“Thẩm Lục.”
“Thẩm Hương ca ca.”
“Cha ~”
Thẩm Lưu Hưởng thấy có xưng hô xa lạ lẫn vào, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt tỏa định trên người đối diện, “Ngươi gọi ai là ca ca?”
“Tất nhiên là ngươi.” Triệu Lâm nhìn y nói, “Thẩm Hương ca ca.”
Thẩm Lưu Hưởng: “?”
Một giấc ngủ dậy, vì sao lại thêm một người gọi y là ca ca?
Thẩm Lưu Hưởng nhấp môi không nói, cảm thấy cảnh tượng vô cùng quen thuộc. Y xem xét biểu tình khác nhau của đám người Ninh Nhuận Tân, mười ngón thon dài gãi gãi tay áo người bên cạnh, giờ phút này chỉ có thể im lặng.
Sau đó tay áo rút ra khỏi đầu ngón tay y.
Không chút lưu tình.
Chu Huyền Lan hợp lại ống tay áo, đứng dậy trầm khuôn mặt đi cách xa một trượng, một lần nữa ngồi xuống, lại trực tiếp nhắm mắt đả tọa.
Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, không rõ nguyên do.
Thấy đồ đệ cảm xúc không đúng, nghĩ đi nhìn một cái. Ai ngờ mới vừa đứng dậy liền bị một cục thịt ôm chặt.
“Cha, người đi đâu? Đừng bỏ lại Bặc Bặc nha.”
“Ta đi dạo chút, ngươi buông ra.”
Thẩm Bặc Bặc không chịu: “Lần trước lúc cha bỏ con đi, cũng là nói như vậy.”
Thẩm Lưu Hưởng nhớ lại chuyện trải qua khi còn nhỏ, trong lòng mềm nhũn, chuẩn bị bế đứa nhỏ u ú lên. Kết quả còn chưa kịp động, cánh tay lại bị người túm chặt.
“Thẩm Hương ca ca.” Sắc mặt Triệu Lâm trắng bệch, “Vì sao không để ý tới ta?”
“Y đương nhiên không để ý tới ngươi.” Ninh Nhuận Tân chắp tay sau lưng, hừ lạnh, “Y là Thẩm Lục. Không phải Thẩm Hương. Ngươi nhận nhầm người rồi.”
Triệu Lâm nhíu nhíu mày, sắc mặt bất thiện nhìn Ninh Nhuận Tân, từ nãy đến giờ hắn dồn hết chú ý vào Thẩm Lưu Hưởng, giờ mới để ý những chuyện khác.
“Người Sư thúc tìm nhiều năm là Thẩm Hương ca ca?!”
Ninh Nhuận Tân sửa đúng: “Y tên là Thẩm Lục.”
Thẩm Bặc Bặc buồn bực mà “A” một tiếng: “Cha không phải tên là Thẩm Hương Hương sao?”
Triệu Lâm nói: “Nói vậy sư thúc nhớ lầm rồi, hai chữ “Thẩm Hương” là chính miệng y nói.”
Ninh Nhuận Tân lạnh giọng: “Sư chất tuổi còn nhỏ mới có thể nhớ lầm, hai chữ “Thẩm Lục” là y tự tay viết cho ta xem.”
Thẩm Bặc Bặc không cao hứng mà dẩu miệng: “Các ngươi đều sai rồi. Cha sẽ không gạt ta.”
Ba người ai cũng không chịu tin tưởng tên mình nhận được là tên giả, tranh qua cãi lại, tranh đến mặt đỏ tai hồng, cơ hồ muốn đánh nhau đến nơi.
Diệp Băng Nhiên nhăn chặt mày, ánh mắt lãnh lệ dừng trên người thiếu niên đang muốn trốn đi.
“Đứng lại. Đến tột cùng ngươi là người phương nào?”
Một lời làm bừng tỉnh những người còn trong mộng.
Mọi người bỗng nhiên đều ý thức được. Giọng nói, dáng điệu và thân hình thiếu niên qua nhiều năm không thay đổi gì, chỉ có thể chứng tỏ người lúc ấy nhìn thấy, và người trước mắt này, đều là bộ dáng giả dùng pháp thuật làm nên.
Thẩm Lưu Hưởng thấy không ổn, không chút do dự xoay người liền chạy.
