà cọ cọ.

“Ta còn tưởng rằng chờ đến khi gặp lại Đế phụ, bởi vì ngươi, ta còn muốn chịu trách phạt.”

Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, đột nhiên không có loại cảm giác biệt nữu này, khóe môi cong lên: “Ừ, ta đã trở về.”

Y nói, phát hiện Thẩm Bặc Bặc đứng bên chân nâng hai cánh tay nhỏ lên, cầu ôm không có kết quả, nước mắt đảo quanh tròng mắt: “Cha quên ôm Bặc Bặc rồi, có phải không thích Bặc Bặc hay không?”

Thẩm Lưu Hưởng vỗ vỗ cánh tay Từ Tinh Thần, bảo hắn buông ra, sau đó đem Thẩm Bặc Bặc ôm lên: “Nặng.”

Thẩm Bặc Bặc đô đô miệng.

Thẩm Lưu Hưởng: “Sao các ngươi lại tìm tới được đây?”

Ngón tay Thẩm Bặc Bặc chỉ chỉ xuống dưới: “Nhân sâm muội muội truyền tin tức đến, nhưng cách xa quá, Bặc Bặc không bắt được vị trí cụ thể. Đến tận lúc trước tin tức lại truyền đến, đại ca ca liền mang Bặc Bặc tới.”

Thẩm Bặc Bặc nói, vòng lấy cổ Thẩm Lưu Hưởng, rúc vào vai y: “Bặc Bặc rất nhớ cha nha.”

Thẩm Lưu Hưởng sờ sờ đầu nó, không kịp ôn tồn một lát, Từ Tinh Thần đã đem Thẩm Bặc Bặc xách xuống dưới đất: “Cần phải trở về. Tinh Liên còn giận ta. Ngươi trở về, hẳn là nàng sẽ thật cao hứng.”

Nghe đến Tinh Liên, Thẩm Lưu Hưởng tức khắc có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng nơi này quả thật không phải nơi để nói chuyện lâu dài, y gật gật đầu, lại nói: “Đợi chút, Chu Huyền Lan còn chưa về, chờ nói với hắn một tiếng.”

Bóng cây rơi xuống người Từ Tinh Thần, sắc mặt hắn trở nên âm trầm: “Không cần chờ hắn, bây giờ liền đi với ta.”

Thẩm Lưu Hưởng nghĩ nghĩ, móc ra một tờ Truyền Âm Phù: “Nếu không chờ kịp, ta truyền âm cho hắn cũng được.”

Từ Tinh Thần rũ mi mắt, đoạt Truyền Âm Phù vào tay, vò nát dưới con mắt kinh ngạc của Thẩm Lưu Hưởng: “Hắn một lát chưa rảnh đâu, ngươi trở về với ta là được.”

Dứt lời, hắn túm chặt Thẩm Lưu Hưởng, trực tiếp dẫn người biến mất tại chỗ.

Cổ tay Thẩm Lưu Hưởng tê rần, người đã ở Đế Cung, y cân nhắc lời Từ Tinh Thần vừa mới nói, muốn dò hỏi thêm. Một đám thị nữ từ xa đi tới, nhìn thấy Từ Tinh Thần liền hành lễ, sau đó lại hướng ánh mắt tò mò nhìn Thẩm Lưu Hưởng.

Từ Tinh Thần hỏi: “Tinh Liên đâu?”

Thị nữ cầm đầu nói: “Đế Cơ thân thể không khỏe, ở trong phòng nghỉ tạm, không cho bất kỳ kẻ nào đi vào.”

Từ Tinh Thần nhíu mi, giữ chặt Thẩm Lưu Hưởng đi đến chỗ ở.

Vài thị nữ phía sau hơi mở to mắt, hai mặt nhìn nhau. Sau một lúc lâu có người nhỏ giọng hỏi đây là ai, một thị nữ ở trong cung lâu hơn một chút lấy lại tinh thần, nói: “Là, là Lưu Hưởng Thiếu Quân!”

