Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 57: Chương 57




Từ Tinh Thần vô pháp tiếp thu sự thật trước mắt.

Ngàn phòng vạn phòng, vẫn là không phòng được.

Hắn từ nhỏ ở Đế Cung chịu dạy dỗ, đối với Yêu tộc cũng không có thành kiến gì. Nhưng nhìn thấy Thẩm Lưu Hưởng cùng Yêu Vương dây dưa ở bên nhau, cảm giác liền không mỹ diệu lắm.

Không nói đến hắn cho rằng Chu Huyền Lan bụng dạ khó lường, chỉ riêng hai người không danh không phận, cả đạo lữ đều không phải, liền lăn ở trên một cái giường ấp ấp ôm ôm, làm chuyện giữa đạo lữ mới có thể làm…… Còn ra thể thống gì?

Không biết xấu hổ!!!

Trên giường, Thẩm Lưu Hưởng duỗi tay bưng kín mặt.

Nghĩ thầm xong rồi, Từ Tinh Thần vốn hiểu lầm y với đồ đệ có một chân, gặp được cảnh này, chẳng phải là nhảy vào Hoàng Hà cũng tẩy không sạch sao?

Chu Huyền Lan không biết mở bừng mắt từ khi nào, sắc mặt đạm nhiên. Nhưng cũng đại khái cảm thấy trong mắt Từ Tinh Thần muốn giết người, tiếp tục ôm có chút không ổn, niệm niệm không tha mà buông lỏng tay.

Thẩm Lưu Hưởng do dự một lát, tả hữu trốn không được, ngồi dậy ý đồ cứu lại.

“Đều là hiểu lầm, tối hôm qua......”

“Mặc quần áo tử tế rồi nói!”

Lời còn chưa dứt, quần áo vắt trên bình phong bị Từ Tinh Thần cầm lấy, nhắm ngay y đổ ập xuống, một bộ tức muốn hộc máu.

Thẩm Lưu Hưởng mạc danh đuối lý, chạm chạm chóp mũi, mặc áo ngoài ngoan ngoãn xuống giường.

Giống như tiểu hài tử phạm sai lầm.

Tuy rằng y cũng không biết mình phạm cái sai gì rồi, nhưng thấy Từ Tinh Thần giống con sư tử nhỏ hung hăng, vẻ mặt giận không thể át, liền không khỏi chột dạ.

Từ Tinh Thần cầm Ngọc Giản xanh nhạt trong tay, giống như cầm cái đại sát khí, “Lại cho các ngươi một cơ hội giải thích, bằng không ta đúng sự thật bẩm báo Đế phụ, Người biết, chắc chắn phạt các ngươi thật nặng.”

Hắn nhìn hai người trước mắt, lách cách liệt ra một loạt tội trạng.

“Thẩm Lưu Hưởng ngươi, trầm mê yêu sắc, đem nhiệm vụ vứt ra sau đầu. Ta nhất thời không bắt bẻ, ngươi liền cùng người lăn, lăn lên một cái giường!”

“Còn có Chu Huyền Lan ngươi. Nếu Đế phụ biết ngươi lừa gạt Thẩm Lưu Hưởng làm loại chuyện này, Người nhất định sẽ lột da ngươi!”

“Hai người các ngươi, ai đều chạy không được!”

Thẩm Lưu Hưởng nghe được đầu đều đau.

Nhưng nếu để Đế Vân Vũ biết được, xác thật sẽ biến thành chuyện phiền toái, “Bình tĩnh một chút, đừng nói với Đế phụ.”

Từ Tinh Thần: “Vậy thành thật nói cho ta, các ngươi có làm việc song tu không?”

Thẩm Lưu Hưởng không dự đoán được hắn nói trắng ra như thế, liếc mắt nhìn Chu Huyền Lan, trong lòng hiện lên một cỗ nhiệt khí, xông thẳng lên mặt.

“Không có! Không có!”