Thanh danh Thẩm Lục Lục bị huỷ hoại không quan trọng.
Nhưng nếu bị vạch trần thân phận trước mặt mọi người, y đã có thể nghĩ đến lời đồn thổi quét Tu Chân giới trong tương lai.
# Thẩm tiên quân bỏ vợ bỏ con, bé Nhân Sâm ngàn dặm tìm cha #
# Kiếm Tông và Sư chất ân đoạn nghĩa tuyệt, lại là vì y #
# Màn đêm buông xuống, Diệp Băng Nhiên ăn của Ninh Nhuận Tân và Triệu Lâm mỗi người một kiếm. Ba đầu sỏ Kiếm Tông cá chết lưới rách #
# Chân đạp ba con thuyền, trên đời có Thẩm Đát Kỷ #
Bước chân như gió của Thẩm Lưu Hưởng đã là cực nhanh, nhưng vẫn không lại một đám chơi kiếm. Tiếng xé gió hô hô hô từ sau truyền đến, ba thanh kiếm tỏa ánh sáng lạnh lẽo cắm trên mặt đất, hình thành tiểu hình trận pháp, nhốt y ở trong đó.
“Thẩm Hương ca ca, ngươi là ai, lớn lên là cái bộ dáng gì, đối với ta cũng không quan trọng.”
Triệu Lâm chậm rãi đi tới, “Ta chỉ lo lắng một ngày kia, ngươi ở đối diện ta lại không biết, làm bị thương ngươi thì phải làm sao?”
“Ta cũng thế.” Ninh Nhuận Tân nói, “Thẩm Lục, ta chỉ lo lắng không thấy ngươi, lại không tìm được ngươi.”
Diệp Băng Nhiên lạnh giọng: “Vì sao các hạ không dám lấy gương mặt thật ra gặp người?”
Liên tiếp liên lụy sư thúc cùng sư đệ, hắn thật sự không có chút hảo cảm nào với thiếu niên trước mắt này.
Ba người từng bước tới gần.
Lúc này, một đạo thân ảnh nhỏ từ phía sau chạy tới, lướt qua bọn họ, thở phì phì ngăn phía trước con đường.
“Các ngươi thật đáng ghét! Không được dùng kiếm uy hiếp cha!!”
Thẩm Bặc Bặc tức đến phồng má, hai mảnh lá vàng trên đỉnh đầu chạm vào nhau, phát ra tiếng leng keng giòn vang, từng vòng vầng sáng kim sắc khuếch tán tỏa ra.
Làm đám người Diệp Băng Nhiên phải dừng bước.
Chu Huyền Lan mở mắt ra, liếc về phía Thẩm Lưu Hưởng bị nhốt trong ba thanh kiếm.
Sư tôn ghét hắn, hà tất tự tìm mất mặt.
Vẫn là không phản ứng gì thì tốt hơn.
Chu Huyền Lan như vậy nghĩ, lại lạnh mặt, duỗi tay đem thiếu niên trong kiếm trận một phen kéo ra, “Kiếm trận cấp thấp bực này cũng nhốt được sư tôn người?”
Thẩm Lưu Hưởng chịu khổ bị đồ đệ ghét bỏ: Ô oa ~
Tâm trạng muốn băng rồi.
Nguyên thân sống trong biển rộng, thích phóng đãng, có quan hệ gì với Thẩm Lưu Hưởng y đâu? Dựa vào cái gì muốn y tới giải quyết việc bọt sóng?
Thẩm Lưu Hưởng nuốt ngụm máu xuống, suy nghĩ một lát liền xoay người, phảng phất tự xuống nước, “Nếu không giấu được nữa, vậy ta ăn ngay nói thật đi.”
Chu Huyền Lan nhẹ nhướn mi.
Tướng mạo thân hình có thể biến đổi, tu vi lại không thay đổi được. Nếu bị người biết được Thẩm Lưu Hưởng chỉ còn tu vi Trúc Cơ kỳ, phiền toái sẽ nối gót tới.
Hắn muốn nói lại thôi, suy tư có muốn ngăn sư tôn bại lộ thân phận hay không.