Mọi người im tiếng.

Từ Tinh Thần dừng ở ngoài cửa: “Nàng nhìn thấy ta sẽ không cao hứng, ngươi vào thăm nàng đi.”

Thẩm Lưu Hưởng nhớ tới lời Ngao Nguyệt kể, hơi gật đầu, giơ tay gõ cửa. Sau khi gọi một tiếng không ai trả lời, liền đẩy cửa vào phòng.

“Tinh Liên.”

Trong nhà yên tĩnh, nữ tử dung mạo xinh đẹp ngồi cạnh bàn, mặt mày hiện ra mệt mỏi. Nàng mới vừa buông ly trà, nghe thấy tiếng bước chân nghĩ là Từ Tinh Thần, đang pha bực gọi: “Ca......”

Ngước mắt nhìn lên, nháy mắt từ ghế tđứng dậy: “Huynh trưởng?!”

Thẩm Lưu Hưởng chớp mắt với nàng: “Là ta.”

Từ Tinh Liên mím chặt cánh môi đỏ bừng, chạy chậm qua ôm lấy y, không ngăn được nhẹ giọng nức nở.

“Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Lưu Hưởng sờ sờ đầu nàng, “Tinh Thần để ngươi chịu ủy khuất?”

Từ Tinh Liên gật đầu, lại lắc đầu.

Năm đó nàng tỉnh lại, cách lúc Thẩm Lưu Hưởng thân vẫn đã gần một năm, không chỉ không còn Đế phụ, huynh trưởng cũng không còn, ca ca duy nhất Từ Tinh Thần cũng thay đổi bộ dáng.

Từ Tinh Thần trở nên lạnh nhạt, làm người đoán không ra, luôn ép nàng tu hành không biết ngày đêm.

Qua một thời gian dài, Từ Tinh Liên có chút phiền lòng, thường thường chuồn ra khỏi cung. Có lần ở Tu Chân giới gặp được một tán tu tên Lục Thanh Vân, tâm nàng duyệt cực kỳ, nhưng lo lắng Từ Tinh Thần sẽ không đồng ý, liền không nói cho hắn, mà âm thầm thư từ qua lại.

Kết quả vẫn là bị Từ Tinh Thần phát hiện, liền có chuyện sau này.

“Ca ca bảo hắn rời khỏi ta, hắn không chịu, thiếu chút nữa hồn phi phách tán,” Bây giờ Từ Tinh Liên nghĩ lại, lòng vẫn còn sợ hãi, “Sau đó ca ca buông tha hắn, nhưng không cho ta với hắn lui tới, ta chỉ có thể cách mỗi nửa năm, nhân lúc ca ca bế quan mới có thể đi Tu Chân giới gặp mặt hắn.”

Thẩm Lưu Hưởng nhíu nhíu mày: “Vì sao?”

“Không biết,” Từ Tinh Liên lắc đầu, giây lát sau liền thở dài, “Nhưng ta đoán, khả năng ca ca sợ ta đi với Lục Thanh Vân rồi, để một mình hắn ở Đế Cung. Hắn từng nói ngươi không còn nữa, hắn nhất định phải chờ ta phi thăng, đem ta bình yên vô sự đến đoàn tụ với Đế phụ.”

Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng hơi trầm xuống, Từ Tinh Thần sẽ không quẹo vào ngõ cụt chứ?

Y hỏi thêm vài câu về Lục Thanh Vân: “Là tu vi gì?”

Từ Tinh Liên: “Thiên tư của hắn cũng không tốt lắm, mười mấy năm trước là Nguyên Anh cảnh. Nhưng trước đó không lâu ta chạy ra cung gặp hắn, hắn sắp đột phá đến Hóa Thần cảnh.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Ngươi chạy đi?”

Từ Tinh Liên gật gật đầu, nắm lấy tay y: “Huynh trưởng, hẳn là ca ca sẽ nghe lời ngươi nói, ngươi khuyên nhủ hắn đi.”