Sắc mặt Từ Tinh Thần hơi hoãn, lại hỏi: “Một khi đã như vậy, ngươi có ý để hắn làm đạo lữ hay không?”

Thẩm Lưu Hưởng bị hỏi đến sửng sốt một chút, hé mở môi, còn chưa kịp mở miệng, đã bị bưng kín.

“Không cho nói.” Chu Huyền Lan buông mi mắt xuống.

Lệ khí vờn quanh người hắn, liếc mắt Từ Tinh Thần, tiếng nói lạnh băng, “Không cần hỏi sư tôn, ta trả lời ngươi, chuyện ngươi nghĩ cũng chưa phát sinh.”

Từ Tinh Thần: “Rất tốt.”

Hắn vươn tay, muốn kéo Thẩm Lưu Hưởng, lại không kéo được, vì thế tự mình đi qua, sắc mặt nghiêm túc chắn giữa hai người.

“Khi ta rời cung Đế phụ công đạo, không cho hai người các ngươi tiếp xúc. Ta thấy các ngươi gặp lại không dễ, nhất thời mềm lòng để ngươi vào ở trong Quyển Vân Các. Hiện giờ xem ra, thiếu chút nữa đã gây đại họa.”

Thẩm Lưu Hưởng không nói gì: “Cái gì đại họa?”

Từ Tinh Thần liếc mắt nhìn y một cái, hận rèn sắt không thành thép nói: “Khóe môi ngươi rách da, chẳng lẽ là trong lúc ngủ mơ tự mình cắn?”

Thẩm Lưu Hưởng cười cười: “Thật là ta tự mình cắn, nhưng không phải trong lúc ngủ mơ.”

Từ Tinh Thần nhìn y, phảng phất đang nhìn sơn dương lạc đường, đại khái cảm thấy không cứu nổi, bèn dời mục tiêu, nói với Chu Huyền Lan, “Đế phụ không cho các ngươi tiếp xúc, y không biết vì sao, ngươi có biết không?”

Chu Huyền Lan sắc mặt lạnh lùng, trầm mặc một lát, “Ta ở Kỳ Lân Thành có chỗ ở, đã quấy rầy nhiều ngày.”

Dứt lời, xoay người rời đi.

Thẩm Lưu Hưởng vội vàng đi ngăn lại, bị Từ Tinh Thần giữ chặt, “Lại không phải sinh ly tử biệt, ngươi đừng chỉ lo hắn, chúng ta còn nhiệm vụ trong người. Trước hết nghĩ biện pháp làm ra Quỷ Đan đã.”

Trong chớp mắt, Chu Huyền Lan biến mất tung tích, Thẩm Lưu Hưởng bất đắc dĩ thu hồi bước chân, xoay người vào phòng.

“Được được, làm chính sự.”

Thẩm Lưu Hưởng nghiên cứu đan phương cả một buổi sáng, tới buổi trưa, bị Kim Tiểu Cưu gọi đi ăn cơm, nhìn đến một bàn lớn món ngon mỹ vị, “Cá hầm ớt và tôm siêu cay này, là Tinh Thần Thiếu Quân cố ý bảo ta đi Thiên Hương Lâu mang về.”

Thẩm Lưu Hưởng nhướng mày, rất là ngoài ý muốn.

Y đi Thiên Hương Lâu luôn gọi rất nhiều món, nhưng cảm thấy hương vị tốt nhất chính là hai món này, không nghĩ vậy mà Từ Tinh Thần lại phát hiện ra.

Y dịch ghế dựa ngồi xong, cầm lấy đũa ngọc, “Một mình ta ăn không hết, ngươi cũng ngồi ăn đi.”

Kim Tiểu Cưu: “Thiếu Quân muốn tới.”

Trên mặt Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc, Từ Tinh Thần thích đồ ăn thanh đạm, ăn thập phần thanh tâm quả dục, tương phản hẳn với y, bởi vậy hai người rất ít khi cùng nhau ăn cơm.

Thẩm Lưu Hưởng liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn, phát hiện hai đĩa rau xanh, cái này tin.