Lúc này, liền nghe thấy Thẩm Lưu Hưởng leng keng hữu lực mà nói: “Kỳ thật nhà ta có bốn huynh đệ. Lão đại Thẩm Lục, lão nhị Thẩm Hương Hương, lão tam Thẩm Hương.”
“Đến ta.”
Thẩm Lưu Hưởng ngừng lại, lộ ra biểu tình đáng thương lại bất lực, gần như nghẹn ngào.
“Ta là lão tứ trong nhà, Thẩm Lục Lục. Thật sự không phải người các người muốn tìm.”
Y nói xong, ngước mắt phát hiện trên mặt mọi người đều viết một câu: Có quỷ mới tin ngươi!
Thẩm Lưu Hưởng hơi híp mắt, liếc nhìn về phía Lăng Dạ, không hoảng hốt chút nào, “Không tin có thể tìm người tới xem ta có dùng Thuật Dịch Dung hay không.”
Ninh Nhuận Tân lập tức tiến lên, một bàn tay kịp thời đè hắn lại, “Đã là đệ tử Thanh Lăng, tất nhiên ta sẽ tới.”
Lăng Dạ thân là Tông chủ Thanh Lăng Tông, mọi người tất nhiên hoàn toàn tin được. Vì thế nhìn Lăng Dạ duỗi tay, nắm má trái thiếu niên lên một chút, lại nắm má phải một chút, khóe môi lộ ra ý cười nhạt nhẽo.
“Không phát hiện dấu vết Thuật Dịch Dung.”
Bốn phía ồ lên, người tin tưởng lời nói lúc trước của Thẩm Lưu Hưởng đã đạt hơn chín phần.
Dù sao thì Lăng Dạ thân là chủ một tông, không cần thiết vì thay một tiểu đệ tử giấu giếm thân phận, mà làm tổn hại danh dự của mình.
“Chính là cha nha.” Thẩm Bặc Bặc nhăn mặt. “Mùi hương này giống cha y như đúc.”
Nghe vậy, hoài nghi trong lòng Ninh Nhuận Tân càng sâu. Nhưng Lăng Dạ đã kiểm tra một lần, nếu hắn nói muốn kiểm tra lại lần nữa, đó là không nể mặt mũi hắn, tuyệt đối không ổn.
Diệp Băng Nhiên với Triệu Lâm cũng có tâm tư như vậy.
Đang lúc tiến thoái lưỡng nan, nam tử vẫn luôn đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt mỉm cười, chậm rãi đi về phía Thẩm Lưu Hưởng.
“Lam mỗ thời trẻ gặp được một tu sĩ, đem Thuật Dịch Dung dùng đến trình độ đăng phong tạo cực. Dù có là nhân vật như lăng tông chủ, cũng vô pháp nhìn thấu.”
Lam Tiêu Sinh đứng trước mặt Thẩm Lưu Hưởng, ôn tồn lễ độ mà cười cười, “Vừa vặn, hắn từng dạy ta một hai chiêu, có thể xuyên qua tất cả Thuật Dịch Dung trên thế gian.”
Dứt lời, hắn vươn tay.
Thẩm Lưu Hưởng muốn lui ra sau, lại phát hiện cơ thể bị trói chặt.
Ánh mắt Lam Tiêu Sinh lộ ra vài phần cảnh cáo, ngón tay không cho cự tuyệt dừng trên mặt y.
Thẩm Lưu Hưởng thầm phát lạnh.
Bắt đầu suy nghĩ kế tiếp nên giải quyết như thế nào. Ai ngờ tầm mắt Lam Tiêu Sinh dừng trên mặt y hơi ngưng đọng, sắc mặt đổi đổi.
“Không có Thuật Dịch Dung.” Lam Tông chủ quay đầu lại, chém đinh chặt sắt nói.
Đám người Ninh Nhuận Tân đều sửng sốt.
Thẩm Lưu Hưởng cũng ngây người.
Lấy tu vi của Lam Tiêu Sinh, không có khả năng không phát hiện ra, vì sao lại giúp y giấu giếm?
Lam Tiêu Sinh thấy Thẩm Lưu Hưởng ngây người, đáy mắt lộ ra vài phần ý cười, tay buông mặt y ra, lại dừng trên đỉnh đầu. Năm ngón khớp xương rõ ràng luồn vào mái tóc đen, nhẹ vuốt vuốt.