Thẩm Lưu Hưởng không ở, nàng thành nơi ký thác duy nhất của Từ Tinh Thần. Có lẽ vì quá để ý, quá thật cẩn thận che chở, mới một chút gió thổi cỏ lay cũng không chịu đựng được.

Từ Tinh Liên biết mấy chuyện này, có chút đau lòng, cho nên cho dù bị Từ Tinh Thần đối đãi như vậy, nàng cũng chưa từng chân chính oán trách hắn.

Nàng than nhỏ nói: “Ta biết ca ca một mình chống đỡ Đế Cung, mấy năm nay thật sự không tốt. Cũng biết hắn là vì tốt cho ta, ta chưa từng trách hắn. Chỉ là...... Ta không thích, không thích như bây giờ.”

Thẩm Lưu Hưởng trầm mặc thật lâu, giơ tay vuốt vuốt tóc nàng: “Đừng lo lắng, giao cho ta.”

Từ Tinh Liên khẽ ừ một tiếng, hơi câu khóe môi: “Có cơ hội ta mang Thanh Vân tới gặp huynh trưởng. Hắn rất tốt, huynh trưởng hẳn là sẽ không chán ghét hắn.”

Thẩm Lưu Hưởng thấy nàng nhắc tới Lục Thanh Vân mày liền giãn ra, trên mặt đều là duyệt sắc, qua mười năm vẫn là thích như vậy, xem ra không thể rời xa hắn.

Thẩm Lưu Hưởng đột nhiên có loại cảm giác chua xót, cải thìa nuôi trong nhà biến thành của nhà người khác.

Y còn như thế, chỉ sợ Từ Tinh Thần thương Từ Tinh Liên từ nhỏ đến lớn, cảm giác như vậy còn nhiều hơn y gấp ngàn lần vạn lần. Lại suy nghĩ nếu Đế phụ biết được......

Thẩm Lưu Hưởng lắc đầu.

Thật đáng sợ!

Y thầm châm cây nến cho Lục Thanh Vân.

Thẩm Lưu Hưởng dặn dò Từ Tinh Liên nghỉ ngơi cho tốt xong, liền rời khỏi phòng. Ngoài cửa không thấy thân ảnh Từ Tinh Thần.

Thẩm Bặc Bặc chưa hoàn toàn khôi phục, đến giờ mệt nhọc, hóa thành nguyên hình về nằm trong hàn linh thổ, Thẩm Lưu Hưởng hỏi nó, một cái rễ lập tức chỉ chỉ, “Ở phòng trước kia của cha.”

Thẩm Lưu Hưởng chạy đến, một đám thị nữ vừa rời khỏi, Từ Tinh Thần đem mâm đựng trái cây đặt lên bàn, cũng không quay đầu lại nói: “Mới vừa sai người bố trí lại lần nữa, ngươi nhìn xem có hợp ý không?”

Thẩm Lưu Hưởng suy nghĩ một lát, nói: “Không cần chuẩn bị, ta sẽ không ở lại lâu.”

Thân hình Từ Tinh Thần rõ ràng cứng đờ, quay người lại, sắc mặt trầm xuống: “Ngươi muốn đi đâu?”

Thẩm Lưu Hưởng: “Ta chỉ tới liếc mắt nhìn các ngươi một cái, bình yên vô sự là an tâm rồi, tới cáo biệt với ngươi, liền về Thương Tuyết Cư.”

“Về Thương Tuyết Cư?” Từ Tinh Thần đột nhiên cười nhạo, bộ mặt sinh ra vài phần dữ tợn, “Nếu ta đã đón ngươi trở về, tuyệt đối không thể để ngươi rời đi!”

Thẩm Lưu Hưởng nhăn mày.

Từ Tinh Thần đột nhiên sinh ra rất nhiều oán hận, tới gần y: “Ngày đó ta bị ngươi nhốt trong kết giới, tu vi yếu ớt, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể cứ thế nhận tin ngươi đã chết. Bây giờ ta tu vi đại thành, về sau cái gì cũng do ta quyết, khỏi cần ngươi!”

