Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi

Chương 25: Chương 25: Chính đạo tối cao (4.1)




ạo tối cao (4.1)

Dịch: Kogi

“Ây...” Lão đại phu lại thở dài, lắc đầu tiếc nuối tiếp tục nói: “Mặc dù không còn lo lắng về tính mạng, nhưng tổn hại đến gốc rễ, sau này điều dưỡng có thể bù đắp lại, nhưng dù gì cũng khó có thể so với người bình thường. Không chỉ vậy, vết thương mắt cá chân của tiểu công tử đã làm gân mạch đứt đoạn, cả đời này không thể đi lại hay tập võ được nữa... Lão phu y thuật không cao, hết cách xoay sở rồi.”

Sau khi tỉnh lại, An Minh Hối sớm đã nhận ra, cũng chuẩn bị tâm lý cho việc sau này không đứng dậy được nữa.

Vì vậy khi đại phu nói xong, bản thân anh còn chưa phản ứng gì, Tiêu Thừa Uyên đã thốt lên: “Không thể nào!”

“Ông là đồ lang băm, đừng có nói bậy bạ, làm sao sư đệ có thể, làm sao có thể...” Dường như không thể chấp nhận được sự thật này, Tiêu Thừa Uyên kích động chạy lên, túm chặt y phục của đại phu, trừng mắt nhìn đối phương: “Là tại ông y thuật thấp kém, cố tình để mặc sư đệ của ta như vậy!”

“Uyên Nhi!” Tiêu Các chủ quát khẽ một tiếng: “Không được vô lễ, con nên biết rằng, sư đệ con đang chịu tai nạn đáng lẽ phải do con gánh vác.”

Dứt lời, ông liền quay sang An Minh Hối đang nằm trên giường, cúi đầu chắp tay nói: “Minh Nhi, lần này là nhà họ Tiêu nợ con, ta không còn mặt mũi nào nhìn bạn cũ dưới suối vàng, nếu con oán hận hay muốn bồi thường gì thì cứ nói ra, Tiêu mỗ không một lời oán thán.”

“Sư phụ vậy là đang làm khó con rồi.” An Minh Hối cười khổ, lắc lắc đầu: “Con tưởng từ ba năm trước mình đã là một nửa người nhà họ Tiêu, người một nhà cần gì nói những lời này? Huống hồ chuyện xảy ra vốn là tại con, đúng là không công nhận thưởng.” Những lời anh nói cũng là thật lòng, nếu anh giữ nguyên kịch bản, không dẫn lũ trẻ đi nghịch nước thì đám người đó đã không tìm được cơ hội để ra tay, cuối cùng chỉ có thể tập kích trên đường bọn họ về Lưu Vân Các, không xảy ra tình huống nguy hiểm như vậy.

“Sư huynh còn nhỏ, mong sư phụ đừng trách móc nặng nề.” Vừa nói, anh vừa nhìn thoáng qua tiểu sư huynh suy sụp ngã quỵ xuống đất, ánh mắt thẫn thờ, dáng vẻ của người bị sốc nặng: “Sư phụ đưa huynh ấy về nghỉ đi.”

Tiêu Các chủ thở dài, cuối cùng vẫn không nói thêm gì, ôm Tiêu Thừa Uyên xoay người đi ra ngoài.

***

Từ hôm đó trở đi, Tiêu Thừa Uyên như biến thành một người khác... À, cũng không thể nói như vậy được, chẳng qua cậu có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều chỉ sau một đêm vậy, ngày nào cũng chăm chỉ khắc khổ luyện võ, thậm chỉ còn năn nỉ Tiêu Các chủ mời thần y nổi danh giang hồ về dạy y thuật cho mình.

Ngoài ra, An Minh Hối cũng nhận ra rằng mình lại vô tình phá vỡ kịch bản một lần nữa.

Không tính vụ anh trở thành một tên tàn tật chỉ có thể di chuyển bằng xe lăn, vì thực ra đằng nào nguyên chủ cũng sẽ tàn phế hai chân vì lần trả thù này, chẳng qua từ bất đắc dĩ thay bằng anh chủ động gánh chịu mà thôi. Còn Tiêu Thừa Uyên nhìn thì có vẻ không khác gì kịch bản, nhưng trên thực tế hắn thay đổi nhiều thế nào cũng chỉ có An Minh Hối hiểu rõ nhất.