“Ta coi ngươi có mắt duyên, hay là rời khỏi Thanh Lăng đi, gia nhập Kiếm Tông của ta thì thế nào?”
Mọi người xung quanh: Công khai thọc gậy bánh xe. Đây là thủ đoạn của Tông chủ Kiếm Tông sao?!
Đệ tử Kiếm Tông: Chua. Lần này là thật sự chua. Kiếp trước Thẩm Lục Lục đã thắp hương thơm gì? Sư thúc sư huynh cũng thôi. Ấy vậy mà đến Tông chủ cũng ưu ái y như thế?
Thẩm Lưu Hưởng hoang mang, lại nhìn kỹ người trước mặt, ẩn ẩn từ trong thần thái ôn nhã của đối phương nhìn ra một chút từ ái.
Thẩm Lưu Hưởng: “?”
Lúc này, hư ảnh hiện lên trong Viên Đàn, mọi người lập tức trở về chỗ.
Phần sau của buổi luận đạo, Kiếm Chân đạo nhân rất hứng thú, giảng từ đêm tối tới sáng sớm, lại giảng từ sáng sớm đến chạng vạng. Chờ đến lúc cuối cùng cũng kết thúc, Thẩm Lưu Hưởng dùng đầu ngón tay nâng mí mắt, rốt cuộc không kiên trì được nữa.
Ngay từ đầu, y vốn định vùi đầu ngủ, ai ngờ bị người xung quanh đẩy tới đẩy lui, đẩy đến dưới mí mắt Kiếm Chân đạo nhân.
Vậy sao có thể ngủ nữa?!
Huống chi không biết có phải ảo giác hay không, y luôn có cảm giác trong lúc luận đạo, ánh mắt Kiếm Chân đạo nhân thường thường dừng trên người y, tràn ngập ý tứ đánh giá.
Vì thế Thẩm Lưu Hưởng chọc mí mắt, liều mạng chống đỡ.
Rời khỏi Ngũ Hành Đàn, Thẩm Lưu Hưởng xách theo Thẩm Bặc Bặc, không nói hai lời trở về chỗ ở.
Thẩm Bặc Bặc ôm cổ y, nước mắt cảm động vui sướng chảy xuống, “Vậy mà chq chưa quên con, Bặc Bặc thật là cao hứng.”
“Đương nhiên sẽ không quên ngươi,” Thẩm Lưu Hưởng đem Thẩm Bặc Bặc đặt ở trên giường, đắp chăn đàng hoàng cho nó. Sau đó rút gối mềm ra, ngồi bên mép giường, “Ngủ đi, ta ở đây trông chừng ngươi.”
Thẩm Bặc Bặc nhún nhún cái mũi, đỏ hốc mắt, “Cha thật tốt.”
Thẩm Lưu Hưởng mỉm cười ôn hòa.
Thẩm Bặc Bặc nói ngủ liền ngủ, nhắm mắt liền không động tĩnh gì nữa, trong phòng chỉ còn phát ra tiếng khò khè nho nhỏ.
Khóe môi Thẩm Lưu Hưởng cong lên.
Đem chăn mỏng kéo qua đầu Thẩm Bặc Bặc, chùm nó đến kín mít. Sau đó nhét một ít quần áo vào trong chăn.
Ngụy trang xong, Thẩm Lưu Hưởng bế gối mềm lên, nhanh như chớp chạy sang phòng cách vách.
Đêm nay chắc chắn có người tới quấy rầy, y muốn tìm nơi yên tĩnh mà ngủ.
*
Đệ tử các tông lục tục trở lại chỗ ở, Triệu Lâm không tìm được thân ảnh Thẩm Lưu Hưởng ở Ngũ Hành Đàn, không cần nghĩ ngợi đi về phía chỗ ở của đệ tử Thanh Lăng.
Hắn đứng trước cửa phòng đóng chặt: “Thẩm Hương ca ca, ta có thể tiến vào không?”
Trong phòng không có nửa điểm động tĩnh.
Triệu Lâm lặng im một lát: “Ta có lời nói với ngươi.”