Thẩm Lưu Hưởng lui bước ra sau, lại bị hắn bắt lấy cánh tay.

Từ Tinh Thần rũ mắt, ánh mắt âm ngoan, trong tay hiện lên một cái lông phượng, giơ tay cắm lên tóc y: “Ta sẽ không giao ngươi với Tinh Liên cho bất kỳ kẻ nào nữa. Các ngươi đều phải ở Đế Cung, chuyên tâm tu hành, sớm phi thăng đi gặp Đế phụ.”

Thẩm Lưu Hưởng nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”

“Ta đã nói rồi, không phải do ngươi,” Từ Tinh Thần nhẹ nhướn môi mỏng, nhìn đang cười, ánh mắt lại lạnh băng đến cực điểm, “Ngươi đang đợi Chu Huyền Lan sao? Hắn không tới được.”

Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày: “Ngươi đã làm gì?”

“Vây khốn hắn mà thôi,” Từ Tinh Thần thấy y lo lắng, sắc mặt càng thêm khó coi, “Hắn để ngươi chết, ta ghét hắn nhất, vì sao ngươi thật vất vả mới trở về, vẫn chọn tìm hắn trước tiên?”

Thẩm Lưu Hưởng giải thích: “Ngươi hiểu lầm rồi, không phải hắn hại ta.”

“Với ta mà nói đều như nhau, kết quả đều là ngươi đã chết!”

Từ Tinh Thần siết chặt cánh tay Thẩm Lưu Hưởng, ngón tay ẩn ẩn trắng bệch, “Ta sẽ không tin hắn nữa! Cũng không tin ai khác! Ta muốn tự mình trông chừng ngươi với Tinh Liên, cho đến ngày nhìn thấy Đế phụ!”

Thẩm Lưu Hưởng buông hàng mi dài, lâm vào trầm mặc.

Từ Tinh Thần chăm chú nhìn y một lúc lâu, dần dần buông tay ra, lạnh giọng nói sớm nghỉ ngơi một chút, liền phất tay áo rời đi.

Cùng lúc đó, một tầng kết giới bao phủ căn phòng.

Thẩm Lưu Hưởng đi đến cạnh bàn, cầm lấy quả quýt trong mâm đựng trái cây cắn một miếng. Y sửng sốt, rũ mắt nhìn chằm chằm.

Không biết quả quýt trồng ở đâu, đến vỏ cũng ngọt.

Thẩm Lưu Hưởng có chút thất thần, đến tận khi vảy ngược trên người phát ra động tĩnh, y móc vảy ngược ra, đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe thấy hai tiếng “Sư tôn”.

Thẩm Lưu Hưởng trừng lớn mắt, lúc đang kinh ngạc vảy ngược còn có thể nói, bỗng nhiên phát hiện động tĩnh là từ ngoài cửa sổ truyền vào.

Thẩm Lưu Hưởng đi đến bên cửa sổ, giơ tay mở ra, liền đối thượng một đôi mắt đen lộ ra ý cười.

Thân ảnh huyền bào đứng ngoài cửa sổ, khoác bóng đêm, vươn tay về phía y, tiếng nói trầm thấp: “Đệ tử lại tới đón sư tôn.”

Tim Thẩm Lưu Hưởng đập thình thịch, nắm lấy bàn tay thon dài, từ cửa sổ bay ra ngoài: “Ngươi khôi phục ký ức rồi?” Lần trước ở Kỳ Lân Thành, Từ Tinh Thần nhìn chằm chằm không cho y ra ngoài, Chu Huyền Lan nửa đêm tìm tới đón y, cũng nói lời nói và làm hành động như vậy.

Chu Huyền Lan không đáp, hay nhất thời không nói nên lời, chỉ ôm eo Thẩm Lưu Hưởng, gắt gao đem người ôm vào trong ngực.