Đầu tiên, sư huynh của anh vốn chỉ say mê võ học, là một kiếm khách chuyên nghiệp, nhưng Tiêu Thừa Uyên bây giờ hao tâm tổn sức vào y thuật không thua kém gì luyện võ, thậm chí còn được liệt vào hàng ngũ danh y, người muốn xin hắn cứu mạng trên giang hồ nhiều vô kể.

Còn thứ hai...

An Minh Hối yếu ớt thở dài, bất lực nhìn hai người đang đối chọi gay gắt trước mặt.

“Ta nói này Tiêu đại công tử, An ca cũng sắp làm lễ đội mũ (*) đến nơi rồi, không phải ngươi nên bắt đầu nới tay rồi sao? Làm gì cũng lẽo đẽo theo sau ngứa hết cả mắt.”

(*) Ngày xưa, nam giới tròn 20 tuổi sẽ được gia đình làm lễ đội mũ để đánh dấu sự trưởng thành; nữ giới thì làm lễ cài trâm.

Năm đó sau khi vết thương của anh hồi phục, các gia đình rối rít đến tận cửa cảm ơn, còn bọn họ thì vẫn giữ quan hệ bạn bè cho đến giờ, bởi vì đi lại không tiện nên những người khác thường xuyên tới nhà chơi, trong đó Quảng Huyên là người chăm chỉ chạy đến Lưu Vân Các nhất.

Hiện tại bọn họ đều đã trưởng thành, đứa trẻ phách lối trước kia nay cũng đã là một công tử văn nhã, dáng người cao ngất, càng phách lối hơn, điều duy nhất không thích đổi đó là vẫn thích tranh cãi với Tiêu Thừa Uyên như trước.

Lúc này Quảng Huyên đang ngồi trong đình nghỉ mát, lưng tựa vào cột đình, một chân giẫm lên ghế đá, thân mặc áo gấm tím đậm, bên hông treo một thanh trường đao, tay cầm một cành mai chơi đùa, dù lúc này hắn đang nhìn Tiêu Thừa Uyên bằng ánh mắt khiêu khích thì vẫn xứng với một câu “hào hoa anh tuấn.”

Quảng Huyên vốn dĩ đã ghét Tiêu Thừa Uyên ra mặt, điều này từ nhỏ đến lớn chưa từng thay đổi, nhưng từ sau sự cố kia, mặc dù vẫn hay lui tới, nhưng Tiêu Thừa Uyên không bao giờ bị hắn bắt nạt đến rưng rưng nước mắt nữa, thậm chí bình thường còn tỏ thái độ thờ ơ lạnh nhạt.

“Thân là sư huynh, đương nhiên phải quan tâm sư đệ.”

Tiêu Thừa Uyên ngồi ngay ngắn bên cạnh An Minh Hối, trên người mặc y phục trắng hoa văn mây, mái tóc đen như mực búi lên chỉnh tề,

ngũ quan đáng yêu hồi nhỏ sau khi dậy thì trở nên cực kì khôi ngô, chỉ là vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng như cảnh cáo người lạ chớ có lại gần.

“Hừ, ta chẳng thèm chấp loại điên như ngươi.” Quảng Huyên hừ một tiếng, sau đó lấy một bọc bánh ngọt gói bằng giấy dầu từ trong ngực áo, dâng lên cho An Minh Hối như hiến vật quý, cười đắc ý: “Nếm thử bánh phỉ thúy này đi, bổn công tự đã đích thân kiểm nghiệm rồi, chắc chắn không thua gì bánh ngọt cống tiến vào cung đâu.”

Hắn định đưa thẳng cho An Minh Hối, nhưng giống như bao lần trước, đang đưa thì bị Tiêu Thừa Uyên vươn tay lấy đi. Hắn mở gói giấy dầu, thuần thục lấy ra một cây kim bạc, cẩn thận đâm vào trong miếng bánh ngọt, mỗi lần rút ra đều kiểm tra màu sắc cẩn thận xem cây kim có đổi màu hay không. Nhưng dù màu không đổi, hắn cũng vẫn chưa đưa bánh ngọt cho An Minh Hối, mà lấy một miếng trong số đó, bẻ một mẩu bỏ vào miệng, sau khi chắc chắn rằng không có độc, mới đút miếng bánh ngọt trong tay mình cho An Minh Hối.

