Vai Chính Công Thụ Sao Lại Đánh Nhau Vì Mình

Chương 10: Chương 10: Chẳng lẽ đây là một loại chiến thuật của trà xanh?




Bên trong viện nghiên cứu, ông nội Đường vẻ mặt nghiêm túc mở hồ sơ của Tạ Như Hành, trang đầu tiên có một tấm ảnh ID* của hắn.

(*ảnh dán trên chứng minh nhân dân, căn cước công dân,...để xác định danh tính của người đó.)  

Người thanh niên đẹp trai nhưng có phần u ám nhìn thẳng vào máy ảnh, mái tóc được chải tỉ mỉ sau đầu, lông mày cao và dốc, môi mỏng sắc sảo. Cho dù dáng ngồi đoan chính nhưng cũng không che giấu được khí chất lưu manh, nếu nói so với đồng trang lứa thì chính là phường không ra gì.   

Tạ Như Hành, xuất thân từ khu ổ chuột, trẻ mồ côi, cha là Tạ Tiêu - một tuyển thủ cơ giáp nổi tiếng trong đấu trường ngầm, mười lăm năm trước đã chết trong một trận đấu.  

Mẹ là một omega ở phố đèn đỏ, sau khi Tạ Tiêu qua đời thì cũng chết vì bệnh.

  

Tạ Như Hành năm tuổi mất đi sự bảo vệ của cha mẹ, trở thành một kẻ lang thang. Năm 14 tuổi, ngoài ý muốn phân hóa từ beta sang alpha. Hắn bước vào đấu trường ngầm đánh hắc* và thi đấu, mật danh là “Rat”, trở thành tuyển thủ hàng đầu ở tuổi 18, được nhận vào Học viện Quân sự Liên bang năm 20 tuổi.

(*打黑dǎ hēi: chống lại các băng nhóm tội phạm có tính chất thế giới ngầm.)

  

Tầm mắt dười xuống, rơi vào phân tích dày đặc của trận đấu.  

Tạ Như Hành có tỷ lệ thắng cao, với tỷ lệ thắng đáng kinh ngạc là 97% trong các giải đấu ngầm cạnh tranh khốc liệt.  

Thao tác cá nhân rất ổn định, tấn công, phòng thủ và bố trí.......không có gì thiếu sót, hắn chính là thiên tài chiến đấu hiếm có.  

Nếu nói bất kỳ khuyết điểm nào, chỉ sợ nằm ở phong cách chiến đấu của hắn.....

  

Thủ đoạn độc ác, không chừa đường lui.  

Người thực hiện báo cáo đã liệt kê trận đấu đầu tiên của “Rat“.  

Quy tắc của đấu trường ngầm là người thắng được lấy 1/10 tài sản của đối thủ, nếu đối thủ chết trong trận đấu, người thắng có thể lấy một nửa tài sản của đối thủ.  

Trong trường hợp bình thường, tuyển thủ có quyền lựa chọn đầu hàng, một khi đã đầu hàng, trò chơi sẽ buộc phải dừng lại và không thể tiếp tục.  

Trong trận đầu tiên của Tạ Như Hành, đối thủ đánh giá thấp đối phương, bị Tạ Như Hành một chiêu đánh chết, từ đầu tới cuối không kịp phản ứng, ngay cả nhận thua cũng không kịp.  

Sát phạt quyết đoán như vậy nhìn không giống tay mới chút nào.  

Từ trận đấu đầu tiên đến giờ, thái độ của Tạ Như Hành đối với mọi đối thủ đều là có thể giết sẽ giết, máu lạnh đến mức đáng sợ.  

Ở cuối bài phân tích có dán một tấm ảnh của trận thi đấu, Tạ Như Hành năm 14 tuổi xinh đẹp như một omega, hình dáng cực tốt, mặt mũi cực đẹp, người khác chỉ đơn thuần liếc mắt nhìn tấm ảnh đã kinh diễm. Điều khiến bức ảnh này trở nên ấn tượng không phải là giá trị nhan sắc siêu cao mà là chỗ này* không đủ đẹp.

(*ý nói chỗ thi đấu)

  

Hắn quỳ trên ngực của alpha cao lớn, con dao trong tay cắm thật sâu vào cổ đối phương, máu loang ra nửa khuôn mặt, tô vẽ khuôn mặt tái nhợt bằng những màu sắc tươi sáng....