Lúc Từ Tinh Thần trở về, trên cánh tay có một con chim màu xanh, vừa vào nhà bèn vỗ vỗ cánh, bay thẳng lên bàn.

Thẩm Lưu Hưởng: “Ngươi mua chim đưa tin làm gì?”

Từ Tinh Thần ngồi trước bàn cơm, liếc thấy y mới chỉ ăn một chút cơm, “Truyền tin cho Bắc Luân Kiếm Tông Tu Chân giới.”

Thẩm Lưu Hưởng ngạc nhiên: “Vì sao?”

Từ Tinh Thần gắp phiến rau xanh, kèm cơm ăn một miếng, “Đại lục đệ nhất luyện đan sư Lam Lâm Lang, từng chuyên môn nghiên cứu các loại đan phương thất truyền. Ta muốn biết trong đó có thể có Quỷ Đan hay không, đi tìm hiểu một chút.”

Thẩm Lưu Hưởng nhẩm ba chữ Lam Lâm Lang, trong lòng hiện lên một cảm giác không tên, “Nàng cùng họ với Tông chủ Bắc Luân Lam Tông, hai người quan hệ ra sao?”

“Huynh muội,” Từ Tinh Thần nói: “Lam Lâm Lang đi về cõi tiên sớm, di vật đều giao cho Lam Tiêu Sinh xử lý.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Đã là di vật, ngươi tìm người đòi, đối phương chưa chắc đã cho.”

Từ Tinh Thần sửng sốt, chưa nghĩ tới vấn đề đối phương có cho hay không. Trong nhận thức của hắn, không ai cự tuyệt Đế Cung mới đúng.

Thẩm Lưu Hưởng nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, bất đắc dĩ đỡ trán, “Đợi lát nữa ta tới viết.”

Từ Tinh Thần nhấp môi, rất buồn bực, hãy còn gắp rau xanh lên ăn. Lúc sắp ăn xong một mâm đồ ăn, phát hiện trong chén Thẩm Lưu Hưởng, cơm còn hơn một nửa, cá tôm trên bàn cũng không nhúc nhích mấy đũa, rũ mi một bộ dáng rầu rĩ không vui.

Từ Tinh Thần bĩu môi, hừ lạnh một tiếng.

Mới bao lâu không gặp Chu Huyền Lan, liền không buồn ăn uống.

Thẩm Lưu Hưởng nhớ thương đan phương, tính toán buổi chiều đi mua chút linh thảo trở về, trước luyện cái bán thành phẩm, đũa ngọc trong bát một chút có một chút không chọc chọc.

Đột nhiên, một con tôm đã bóc vỏ rơi vào trong bát.

Thẩm Lưu Hưởng hơi mở lớn mắt, ngẩng đầu không thể tưởng tượng nhìn Từ Tinh Thần.

Thụ sủng nhược kinh.

Từ Tinh Thần dùng khăn lụa không nhanh không chậm lau tay, cạnh bát có một ít vỏ tôm, phát hiện tầm mắt y, không đầu không đuôi nói câu, “Đợi lát nữa ta phải đi ra ngoài một chuyến, giờ Thân....... Giờ Dậu trở về.”

Thẩm Lưu Hưởng gắp tôm lên: “Ồ, ta cũng muốn đi ra ngoài một chuyến, mua chút linh thảo.”

Từ Tinh Thần: “....... Vậy ta đợi ở Quyển Vân Các.”

Hắn nói xong, thấy Thẩm Lưu Hưởng không rõ nguyên do, thậm chí nghi hoặc ừ một tiếng, không khỏi nhíu nhíu mày, thầm nghĩ, ngu ngốc, nhân lúc hắn không ở, không phải có cơ hội hẹn hò với Cửu Yêu Vương sao?

Từ Tinh Thần ho nhẹ một tiếng, lại nhắc nhở một lần, “Dù sao buổi chiều ta không ra khỏi Quyển Vân Các.” (

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.