Vì cái trình tự này mà Quảng Huyên đã tức giận đánh nhau không biết bao nhiêu lần với Tiêu Thừa Uyên, đến bây giờ thì hắn cũng lười so đo, nhưng vẫn xị mặt, dáng vẻ cố chịu đựng không rút đao ra. Bởi vì cách làm của Tiêu Thừa Uyên không phải chỉ nhắm vào một mình hắn, mà kể cả là ông trời đi nữa Tiêu Thừa Uyên cũng không thèm nể mặt, vì vậy hắn mới cố nhịn cục tức này.

“Huynh cẩn thận quá.” An Minh Hối giơ tay nhận lấy bánh ngọt, nhìn Quảng Huyên cười bất lực: “Bao nhiêu năm rồi, đừng so đo với sư huynh nữa.”

“Nếu việc gì ta cũng nổi khùng, thì chắc ta sớm đã tức chết rồi.” Quảng Huyên lẩm bẩm, hiển nhiên trong lòng vẫn chưa dễ chịu lắm, liền liếc mắt nhìn Tiêu Thừa Uyên mặt không đổi sắc bên cạnh: “Ở đâu ra cái kiểu sư huynh ngày nào cũng kè kè bên cạnh sư đệ, chỉ có người tốt tính như ngươi mới chịu thôi, chứ mà là ta á, ta chẳng mắng hắn té tát từ lâu rồi.”

An Minh Hối nghe xong cũng chỉ cười khổ, anh cũng biết sư huynh bảo vệ mình chặt chẽ thái quá, ban đầu còn tưởng đối phương còn nhỏ lại chịu cú sốc quá lớn, nên nhất thời quá chú tâm vào một việc, dần dần rồi sẽ thay đổi. Nhưng mười năm trôi qua rồi, ham muốn bảo vệ của Tiêu Thừa Uyên không hề có xu thế giảm bớt, thậm chí ngày càng nghiêm trọng hơn.

“Dù hắn ta lợi hại đến mấy, thì có thể ở bên ngươi cả đời chắc?” Cười chế nhạo, Quảng Huyên nâng chén trà lên nhấp một ngụm cho hạ hỏa.

“Sao không thể.” Tiêu Thừa Uyên ngước mắt lên nhìn, sau đó vươn tay kéo lại chiếc áo choàng da chồn tuột đến quá vai An Minh Hối: “Tất nhiên là ta sẽ bảo vệ sư đệ cả đời rồi.”

“Ui trời thế thì coi như ngươi giỏi.” Quảng Huyên cười ha hả, tiếp tục nói bóng nói gió: “Đêm động phòng hoa chúc của An ca, nếu người dám theo vào, vậy thì tân nương sẽ hận chết ngươi đó.”

Hắn nói như vậy, người bình thường nghe xong thường sẽ thấy xấu hổ, nhưng Tiêu Thừa Uyên vẫn thản nhiên như cũ, dường như chuyện động phòng hoa chúc giống như chuyện ăn bánh uống trà vậy: “Nếu không xấu xa độc địa, thì sợ gì người khác nhìn vào.”

Nếu câu này đứng riêng một mình thì không sao, nhưng hiển nhiên là hắn đang đáp lại lời giễu cợt của Quảng Huyên, ẩn ý trong đó cũng khiến người ta hơi lạnh người.

Quảng Huyên bất ngờ nghe hắn nói như vậy, lập tức tái mét mặt: “Ngươi nghiêm túc đấy à? Cô nương nhà người ta trong sạch đàng hoàng, ngươi tưởng lấy về chơi chắc?” Điên vẫn hoàn điên, đúng là không thể nói lý được.

“Khụ khụ...” Là đương sự bị nhắc tới, An Minh Hối không nhịn được kho khan mấy tiếng cắt đứt chủ đề quái dị này, một là vì xấu hổ, hai là vì anh biết lời này của Tiêu Thừa Uyên e rằng không phải là giả: “Cũng muộn rồi, Quảng Huyên ở lại dùng cơm với bọn ta nhé?”

Nhận được lời mời, Quảng Huyên rõ ràng hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định lắc đầu từ chối: “Thôi khỏi, ta không chịu nổi việc ngồi chung mâm với tên điên này.”

Mỗi lần đến Lưu Vân Các hắn đều nán lại mấy ngày, nhưng mỗi lần đến bữa cơm thì đều ra ngoài tự giải quyết hoặc ăn một mình trong phòng. Không phải hắn ngang ngược kiêu ngạo quái gở, mà là thực sự cảm thấy ăn cùng với Tiêu Thừa Uyên là một chuyện cực kì vất vả.