Bốn phía yên lặng dị thường, một mảnh lá rụng bị gió thổi đến bên chân Thẩm Lưu Hưởng.

Thẩm Lưu Hưởng cũng không biết mình bị ôm bao lâu, y duỗi tay xoa xoa lưng Chu Huyền Lan: “Xảy ra chuyện gì? Còn giận ta sao? Ta, ta không phải cố ý chết. Sư tôn dẫn ta đi rất gấp. Ta ở Ma cung mười mấy năm, nghĩa huynh vì để ta an ổn tĩnh dưỡng, cũng không chịu truyền tin tức ra bên ngoài.”

Chu Huyền Lan siết chặt ngón tay, “Ta cho rằng...... Sư tôn vì đại nghĩa, vứt bỏ ta.”

Lúc ấy Thẩm Lưu Hưởng đột nhiên nói xin lỗi qua Ngọc Giản, hắn như điên chạy đến, kết quả dưới tàng cây...... Chỉ còn lại thi thể lạnh băng.

“Sao, sao có khả năng?” Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng bồn chồn, sau đó cao giọng, “Ta còn luyến tiếc ngươi khổ sở!”

Trong lòng Chu Huyền Lan tức khắc như bị nhồi đường, ngọt đến mức có chút không biết làm sao, một hồi lâu sau mới áp khóe môi xuống.

Nháy mắt tiếp theo, hắn lại nghĩ tới cái gì, biểu tình trên mặt biến đổi không ngừng.

Chu Huyền Lan lo sợ bất an.

Hắn ném sư tôn ra khỏi tẩm cung, để sư tôn ngủ ngoài hành lang mười ngày. Hắn còn cưỡng ép sư tôn......

Hầu kết Chu Huyền Lan lăn lên xuống: “Đệ tử, đệ tử biết sai rồi.”

“Hả?” Thẩm Lưu Hưởng nghi hoặc, chợt bừng tỉnh đại ngộ, “Không sao! Kỳ thật hành lang không lạnh, cũng không cứng lắm, sau này ngươi ngủ ngoài hành lang, không cần lo ngủ không ngon!”

“...... Được,” Chu Huyền Lan nói, “Nghe lời sư tôn.”

Thẩm Lưu Hưởng cảm thấy mỹ mãn câu môi, ra khỏi lòng ngực hắn: “Vậy ngươi còn nhớ ký ức trong nguyên thần không?”

Chu Huyền Lan nhìn chằm chằm y, ánh mắt trở nên u ám thâm thúy: “Nhớ. Ta còn biết vì sao phải bảo dưỡng nguyên thần của sư tôn. Vì sao làm trái ý trời cũng muốn mang sư tôn trở về.”

Thẩm Lưu Hưởng đang muốn dò hỏi, Chu Huyền Lan chợt nắm lấy cổ tay y: “Việc này nói ra rất dài, sư tôn rời đi với ta trước.”

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt.

*

Từ Tinh Thần ở trong tẩm cung rộng lớn, đêm khuya vẫn chưa thắp đèn, ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào, chiếu lên sàn nhà, lộ ra vài phần lạnh lẽo.

Lư hương trong góc phòng phun ra từng đợt khói xanh trong một mảnh yên tĩnh, khí tức an thần nồng đậm khuếch tán tràn ngập trong không khí, người bình thường ngửi một hơi đều đầu váng mắt hoa.

Nhưng Từ Tinh Thần không hề có cảm giác gì.

Hắn tháo phát quan lóa mắt, tóc dài rũ tung, một mình ngồi trên sàn nhà uống rượu. Sau khi phát hiện động tĩnh ở kết giới, hắn liền cong cong môi, ngửa đầu đem rượu uống một hơi cạn sạch.

Thẩm Lưu Hưởng phỏng chừng bị hắn dọa sợ không nhẹ, chắc là đi rồi đi......

Tinh Liên, Tinh Liên cũng muốn đi rồi.