  

Giống như hoa hồng no máu.  

Đánh giá: Thiên phú cao, trẻ tuổi nhưng cực kỳ máu lạnh, coi thường sinh mạng, không được tiến cử làm người thí nghiệm vũ khí.  Ông nội Đường đặt tập tài liệu xuống, ánh mắt rơi vào tin nhắn Đường Bạch gửi:

  

【 Đúng ạ, Tạ Như Hành là bạn mới của con, anh ấy trông có vẻ rất lãnh đạm, nhưng thực ra rất dịu dàng ~】  

Ông nội Đường: “...”

  

Ông nội Đường phòng ngừa chu đáo lấy ra viên thuốc trợ tim, lộ ra vẻ mặt hít thở không thông vì bệnh tim sắp phát tác.  

*  

Ông nội biết chuyện mình đến khu ổ chuột cũng không có gì kỳ quái, Đường Bạch dùng ngón chân nghĩ cũng biết là bản báo cáo nhỏ của Cố Đồ Nam, bất quá Đường Bạch không có ý định giấu giếm chuyện đó với ông nội. Đơn giản báo cho ông nội biết mình tới đó chỉ để tìm tư liệu thực tế viết sách, Đường Bạch hỏi ông nội về đặc tính thời không của ma ngân.

Một lát sau, cậu nhận được câu trả lời từ ông nội: 【 Hiện tại, chỉ có một người đã kích hoạt đặc tính thời không của ma ngân, đặc tính thời không của ma ngân vẫn đang được thử nghiệm. 】  

Trước đây Đường Bạch đã nghe ông nội nói về người đó, là một bệnh nhân Alzheimer*, sau khi kích hoạt đặc tính thời không của ma ngân, ông ta đã nhớ lại rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ.  

(*Alzheimer là một trong những căn nguyên phổ biến gây chứng giảm trí nhớ ở người già)

Ngay khi Đường Bạch đang chìm vào trầm tư, một âm thanh thông báo tin nhắn cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.  

【 Đường Đường à, ông nội biết bản chất con người là theo đuổi cái đẹp. Nếu con cảm thấy tính cách của Cố Đồ Nam là cổ hủ nhàm chán, ngoại hình cũng không phù hợp với ý thích của con, ông nội sẽ giúp con chọn người khác. Con dù sao cũng không cần tự mình lén tìm alpha......】  

Đường Bạch: “???”  

Sau nhiều lần đảm bảo bản thân mình đối với Tạ Như Hành chỉ là yêu thích thuần túy, là tình bạn trong sáng, mới ngăn được ông nội Đường lải nhải.  

Đường Bạch mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sô pha, bạn cùng phòng Đổng Mộng hỏi: “Cậu sao vậy? Lúc về trông cậu có vẻ không vui.”  

“Cho tôi hỏi một chuyện, nếu cậu kết bạn omega, kết quả biết alpha mình thích là một đôi với người bạn kia, cậu sẽ phản ứng thế nào? “  

“Khó chịu.” Đổng Mộng nhập vai quá mạnh, đã bắt đầu cau mày,“ Tôi đoán tôi không thể giữ được bình tĩnh để đối mặt với người bạn mới đó, cũng sẽ không cùng tên alpha kia nói chuyện.”  

Đường Bạch đau lòng hỏi,“Vậy nếu người bạn đó nói với cậu rằng alpha mà cậu thích với y chỉ là người yêu giả, hơn nữa ngay lập tức cắt đứt quan hệ với alpha đó, cậu sẽ phản ứng thế nào? “  

Đổng Mộng tự hỏi trong chốc lát, nói: “Vẫn khá khó chịu. Đang tốt đẹp tự nhiên làm người yêu giả, ai biết có phải phim giả tình thật, giả bộ cắt đứt quan hệ trước mặt tôi. Người bạn mới quen này không phải là trà xanh, đúng không?! “  

“Rất có thể có thói quen uống trà xanh. Đối với tôi mà nói, bọn họ không có vấn đề gì cả, sau đó quay lại nói xấu tôi với alpha tôi thích, tỏ vẻ đều là vì tôi nên bọn họ mới phải giả bộ cắt đứt quan hệ.” Đổng Mộng kết luận: “Bitch.”  

Đường Bạch: “...”

(bạn là gì, tao cũng không biết bạn là gì, bạn là như thế nào phải sống thế nào mới gọi là bạn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.