Cố Đồ Nam nhìn thấy sự bối rối trong đôi mắt màu hổ phách ấy, nỗi uất ức trong lòng tìm được cách phát tiết, biến thành những lời lẽ bôi nhọ xấu xa vô căn cứ: “Tạ Như Hành vì bị nhục nhã xuất thân nên mới đánh Tần Tuấn.”
“Cậu hẳn là biết cái gì gọi là ‘Thương lẫm thực nhi tri lễ tiết, y thực túc nhi tri vinh nhục’* và cái gì gọi là 'cùng sơn ác thủy xuất điêu dân'**”
(*仓廪实而知礼节衣食足而知荣辱Thương lẫm thực nhi tri lễ tiết, y thực túc nhi tri vinh nhục(Quản Tử): Giàu có rồi mới biết lễ tiết, no ấm rồi mới biết vinh nhục.
**cùng sơn ác thủy xuất điêu dân: khi hoàn cảnh, cuộc sống dồn con người đến chân tường, vào ngõ hẻm, không còn con đường nào khác ngoài con đường duy nhất, con đường cuối cùng.)
“Hắn xuất thân ở tầng dưới chót, căm ghét quý tộc, vì thỏa mãn dục vọng phát tiết lửa giận có gì mà không làm được.” Cố Đồ Nam ý vị thâm trường nói: “Chỉ sợ trong lòng hắn, sự tồn tại của cậu kiểu gì cũng bị lật đổ. ”
Đường Bạch mặt vô biểu tình nhìn Cố Đồ Nam, ánh mắt không vì bị châm ngòi ly gián mà dao động giống như Cố Đồ Nam tưởng tượng, ngược lại là một loại lạnh lùng như tro tàn.
Đôi mắt màu hổ phách giống như một loại trang sức đắt tiền nào đó, lạnh như băng và có chút xa lạ.
Cậu không nâng cằm cao như trước nữa, cũng không bày ra tư thế uốn éo kiểu cách, lưng thẳng, giọng điệu cũng lạnh lùng như vẻ mặt của cậu.
“Gán cái ác cho xuất thân của người khác là chuyện rất buồn cười. Cái ác của người nghèo là vì mục đích sinh tồn, còn cái ác của kẻ quyền quý là để thỏa mãn mong muốn phát tiết lửa giận, chẳng qua kẻ quyền quý có thể sử dụng tấm màn để che đậy tội ác của chúng.”
Lần đầu tiên Cố Đồ Nam phát hiện giọng nói lúc không giữa lấy cổ họng của Đường Bạch rất hay, thanh âm rất êm tai, giống như âm thanh thâm thúy khi gõ ngọc thạch.
“Cố Đồ Nam, anh không...” phải là nhân vật công chính sao?
Đường Bạch dừng một chút, lông mày nhíu lại, đôi mắt đẹp tựa hồ có chút buồn bã, khuôn mặt thanh tú lại nổi lên vẻ buồn bực, vẻ mặt đau lòng cho người khác, “Cố Đồ Nam, anh không nên là người như vậy”
“Anh có thể không thích omega được nuông chiều từ bé, xem họ là bình hoa vô dụng nhưng anh không nên vô lý đi kỳ thị hết tất cả omega. Lúc thấy một omega đang bị nhục mạ, cho dù không thể đồng cảm nhưng anh cũng nên có một tia phẫn nộ.”
Anh cũng là người xử lí chuyện hình phạt của Tạ Như Hành, sẽ cho rằng những gì Tần Tuấn làm là quá đáng, anh sẽ sử dụng quyền lực của Cố gia để giúp Tạ Như Hành giảm bớt hình phạt.
“Anh cũng có thể không thích những người lười biếng, đốt nhà, giết người, cướp của trong khu ổ chuột, nhưng anh sẽ không giống loại quý tộc như Tần Tuấn. Anh biết hoàn cảnh tàn khốc của khu ổ chuột sẽ khếch đại cái ác của con người. Hơn nữa, anh cũng biết tình người trong hoàn cảnh như vậy mới đáng quý nhường nào. “
Anh sẽ bị thu hút bởi những điểm sáng của Tạ Như Hành, anh sẽ hiểu hắn, ủng hộ hắn và giúp hắn thay đổi xã hội tồi tệ này.
Mặc dù anh là nhân vật công chính trong sách, mặc dù anh có thiệt nhiều khuyết điểm nhưng anh khác với những alpha xấu xa kia.
Bởi vì yêu Tạ Như Hành nên anh từng chút một sửa đổi những tật xấu của mình, như vậy mới miễn cưỡng xứng đôi với Omega Light.
Thế nhưng...thế nhưng tại sao bây giờ anh lại thành người như thế này?
Vì cái gì lại nói Tạ Như Hành như vậy?
Tạ Như Hành rõ ràng là omega tốt nhất trên thế giới, hắn xứng đáng nhận được tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới này.
Nhưng anh thì không xứng.
“Cố Đồ Nam, anh thật sự khiến tôi thất vọng.” Đường Bạch khẽ nói, giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt khổ sở đến mức dường như muốn khóc.
