Vai Chính Công Thụ Sao Lại Đánh Nhau Vì Mình

Chương 27: Chương 27: (1)




Tần Tuấn buồn bực ngồi trước bàn rượu, xung quanh là những nam nữ ăn mặc lộng lẫy phóng đãng, kiểu dáng phóng túng, thôn vân thổ vụ*, trái ôm phải ấp, cảnh tượng chướng khí mù mịt khó coi.

(*Nghiện ngập, vùi đầu trong khói thuốc phiện, nha phiến.)

“Tần thiếu gia, sao anh lại mặt ủ mày ê rồi, không vui thì uống rượu a!” Một tên nhà giàu nịnh nọt nói.

Bọn họ tuy là con của vợ lẻ, không thể cầm quyền gia tộc, nhưng Tần gia là một gia tộc mới phát triển, tốt hơn nhiều so với các gia tộc giàu có ba đời. Cho dù Tần Tuấn có ba anh em đi chăng nữa thì sau này Tần gia cũng chia cho hắn mấy cái tài nguyên năng lượng quặng mỏ.

Khi đó, tay Tần Tuấn chỉ vung ra một ít mảnh vụn năng lượng cũng đủ để bọn họ ăn chơi đàng điếm.

Vì thế bọn nhà giàu không học vấn, không nghề nghiệp mỗi ngày đều ra sức liếm láp Tần Tuấn. Nếu không phải đầu vào Học viện Quân sự Liên bang quá cao, tiêu tiền cũng không vào được, bọn họ nhất định sẽ ở trong trường làm chó săn giúp đỡ Tần Tuấn.

Tần Tuấn cáu kỉnh nhấp một ngụm rượu, than phiền với đám hồ bằng cẩu hữu, “Tất cả đều là do con phò non Đường Bạch-” Lời nói mắc kẹt trong cổ họng, không thể phun ra được.

Lần trước vừa nói Đường Bạch là đĩ điếm, đã bị ép thành bộ dạng xúi quẩy này, Tần Tuấn không sợ trời không sợ đất, nhưng thật sự bị omega đó làm cho xuất hiện bóng ma tâm lý.

Trong lòng sợ hãi khép miệng lại, khuôn mặt u ám co rút uống một ngụm rượu.

Đám con nhà giàu ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám nặng lời mắng chửi Đường Bạch, dù sao thảm kịch lật xe của Tần Tuấn đã sớm truyền đi khắp nơi chứ không riêng gì màn cúi đầu trên đài bị làm thành meme truyền trên khắp mạng xã hội. Kinh nghiệm của gã đã trở thành tư liệu sống để cha mẹ giáo dục con cái, gì mà nếu con không biết giữ mồm giữ miệng thì sẽ bẽ mặt như Tần Tuấn, gì mà nếu con không khống chế được hạ thân, ta cũng không có tiền giúp con tiêu trừ tai họa...

Cha mẹ tận tâm dạy bảo, hơn nữa Tần Tuấn còn là một ví dụ sống, ít nhất trong khoảng thời gian này không ai dám động vào Đường Bạch, có quỷ mới biết được liệu ông nội Đường Bạch có thể đột nhập theo dõi bọn họ, lỡ như bị bắt....

Đám con nhà giàu không rét mà run.

“Lại đây, uống rượu uống rượu, mày, đến bồi Tần thiếu đi!” Một tên nhà giàu đẩy omega bồi rượu đến bên cạnh Tần Tuấn, nháy mắt với Tần Tuấn nói: “Đây là gà mới, đặc biệt tươi ngon mọng nước, tôi đặc biệt giữ lại cho Tần thiếu! ”

Tần Tuấn say khướt mông lung đánh giá tiểu omega trước mặt, quả nhiên là một khuôn mặt nhỏ nhắn tươi ngon mọng nước, trên mặt còn có nước mắt, hắn thô bạo lôi kéo omega, mặc kệ vẻ mặt hoảng sợ của người kia, gã dùng sức bóp chặt hàm dưới của đối phương, vùi mặt vào cái cổ trắng như tuyết, tùy ý ngửi ngửi, “Chậc, mùi vị đều như nhau.”

Chỉ có thể nói là tiểu gia bích ngọc*, thật sự cực phẩm chính là làn da trắng tuyết, mắt ngọc mày ngài, thanh âm trong trẻo, thân thể mềm mại...Mẹ kiếp, trong đầu hắn tại sao lại hiện lên bộ dáng của Đường Bạch?!