An Minh Hối hiểu nỗi khổ tâm của hắn, cũng nhiều lần khuyên Tiêu Thừa Uyên không cần phải sợ bóng sợ gió như vậy, nhưng hiệu quả không lớn lắm.

Kể từ lúc anh bị viên thuốc độc làm tổn hại thân thể, sư huynh liền đặc biệt quan tâm đến vấn đề ăn uống của anh, tỉ mỉ đến mức người thường khó có thể hiểu được.

Nói là dùng cơm, nhưng thực ra vẫn cách giờ cơm tối như thường lệ một lúc nữa, Tiêu Thừa Uyên đẩy xe lăn đưa anh về phòng, đầu tiên là kiểm tra lửa than trong phòng có đủ không, sau đó nửa quỳ trước xe lăn, hai tay ủ vào mu bàn tay lành lạnh do khí ẩm bên ngoài xâm nhập của anh.

Lúc ở bên ngoài An Minh Hối vẫn ôm một cái lò sưởi nho nhỏ, lòng bàn tay thì ấm áp, nhưng dù sao bây giờ đang là mùa đông, lại vừa rơi một trận tuyết, mu bàn tay lạnh là điều khó tránh khỏi, bản thân anh không hề cảm thấy khó chịu, nhưng Tiêu Thừa Uyên thì không vừa lòng chút nào.

“Sư huynh, thực ra lời Quảng Huyên nói cũng có lý.” Thấy Tiêu Thừa Uyên cứ ngồi dưới nền đất cứng lạnh lẽo, anh từng thở dài không biết bao nhiêu lần: “Không cần lo cho đệ, huynh cũng đâu thể cả đời ở bên đệ được.”

“Giao cho người khác, ta không yên tâm.” Một người tốt như sư đệ, nhất định phải bao bọc cẩn thận mới được.

Sư huynh của anh điểm nào cũng tốt, một nhân vật lạnh lùng xuất trần như thần tiên là người trong mộng của biết bao nhiêu cô nương trên giang hồ, nhưng lại quá mức cố chấp, dành mười năm tuổi trẻ của mình hao phí trên người anh. Ví dụ này nghe không hay lắm, nhưng về mặt hầu hạ anh ăn, mặc, ở, đi lại, e rằng Tiêu Thừa Uyên còn tỉ mỉ kĩ càng hơn thái giám theo hầu Hoàng đế.

“Huynh ấy à, tim cứng như đá.” Anh nâng tay, chọt chọt ấn đường của Tiêu Thừa Uyên: “Đáng lẽ đệ phải không nể tình mà uy hiếp huynh, để huynh đỡ giữ mãi chuyện mười năm trước ở trong lòng, cứ như là chưa trưởng thành vậy.”

Nhưng kể ra thì cũng không phải anh chưa từng làm chuyện như vậy, trước đây anh từng dọa Chu tiên sinh một trận mới khiến đối phương ngoan ngoãn, dùng chiêu tương tự đối phó với sư huynh có khi cũng hữu hiệu.

Có điều cũng hơi buồn cười, cùng một chiêu, nhưng anh lại không nỡ dùng đến lần thứ hai. Mấy năm nay, thỉnh thoảng anh lại nghĩ: Khi đó Chu tiên sinh đồng ý một cách dễ dàng, nhưng có phải trong lòng rất đau khổ hay không? Nếu lần này mình lại lấy tình nghĩa mười năm ra để đe dọa, sư huynh sẽ đau khổ nhiều đến mức nào? Hai người áy đều bướng bỉnh như nhau, chuyện gì đã quyết thì sẽ không nghe ai khuyên bảo.

Vốn dĩ muốn tốt cho đối phương, nếu làm tổn thương người ta, chẳng phải đi ngược lại mong muốn ban đầu sao.

“Từ nhỏ ta đã không bằng sư đệ, bây giờ cũng vậy.” Sư đệ của hắn, luôn luôn là người tốt nhất trên thế gian này.

Ủ ấm mu bàn tay của anh rồi, Tiêu Thừa Uyên vẫn không đứng dậy mà giữ nguyên tư thế đó, bắt đầu thành thạo xoa bóp hai chân cho anh, bàn tay mảnh khảnh mang theo vết chai mỏng xoa bóp rất nhẹ nhàng, chưa bao giờ làm anh đau.