Đều phải đi rồi.

Từ Tinh Thần yên lặng nghĩ. Như vậy có là gì? Bọn họ không phải người một nhà sao? Vì sao đều phải rời đi? Ném một mình hắn ở Đế Cung rét căm căm?

Hắn không bằng Đế phụ, không chịu đựng được cô độc như vậy.

Nhưng ngoài chịu đựng ngoài mặt, hắn không còn biện pháp nào khác.

Trước khi Tinh Liên tỉnh lại, một mình hắn chống đỡ một năm dài đằng đẵng, ban ngày ở trước mặt mọi người như đeo mặt nạ, biểu hiện mọi thứ hoàn mỹ, không toát ra một chút sơ hở nào. Chỉ đến ban đêm nghỉ ngơi, mới canh giữ bên cạnh Tinh Liên, chờ nàng tỉnh lại.

Hắn nghĩ, chờ Tinh Liên tỉnh lại, tất cả đều sẽ tốt lên. Chỉ là, những kỳ vọng của hắn lại không thành hiện thực.

Tinh Liên là muội muội, hắn không thể đem một mặt yếu đuối bày ra cho nàng, mà ngược lại, phải trở thành chỗ cho nàng dựa vào mới đúng, để nàng sinh hoạt vô ưu vô lự.

Nhưng tu vi của Từ Tinh Liên kém hắn đến ngàn vạn dặm, đến lúc phi thăng kiếp đến, nếu hắn rời đi, Từ Tinh Liên sẽ lẻ loi một mình ở lại phiến đại lục này, xung quanh đều là sài lang hổ báo.

Vì thế hắn bắt Từ Tinh Liên siêng năng tu hành không biết ngày đêm, để tu vi của nàng tăng lên.

Nhưng Tinh Liên không vui, liên tục nói đừng ép nàng. Sau khi không được để ý tới, liền dần dần xa cách hắn. Khi bị bắt lén gặp Lục Thanh Vân, trong đôi mắt hắn nhìn từ nhỏ đến lớn kia, có sợ hắn.

Từ Tinh Thần không rõ, vì sao phải sợ hắn?

Rõ ràng hắn là người yêu thương Từ Tinh Liên nhất trên đời này.

Còn Thẩm Lưu Hưởng....... Cái tên huynh trưởng xấu xa chỉ để ý đến Chu Huyền Lan, từ trước đến nay, người trong lòng y niệm cũng không phải hắn!

Một chút cũng không để bụng mình phí bao nhiêu sức lực đi tìm y! Có bao nhiêu cao hứng khi gặp lại y! Khi Chu Huyền Lan xuất hiện, liền như vô số lần năm đó, chạy theo hắn như chạy trốn!

Y cũng giống Từ Tinh Liên, người quan trọng nhất trong lòng đều không phải hắn.

Từ Tinh Thần hắn, vĩnh viễn là kẻ bị bỏ rơi!

Từ Tinh Thần đột nhiên sinh ra vô hạn oán ý, xách bầu rượu cạn sạch ném ra giữa không trung. Nhưng tiếng vang giòn trong dự kiến chưa truyền đến, lại có tiếng kêu “ai!” kinh hãi.

Có chút quen thuộc.

Từ Tinh Thần sửng sốt, bỗng chốc ngẩng đầu.

Thanh niên áo đỏ xách theo bầu rượu, quơ quơ. Y hơi nhướng mày, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười hài hước, hỏi: “Phát giận với ai đấy?”

Từ Tinh Thần trừng lớn mắt: “Sao ngươi còn chưa đi?”

Thẩm Lưu Hưởng ngửi mùi hương nồng đậm trong không khí, ngửi hai hơi theo bản năng đều phải mơ hồ. Y đi dập hương trước, sau đó ngồi xuống trước mặt Từ Tinh Thần, “Đốt an thần hương nặng như thế làm gì? Muốn buồn chết mình sao?”