(*Xuất phát từ điển cố “Tiểu gia Bích Ngọc”, nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê cát”)

Sắc mặt Tần Tuấn xanh mét, tất cả hứng thú vừa mới dấy lên đều tiêu tan, gã đẩy omega thân thể cứng như gỗ ra, cáu kỉnh đứng lên.

“Tần thiếu sao lại đi rồi?” “Tần thiếu không hứng thú với người mới sao?” “Mẹ nó, con chó cái này ngay cả Tần thiếu cũng không phục vụ tốt, mày còn có mặt mũi khóc!” “Không uống thêm chút nữa sao Tần thiếu?”

Tần Tuấn xoa xoa cái đầu choáng váng, nghe lời mời ở lại của bọn họ cũng chỉ thấy ồn ào, trong đám hỗn loạn gã còn nghe được tiếng khóc nức nở của omega kia, nó khiến gã nhớ lại một trong những nguyên nhân khiến khoảng thời gian này của gã xui xẻo chính là liên quan đến tên omega mà gã chơi qua.

Hôm đó là một chuyện ngoài ý muốn, gã cũng đang say rượu bước ra khỏi Tiêu Kim Quật*, mơ mơ màng màng thấy một omega ăn mặc như sinh viên đi bên đường.

(*là nơi tiêu nhiều tiền, hầu hết là những nơi gợi dục và là nơi mà những người say rượu tiêu nhiều tiền, chẳng hạn như sòng bạc.)

Gã say đến mức không nhìn rõ mặt, cảm giác duy nhất chính là sinh viên omega đó rất sạch sẽ.

Sạch đến mức làm yết hầu gã ngứa ngáy.

Mọi thứ sau đó đều được ghi lại trong thiết bị giám sát, gã ấn omega sạch sẽ xuống mặt đường bẩn thỉu, mặt đất bị hàng nghìn người đi đường dẫm lên thật là bẩn, nơi nơi đều có tàn thuốc, đờm đặc, kẹo cao su, giấy vụn….

Gã tùy ý phát tiết dục vọng lên một phần thân thể thuần khiết đó, làm bẩn màu trắng thuần đó. Bẩn đến mức khiến kẻ khác buồn nôn, bẩn đến mức như hòa làm một với tất cả rác rưởi trên mặt đất, để màu trắng tinh khôi đó không còn chói mắt.

Nhưng gã chưa bao giờ nghĩ tới sự việc này lại trở thành cơ hội để Đường Bạch nắm điểm yếu của mình!

Omega kia vẫn đang khóc không ngừng khiến Tần Tuấn đau đầu, gã lộ vẻ mặt tàn khốc đem ly rượu hung hăng ném xuống đất-

Xoảng!

Thế giới im lặng.

Đèn trong hộp đêm vẫn mờ ảo như trước, không biết là hương thơm gì hay là mùi xác thịt bay thành sương mù dày đặc, Tần Tuấn uể oải bước ra ngoài. Gã biết chút hương thơm trợ hứng sẽ khiến người ta sinh ra một chút ảo giác, nên gã không ngạc nhiên khi nhìn thấy một con bướm màu hồng tím bay tới.

Con bướm nhẹ nhàng bay đến đáp xuống vai gã, một giây tiếp theo, thế giới quay cuồng, cảm giác tê dại từ vai truyền xuống toàn thân khiến Tần Tuấn trong phút chốc mất hết sức lực!

Gã thẳng tấp ngã xuống đất, chưa kịp kêu cứu thì một bao tải xuất hiện trùm lên người gã!

Tần Tuấn hoảng sợ chuyển động ánh mắt trong bóng tối, toàn thân chỉ có đôi mắt chuyển động được, cảm giác tê dại kỳ lạ khiến hắn không mở miệng được.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Có người bắt cóc gã?!

Cái quái gì đang xảy ra vậy!

*

Đường Bạch rầm rì kéo Tần Tuấn đi vào một con hẻm nhỏ, trong hẻm có một cái thùng rác, bốc ra mùi ẩm mốc hôi thối.

Đường Bạch lấy ra chiếc khăn mùi xoa nhỏ, quơ quơ đuổi đám ruồi đang bay không ngừng trên không, sau đó mở máy biến đổi giọng nói, phát ra tiếng cười “khặc khặc khặc” với đống rác hình người.

...Các nhân vật phản diện đều cười thế này phải không?