“Đã bảo đừng tâng bốc đệ nữa rồi mà.” Nếu lời này không phải do sư huynh nói ra, mà là bất cứ người nào khác nói thì đều có cảm giác như mỉa mai vậy: “Đệ nghe cũng chẳng thấy vẻ vang gì.”

Sau khi xoa bóp xong, cũng đúng lúc thị nữ gõ cửa mang thức ăn lên, theo lệ cũ, thức ăn mang lên hết liền đóng cửa lui xuống, phòng của bọn họ trước nay chưa từng giữ lại người hầu hạ.

Ngồi bên bàn, An Minh Hối nhìn Tiêu Thừa Uyên tiến hành thử độc từng món một, rồi lại tự mình nếm thử để chắc chắn không có gì khác thường xong mới bắt đầu gắp cho anh, dù sớm đã quen với trình tự này, anh vẫn cảm thấy tâm trạng mình thật phức tạp.

“Sư huynh, huynh nên quan tâm đến bản thân nhiều hơn mới được.” Chuyện tự mình thử độc này, làm sao anh có thể yên tâm thoải mái chấp nhận được: “Mười hai năm đã trôi qua rồi, bây giờ đệ cũng sống rất tốt, đệ thực sự không muốn huynh áy náy vì nó.”

Mắt Tiêu Thừa Uyên rũ xuống, vẻ mặt lạnh nhạt trước sau như một: “Ta thích làm thế, không phải áy náy.”

Nếu như lời này cũng là thật, vậy thì đây đúng là một sở thích đặc biệt thật.

“Không riêng gì chuyện này, ta thấy mỗi lần Quảng Huyên tới chơi, đều kể những chuyện hắn mắt thấy tai nghe trên giang hồ.” Từ nhỏ tính tình Quảng Huyên đã hoạt bát, kể chuyện cũng rất sinh động, núi non sông nước, hoa hồng liễu xanh từ miệng hắn miêu tả ra, ngay cả An Minh Hối nghe còn thấy thú vị, huống hồ là sư huynh mấy năm nay lúc nào cũng kè kè bên anh chẳng bao giờ bước chân ra khỏi nhà: “Bên ngoài có nhiều cảnh đẹp thú vui như vậy, lẽ nào huynh không muốn đi mở mang tầm mắt sao?”

Nói xong, đôi đũa đang gắp thức ăn của Tiêu Thừa Uyên khựng lại giữa không trung, cúi đầu không nhìn người bên cạnh, chỉ khẽ trả lời một câu: “Sư đệ nói phải.”

“Đệ chưa từng vào giang hồ, tất nhiên cũng chẳng có ai rảnh rỗi đến tìm đệ kiếm chuyện.” An Minh Hối dịu giọng nói, gắp một lát thịt bỏ vào bát sư huynh mình: “Đừng lo cho đệ, có cơ hội huynh cứ ra ngoài va chạm nhiều vào, rồi về kể cho đệ nghe cũng được.”

“Sư đệ nói phải.” Vẫn là một câu rầu rĩ như vậy, không phản bác cũng không động đũa.

Sớm chiều ở chung mười mấy năm, nếu bây giờ vẫn không nhìn ra sư huynh của mình đang dỗi, vậy thì mười mấy năm qua coi như sống uổng rồi.

An Minh Hối lại gắp một miếng thịt gà, lần này đút thẳng vào miệng Tiêu Thừa Uyên, một tay anh chống đầu mỉm cười, nghiêng mặt nhìn gò má hơi nhấp nhô lúc hắn nhai miếng thịt và lỗ tai đỏ ứng: “Mỗi lần nhắc đến chuyện này sư huynh lại dỗi đệ, nếu đệ không dỗ huynh, huynh liền tức giận rõ là lâu, mà nếu đệ dỗ huynh thế này, huynh lại xấu hổ, thật chẳng biết huynh muốn đệ thế nào nữa.”

Quả thực đúng như Quảng Huyên nói, giống một đứa trẻ chưa dứt sữa.

“Khi nào chữa khỏi chân cho đệ, ta sẽ dẫn đệ đi ngắm phong cảnh khắp thiên hạ.” Từng câu từng chữ hắn nói ra đều có sức nặng như một lời thề, nói xong lại do dự một chút, cực kì miễn cưỡng bổ sung thêm: “Nếu lúc đó đệ chê ta chướng mắt... Thì thôi ta cũng không ép.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.