Cố Đồ Nam sững sờ tại chỗ.
Cho tới bây giờ gã cũng chưa từng biết...
Hóa ra gã trong lòng Đường Bạch là người như vậy.
Thức ăn được mang lên, một ly xoài cốt dừa đá xay đưa đến tay Đường Bạch.
“Ngại quá, tôi bị dị ứng với xoài, ngửi được sẽ cảm thấy khó chịu, không thể dùng bữa với anh rồi.” Đường Bạch đứng dậy rời đi.
Cố Đồ Nam vẫn ngồi bất động trên ghế, gã ngồi đó một lúc lâu, bao hồi ức chợt ùa về.
Gã chợt nhớ trong một buổi hẹn hò nào đó, omega nhỏ nhắn dễ thương đã nói với gã, thật xin lỗi nha, tôi bị dị ứng với xoài, không thể ăn được.
Mà lúc đó gã đang nghĩ gì?
Alpha trong trí nhớ vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng không kiên nhẫn nghĩ, thật đúng là một omega yếu ớt lắm chuyện.
*
Đường Bạch bước ra khỏi nhà hàng, liên lạc với một luật sư beta, người trước đây đã từng làm việc với cậu.
Mặc dù omega đang trong tình trạng bị áp bức và bóc lột trong toàn xã hội, nhưng những alpha trong xã hội đã làm rất tốt nghĩa vụ tượng trưng. Bọn họ luôn miệng nói tôn trọng quyền lợi của omega, không cho phép người khác quấn rối, nhục mạ omega, nhất là omega quý tộc.
Đúng vậy, cách đối đãi với omega thường dân và omega quý tộc không giống nhau. Hình phạt đối với một số alpha lén lút cường bạo omega thường dân cũng không nặng bằng mắng omega quý tộc một câu.
Nếu không khéo gặp một omega có quyền thế lại có thời gian ghi hận như Đường Bạch, không đem đối phương lột da mới là lạ.
Vì luật sư cần tìm Tạ Như Hành để tìm hiểu tình huống cụ thể đã xảy ra lúc đó, nên Đường Bạch định nói chuyện này với Tạ Như Hành.
Lúc này Tạ Như Hành đang dọn rác trong nhà vệ sinh, hắn đeo găng tay nhựa vào, mặt không đổi sắc xách rác ra ngoài.
Nhờ hình phạt này, hắn mới biết nhà vệ sinh công cộng của Học viện Quân sự Liên bang cứ nửa tiếng lại được quét dọn một lần, phải dọn rác và lau sàn, xịt chất khử mùi và dung dịch có mùi thơm nên hầu như không trong nhà vệ sinh không có mùi hôi.
Có điều Tạ Như Hành lo lắng bản thân có mùi lạ trên người, bởi vậy mới tắm rửa thay quần áo rồi mới đi gặp Đường Bạch.
“Eww, bạn học Tạ của chúng ta rất coi trọng vấn đề vệ sinh, sau khi tốt nghiệp không bằng ở lại trường cũ của mình làm nhân viên dọn vệ sinh đi.” Tần Tuấn che miệng và mũi đầy ghê tởm, khoa trương nói.
Động tác buộc túi rác của Tạ Như Hành dừng một chút.
Dọn dẹp nhà vệ sinh ở các trường cao đẳng, đại học đang là một công việc “hot” ở các khu ổ chuột, rất nhiều trẻ em đều mong muốn có được một công việc “tử tế” và “dễ dàng” như vậy.
Nhiều người ở các khu ổ chuột chỉ có thể đến những mỏ có hệ số an toàn thấp để khai thác, mỗi ngày ăn một bữa, ngủ dưới đất, đồng lương ít ỏi, đồng vào chẳng bằng đồng ra, bán mạng làm việc ngày đêm, dành dụm tiền cho con cái đi học.
Các nguồn lực giáo dục tốt nhất ở khu ổ chuột mà các bậc cha mẹ này có thể tìm cho con mình là các trường học chỉ có thể đạt tới mức xóa nạn mù chữ, lại tốn thêm phí lót đường để đưa con họ đến làm việc ở khu vực nội thành.
Nhân viên vệ sinh, bảo mẫu, giúp việc, bồi bàn...đó là những công việc tử tế.
—— “Đi làm trong nhà quý tộc! Nhà của quý tộc rất đẹp. Có vườn hoa, đài phun nước, nhà vệ sinh còn thơm hơn phòng của chúng ta. Ông chủ quý phi tộc cũng sẽ chuẩn bị cho con một gian phòng, là loại phòng lớn cho giúp việc.....”
Một người phụ nữ thất học không thể mô tả vẻ đẹp lộng lẫy của những khu nhà cao cấp xa hoa của quý tộc bằng ngôn ngữ thô tục. Khi đó bà bệnh rất nặng, nhắc đến tiền đồ khi làm giúp việc, vẻ mặt bệnh tật cũng trở nên hồng hào.
“Con hầu hạ ông chủ thật tốt. Nếu như sau này trở thành quản gia, đó chính là quang - quang cái gì ấy nhỉ… Dù sao cũng rạng danh tổ tiên!”
