Dịch: Kogi
Tuy quá trình hơi trắc trở, nhưng hôm đó, cuối cùng Effit vẫn gọn gàng chỉn chu, đàng hoàng ra về.
Ba ngày tiếp theo, về cơ bản An Minh Hối đã thích nghi với cuộc sống hàng ngày của một huyết tộc, ngày nghỉ ngơi đêm hoạt động thì không có vấn đề gì, nhưng dùng máu tươi làm thức ăn thì tạm thời vãn chưa quen hẳn.
Vị giác của huyết tộc không giống con người, khi máu vào miệng không hề cảm nhận được vị tanh, vấn đề duy nhất anh cần khắc phục đó là chướng ngại tâm lý.
Nhưng trước khi hoàn toàn khắc phục được nó thì đã đến thời hạn hẹn gặp với Effit, chính thức trở thành một con ma cà rồng đứng về phe con người.
Đây là kế hoạch Norman bí mật giao cho anh, ngoại trừ bọn họ không có huyết tộc nào khác biết, vì vậy khi trời sẩm tối anh lấy cớ là ra ngoài tìm huyết nô mới cho thân vương điện hạ để rời đi. Lãnh địa của Norman cách thị trấn Brod khá xa, dù là đi với tốc độ của huyết tộc cũng phải khởi hành sớm một chút.
Anh khoác trên mình áo choàng màu đen, chiếc mũ trùm rộng che kín khuôn mặt trắng nhợt, đi thẳng đến cửa tây thị trấn Brod, từ xa đã thấy có người xách một ngọn đèn đứng chờ sẵn ở đó.
Trong thời đại mà ma cà rồng không phải là truyền thuyết này, đêm tối tượng trưng cho nguy hiểm rình rập, gần như chẳng có ai tùy tiện ra ngoài khi màn đêm buông xuống, vì vậy lúc này ngoại trừ hai lính gác cửa thành thì chỉ có một mình Effit.
An Minh Hối cảm thấy hơi bất ngờ, vì lần trước anh nói mình sẽ chờ Effit ở đây nên đã cố tình đến sớm, không ngờ đối phương còn đến sớm hơn mình.
Thấy một người ăn mặc khả nghi đến gần, hai tên lính gác lập tức lộ ra vẻ mặt cảnh giác, một người trong số đó cung kính hỏi Effit: “Thưa ngài, đây là người ngài đang đợi sao?”
“Đúng, anh ta hơi sợ người lạ nên khi ra ngoài luôn ăn mặc rất kín đáo.” Effit điềm đạm đáp lại, sau đó xách theo ngọn đèn đi tới đón An Minh Hối: “Chào buổi tối, An.”
“Chào buổi tối.” An Minh Hối gật đầu, đi theo Effit về phía cửa thành, nghe hắn nói với hai tên lính canh “Hai người vất vả rồi”, sau đó đi thẳng vào thành mà không hề bị kiểm tra.
Trong thành cũng vô cùng yên tĩnh, thị trấn Brod là một nơi tương đối phồn hoa, nhưng đường phố vắng vẻ lạnh tanh khi đêm xuống vẫn khiến người ta có cảm giác hoang tàn thê lương đến lạ.
Qua cửa ải của lính canh, lúc này An Minh Hối mới có tâm trạng đánh giá dáng vẻ của nhân vật chính lúc này.
Vết thương trên trán Effit đã được dán băng gạc, hắn đang mặc một chiếc áo khoác dài màu xanh đậm được cắt may vừa người, mái tóc vàng thẳng mượt buông thõng xuống vai, đôi mắt màu xanh dường như luôn ẩn chứa nụ cười, tay xách ngọn đèn dầu giống hệt ngọn mà anh từng mang xuống tầng hầm, phong thái nghiêm trang như một quý ông giàu có - Nếu bỏ qua hai khẩu súng lục màu bạc dắt bên hông đối phương.
“Lúc trước vẫn chưa có cơ hội tìm hiểu về sở thích của anh, thế nên tôi tạm thời sắp xếp phòng anh theo ý mình, nếu anh thấy không ưng ý chỗ nào thì cứ nói với tôi.”
“Xem ra tôi phải cảm ơn trước rồi.” Đối diện với thái độ nhiệt tình hiếu khách thế này, An Minh Hối ít nhiều gì vẫn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, “Không ngờ ngài lại thực sự tin lời một con ma cà rồng.”
“Ma cà rồng?” Effit bật cười, sau đó nói đùa một câu mà chỉ hai người họ mới hiểu: “Tôi còn tưởng là đêm nay mình được đón một thiên sứ nhỏ bị thượng đế bỏ rơi cơ đấy.”