Cho dù có hai đại Tông chủ Thanh Lăng và Kiếm Tông làm chứng, Triệu Lâm vẫn cảm thấy không nhận sai. Hắn không biết đối phương có gì khó xử mới làm bộ không quen biết hắn, cho nên tới chứng thực.
Một lúc lâu sau trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.
Triệu Lâm ngưng thần, nghe thấy có tiếng ngáy nhỏ, lập tức hiểu rõ, thật cẩn thận đẩy cửa đi vào phòng, nhìn người nằm trên giường.
Lọt vào trong tầm mắt, thân hình thiếu niên nấp trong chăn mỏng.
“Ngủ rồi cũng tốt, ta chỉ muốn gần ngươi một chút, nói chuyện với ngươi.”
Lải nhải nói nửa canh giờ, Triệu Lâm nhấp miếng trà, phát hiện tiếng khò khè trên giường vẫn tiếp tục.
Hắn thầm nghĩ, không nghĩ đến tiếng ngáy của Thẩm Hương ca ca cũng đáng yêu như vậy
Như tiểu hài tử.
Tối nay không trung phiếm nhiệt khí, Triệu Lâm khẽ nhúc nhích đuôi lông mày, lo lắng người trên giường ở trong chăn nóng hỏng rồi, chuẩn bị đi xốc lên một chút.
Trong phòng chợt xuất hiện thêm một đạo thân ảnh: “Sư tôn giữ ta lại một lát, vậy mà tốc độ của ngươi cũng rất nhanh.”
Triệu Lâm hành lễ, gọi một tiếng “sư thúc“.
*
Chu Huyền Lan trở lại sân, phát hiện cửa phòng Thẩm Lưu Hưởng mở lớn, đi vào nhìn, sắc mặt trầm sâu.
Sư tôn cuộn tròn ngủ trong chăn, Ninh Nhuận Tân và Triệu Lâm ngồi hai bên bàn trà. Hai người bưng chén trà, ánh mắt dừng ở trên giường, cũng không nói lời nào, tựa hồ đang giằng co ở nơi nào đó.
Chu Huyền Lan lạnh mặt, suy nghĩ một lát.
Xoay người rời đi.
Hắn chỉ là một đệ tử, không có lập trường đuổi người đi.
Trở lại phòng, lúc Chu Huyền Lan đóng cửa, đầu ngón tay hơi cứng đờ, dừng một lát, cuối cùng “phanh” cái đóng lại.
Hắn buông mi mắt, đi đến bên mép giường. Bỗng nhiên phát hiện có chút không đúng.
Trên mặt đất có một đôi giày quen mắt, nhìn lên trên, thấy một thiếu niên nằm nghiêng, tóc đen mềm mại tán loạn trên đệm giường.
Lông mi đen nhẹ rũ, dung nhan lúc ngủ điềm tĩnh bình yên.
Chu Huyền Lan sửng sốt.
Sư tôn ở đây, vậy người ngủ trên giường cách vách bên kia là ai?
Hắn ngừng một lát, cúi người xuống mép giường, đôi mắt đen nháy thâm trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt Thẩm Lưu Hưởng hồi lâu, môi mỏng khẽ nhúc nhích, tiếng nói trầm thấp lộ ra một tia than thở.
“Sư tôn thật sự ghét ta sao?”
Một ngày một đêm không nghỉ ngơi, Thẩm Lưu Hưởng ngủ như hôn mê, mơ mơ hồ hồ nhận thấy có người đến bên mép giường.
Y hơi mở mắt, nhìn vào một đôi mắt đen nhánh thâm thúy.
Y mơ hồ nhớ rõ, vì tránh đám người Ninh Nhuận Tân quấy rầy, nên mới chạy đến phòng ngủ của Chu Huyền Lan.
Y thức còn lại trong đầu gõ vang chuông cảnh báo.
...... Lo lắng bị đồ đệ quăng ra ngoài.
Ngón tay Thẩm Lưu Hưởng nắm chặt chăn, thân hình mảnh khảnh dịch vào bên trong, khuôn mặt lại hơi hơi nghiêng đi, chừa ra hơn phân nửa gối đầu.
Y hàm hàm hồ hồ mở miệng, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, giọng nói lười biếng lộ ra mười phần mềm mại.
“Đừng đuổi ta đi.”
“Chia cho ngươi nửa gối được không?”