Từ Tinh Thần há miệng thở dốc: “Bằng không ngủ không được.”

Thẩm Lưu Hưởng trầm mặc, nâng tay phải lên vuốt vuốt tóc hắn: “Về sau đừng đốt hương nữa.”

Từ Tinh Thần biệt nữu quay đầu đi, không cho Thẩm Lưu Hưởng sờ: “Không có an thần hương, ta không ngủ được.”

Thẩm Lưu Hưởng nhìn đầu tóc lộn xộn của hắn, cười cười: “Không sao, ta có thể kéo nhị hồ cho ngươi nghe, ru ngủ.”

Từ Tinh Thần: “......”

Sau một lúc lâu hắn mới phản ứng lại, mở to mắt: “Kéo nhị hồ ở đâu? Đế Cung sao? Không phải ngươi phải đi sao?”

Thẩm Lưu Hưởng chớp mắt: “Tinh Thần Đế Quân không cho đi, ta không dám đi.”

Từ Tinh Thần ngẩn người, biết Thẩm Lưu Hưởng đang trêu hắn, gương mặt vẫn không nhịn được nóng lên, ửng đỏ: “Ít gạt người. Chu Huyền Lan đâu? Không phải hỗn đản kia tới rồi sao? Hắn có thể bỏ được không mang theo ngươi?”

Cổ tay trái Thẩm Lưu Hưởng căng thẳng, ho nhẹ một tiếng: “Ta bảo hắn đi rồi.”

Từ Tinh Thần hồ nghi nhìn y, vẻ mặt không tin Chu Huyền Lan sẽ cam chịu như thế, cũng không tin Thẩm Lưu Hưởng sẽ ở lại như thế.

Thẩm Lưu Hưởng dưới cái nhìn chăm chú của hắn, nhướn nhướn đuôi lông mày bên trái, “Được rồi, nói chính sự.”

“Lục Thanh Vân sao? Không phải nói.” Ngữ khí Từ Tinh Thần lạnh băng, nghiễm nhiên là một cái bổng đánh uyên ương, một kẻ lãnh khốc vô tình.

Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc: “Ngươi thông minh hơn rồi.”

Từ Tinh Thần hừ một tiếng. Hắn vẫn luôn thông minh, làm sao lại không đoán được chính sự mà Thẩm Lưu Hưởng nói là cái gì?! “Một tiểu tán tu như Lục Thanh Vân cũng muốn mang Tinh Liên đi? Người si nói mộng.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Cho nên ngươi làm kẻ ác. Bên ngoài thì dẫm hắn, bên trong lại âm thầm chỉ điểm cho hắn, muốn hắn nâng cao tu vi nhanh một chút?”

Từ Tinh Thần vừa nghe, giãy nảy như mèo bị dẫm phải đuôi: “Ta không chỉ điểm cho hắn! Chỉ ném chút pháp thuật lợi hại......”

Nói được một nửa, Từ Tinh Thần mới phản ứng lại, thấy Thẩm Lưu Hưởng cười đến làm càn, mặt hắn lúc xanh lúc đỏ, hận không thể tiến lên che miệng y lại.

Thẩm Lưu Hưởng cười đủ rồi, tiếp tục nói: “Ngươi bảo Lục Thanh Vân rời khỏi Tinh Liên, hắn không chịu, vì thế ngươi thiếu chút nữa đánh người đến hồn phi phách tán, Tinh Liên lấy cái chết ép buộc, ngươi mới dừng tay?”

Từ Tinh Thần cười vô cùng máu lạnh: “Đúng vậy.”

Thẩm Lưu Hưởng sờ sờ cằm, cân nhắc nói: “Kỳ thật ngươi muốn thử xem, Lục Thanh Vân đối với Tinh Liên có bao nhiêu thích đi? Cho dù Tinh Liên không làm cách đó, đối phương thà chết không rời đi, ngươi cũng sẽ dừng tay?”