“...Ngài thật là hài hước.”
“Sao lại xa cách thế? Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận là sẽ hợp tác với nhau sao, anh không cần dùng kính ngữ với tôi đâu.”
Effit nhíu mày trầm tư, sau đó tựa như vừa nghĩ ra điều gì, vui vẻ kéo tay An Minh Hối để anh đứng mặt đối mặt với mình, nghiêm túc hỏi: “Mọi người thường dùng việc ăn uống và những cuộc vui để tạo mối quan hệ, bây giờ không phải thời điểm thích hợp để mở tiệc, vậy thì để tôi cung cấp thức ăn cho anh thì sao? Anh mới từ bên kia sang đây, chắc vẫn chưa kịp ăn gì đâu nhỉ?”
Vừa nói liên hồi, Effit vừa chủ động mở mấy chiếc cúc áo trên cùng, kéo cổ áo vốn đang chỉnh tề để lộ ra phần cổ trắng nõn bên dưới lớp quần áo, hai mắt sáng ngời nhìn anh: “Đến đi, tôi đã hứa là sẽ cung cấp thức ăn cho anh rồi mà.”
“...?!” Bị nhân vật chính “thoáng” một cách thái quá làm cho kinh sợ, nhất thời An Minh Hối không biết nên tỏ thái độ thế nào, chỉ có thể cứng đơ người nhắc nhở đối phương: “Chúng ta đang ở ngoài đường.”
Nếu đúng lúc có gia đình nào ngó ra ngoài cửa, trông thấy cảnh thợ săn ma cà rồng cấp cao nhất bị hút máu thì chắc chắn sẽ gây ra hỗn loạn cực độ.
“Cẩn thận là tốt, nhưng anh cũng cẩn thận quá rồi.” Effit chẳng thèm để ý, dường như hơi coi nhẹ sự lo lắng không đâu của anh, thậm chí còn chớp chớp mắt nhìn anh nói: “Ai sẽ nghĩ là thợ săn ma cà rồng cấp cao nhất ngoan ngoãn cho người ta hút máu mà không phản kháng chứ? Dù bị nhìn thấy thì cùng lắm họ chỉ tưởng chúng ta là đôi tình nhân không thể chờ đến khi về nhà thôi, có gì to tát đâu.”
Ánh mắt và nét mặt Effit đều vô cùng nghiêm túc, trông không giống như đang nói đùa, An Minh Hối lại cảm thấy càng thêm hoang mang. Bởi vì anh nhớ rõ là trong kịch bản gốc, Effit tuyệt đối không cho nguyên chủ cắn vào cổ hay cổ tay mình, mà lần nào cũng dùng kim tiêm rút máu mình ra sau đó đổ vào cốc cho nguyên chủ.
Chưa từng gặp thợ săn ma cà rồng nào lại chủ động để lộ cổ trước ma cà rồng, lại còn khuyên đối phương không cần lo lắng quá nhiều.
“Có phải ngài tin tưởng tôi quá mức rồi không?” Không khỏi hoài nghi Effit đang thăm dò mình, An Minh Hối hơi lùi về phía sau nửa bước, đồng thời cố gắng để lộ răng nanh của mình, “Bị huyết tộc cắn vào yết hầu, ngay cả ngài cũng sẽ chết trước khi kịp phản kháng đấy.”
Effit mỉm cười tao nhã, tiến lên một bước theo bước chân của anh, lại rút ngắn khoảng cách giữa hai người: “Nếu muốn trở thành cộng sự thì đương nhiên phải có sự tin tưởng cơ bản nhất rồi.”
“Vả lại anh sẽ không giết tôi đâu, đúng không?”
Dứt lời, Effit giơ tay lên, không nói lời nào ấn đầu An Minh Hối vào hõm cổ mình, dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ không nghe lời: “Nhanh lên, cắn đi, nếm thử xem máu của tôi có hợp khẩu vị của anh không.”
Cách một lớp da mỏng, An Minh Hối cảm thấy mình ngửi được cả mùi máu tươi ngọt ngào, mùi vị đó sẽ khiến huyết tộc lộ ra răng nanh theo bản năng.
Theo tiêu chuẩn của huyết tộc, máu của Effit hiển nhiên là thức ăn thượng hạng, điều này bọn họ đã biết trong quá trình thẩm vấn lúc trước, nhưng lúc đó chỉ là huyết tộc kiêu ngạo không muốn coi tù nhân của mình thành món ngon hảo hạng để thưởng thức mà thôi.