Bà kích động đến mức không ngừng ho khan, ho ra máu.
Tạ Như Hành muốn lau cho bà ấy, nhưng máu chảy nhiều đến mức không thể lau sạch được.
Sau đó bà ấy chết.
Bà để lại cho Tạ Như Hành một khoản “phí lót đường”, thời điểm đó đối với Tạ Như Hành thì đây là số tiền rất lớn. Với số tiền này, hắn có thể vượt qua bức tường ngăn cách khu ổ chuột và nội thành, đến nội thành làm bất cứ cái gì cũng được, kể cả ăn xin cũng được.
Nhưng hắn đã không làm vậy.
Hắn dùng tiền để chôn cất mẹ mình.
“Lúc làm việc mà ngẩn người cái gì?” Tần Tuấn phun ra một ngụm đờm trên mặt đất, nhìn về phía Tạ Như Hành khiêu khích: “Chỗ này bẩn rồi, liếm cho sạch.”
Mắt phượng đen kịt lặng lẽ nhìn gã, không có bất kỳ biến động cảm xúc rõ ràng nào, nhưng đó là sự bình tĩnh đáng sợ.
Nó giống như... nhìn vào một cái xác.
Dưới cái nhìn như vậy, vết bầm tím trên cổ gã ẩn ẩn đau, Tần Tuấn sỡ hãi nhớ lại lúc bị Tạ Như Hành bóp cổ, hắn rụt cổ lại, thân thể theo bản năng lộ ra vẻ sợ hãi.
Sau khi phản ứng lại những gì mình đã làm, Tần Tuấn giống như mèo bị giẫm phải đuôi, trên mặt lộ ra vẻ hung dữ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Liếm, muốn tao nói lại lần nữa sao?!”
Có gì phải sợ? Chỉ là một con rệp xuất thân từ khu ổ chuột mà thôi, mạnh đến cỡ nào, dám giết gã không? Cuối cùng, không phải là thành thật dọn dẹp nhà vệ sinh cho gã sao!
Thông báo “ding dong ~” vang lên.
Tạ Như Hành phớt lờ Tần Tuấn, mở quang não lên đọc tin nhắn của Đường Bạch.
Ban đầu Đường Bạch còn tỏ ra ủy khuất hỏi Tạ Như Hành tại sao bị bắt nạt mà không nói cho cậu biết, nhưng giây tiếp theo thái độ đột ngột thay đổi, cáu kỉnh nói không tìm luật sư bảo vệ quyền lợi, không lột da Tần Tuấn sẽ không mang họ Đường. Cuối cùng lại đáng yêu nói muốn tới dọn dẹp vệ sinh với Tạ Như Hành.
Ngữ khí chuyển đổi liền mạch giữa dễ thương và hung ác.
“Anh Tạ, anh đừng tức giận, lần này để em bảo vệ anh, được không? Nếu không em sẽ c.h.ặt đầu tên khốn kiếp Tần Tuấn!”
Tạ Như Hành nhìn những lời mắng chửi của Đường Bạch, trong lòng phảng phất nhớ lại những thứ trước đây, khi cha mẹ hắn vẫn còn sống, cũng từng có người không chút do dự bảo vệ hắn.
*
Đường Bạch sau khi gửi một loạt tiểu luận ngắn xúc phạm Tần Tuấn thì bắt đầu hối hận, sao có thể thô tục trước mặt Omega Light chứ!
Chửi Tần Tuấn thì thích thật đấy, nhưng hình tượng ngọt ngào đáng yêu của cậu trong lòng Tạ Như Hành đều sụp đổ rồi!
Đường Bạch khóc không ra nước mắt, chỉ muốn nhanh chóng giúp Tạ Như Hành chia sẻ hình phạt để cứu vớt lại hình tượng cho mình, nhưng Tạ Như Hành đã từ chối kế hoạch giúp đỡ của Đường Bạch.
Tạ Như Hành đã dành thời gian trò chuyện với luật sư. Chờ luật sư ghi lại những lời mắng chửi của Tần Tuấn đem cho Đường Bạch đọc, Đường Bạch đang đọc cuốn sách《Công nghệ sơn và sữa chữa cơ khí》thật dày: “…..”
Cậu mỉm cười giơ ngón giữa lên, ngọt ngào gọi hô một tiếng: “Đcmm”
*
Tần Tuấn đang bôi thuốc mỡ lên cổ đột nhiên hắt hơi, gã ảm đạm nhìn vết bầm tím trên cổ trong gương, nhớ lại nỗi nhục nhã ê chề khi bị Tạ Như Hành bóp cổ ngày hôm qua.
Chỉ để Tạ Như Hành dọn nhà vệ sinh một tháng là quá hời cho hắn!
Tin nhắn quang não đột ngột làm gián đoạn kế hoạch trả thù trong đầu Tần Tuấn, gã xoa xoa cổ, mở ra xem, phát hiện mình nhận được thư của luật sư.
Tần Tuấn: “...?!”
Tác giả có điều muốn nói:
Đường Bạch: Không ai có thể bắt nạt Omega Light của tôi! Không! Một! Ai!