Một tiếng a a yếu ớt phát ra từ trong túi, Đường Bạch nghe xong mặt vô biểu tình giơ chân lên, chuẩn xác dùng sức giẫm lên mặt Tần Tuấn: “Mày la đi~la rách cổ họng cùng không có ai tới cứu mày đâu.” Nói xong còn nghiến chân hai cái.

Tần Tuấn chỉ có thể mơ hồ phát ra một tiếng a a, điều này khiến cho Đường Bạch cảm thấy có chút cô đơn khi diễn kịch độc thoại, nhưng khi nhớ tới mình sẽ làm gì tiếp theo, Đường Bạch lại phát ra tiếng “khặc khặc khặc” phù hợp với thiết lập của mình.

Giọng nói khàn khàn được thay đổi bởi máy biến đổi giọng nói giống như móng tay miết qua bảng đen, nổi bật dưới màn đêm giống như sát nhân cuồng ma.

Tần Tuấn sắp phát điên rồi, mũi bị giẫm lên không thở nổi, Tần Tuấn chưa từng bị người ta đạp dưới chân mắt đã muốn nứt ra, lửa giận từ lồng ngực xông lên cổ họng, lại chỉ có thể phát ra âm thanh khạc khạc yếu ớt.

Tiếng kêu cứu mỏng manh ấy giống như sự phản kháng yếu ớt đến nực cười của omega kia khi bị hắn cưỡng hiếp.

Đối mặt trước sức mạnh áp chế tuyệt đối, có đôi khi ngay cả kêu cứu cũng không thể phát ra tiếng.

Tần Tuấn vẫn biết đạo lý này, nhưng lần đầu tiên gã phát hiện thân phận của hung thủ và nạn nhân đã hoán đổi, sức mạnh áp chế mang lại cho người ta tuyệt vọng lớn thế nào.

Tên kia muốn thứ gì? Tiền bạc? Tao đưa! Nếu mày không thả tao ra! Đến lúc đó một xu cũng không có mà còn chết không toàn thây a a a a!!!

Trong lòng gã im lặng gào thét, cố gắng dùng lửa giận che giấu nỗi sợ hãi sâu trong đáy lòng.

Đường Bạch xoa xoa đôi tay nhỏ bé, lấy từ trong ba lô ra một cái nồi, một cái xẻng. Trong lòng kích động, đôi tay run rẩy, dùng sức đập vào đầu Tần Tuấn một cái -

Trong video, Tần Tuấn dùng một quyền đánh ngã omega xuống đất.

Lần đầu tiên Đường Bạch đánh người nên không có kinh nghiệm, khẩn trương ngồi xổm bên cạnh bao tải, dùng ngón tay chọc chọc Tần Tuấn, sau khi nghe thấy tiếng a a kích động của Tần Tuấn, cậu yên lòng vỗ ngực.

Chưa đánh đủ đâu, nếu đánh cái đầu tiên mà gã đã ngất xỉu thì quá hời cho Tần Tuấn rồi.

Đường Bạch từ trong ba lô lấy ra một cây cán bột lớn, hai tay dùng sức bú sữa mẹ cầm cây cán bột đập vào người Tần Tuấn.

Bang! Bang! Bang!

Omega nhỏ bé vô dụng đánh vài cái đã thở hổn hển liền mất hứng, cậu đá vào người Tần Tuấn đã không khác gì heo chết. Suy nghĩ một chút liền mở quang não gửi tin nhắn cho Tạ Như Hành: “Anh Tạ, đánh người chỗ nào là đau nhất?”

Tạ Như Hành: “......?”

*

Lưỡi dao lạnh như băng dừng lại trên bao tải thô ráp, giống như giết một con cá, rõ ràng lưu loát tách phân nửa bao tải ra.

Tay Đường Bạch rất vững vàng, rõ ràng là lần đầu tiên làm chuyện này, nhưng tay lại vững đến khó tin.

Giống như lần đầu tiên cậu cầm chiếc kẹp cơ học dưới sự cổ vũ của ông nội, hoàn mỹ đem các linh kiện tinh xảo khảm vào khối kim loại; cũng giống như lần đầu tiên cậu quan sát phương pháp giết cá do giáo viên nấu ăn làm mẫu, tay cầm chắc dao, không chút do dự mổ bụng cá.

Mũi dao nhẹ nhàng xuyên qua quần áo, vải bong ra từng mảng như vảy cá, cuối cùng là da thịt trần trụi lộ ra trong không khí.