Từ Tinh Thần có chút bùng nổ: “Không phải.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Cách mỗi nửa năm ngươi lại bế quan một lần, Tinh Liên luôn nhân lúc này chuồn êm đến Tu Chân giới gặp người. Là ngươi cố ý?”

Từ Tinh Thần khó chịu: “Ta không có.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Chờ đến lúc ngươi thấy Lục Thanh Vân có chút thực lực, có thể chiếu cố tốt cho Tinh Liên, ngươi sẽ cho Tinh Liên rời khỏi Đế Cung, có phải hay không?”

Tâm thái Từ Tinh Thần hoàn toàn bùng nổ: “Đừng nói bậy!”

Nghe phủ nhận ba lần xong, Thẩm Lưu Hưởng lắc đầu, lời nói thấm thía: “Ngươi nên nói cho Tinh Liên mới đúng.”

Từ Tinh Thần liền nói ngay: “Ta nói cho nàng, Lục Thanh Vân cũng sẽ biết.”

Lục Thanh Vân kia thiên tư vốn không cao, nếu không kích thích một chút, để người này tức giận phấn đấu, chờ đến ngày hắn phi thăng rời đi, người này cũng không có năng lực bảo hộ Tinh Liên.

Mà cừu hận oán niệm, đối với một người mà nói, là phương thức trưởng thanh nhanh nhất...... Hắn tràn đầy trải nghiệm.

Thẩm Lưu Hưởng chớp mắt: “U, thừa nhận rồi.”

Sắc mặt Từ Tinh Thần trầm xuống, sau một lúc lâu, khô quắt quăng tay áo, “Ngươi vẫn chán ghét như thế.”

Thẩm Lưu Hưởng nói: “Ngươi chán ghét ta?”

Từ Tinh Thần: “Phải! Đã hiểu chưa?!”

Thẩm Lưu Hưởng nấc nhẹ, nghiêng đầu, dường như lâm vào hồi ức: “Chỉ là không biết là ai đã nói, về sau nếu không ai thích ta, đều đi thích Tố Bạch Triệt, hắn vẫn sẽ kiên trì thích ta?”

Từ Tinh Thần thoáng chốc đỏ mặt, đi nắm tay trái Thẩm Lưu Hưởng, bị phản ứng cực nhanh tránh thoát, vì thế bắt lấy cánh tay y, kéo người đi, một đường xô đẩy ra ngoài cửa.

“Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi chớ có phiền, về Huyền Yêu Cung đi!”

Thẩm Lưu Hưởng: “Đã nói Tinh Thần Đế Quân không cho, ta không dám.”

Từ Tinh Thần: “Cho cho cho.”

Thẩm Lưu Hưởng phụt cười ra tiếng, đối thượng Từ Tinh Thần tức đến sắp hỏng, đột nhiên duỗi tay, xoa xoa đầu hắn: “Nghỉ ngơi cho tốt, đừng đốt an thần hương nữa. Không ngủ được liền ra nói với ta, ta sẽ ở bên ngoài trông chừng ngươi.”

Môi Từ Tinh Thần run run: “Ta lại không phải tiểu hài tử, cần người trông chừng.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Nhưng ngươi nhỏ hơn ta, ta là ca ca.”

Từ Tinh Thần hơi siết đầu ngón tay, đóng cửa lại.

Thẩm Lưu Hưởng rũ mắt, xê dịch sang bên cạnh, khoanh chân ngồi xuống.

Tức khắc một con rồng đen nhỏ nhảy ra khỏi tay áo, một bên sừng rồng trên đầu thiếu non nửa, vẫn chưa mọc hết.

Rồng nhỏ nghiêng đầu, mở to mắt đen nhìn y.

Thẩm Lưu Hưởng câu môi cười nhẹ: “Ngươi như vậy...... Có chút đáng yêu.”

Chu Huyền Lan đen mặt, rầu rĩ không vui mà một lần nữa quấn lên cổ tay trái Thẩm Lưu Hưởng, đem nợ này tính lên đầu Từ Tinh Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.