Bây giờ bị ấn gáy dúi mặt vào cổ người kia, An Minh Hối ngủ suốt cả buổi sáng chưa kịp ăn uống gì bị mùi máu tươi cùng thân nhiệt ấm áp kích thích vô thức hơi hé miệng, gần như chỉ một giây sau, Effit cảm nhận được hành động của anh liền ấn mạnh xuống một lần nữa.
Cuối cùng răng nanh cũng đâm rách da, cùng với dòng máu ấm áp chạm vào đầu lưỡi, anh không kìm được cắn thật mạnh để máu chảy vào miệng nhiều hơn.
“A...” Effit kêu lên một tiếng vừa như sung sướng vừa như rên rỉ, nhắm mắt cảm nhận máu trong người mình dần bị rút ra.
Khác với những ma cà rồng cấp thấp, khi huyết tộc hưởng thụ con mồi, họ có thể khiến con mồi bị hút máu cảm nhận được khoái cảm không thua gì việc làm tình, chỉ cần bọn họ muốn.
Tiếc là trước đây lúc nguyên chủ bị Norman hút máu, vì đối phương quá vội vàng và thô bạo nên hắn ta không cảm nhận được khoái cảm tuyệt vời đó, còn An Minh Hối thì luôn kiên nhẫn và cũng rất ân cần.
“Ah... An...”
Tay xách đèn dầu không tự chủ buông lỏng, Effit không bận tâm đến ngọn đèn rơi dưới đất mà đưa tay lên che miệng mình, cố gắng không phát ra tiếng kêu quá lớn, còn tay kia vẫn đặt trên gáy An Minh Hối.
Cùng với dòng máu bị rút đi, hơi thở của Effit cũng gấp gáp hơn, ánh mắt mơ hồ dần, hắn thất thần nhìn bầu trời lác đác vài ngôi sao, khóe miệng lại nhếch lên thành nụ cười.
- - Nguy hiểm, đau đớn, vui vẻ...Thì ra đây chính là cảm giác được ma cà rồng bé nhỏ của mình hút máu.
- - Sung sướng hơn dự đoán rất nhiều.
An Minh Hối cũng không hút nhiều máu lắm, vì vậy không lâu sau thì anh nhả ra, thè lưỡi liếm liếm lỗ máu nhỏ theo thói quen của huyết tộc, sau khi thấy chúng khép lại mới ngẩng đầu lên.
“Không uống thêm chút nữa sao?” So với người ăn là anh, người bị ăn có vẻ còn chưa thỏa mãn hơn, “Cảm giác này tuyệt hơn tôi tưởng rất nhiều.”
“Đề nghị ngài bỏ ngay suy nghĩ ấy đi.” An Minh Hối lấy khăn tay ra lau sạch vết máu dính trên môi, giả vờ tự nhiên quay mặt đi chỗ khác nói: “Bị huyết tộc coi như con mồi không phải chuyện hay ho đâu, hơn nữa con mồi bị ma cà rồng cấp thấp hút máu chỉ cảm thấy đau đớn mà thôi.”
“Vậy cũng chưa hẳn là chuyện xấu, động tác của anh rất nhẹ nhàng làm tôi hơi nhột, mà nếu thoải mái quá còn dễ bị nghiện nữa.” Effit chỉnh trang lại xiêm y, trong lúc nói chuyện còn chỉ vào bộ phận nào đó hơi gồ lên của mình, sau đó dựng ngón trỏ trước môi cười nói với anh: “Nhưng mà hơi xấu hổ, tôi hy vọng đây sẽ là bí mật của hai chúng ta. Lần sau anh có thể mạnh bạo hơn một chút.”
“....” An Minh Hối không biết phải trả lời thế nào, trên đường phố u ám, ngài ma cà rồng đỏ bừng mặt xoay người bỏ đi, không cần biết mình có biết đường hay không, cứ thế đi thẳng về phía trước.
Anh nghe thấy đằng sau có tiếng cười khẽ, sau đó là tiếng bước chân dồn dập đuổi theo, cái bóng bị đèn dầu chiếu vào kéo dài trên mặt đất.
An Minh Hối nhìn cái bóng đang đuổi theo mình, rất muốn giơ tay lên che mặt.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm nghĩ của diễn viên
An Bảo:
Các bạn hãy nghe tôi nói, nhân vật chính kia thực sự rất kỳ quặc, anh ta bắt tôi cắn anh ta QAQ
Nhưng lại phát ra âm thanh rất lạ lùng, lời anh ta nói cũng lạ lùng nốt.
Effit:
Hôm nay mình hơi quá đà, hình như làm ma cà rồng nhỏ sợ rồi.
Ha ha ha.