Đường Bạch lấy ra một cây bút lông đánh dấu chỗ Tạ Như Hành nói là đánh người cực kỳ đau, ừm, vùng gan, nghe nói đấm một quyền chuẩn xác vừa nhanh vừa mạnh, ngay cả mãnh alpha cũng phải quỳ xuống, còn có cơ hoành của tim, còn gì nữa nhỉ?

Đường Bạch một bên đánh dấu một bên cảm thấy kiến thức kỳ quái của mình gia tăng rồi, sau khi đánh dấu nét cuối cùng, Đường Bạch từ ba lô lấy trong đôi bao tay cao su chuyên dụng trong nhà bếp.

Trong ngõ hẻm vang lên âm thanh bốp bốp kỳ quái, khiến cho Tần Tuấn vốn không nhìn thấy gì da đầu tê rần, không kìm chế được nội tâm sợ hãi, hàm răng trên dưới không ngừng va chạm, sau đó gã nghe thấy giọng nói khàn đặc u ám: “Có câu 'người là dao thớt, ta là cá thịt'*, trước kia mày là dao, giờ lại là cá đợi làm thịt...”

(*thân phận bản thân như cá nằm trên thớt, mặc kệ người khác định đoạt)

“Đúng là trời đất xoay chuyển.”

Nói xong, Đường Bạch lại giơ cây cán bột lên.

*

Tạ Như Hành đem chiếc nhẫn kề bên tai, hơi nghiêng đầu, nghe quang não truyền đến giọng nói thở hổn hển của Đường Bạch: “Em đánh người, em đánh người, em đánh người thật rồi!!!”

Khóe môi khẽ nhếch lên, Tạ Như Hành ừ một tiếng.

“Trùm bao tải đánh Tần Tuấn vừa kích động vừa thích!!!” Cho dù không nhìn thấy vẻ mặt Đường Bạch nhưng Tạ Như Hành vẫn có thể tưởng tượng ra ánh mắt sáng lấp lánh của cậu.

Hắn lại ừ một tiếng.

“Em nói anh nghe! Đồ chó Tần Tuấn thật sự khiến em tức chết! Nhà bọn họ thế mà mua chuộc nạn nhân, khiến cho nạn nhân đồng ý hỗ trợ làm chứng cứ giả!” Đường Bạch bực mình: “Trên đời này sao lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ?! nếu pháp luật không thể trừng trị hắn vậy trước tiên em sẽ đánh hắn một trận xả giận! Sau đó sẽ tìm cơ hội trừng trị hắn!!!”

Mắt phượng đen kịt bất giác trở nên rất ôn nhu, Tạ Như Hành ngẩng đầu nhìn trời đêm, ánh trăng giắt một vòng sáng trên không trung, hắn im lặng nở nụ cười, thuận theo Đường Bạch nói: “Lần sau còn muốn chụp bao tải người xấu sao?”

Omega nhỏ bé bên kia meo meo trả lời: “Lần sau còn muốn.”

“Không cần lần sau, tôi tới ngay.”

*

Học sinh trực phòng bảo vệ cậu đẩy tôi tôi đẩy cậu, nhìn thấy bóng dáng tập tễnh đi đến liền hoảng sợ kêu lên: “Đm là ai? Sao lại mặc áo quần như lưới cá thế kia? “Thật lẳng lơ...”

Khi Tần Tuấn khập khiễng đến cổng trường để nhận diện khuôn mặt, nhìn từ trong máy gã mới phát hiện một bên mắt của mình bầm đen lam và một bên mắt còn lại sưng lên, máu mũi chảy ra cũng không lau sạch, dính trên mặt gã.

Đm.

Tần thiếu cả đời chưa bao giờ chật vật như vậy, vẻ mặt gã xanh mét, hắn cảm thấy chính mình đúng là xui xẻo tám kiếp! Nửa đêm, đi trên đường lớn bất ngờ bị biến thái trùm bao tải! Cơ thể không biết bị tiêm thứ gì mà không có sức lực gì cả! Chỉ có thể để cho tên biến thái đó tùy ý đánh đập!

Tên ngốc này bị bệnh tâm thần à?! Nửa đêm ra đường lớn trùm bao tải không phải giết người cướp của mà chỉ vì muốn đánh gã một trận?!

Đừng nói nữa...đánh thật cmn đau...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.